Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau, Giang Hoài Sở với thân phận là Tiểu vương gia Nam Nhược quốc, đồng thời cũng là sĩ tử đầu bảng, lần đầu tiên bước vào Kim Loan điện địch quốc.

Giang Hoài Sở đoan chính đứng trong đại điện.

Lúc y vừa được dẫn vào đã liếc nhìn bốn phía vài lần.

Hoàng huynh y nghiêm khắc thực hiện tiêu chí tiết kiệm, cộng với thẩm mỹ cách điệu nhẹ nhàng cụ thể, bố trí Kim Loan điện tới trang trọng nghiêm túc nhưng không xa hoa lãng phí.

Tiêu Quân thì lại tương phản, Kim Loan điện hận không thể biến thành Kim điện, mỗi vật trang trí đều có giá trị liên thành, như sợ sứ thần bái kiến không biết Đại Ninh hắn có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu ngang tàng, có bao nhiêu mặt mũi vậy.

Hôm nay là ngày sĩ tử đề danh bảng vàng, căn bản mọi triều thần đều tới đông đủ, như để phù hợp với phong cách toàn thể đại điện, giúp người đứng ở bên trong không có vẻ gì quá đột ngột, triều phục Tiêu Quân chỉ định lần lượt là màu đen màu chàm, màu xanh lam, cho nên qua đôi mắt của Giang Hoài chính là một đống khổng tước đứng xếp hàng trong đại điện.

Phần lớn diện mạo của triều thần Đại Ninh rất xấu, cho dù Giang Hoài Sở có  vốn từ ngữ phong phú như biển, từ trước đến giờ uyển chuyển vô cùng, cho người ta đủ mặt mũi, đổi cách thức vắt hết óc ra cũng không tìm được từ nào để miễn cưỡng khen ngợi, không giống với tài tử Nam Nhược cả triều tuấn dật, tay áo phiêu phiêu.

Tiêu Quân còn chưa tới, Giang Hoài Sở lại liếc nhìn vài lần.

Quy luật là quan càng lớn đứng càng gần long ỷ, tướng mạo càng khó diễn tả thành lời, đoán chừng là đám võ tướng giúp Tiêu Quân giành chính quyền, ai ai cũng thân hình nhanh nhẹn, mắt to như chuông đồng, râu quai nón, một mặt hung tướng, đi ra ngoài có thể trực tiếp dọa khóc tiểu hài tử.

Chỉ là, y không ngờ họ lại đứng gần Tiêu Quân như vậy, mỗi ngày Tiêu Quân vào triều nhìn xuống, có thể nào bị sự xấu xí này làm cho tâm tình trầm xuống luôn không.

Những triều thần với chức vị thấp đứng phía sau đã tuấn tú hơn nhiều, nhìn là đoán ra Tiêu Quân cũng ý thức được vấn đề dung mạo của thần tử quá xấu, ngại mất mặt Đại Ninh cho nên sĩ tử của các đợt khoa cử về sau đều chọn người có mặt mũi thanh tú một chút.

Giang Hoài Sở trầm tĩnh đứng thẳng, khóe miệng khó nhịn được cong lên.

Văn võ bá quan cả triều Nam Nhược y đều xinh đẹp, thiên hạ kinh diễm tán dương, còn Đại Ninh trừ Chỉ huy sứ ra, còn ai có gan giao tiếp với triều thần nước khác, không sợ bẽ mặt sao?

Cho dù hao tổn tâm cơ chọn ra, thì cũng không sánh được một phần nhỏ tí tẹo với Nam Nhược nhà y, càng khỏi nói tới khiếu thẩm mỹ đặc biệt của hoàng đế.

Cứ coi như triều thần khổ không thể tả thì họ cũng không muốn ném mũ quan, chắc chắn họ đều chọn cách hoàn toàn thuận theo tâm ý bệ hạ, xong còn muốn khen một câu 'ánh mắt bệ hạ thật độc đáo, cả thế gian hiếm thấy, vi thần thán phục'.

Phỏng chừng thẩm mỹ tệ hại của Tiêu Quân là bị triều thần nuông chiều mà ra, kém mà không tự biết, không thể vãn hồi.

"Hoàng thượng giá đáo!" Đại thái giám hô to.

Tiêu Quân được chúng tinh phủng nguyệt (*) tiếp đón, dùng khí thế bễ nghễ thiên hạ, ngồi xuống long ỷ.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ. Đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, chú ý.

Cả triều văn võ cùng cao giọng: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Giang Hoài Sở theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng kịp sắc bén phát hiện triều thân xung quanh đều không quỳ, bất động thanh sắc đứng thẳng.

Tiêu Quân đang theo dõi y, ánh mắt rơi xuống đầu gối hơi cong của y, nghi hoặc một giây, cười một tiếng: "Tạ tài tử thật trung quân, tâm ý này trẫm hiểu được nhưng đại lễ thì cứ miễn đi, nếu muốn quỳ, đợi chút nữa quỳ cũng không muộn."

Giang Hoài Sở: "..."

Hoàng huynh y trọng lễ nghi, lên triều nghênh giá là phải quỳ.

Cả y cũng phải quỳ, không có ngoại lệ.

Trước mặt mọi người hoàng huynh đối đãi với y bình đẳng như những thần tử khác, chỉ khi không có ai xung quanh mới chịu dùng mọi cách cưng chiều.

Triều thần hôm qua đi quan sát thi đình nhịn cười.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Thật ra thì chỉ cần bọn họ tuân thủ bổn phận nghiêm chỉnh, không tìm phiền phức cho bệ hạ thì căn bản ngài lười quản mấy trò quỳ tới quỳ lui giày vò bọn họ này, cũng rất ít khi làm chuyện vặt vãnh soi mói người khác, nhưng sao bây giờ lại bắt lỗi Tạ Tài Khanh?

Chẳng lẽ thấy thú vị, cảm thấy Tạ Tài Khanh chơi vui muốn đùa một chút?

Vậy thì cũng không có gì lạ.

Giang Hoài Sở cắn răng.

Tiêu Quân thích trêu chọc đùa giỡn y, y liền thuận theo ý của Tiêu Quân, dỗ người vui vẻ là được rồi.

Tiêu Quân liếc mắt nhìn Tạ Tài Khanh đang rũ đầu, tâm trạng vui lên một chút, thu hồi đường nhìn, vẫy tay với đại thái giám phía sau.

Đại thái giám kêu quan truyền chỉ ra khỏi hàng.

Chiếu theo thông lệ, quan truyền chỉ sẽ đọc tên các sĩ tử theo thứ tự từ trên xuống của xếp hạng thi đình.

Để tiện cho hoàng đế nhớ kỹ tên trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, quan truyền chỉ sẽ đọc nhiều lần tên của họ, ba người nghe tên, lần lượt ra khỏi hàng yết kiến hoàng đế, dập đầu bái lạy.

Hoàng đế triều đại này trăm công nghìn việc, thường xuyên không nhớ được tên người khác, cho nên quan truyền chỉ phải đọc càng nhiều lần càng tốt.

Sĩ tử khó nén căng thẳng, mười năm học hành gian khổ, ghi danh bảng vàng, đều chờ giây phút này.

Quan truyền chỉ mở lụa vàng, vung lên, đọc to rõ: "Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh! Tạ Tài Khanh —— "

"Đừng đọc nữa đừng đọc nữa! Trẫm nhớ rồi!" Tiêu Quân không nhịn được nói.

Tạ Tài Khanh: "..."

Cả triều văn võ và quan truyền chỉ: "..."

Tạ Tài Khanh nghe tên mình bước ra khỏi hàng, tất cả các sĩ tử đều nhìn y, trong mắt có chút không cam tâm, cũng có chút hâm mộ.

Người được quan truyền chỉ đọc tên đầu tiên, chắc chắn là tân khoa trạng nguyên.

Triều thần nhìn người ra khỏi hàng, ánh mắt khác nhau.

Sau đợt thi đình hôm qua, bọn họ đã suốt đêm đục khoét thông tin của người này, bới hết mọi thứ lên trời mới chịu thôi.

Tạ Tài Khanh mười lăm tuổi đạt giải nguyên, mười tám tuổi hội nguyên, bây giờ lại trúng trạng nguyên.

Đỗ đầu Tam nguyên, người lấy được vinh quang cỡ này, trong lịch sử Đại Ninh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người đầu tiên đỗ đầu Tam nguyên là Lưu Uẩn, hiện nay là Đại học sĩ Hàn lâm viện, quan... Nhất phẩm, vang danh thiên hạ.

Khi Lưu Uẩn lấy được vinh quang này, ông hai mươi tuổi.

Năm nay người này mới... Mười tám tuổi.

Tuy là xuất thân hàn môn, nhưng chỉ cần tiến vào Hàn Lâm viện thì chính là tiền đồ vô lượng, may mắn thì ba mươi, bốn mươi năm sau sẽ thăng thành nhất phẩm đương triều, dưới một người, trên vạn người cũng không phải không thể.

Không ít người nổi lên tâm tư kén rể sau thời gian dài đằng đẵng, thế gia cũng sáng cả mắt.

Tạ Tài Khanh dưới ánh nhìn chăm chú hài hước của Tiêu Quân vén vạt áo trước, hành lễ quỳ lạy: "Tạ bệ hạ ban ân!"

Tiêu Quân đánh giá y, như tức phụ nhi mới vừa vào nhà thờ phụng lão thái gia uống trà, hài lòng gật đầu: "Tối hôm qua Lễ bộ lén lút chạy tới hỏi trẫm, muốn ngươi vào Lễ Bộ, quan trạng nguyên muốn vào Hàn Lâm viện hay là Lễ bộ?"

Tạ Tài Khanh ngẩn ra.

Lễ bộ sao lại muốn y?

Lưu Uẩn nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Lễ bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư ho khụ khụ, không dây dưa với lão, chỉ ném ánh mắt "dụ dỗ" cho Tạ Tài Khanh.

Tạ Tài Khanh dùng nụ cười ôn hòa đáp lại.

Lưu Uẩn nhìn hai người mày qua mắt lại, lập tức cuống lên: "Vốn dĩ trạng nguyên đều sẽ tiến vào Hàn Lâm viện, nào có đạo lý tiến vào Lễ bộ! Ngươi cho rằng ta không biết mấy trò tính toán này của ngươi sao? Ngươi thấy y lớn lên đẹp mắt, lôi kéo người vào Lễ Bộ, như vậy các ngươi gặp sứ thần nước khác cũng có mặt mũi hơn chứ gì!? Vậy sao ngươi không nhận một đám kỹ nữ vào luôn đi, không phải hiệu quả càng tốt hơn à?"

Triều thần ồn ào cười to.

Miệng lưỡi Lưu Uẩn tàn nhẫn, mắng người cực độc, chửi người trên triều, chưa bao giờ giả tạo.

Lễ bộ thượng thư: "Con m* nó ngươi —— "

Tạ Tài Khanh: "..."

Triều đình của hoàng huynh không phải là bầu không khí này.

Tiêu Quân một tay chống cằm, một tay nâng lên môi, ra vẻ ho khan nhắc nhở, nhưng cũng không nói dừng lại, liếc mắt nhìn Tạ Tài Khanh.

Quan trạng nguyên không chen lời vào, gương mặt luôn trầm tĩnh hờ hững có một tia mờ mịt luống cuống, như là cô nương nhà lành lạc vào ổ thổ phỉ.

Lưu Uẩn thay đổi biểu tình phẫn nộ, quay phắt sang từ ái nhìn Tạ Tài Khanh cười: "Ngươi đừng nghe ông ta, tiến vào Hàn Lâm viện của ta đi, nghiêm túc học thêm mấy năm học vấn với lão già ta, đây mới là hướng đi tốt cho ngươi, nếu ông ta thật sự lo lắng cho ngươi thì tại sao không dám quang minh chính đại lên triều mời ngươi, còn lén lút rút củi dưới đáy nồi, ta phi!"

Lễ bộ thượng thư vén ống tay áo: "Ta mời ngươi luôn, ngươi đừng có —— "

"Được rồi!" Tiêu Quân quát lớn.

Lễ bộ thưởng thư uất ức về lại chỗ cũ.

Bệ hạ không cho ông có cơ hội nói chuyện gì hết, lời hay ý đẹp toàn dành cho Lưu Uẩn nói.

Cuối cùng Tạ Tài Khanh cũng phản ứng lại từ trong không gian ầm ĩ ồn ào, gian nan duy trì đoan trang trên mặt, nói: "Vi thần nguyện tiến vào Hàn Lâm viện."

Lưu Uẩn trong nháy mắt thoải mái cả người, mặt mày hớn hở, đắc ý trừng Lễ bộ thượng thư.

Ý cười nơi khóe miệng của Tiêu Quân sâu hơn, thay đổi tư thế ngồi, gọi thái giám bên người truyền trà.

Tạ Tài Khanh áy náy nhìn Lễ bộ thượng thư, thành khẩn nói: "Khi vãn sinh mười lăm tuổi, thánh thượng từng triệu vãn sinh vào triều, lúc đó vãn sinh nhỏ tuổi, bất đắc dĩ từ bỏ, thánh thượng nhân ái vẫn chưa trừng phạt vãn sinh, trong lòng vãn sinh càng hổ thẹn, ba năm trôi qua, bây giờ mới ngàn dặm xa xôi vào kinh tham gia khoa cử, hi vọng có thể may mắn trúng tuyển, vãn sinh không tiến vào Lễ bộ, cũng không phải vì mắt cao hơn đầu, chỉ là muốn tự mình hầu hạ thánh thượng, đền đáp hoàng ân, dẹp an tâm mình."

Tiêu Quân còn đang chú ý nhìn cánh tay nhỏ nhắn cẳng chân nhỏ nhắn của Tạ Tài Khanh, nghe vậy đột nhiên sặc một cái, thấy sắc mặt Tạ Tài Khanh như thường, đáy lòng thầm mắng, đều do hôm qua gặp Kỳ vương gây ra.

"Bệ hạ!" Đại thái giám sốt sắng nói.

Triều thần cũng sốt sắng nhìn bệ hạ.

Tiêu Quân vung vung tay: "Không sao."

"Ngươi thật có lòng." Tiêu Quân nói.

Lúc này, Lễ bộ thượng thư đứng phía dưới mới gật đầu với Tạ Tài Khanh, khúc mắc trong lòng đột nhiên tiêu tan.

Chức vị ông chuẩn bị cho Tạ Tài Khanh là sứ thần tiếp kiến nước khác và quan địa phương, cơ hội tiếp xúc tự mình làm việc cho hoàng đế cực nhỏ.

Dù như thế nào, Hàn Lâm viện đều là nơi tốt đẹp hơn Lễ bộ, Tạ Tài Khanh cũng khiêm tốn giải thích, so sánh một phen, việc này lại thành bản thân mình làm việc không tử tế.

Chức quan của trạng nguyên được xác định rất nhanh, lục phẩm tu sửa văn thư cho Hàn Lâm viện, ban thưởng phủ đệ, ban thưởng quan phục, triều hốt (*), giày quan, sau bảy ngày đến Hàn Lâm viện báo cáo.

(*) Triều hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.

... ...

Hạ triều, Tiêu Quân còn phải về phê tấu chương, đi được nửa đường như nhớ tới cái gì quay đầu lại hỏi Tạ Già: "Theo quy củ có phải trạng nguyên nên cưỡi ngựa dạo phố bày tỏ chuyện vui không?"

"... Bệ hạ." Tạ Già tri kỷ nhắc nhở: "Ngài ngại phiền phức, ba năm trước đã cắt bỏ thông lệ này, thăm Khổng miếu, đăng long môn cũng cắt bỏ, chỉ còn lại một việc là đề danh lên nhạn tháp."

Trong đầu Tiêu Quân chợt lóe lên vẻ mặt xấu hổ đến ửng đỏ của Tạ Tài Khanh đêm qua, trong lòng khẽ nhúc nhích, bình tĩnh nói: "Y đỗ đầu Tam nguyên, người khác có thể lược bớt, y thì không thể, không phải... Là trẫm bày tỏ lòng thành trọng dụng người tài của mình, đúng đúng đúng, bây giờ ngươi đi gọi y tới ngay cho trẫm! Chọn ngày không bằng ngay hôm nay, lập tức dạo phố, ngươi nói với y đây là ân sủng độc nhất cho người đỗ đầu Tam nguyên của Đại Ninh!"

"..." Tạ Già một lời khó nói hết: "Vi thần tuân chỉ."

Hắn lĩnh chỉ muốn đi xuống làm, bị Tiêu Quân gọi lại.

"Còn chưa nói hết." Tiêu Quân hoàn toàn dừng bước: "Gọi tới mấy tên gõ chiêng nữa, phải gõ cho toàn bộ kinh thành đều biết trạng nguyên rơi vào nhà nào, có thể huyên náo bao nhiêu thì huyên náo bấy nhiêu, làm cho hãnh diện vào, trẫm phải cho y cảm nhận được cái gì gọi là 'Đường làm quan rộng mở nhanh như vó ngựa'."

Tạ Già: "... Rõ."

"Nói tới ngựa, ngươi dẫn tới cho y con ngựa cao nhất, đừng chọn con đen thui, không nổi bật." Tiêu Quân suy nghĩ một chút: "Quay đi quay lại y cũng chỉ hợp với màu trắng, phải trắng —— thôi quên đi, không cần ngươi chọn! Dứt khoát dắt tới con bạch mã cao đẹp nhất của trẫm đi, con đó ngươi biết đúng không? Trẫm quên mất tên gì rồi."

Tiêu Quân xoa xoa thái dương, đương nhiên không nhớ ra được.

Tạ Già: "... Vi thần đã biết."

Hoàng thượng thích ngựa, nhưng không thích nuôi, cho nên trong cung nuôi không ít ngựa quý nhằm cung cấp cho hắn có thể chơi đùa bất cứ lúc nào, Bạch Du là con cao nhất cả bầy lại còn ngoan ngoãn nhất, hoàng đế thích không được mấy ngày liền ném qua một bên, người chăn ngựa trong cung còn phải cẩn trọng nuôi từng chút một, chờ nó lại may mắn nhận được ân sủng của bệ hạ vào một ngày đẹp trời nào đó, người quý bằng mã.

Tạ Già thay Tạ Tài Khanh mặc niệm trong lòng, trên mặt không thể hiện ra, cung kính nói: "Bệ hạ còn có gì phân phó?"

"Không còn." Tiêu Quân nói: "Đúng rồi, phản ứng của y thế nào, trở về nhất định nhớ nói cho trẫm nghe!"

"... Rõ."

Thấy hắn vẫn sững sờ bất động, Tiêu Quân mắng: "Nhanh lên, không nhanh thì y xuất cung mất!"

Xét thấy hoàng đế có tư thế chuẩn bị đạp mông người khác, Tạ Già chập choạng chạy như bay xuống gọi người cản Tạ Tài Khanh thì cản Tạ Tài Khanh, nên dẫn ngựa thì dẫn ngựa, nên gõ chiêng thì gõ chiêng.

Tiêu Quân sải bước đi tới tẩm cung.

Bước đi của Hoàng thượng luôn rất nhanh, thái giám cung nữ chạy chậm theo phía sau, bỗng dưng hoàng thượng ngừng lại.

Đại thái giám không thắng gấp là thiếu chút nữa đã va vào, nhanh chóng đứng vững, lòng vẫn còn sợ hãi.

Tiêu Quân quay đầu hỏi: "Có phải trẫm nên đến Đông An Môn nhìn một cái không?"

Đại thái giám quan sát thánh ý từ trước đến giờ, chuyên môn bắc thang cho bệ hạ đi xuống, không hề khựng lại lấy một khắc nịnh nọt nói: "Đó là đương nhiên, bách tính đều nói đêm động phòng hoa chúc cũng như ngày ghi danh bảng vàng, sĩ tử cực khổ đọc sách hơn mười năm mới có hôm nay, đây là ngày lành của quan trạng nguyên, bệ hạ đương nhiên phải đi nhìn một cái, chung vui với dân chúng, cũng biểu thị bệ hạ coi trọng quan trạng nguyên."

Tiêu Quân chỉ vào hắn nở nụ cười: "Ngươi thật là!"

Đại thái giám khà khà cười không ngừng.

"Vậy ngươi mau gọi người trở lại ôm tấu chương tới, vừa đi vừa đọc cho trẫm, trẫm phê luôn một lượt."

"Dạ!" Đại thái giám nhanh chân bắt chuyện với tiểu thái giám.

... ...

Lúc này, Đông An Môn.

Giang Hoài Sở bị người chế trụ, nhìn Tạ Già dắt bạch mã to lớn đang giãy giụa tới, lặng lẽ lui về sau một bước nhỏ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nói không phải khen chứ quan thần thượng triều nước anh công nhà ta không khác gì cái chợ 😂😂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net