Chương 1: Dường như cậu mà không phải, bốn năm không dài, cảnh vật như cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Dường như cậu mà không phải, bốn năm không dài, cảnh vật như cũ

Bốn năm không ngắn, lòng người đổi thay.

Cảm giác xem thường như sợi dây mảnh khắc sâu, hàn ý nhè nhẹ thấm vào tim gan.

Theo đầu ngón tay lướt qua các chữ cái, đôi môi không có độ ấm mấp máy: "U... zu... ma... ki... Na... ru... to."

Gió đêm phần phật, tóc dài của ai tung bay, ánh trăng lay động, bóng hình của ai chập chờn.

"Đây là cái gọi là 'Cảnh mất người mất' sao? Ha ha, thật đúng là..." Không chút tình cảm, từng âm tiết thoát ra khỏi miệng, thoáng chốc chôn vùi trong gió, "Châm chọc."

Mùa hạ ở Konoha so với địa phương khác không giống nhau. Gió nhiều mà lại lớn, khổ nỗi tất cả đều là gió nóng, không mang đến cảm giác mát mẻ nào cả, chỉ có thể làm cho người ta càng thêm khó chịu. Sợi dây màu tím thắt ngang mái tóc dài múa lượn trong gió, buông xuống bộ kimono tím sẫm tao nhã mặc trên người, bao trùm hai chân tới từng bước đi.

Một trận gió mạnh đột nhiên thổi qua khiến người ta mơ hồ cảm nhận được tiếng guốc gỗ nhẹ nhàng chạm đất.
Hai tay giấu trong tay áo rộng thùng thình, có vẻ như không muốn gặp nắng gắt. Điều này làm cho người khác không khỏi cảm thấy bất thường, cho rằng chủ nhân bộ kimono kia sẽ gặp vấn đề kì quái gì đó khi tiếp xúc với ánh sáng, nếu không thì vì sao mặt trời treo cao giữa mùa hạ lại còn muốn đầu đội nón, đem mặt vùi sâu vào trong bóng tối, toàn thân không có chút da thịt nào để lộ dưới ánh mặt trời.

Nếu nói là để phòng nắng thì quá gượng ép, dù sao hiện tại những sản phẩm bảo vệ da bình thường đều sắp tụt giá bằng mấy thứ rau dưa ở quầy hàng. Quả thực khó có thể tưởng tượng được cảnh chủ nhân bộ trang phục kia mua không nổi vài lọ kem dưỡng da, huống hồ không khí oi bức thế này mà lại mặc kín mít chỉ sợ càng khó điều chỉnh nhiệt rồi lại bị cảm nắng.

Nếu là bình thường, một người có cách ăn mặc như vậy thể nào cũng bị nhiều người để ý, thế nhưng không phải ai cũng trêu chọc nổi Ninja Konoha, chưa kể còn là một trong những Jonin giỏi nhất.

Vậy chuyện gì đang xảy ra?

Jonin biến thái cầm quyển sách hắn yêu thích, ngẩng đầu lên, híp hai mắt cười một cách khó lường.

Shikamaru liếc mắt sang người nào đó đang ngẩn người, nhăn mày thở dài, khóe miệng hơi nhếch lên: "Phiền toái."

Người khác không hiểu, chẳng lẽ thiên tài IQ 200 như hắn còn nhìn không ra sao, người đàn ông này đầy mặt khoe khoang, chắc định kiếm tiền thưởng từ nhiệm vụ để báo cáo kết quả công tác với “vợ”, tâm tư có khi còn lưu luyến về buổi tối triền miên của hắn và "người yêu" ngày hôm qua.

Nghĩ đến nhiệm vụ "Mèo vờn chuột " này sẽ lãng phí rất nhiều tế bào não của chính mình, hắn thuận miệng phun ra câu: "Thật phiền phức!" Nói thì nói như thế, ánh mắt lại chăm chú nhìn bóng người màu tím ở phía trước.

Thật ra, ánh mắt của hắn thường nhìn về phía trước, nhìn như vô tình liếc đến nhưng thật ra đọng ở bên hông người nọ. Sáng ngời hai bả vai là hai thanh hắc bạch thái đao, người ngoài nghề chỉ thấy chúng như vật trang sức, nhưng đã đạt tới cấp bậc Ninja như bọn họ thì cũng được coi là trong nghề, chỉ nhìn tính chất vỏ đao là biết hai đao chắc chắn không phải phàm vật. Khó hiểu nhất chính là người nọ không hề có Chakra, chắc hẳn đây cũng là một trong những nguyên nhân Đệ ngũ Tsunade-sama phái hai người bọn họ đến giám thị người này.
Tsunade-sama nói những người khác có nhiệm vụ nên chỉ có hai người họ đi thôi, còn trưng ra vẻ mặt trượng nghĩa nói bọn họ có thể mặc y phục hàng ngày, nghỉ ngơi sau đó thực hiện nhiệm vụ giám thị với mỹ danh "Mèo vờn chuột", không thèm nhìn hai người vẫn đang im lặng liền vẫy tay cho giải tán.

Không mấy khi có cơ hội thay trang phục Ninja phiền toái, hắn mặc quần áo bình thường vô cùng thoải mái nhàn nhã xem thời gian, lại bị đột nhiên kéo vào chuyện theo dõi người đến Konoha, nói không tức giận là giả.

"Chậc! Phiền toái!" Shikamaru đột nhiên không kiên nhẫn oán giận nói: "Người kia từ sáng sớm đến giờ chỉ mò mẫm đi quanh Konoha, khi nào mới có thể dừng lại lộ ra sơ hở? Chẳng lẽ thật sự là đến ngắm cảnh du lịch?" Vừa mới nói xong đã thấy người nọ bước vào một cửa hàng, họ cũng đành phải bước nhanh theo đi vào theo.

_ _ _ _ _ _ _ _

"Chủ quán, một bát ramen miso, nhiều miso."

Thanh âm điềm đạm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai người ngồi cách đó mấy bàn. Trong nháy mắt, Kakashi nhanh chóng bình tĩnh chỉnh nụ cười ở khóe miệng, Shikamaru cũng hiếm thấy lộ ra vẻ mặt không ngại phiền, biểu hiện ra kỳ vọng. Nhìn người kia đang ngồi trước ánh mặt trời, bọn họ không khỏi nhớ lại đứa bé đã từng ở bên họ ngày trước, chỉ là những gì sắp xảy ra lại không đi theo hướng mà bọn họ mong muốn. Một trận gió mạnh đột nhiên thổi vào, vì ngồi ở chiếc bàn gần cửa khiến cho người mặc áo tím không kịp phản ứng, đấu lạp trên đầu bị thổi lên, làm vài lọn tóc tím trên trán buông xuống, che đi nửa khuôn mặt.
Mà tấm vải trên đấu lạp cứ chếch qua chếch lại phất về phía khuôn mặt xinh đẹp của bà chủ. Trong tiệm lập tức lặng ngắt như tờ!

"Ồ!" Người kia không để ý, còn cười khẽ một tiếng: "Còn không cần chính mình tự bỏ mũ, phục vụ tận tình như vậy, thật không hổ là Konoha, một trong năm làng Ninja lớn nhất." Tuy chỉ là trêu chọc, nhưng tiếng nói lại vẫn điềm đạm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Đùng!" Trừ bỏ nhân vật đã gây ra thì mọi người đều theo tiếng động kia mà nhìn lại, chỉ thấy nữ chủ quán đem đấu lạp đạp nát dưới chân, tách rời cực kỳ hoàn hảo, sau đó cô nàng nổi trận lôi đình phóng tới trước chiếc bàn đơn kia...

Mọi người không khỏi thầm mặc niệm cho người áo tím kia, tuy kẻ khởi xướng không phải người nọ, nhưng cũng không thể bảo cô gái kia tính sổ với cơn gió chứ.

Kết quả, mọi người một lần nữa lựa chọn giữ im lặng, bo bo giữ mình. "Tên khốn kiếp này! Không phát hiện đồ của ngươi phất tới bà cô ta sao?!" Thanh âm gào thét tràn ngập mùi thuốc súng làm cho tiệm mì vốn đã không lớn như lung lay sắp đổ. Có người từng nói Konoha thừa thãi mỹ nữ, trong đó nữ bạo lực lại đặc biệt nhiều, xem ra lời này không phải là giả.

Vài vị khách nhát gan sớm đã bỏ tiền lại chạy trốn, sợ liên lụy đến chính mình, còn lại chính là chờ xem một trận trò hay không mất tiền.

Đương nhiên, người mặc áo tím vẫn ngồi rất tao nhã, bộ dạng ra vẻ không hề liên quan đến mình.

Người này vươn tay phải từ ống tay áo ra một cách miễn cưỡng, cánh tay giơ lên gạt mấy sợi tóc tím che khuất tầm nhìn, động tác vô cùng đơn giản lại khiến cô gái sắp sửa đem lời trách mắng nói ra nuốt nghẹn trở về! Làn da trắng bóc nõn nà, hình dáng góc cạnh rõ ràng nhưng không thiếu nét mềm mại, vẻ không chút biểu tình lại bí mật mang theo dịu dàng sâu bên trong. Sống mũi cao gầy, hàng mi dài nhỏ, cánh môi trơn bóng cùng với khóe miệng xinh đẹp, toàn bộ hợp lại chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung gương mặt, mà làm cho người ta trầm mê đến không thể tự thoát ra được là màu mắt trong như thạch anh tím, thuần túy không chút tạp chất làm cho người khác sinh lòng trìu mến. "Tiểu thư?" Khẽ gọi người đã hoàn toàn ngu ngơ đứng trước mặt, ý cười nhuộm thấm đôi môi: "Xin hỏi, cô có chuyện gì sao?" Mở miệng đúng là hết sức lễ phép, còn dùng cả kính ngữ.

"A, a! Cái này... Quý khách muốn ăn cái gì?" Nhanh chóng hoàn hồn, cọp mẹ trong phút chốc biến thành con mèo nhỏ dịu ngoan, cho dù không nhìn thẳng được người nọ, nhưng vẫn đỏ bừng mặt, không chỉ "trìu mến", chỉ sợ đã đến mức "yêu say đắm" rồi. Nở nụ cười nhẹ, có lẽ cô đã sớm quên chính mình vừa mới gào to bị vị khách trước mắt này nghe không sót một chữ.

"Xin lỗi, vừa rồi ta nói không rõ lắm, ta muốn một bát ramen miso, nhiều miso." Người kia nở nụ cười ấm áp, dường như muốn trấn an sự lúng túng của cô gái.

"Ngài đang nói gì vậy, là tôi phục vụ không chu đáo, xin chờ một chút, lập tức sẽ có ngay!" Cô gái cuống quít dùng kính ngữ đổi giọng theo đối phương, vội vàng xoay người đi chuẩn bị ramen, vẫn không quên tự cho là thông minh đem đấu lạp đã hỏng giấu kĩ.

Kakashi cùng Shikamaru nhìn khuôn mặt người kia, giật nảy mình bừng tỉnh. Cả hai không hẹn mà cùng khép hờ hai mắt, khi mở ra, hoàn toàn là thất vọng.

Người áo tím vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười ôn hoà, vô ý nghiêng mắt nhìn qua bên này, tim của bọn họ thế mà lập tức đập loạn.

"Ầy, nếu người kia có chủ đích thì tuyệt đối là cao thủ tán tỉnh, em nói xem sao thầy lại không có thiên phú tốt như vậy?"

Shikamaru nhịn không được liếc người nào đó, thầm nghĩ thầy còn gọi không có thiên phú? Chỉ vài câu hoa ngôn xảo ngữ đã tóm chặt được thầy Iruka!

Sau đó vị sensei nào đó lại gục đầu xuống, hạ giọng, giọng điệu tràn đầy đau xót: "Không phải cậu nhóc, dù là khuôn mặt hay lời nói cử chỉ cũng không phải em ấy. Không phải... Naruto."

Lúc cái tên cuối cùng từ miệng thoát ra, ánh mắt Kakashi trong nháy mắt buồn rầu…

Hắn vĩnh viễn cũng quên không được khi ở Thung Lũng Tận Cùng, nhìn thấy một đống hỗn độn đầy đất đến ghê người, hắn chỉ thấy mưa hòa tan pha loãng vết máu, một mảng lớn đỏ thẫm như vậy, giống như Mạn Châu Sa Hoa tràn giữa trời đất.

Khắp nơi là tầng tầng đất đá bị nghiền nát, rõ ràng đã trải qua một hồi đánh nhau kịch liệt.

Chính mình bởi vì tận mắt chứng kiến mà sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi Pakkun thở dài nói mùi máu này thuộc về Naruto mới khiến hắn trong thất thần tỉnh táo lại. Sau đó, hắn lần tìm khắp cả Thung Lung Tận Cùng cũng không còn nhìn thấy bóng dáng mặt trời nhỏ quen thuộc kia nữa...

Hai người đắm chìm trong hồi ức của quá khứ, lúc ngẩng đầu nhìn lại, người nọ đã sắp ăn xong mì sợi rồi.
Quả nhiên, không phải cậu ấy.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nếu là Naruto, tuyệt đối sẽ không ăn một cách im lặng như vậy.

Giống như Naruto, tuyệt đối sẽ không cười ôn hoà như nước. Bởi vì cậu chỉ biết sáng lạn đường hoàng giống ánh mặt trời.

Nếu là Naruto, tuyệt đối sẽ không cười ấm áp nhưng lại lộ ra một vẻ trong trẻo lạnh lùng không đổi.

Giống như Naruto, tuyệt đối sẽ không nhìn chính mình vô tội bị mắng mà ngược lại hết sức lễ phép. Bởi vì cậu chỉ biết tùy tiện phản bác cố gắng biện bạch công lý.

Nếu là Naruto, tuyệt đối sẽ không chỉ đem tươi cười đọng ở khóe miệng mà không thể biểu hiện đến ánh mắt.
Giống như Naruto, tuyệt đối không có giọng nói lạnh lùng lãnh đạm mà âm nhu như vậy. Bởi vì cậu luôn vui vẻ sáng sủa, lạc quan yêu đời.

Quan trọng là, Naruto tuyệt đối sẽ không đối với mì sợi Ichikaru mà cậu yêu nhất chỉ ăn một bát đã no bụng! Mà trước mắt người áo tím này đã chuẩn bị đứng dậy tính tiền.

_ _ _ _ _ _ _

Dường như cũng không muốn tìm tòi xem đấu lạp của mình đang ở đâu, người nọ không vươn tay ra mà là cách ống tay áo theo kimônô khép mở nhẹ rút ra một ít tiền mặt, trả tiền rồi đi thẳng ra khỏi tiệm mì Ichikaru.

Kakashi cùng Shikamaru tất nhiên giả vờ như bạn đường sau đó cùng ra.
Trên đường đi, mọi người phản ứng đúng như bọn họ dự đoán, dường như dù là nam nữ già trẻ cũng nhịn không được đem ánh mắt theo người nọ mà đi. Mà bọn họ lại dần dần phát hiện một vấn đề, người áo tím này đang đi... thế đến thẳng tháp Hokage?!

Hai người không khỏi nhìn nhau, người này rốt cuộc muốn làm gì? Chắc không phải muốn ngắm cảnh nên đến xem mặt Hokage đại nhân trước chứ? Tuy rằng khuôn mặt diễm lệ của Hokage đại nhân đích thực cũng được coi là một trong những cảnh đẹp Konoha, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua việc hơn năm mươi tuổi. Nhưng mà, tên kia thật sự không giác ngộ được sẽ bị đánh bay sao? Thật sự là dũng khí đáng khen.

Người nọ đi tới lối vào cầu thang dưới tháp, tiếp theo lại dùng tư thế khép mở kimono lúc trước rút ra một phong thư đưa cho một vị Ninja trực ban. Ninja kết ấn biến mất, chỉ chốc lát sau lại xuất hiện, gật đầu: "Hokage đại nhân cho mời." Người nọ có vẻ sớm đã đoán được, cũng không nhiều lễ, chỉ nói thêm một câu "Làm phiền" rồi nhấc chân đi lên thềm đá...

Kakashi cùng Shikamaru đang mặc y phục hàng ngày nên không thể tùy tiện đến gần tháp Hokage, tránh cho người nọ hoài nghi, nghe thấy "Hokage đại nhân cho mời", đành phải rút lui, hành động ẩn nấp không hề dư thừa, không biết tất cả cử động sớm đã bị người nào đó nhìn thấu.

"Ha ha…" Ánh mắt ai kia ngạo nghễ, tiếng cười khẽ theo gió rồi biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net