Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                                             Thái tử Uzumaki Naruto

                                                                                                   *

Núi Nhạn Hồi nằm ở phía Đông Bắc Hỏa quốc là ngọn núi hiểm trở nhất cả nước. Thế núi cao ngất, lại nhiều khối đá lởm chởm, xếp ngang dọc gồ ghề, chẳng thấy một lối mòn để đi. Dưới chân núi cỏ mọc rờn xanh, chen chúc trong khóm hoa thủy tiên phiến trắng nhụy vàng. Tháng đọan tháng, năm đọan năm, loài hoa ấy bám lấy khe núi mà nở, khoe sắc rồi lại tàn, chẳng rõ đã qua bao mùa mưa nắng. Sườn núi dốc đứng, cạnh đá nhọn hoắt như mũi giáo đâm thẳng lên trời, đường lên núi hiểm nguy trắc trở khôn cùng.

Ấy vậy mà mấy trăm năm trước, một vị cát sĩ * tên Morihei Ueshiba đã lấy địa hình dốc đứng của Nhạn Hồi sơn để chiêu mộ nhân tài, truyền lại võ học tâm linh cho chúng dân Hỏa quốc. Người chính là ông tổ của môn võ Aikido nổi tiếng. Sau mười mấy đời tông chủ, đến năm 500 lịch Hỏa quốc, vị cát sĩ lấy hiệu Jiraiya chính thức kế vị trở thành tông chủ đời thứ mười bảy của Aikido giáo phái. Cư ẩn ở ngọn núi Nhạn Hồi suốt sáu mươi năm, người chiêu mộ nhân tài, trong đó có cả thái tử đương triều Uzumaki Naruto.

Đệ tử theo chân Jiraiya không nhiều, chỉ chừng hai mươi người, kể cả thái tử Naruto. Trong số hai mươi người đó, Jiraiya có thu nhận hai vị nữ đệ tử, một là Sakura, người còn lại là Hinata. Nghe nói, từ khi nhậm chức tông chủ giáo phái, Hinata đã kè kè bên người bất kể ngày đêm, mãi sau khi Naruto nhập môn lão tiên nhân kia mới nhận thêm Sakura. Naruto là đệ tử chân truyền của Jiraiya nên có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với họ. Sakura vốn lanh lợi nhưng ham chơi, hễ rảnh rỗi là lại lẻn xuống núi tìm trái dại, hoac giả dạng cương thi hù dọa người qua đường. Ngày đầu gặp cô, Naruto cực kì ấn tượng màu tóc hoa anh đào tuyệt đẹp ấy! Làn tóc như áng mây bồng bềnh lùa theo ngọn gió trào lộng chốn non cao, khiến cả một vùng trời ngắt xanh phía sau chốc lát đã trở nên nhạt nhòa.

Naruto tuy rất thân thiết với Sakura, nhưng lại không mấy gần gũi Hinata dù thời gian ở với cô lâu hơn Sakura. Có lẽ vì ở Hinata toát ra một khí chất rất kì lạ. Hinata không đẹp thuần khiết như Sakura, cũng chẳng rực rỡ như hoàng hậu Kushina – người mà chàng từng được chiêm ngưỡng qua bức họa đồ treo trong phòng lão tiên nhân, mà nàng đẹp rất khác, rất cao quý! Gương mặt tròn trịa như vầng trăng làm nền cho từng khuôn nét hoàn hảo của nàng nổi rõ. Sống mũi cao tôn lên nét thanh tú, bờ môi hồng điểm xuyến thêm sự mềm mại. Đường chân mày lá liễu cong cong sắc nét nằm chênh chếch bên trên đôi mắt màu ngọc trai tuyệt đẹp. Đó là đôi mắt kì lạ nhất mà chàng từng gặp! Mắt nàng trắng đục màu ánh bạc, dù nhìn gần hay nhìn xa đều chẳng thấy được đồng tử. Nhưng một khi đã đối diện với đôi mắt ấy, người ta khó mà dửng dưng quay đi. Khác với Sakura bộc trực thẳng thắn, Hinata rất dễ e thẹn, lại cực kì nhạy cảm. Có lẽ vì vậy mà Hinata thông tuệ kinh thư, văn chương, cầm, kì, thi, họa đều rất mực tài giỏi.

Naruto từ nhỏ đã theo học môn đạo do chính Jiraiya chân truyền. Nghe nói, Jiraiya là vị cát sĩ nổi danh nhất trong thiên hạ bấy giờ. Có biết bao nhiêu kẻ liều mình trèo lên núi Nhạn Hồi, mong muốn được ngài thu nhận làm đồ đệ mà phải ấm ức bỏ mạng. Nhìn số mệnh nhân sinh vì sự học mà quên thân, Naruto rưng rưng xúc động, bèn thuật lại câu chuyện cho vị cát sĩ tóc bạc nghe. Jiraiya gật gù hồi lâu, xoa xoa cái mép mà rằng:

-Ta quên không dặn đồ đệ làm bảng chỉ dẫn đường tắt lên núi Nhạn Hồi.

Cái điệp khúc "quên không dặn" kia được vị cát sĩ lôi ra ngụy biện cả chục năm nay, cứ hễ Naruto mở miệng nhắc là lão lại thoái thác, cho rằng thân phận tiên nhân cao quý không nên ngồi đẽo gọt bảng chỉ dẫn. Mấy lần Naruto định làm bảng,thế nhưng, hễ hôm nào tìm được mẩu gỗ tốt, y như rằng nó lại mất tích ngay sáng hôm sau, truy vấn vị tiên nhân kia thì ông ung dung xoa mép, thản nhiên đáp: " Hôm qua trời gió bấc ta sơ ý dùng làm củi đốt sưởi chân rồi, ha ha ...". Mãi sau này, hỏi các huynh đệ đi trước của mình, chàng mới biết hóa ra đường lên núi Nhạn Hồi chính là bài kiểm tra đầu tiên mà vị cát sĩ giao cho những kẻ ôm mộng thành đồ đệ của mình.

Đã có lần Naruto hỏi Jiraiya tại sao chàng lại có thể leo lên Nhạn Hồi sơn để bái sư. Những ngày chàng còn nhỏ Jiraiya vẫn ậm ừ giấu diếm, mãi đến năm chàng mười tuổi ngài mới thuật lại tòan bộ sự việc với tư thế nghiêm trang của một vị tông chủ.

Chuyện xưa, kể ra cũng thật dông dài!

Năm 513, hoàng hậu Kushina sinh hạ thái tử, tức Naruto bấy giờ. Trong suốt quá trình sinh nở, nàng lâm vào tình trạng hôn mê ít nhất hai lần, máu tràn lan trên sàn gỗ, nhuốm cả váy người trong sắc huyết dụ tanh tưởi. Các ngự y ngay lập tức được triệu vào cung cùng hợp tác với năm bà đỡ để cứu sống hoàng hậu và thái tử. Sau khi tỉnh lại, người yếu đến độ không thể trở mình, mỗi ngày chỉ húp được nửa bát cháo lỏng. Suốt nửa tháng ấy, nàng uống thuốc thay canh, từ thuốc bát cho đến thuốc viên, thậm chí là cả khi tắm cũng phải ngâm người qua một lần thuốc nước. Đến khi sinh nhật một tuổi của thái tử, hoàng đế mở đại yến trong cung, vời hơn hai mươi bí thuật sĩ cầu an cho đứa trẻ.

Vào đêm định mệnh ấy, sau khi mười chín bí thuật sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ, cả hoàng cung lặng đi trong tiếng gió trào lộng vần vũ bầu trời, những ánh bạch lạp chợt tắt ngúm khi bước chân vị bí thuật sĩ thứ hai mươi đặt lên bậc tam cấp cuối cùng của đài cầu an. Bỗng nhiên, từ Đông cung, cả tẩm điện bừng cháy như một ngọn đuốc sống thiêu rụi vòm không. Lưỡi lửa rừng rực liếm trọn mái ngói đầu đao và các rường cột bằng gỗ lim. Tiếng la hét hòa trong nhịp bước chân vội vã của dòng người, khiến hoàng cung náo loạn.

-Bảo vệ hoàng hậu và thái tử! – Minato ra lệnh. Chàng tiến về phía trước một bước, lấy thân mình che chắn cho thái tử còn bọc trong nện nhung, trên tay lăm lăm Thanh Long kiếm sẵn sàng chém giết bất cứ ai kinh động hai con người thân yêu nọ. Hộ vệ nhanh chóng xếp thành bốn lớp bao bọc xung quanh hoàng đế, phía trước có đến hai hàng cung thủ giương tên phục kích.

Vị bí thuật sĩ thứ hai mươi vẫn lẩm nhẩm đọc thuật chú, trên tay thực thi ấn già** phức tạp. Nửa tuần nhang vừa trôi qua, đôi mắt giấu sau hàng mi rậm màu bạch kim của ngài chợt bừng mở, bỗng nhiên hai hàng bạch lạp bao quanh lễ đài chợt bùng cháy, ngọn nến nhuốm sắc vàng xanh lập lòe, thắp sáng lại tuyến lộ đi lên đài cầu an. Như có phép thuật, Đông cung của hoàng hậu cũng tắt lửa, hắt ra làn khói xám kết hình con ác điểu đen sì rồi hòa tan với sắc đêm, để lại mùi gỗ cháy khét lè vờn quanh không trung. Hoàng đế Minato một thân hoàng bào bước đến lễ đài, cung kính cúi chào bí thuật sĩ cao thâm.

-Chuyện vừa rồi là điềm gì thưa lão bối? – Chàng lo lắng hỏi, chân mày đã xô chặt vào nhau.

Vị bí thuật sĩ vuốt chòm râu dài nửa thước, đôi mắt giấu sau hàng lông mày màu bạch kim khẽ rung rung, giải thích:

-Thuyết Ngũ hành là gốc rễ của sự sống trên nhân gian, căn bản bao gồm hai phương diện là tương sinh và tương khắc. Theo quy luật của tạo hóa, tương sinh gồm: thủy sinh mộc, mộc sinh hoả, hoả sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thuỷ; tương khắc gồm: mộc khắc thổ, thổ khắc thuỷ, thuỷ khắc hoả, hoả khắc kim, kim khắc mộc. Hoàng hậu mệnh thủy, nhưng thái tử lại là mệnh hỏa, ngũ hành không tương hợp tạo nên nghiệt chướng. – Ngừng lời, vị bí thuật sĩ khẽ vuốt vuốt chòm râu dài nửa thước, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt thất thần của đế vương trẻ, tiếp. – Hoàng hậu may mắn qua khỏi kiếp nạn do hỏa gây ra đêm nay nhưng không thể tránh mãi được mệnh trời.

-Vậy phải làm thế nào? – Hoàng đế vội vàng hỏi.

Bí thuật sĩ chắp hai tay sau lưng, tư lự ngẩn đầu nhìn trăng vằng vặc, đáp lời:

-Sinh ly tử biệt là do Ti Mệnh Tinh quân trên thiên đình định đọat, mệnh tương khắc cũng khó mà hóa giải. Tuy nhiên, vẫn còn một cách, đó là quy luật chế hóa trong ngũ hành. Ngay khi kết thúc đại yến đêm nay, người nên đưa thái tử đến núi Nhạn Hồi phía Đông Bắc để nhập môn càng sớm càng tốt; đồng thời kiêng cữ những thứ liên quan đến lửa trong cung hoàng hậu.

-Nó có tác dụng chứ? – Đôi mắt chàng ánh lên chút tia sáng, như đang cố bám trụ vào một niềm hy vọng le lói.

Bí thuật sĩ nhìn thẳng vào hoàng đế, giọng ông đều đều, chậm rãi vang lên:

-Quy luật chế hóa của ngũ hành thuyết cũng không thể phong bế sự phát triển của vạn vật vĩnh viễn. Chỉ có thể làm chậm nó lại thôi.

-Làm chậm cái gì? – Minato run run hỏi, giọng chàng lạc sang một âm vực khác.

-Cái chết! Giữa hoàng hậu và thế tử, giữa mệnh thủy và mệnh hỏa, tương khắc chỉ có thể chấm dứt khi chỉ còn một thứ tồn tại đơn độc, hoặc thủy, hoặc hỏa.

Câu trả lời của vị bí thuật sĩ nọ đã bòn rút hết sức lực cuối cùng của hòang đế Minato, tựa như một mũi gươm đâm lún cán vào nguyện ước của chàng. Viễn cảnh gia đình quây quần bên nhau, con cái đề huề chợt trở thành một giấc mộng vời xa, dù cho chàng có binh tướng lớn mạnh, quyền thế ngất trời cũng chẳng bao giờ có thể chạm vào đường biên của nó. Thế nhưng, chàng không thể để mất đi người phụ nữ cả đời mình yêu thương, cũng như không thể mất đi đứa con trai nối nghiệp bá vương sau này.

Năm 513 lịch Hỏa quốc, hoàng đế Minato cho mười đạo quân hộ tống thái tử đương triều Uzumaki Naruto lên núi Nhạn Hồi ngự ở phía Bắc Hỏa quốc nhằm ức chế mệnh tương khắc, duy trì sự cân bằng trong vương thất.

(*) cát sĩ: tức những người theo đạo Khổng. Còn trong fic thì mang ý nghĩa là một người hiểu biết rộng.

(**) ấn già: các kí hiệu thuật tay (giống như Naruto lúc dùng thuật).

***

Đường lên núi rất trắc trở. Sườn núi dốc đứng, cạnh đá sắc nhọn lởm chởm đâm thẳng lên trời tựa như hàng trăm giáo mác sắc lẻm. Núi Nhạn Hồi không có nhiều sơn động, vả lại dù có thì cũng đã bị lấp đầy bởi các thây xác của những lữ khách và chướng khí độc hại. Động vật đa phần thuộc loài bò sát như rắn, rết,... hay các loại côn trùng có cánh. Đâm một kiếm vào vách núi dựng đứng, viên tướng Hayate Gekko thầm lo lắng. Mệnh lệnh của hoàng hậu cấp thiết như vậy, không thể không thực hiện. Nhưng đường lên trắc trở như thế này, binh sĩ vừa nhìn đã nản lòng, sao có thể đưa thế tử xuống núi đây!

Tần ngần một hồi, Hayate bèn rút trong người ra chiếc neo bằng sắt, lùi tầm vài thước rồi kẹp chiếc neo vào đầu mũi tên, dùng tòan bộ sức tay giương cung bắn lên tận trên đỉnh núi. Neo mắc vào một khối đá cao, Hayate kéo kéo vài cái nhằm kiểm tra độ cứng của đá. Mỉm cười đắc chí, tướng quân lệnh cho các tùy tùng cùng làm theo cách "sáng tạo" của mình.

Xế chiều, mặt trời trôi đến lưng chừng núi, quân binh triều đình mới lục đục trèo đến nơi. Kẻ nào kẻ nấy mặt mũi cũng bẩn thỉu, thân thể rệu rã xương cốt đau nhừ, nhưng vẫn còn may mắn hơn nhiều đồng đội bỏ mạng trên đường lên. Nhìn bao quát một lượt, vị thiếu tướng trẻ tuổi chợt cảm thấy sung sướng kì lạ! Chính là nó, chính là nơi ngự của vị cao nhân Jiraiya chấn danh khắp bờ cõi.

Trái với vẻ hoang sơ tiêu điều dưới chân núi, đây dường như là một Đào Hoa nguyên trong cõi mộng mơ. Nơi ở của đệ tử môn phái ẩn mình trong các hốc đá kiên cố. Tuy mượn thiên nhiên làm nhà cư trú, nhưng mỗi hốc đá dường như được đẽo gọt từ một bàn tay tài ba nghệ thuật. Nào là cửa vào hình bán nguyệt, nào là cửa hình ngũ giác, nào là hình chữ điền, ... đa dạng, thật đa dạng! Đối diện với nơi ở của các đệ tử là khoảng sân tập khoáng đạt. Thật ra nó chính là một đỉnh núi bị san bằng, tuy bề mặt còn hơi gồ ghề nhưng lại rất rộng rãi, vừa có thể luyện võ công, vừa có thể ngắm bước chuyển mình của đất trời, thi vị biết bao! Mỗi khe hở của các quả núi là một vực sâu, đứng từ trên cao có thể nhìn thấy dòng sông uốn khúc theo đường biên chân núi, màu nước trong vắt in bóng trời. Trên đỉnh cao ngàn trượng này, cũng có thể ngắm cánh chim nhạn bay là là trước mắt, những tưởng với tay là có thể chạm đến.

Sau khi nhờ vả, đồ đệ của Jiraiya tận tình dẫn Hayate và thuộc hạ đến nơi ở của cát sĩ lừng danh. Men theo một tuyến lộ liên thông giữa hai chóp núi, Hayate cẩn trọng bám gót người nọ. Chàng tẩn mẩn ngắm nghía những khóm hoa thủy tiên trổ dọc đường đi, lại nhìn cành liễu xanh rờn mọc từ khe núi dốc, lòng thầm ngưỡng mộ chốn tiêu dao của cát sĩ Jiraiya. Không khí vùng này trong sạch và tinh khiết, dẫu có cuồng phong chắc cũng chẳng thể mang bụi đến đây.

Cuối cùng cũng tới nơi, Hayate lom lom quan sát lão nhân trong truyền thuyết đang quay con heo sữa trên giá, làn khói vấn vít quanh ngài như một dải lụa xám mờ. Vị cát sĩ tóc trắng như cước toàn bộ túm gọn lại phía sau gáy; gương mặt người hồng hào, nhưng là sắc hồng của kẻ nát rượu; đôi mắt dài như mắt phượng lộ lên chất tà dâm khó tả. Người mặc bộ y phục làm từ vải bố, khóac bên ngoài chiếc áo màu đỏ có khâu hai chiếc túi đối xứng, trên tay còn cầm một bầu rượu to tướng.

Tướng quân Hỏa quốc tần ngần một lúc, nhẩm thầm trong bụng hẳn là một tên đồ tể nào giả danh cát sĩ nổi tiếng, nhưng dẫu lão nhân trước mặt cũng là bậc luống tuổi, nghĩ không biết nên mở lời hỏi về tung tích của thái tử Naruto thế nào cho phải lễ, bỗng nhiên, một tiếng nói đột ngột phát ra từ phía sau, rõ ràng là của một vị thiếu niên mới vỡ giọng:

-NÀY LÃO TIÊN NHÂN DÊ CỤ, MAU DẠY MÓN VÕ MỚI CHO NARUTO TA ĐI CHỨ!

"Naruto, thế tử Uzumaki Naruto!". Hayate chợt quay phắt lại, tìm kiếm chủ nhân của câu nói vừa rồi. Dưới ánh hoàng hôn u ám, đứng bên kia đoạn đường dẫn qua nơi ẩn cư của cát sĩ, mái tóc màu vàng kim của chàng phất phơ bay trong gió, tựa như một vầng thái dương chói lòa. Gương mặt thái tử giống hoàng hậu Kushina như đúc, chỉ riêng màu mắt biển cả và bộ tóc là thừa hưởng của hoàng đế Minato. Thần thái ấy, khuôn nét ấy, phong tư ấy, tất cả đều toát lên khí khái của vương thất, không thể lẫn với đám phàm phu tục tử. Hayate bất giác khụy gối, giơ hai tay về phía thái tử Naruto, toan mở miệng đã bị cái cau mày cùng câu nói của chàng chặn họng:

-Này lão tiên nhân dê cụ, sao lại đi lôi một đám đoạn tụ này về đây chứ? Lão đổi khẩu vị từ khi nào thế?

Hayate á khẩu, quai hàm trễ tận thềm đất.

***

Cát sĩ lão nhân ngồi xổm bên nửa con heo nướng trục hàn, tay cầm dao thái thịt thành từng lát mỏng. Thịt heo xắt xong, xếp gọn trong lá chuối. Jiraiya bảo Naruto đến bên gốc thù du đào một bình rượu ủ để tiếp khách. Rượu vừa hâm nóng, hương cay nồng đã tỏa ngát một vùng, lão tiên nhân liền rót ra bát sứ, đưa cho các viên tướng triều đình. Cầm chén uống cạn một hơi, Hayate cảm nhận như từng bắp thịt dường như được tiếp thêm sức, rượu vào mà đầu óc lại càng tỉnh táo lạ thường.

Lúc này trời đã tối, trăng cũng vừa lên. Sắc tím đen của nền trời như hòa tan vào đôi mắt. Gío trào lộng mang hương quế chi nở rộ nơi khe núi quẩn quanh đây, hòa với mùi rượu ủ ngạt ngào. Jiraiya lắc lắc bình rượu đã rỗng không, liền bảo Naruto ra gốc thù du đào thêm một bình khác.

Dáng Naruto vừa xa, vị cát sĩ buông tiếng thở dài thườn thượt, nghèn nghẹn hỏi tướng quân Hỏa quốc:

-Nó hy sinh anh dũng lắm phải không? – Hayate chợt ngửng đầu nhìn Jiraiya. Bóng vị cát sĩ trùm lên mặt đất, rung rung theo ánh lửa bập bùng. Đôi mắt ngài in sắc trời đêm cùng những vì tinh tú lấp lánh, ánh nhìn dàn trải thênh thang.

Hayate vô thức gật đầu, dõi mắt theo hướng nhìn của Jiraiya.

-Người biết hoàng đế tôn kính ư? – Tướng quân hỏi.

Jiraiya phì cười, nụ cười méo mó và gượng gạo, rền rĩ đáp:

-Nó là đệ tử tâm phúc của ta. Ngày nó ôm thằng nhóc Naruto lên Nhạn Hồi sơn, nó đã xin ta thu nhận Naruto. Còn nói, còn nói là, đến khi nào Naruto trở thành hoàng đế, nó sẽ cùng thê tử lên núi tìm ta, cư ẩn và bầu bạn với lão già này. – Dừng lại một chút, ngài tiếp. – Nó thật sự là một người cha tốt, rất tốt! Lần xuất chinh đó, ta biết nó đã đoán trước được cái chết, nên cố gắng bảo vệ những trung thần hầu cận của mình, để họ mắc nợ vương triều một mạng và sẽ phải trả cái nợ đó cho hoàng đế tương lai. Giống như hy sinh thân mình để bảo vệ vốn liếng cho con trai sau này lập đại nghiệp. Tình phụ tử vĩ đại, rất vĩ đại! – Dứt lời, ngài uống cạn chút rượu cay còn dư trong chén, miệng cười thê lương.

Hayate nghe cát sĩ phân tích, lòng thầm thán phục, đáp:

-Hoàng đế Minato thật biết nhìn xa trông rộng. Sau trận tử chiến vừa rồi, quân đội Lôi quốc bị tổn thất không ít, đế vương bọn họ chắc không dám chiêu binh chinh chiến. Còn Hỏa quốc sẽ có thêm thời gian chỉnh đốn quân nhân và bộ máy quan liêu, khi đất nước thịnh, hẳn không còn lo về nạn giặc ngoại xâm nữa!!!

Jiraiya nhếch mép, đôi mắt láy đen như hòa vào sắc tím than ngoài trời, thâm trầm và tĩnh mặc. Một lúc sau, ngài chợt lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng ngang tai:

-Vì đại nghiệp của Naruto mà nó đã hy sinh không hối tiếc.Trọng trách đặt lên vai thằng bé sẽ rất nặng đây! – Nói đọan, ngài gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Hayate biết rõ nhân vật "nó" ở đây là ai, chợt nghe lòng mình cũng nhói lên cảm giác xót xa. Sinh ly tử biệt dẫu biết là quy luật của tạo hóa, thế nhưng cái vết dao nó rạch vào trong kí ức kẻ ở lại thật quá sâu. Nhìn thái tử đang lụi cụi đào bình mỹ tửu dưới gốc thù du, Hayate tự hỏi liệu khi biết cha mẹ chàng đã ra đi về nơi chín suối, nụ cười hào sảng trên môi chàng trai trẻ hôm nay phải chăng sẽ biến thành một cái nhếch mép đầy thê lương? Thế gian vô thường, mới hôm nào hoàng đế Minato còn uy nghi ngồi trên ngai vàng, vậy mà giờ đây khắp cả hoàng cung chỉ thấy bóng trăng lẻ loi nơi bậu cửa... Bãi bể hóa nương dâu, chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt...

Đêm khuya thanh vắng, dưới gốc thù du, trên đỉnh non cao đón gió trào lộng, lão nhân và lữ khách cùng cạn chén, túy lúy say hương rượu đê mê, nhìn bóng trăng mờ dần qua làn nước mắt.

***

Tờ mờ sáng, đội quân triều đình đã lục đục chuẩn bị lương khô và nước uống để đưa Naruto xuống núi. Tướng quân Hayate cùng tùy tùng xếp dọc hai bên, nghiêm trang đứng chờ thái tử. Mãi đến khi vầng thái dương ló khỏi chân núi, ánh ban mai nhuộm đỏ một góc trời, Naruto mới bước ra khỏi cửa hang đá, nhịp chân vững chãi hướng về đoàn quân triều đình chỉnh tề ngay ngắn. Ngước nhìn thái tử Naruto, Hayate chợt giật mình. Chỉ trong một đêm, gương mặt chàng dường như già dặn thêm mấy tuổi, đôi mắt màu biển khơi nhuốm vẻ tĩnh lặng và lãnh đạm, cơ hồ tất cả mọi vật đã trở thành phù phiếm vô hình. Đôi môi thái tử đêm qua vẫn còn nở nụ cười hào sảng, ấy vậy mà bây giờ lại mím chặt căm phẫn, để lại dư ảnh của vệt máu màu huyết dụ. Đôi vai rộng của chàng trai trẻ gồng cứng lên, như lời tự nhủ phải mạnh mẽ, thật mãnh mẽ; nhưng nhìn vào đó, người ta chỉ thấy sự gắng gượng và đơn côi.

Vị cát sĩ Jiraiya và hai nữ đệ tử nối gót Thái tử Naruto bước ra từ cửa hang . Lướt mắt qua Jiraiya một lượt, ánh nhìn Hayate như ngưng lại ngay khoảnh khắc đôi con người theo sau vị tông chủ kia xuất hiện.

Đó quả là những dung nhan diễm lệ bậc nhất Hỏa quốc! Một cô gái vận huyết dụ phục y với mái tóc màu hồng vấn cao để lộ cổ hạc trắng nõn, đôi mắt nàng mang sắc cỏ non thoai thoải mơ mộng, làn da hồng hào ửng lên dưới màu nắng ươm vàng tinh khôi. Nàng đẹp, rực rỡ như kinh thành Hasu mỗi dịp xuân về.

Nữ tử còn lại cũng chẳng hề kém sắc. Nhưng khi lướt mắt qua người con gái tóc xanh ấy, Hayate cảm thấy lạnh người. Nàng rất đẹp, nhưng là vẻ đẹp băng giá; đẹp như cảnh tuyết mênh mang trắng xóa nhưng tiêu điều và hoang lương. Nhìn vào đôi mắt màu ngọc trai hoàn mỹ, người ta không khỏi kinh ngạc hiếu kì song cũng chẳng dám ngắm nghía quá lâu. Bởi vì ở đó, có một cái gì không thể gọi tên, dường như là một nỗi sầu quyện đặc trong màu mắt trắng, khiến ánh nhìn ấy sao mà man mác u buồn. Cả cách nàng ôm song cầm trong tay cũng thật lạ lùng. Những ngón tay thon thả trắng muốt khẽ vuốt lên khung đàn, một nét yêu thương thoảng qua trong sóng mắt, cơ hồ cây đàn song cầm bấy giờ là một vật thể có linh hồn để nàng gửi gắm nỗi ưu tư trong lòng.

Mặt trời lên đến chóp núi, sương đêm đã tan đi để lại sự trống trải trên những phiến lá tốt tươi. Nắng lọc qua mấy tầng lá ngát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net