Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giang Hoài Sở đồng thời tiến vào tháp với bảng nhãn và thám hoa.

Bảng nhãn và thám hoa đều là con cháu thế gia, đương nhiên sẽ quen biết, vừa vào tháp đã đi cùng nhau, đều thầm liếc mắt ra hiệu về phía Tạ Tài Khanh, nhanh chóng đạt thành nhất trí, nện bước nhanh lên thấy rõ, không bao lâu đã vứt Tạ Tài Khanh ở xa xa.

Giang Hoài Sở biết con cháu thế gia nhất định sẽ gạt hàn môn là mình qua một bên, cũng không muốn tiêu hao tâm lực đi làm quen người ta, y tới vì con, không phải muốn cắm rễ ở Bắc Ninh.

Ngày thường y công vụ bề bộn, phải chuẩn bị vẹn toàn nhiều mặt, dẫn tới sao nhãng sức khỏe cộng với một ít nguyên nhân khác nên thể lực của y càng không thể so với người cùng lứa.

Dù gì cũng không theo kịp, Giang Hoài Sở quyết định không nhanh không chậm bước đi.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, như có người đang chạy.

Người kia và y cùng tầng.

Tiếng bước chân xa dần.

Tháp dạng tròn, cầu thang vòng qua phải lại vòng qua trái, nói chung hai hướng đều dẫn tới tầng tiếp theo.

Người kia muốn lên phải vòng qua đầu cầu thang khác y.

Giang Hoài Sở chậm rãi bước đi mà người phía sau vẫn mãi không đuổi kịp, y bất đắc dĩ cười cười, vòng tới tầng trên cầu thang lại phát hiện tầng này ngoại trừ tiếng bước chân của bản thân thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Rõ ràng không còn nghe thấy tiếng bước chân của người kia trên cầu thang nữa.

Giang Hoài Sở nhíu mày, bất động thanh sắc kẹp lấy ba cây châm độc, liền thăm dò đi tới trước hai bước, trong bóng tối lập tức có một bóng người như sói đói chụp mồi ập lên người y.

Giang Hoài Sở đã có đề phòng, miễn cưỡng nghiêng người tránh thoát, nhưng vẫn chưa quăng châm độc.

Đây là Bắc Ninh, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể manh động.

Dựa vào chút ánh nến trong tháp, y thấy rõ mặt của người kia —— Ngũ quan tuấn tú phong lưu, màu da lại ám trầm vàng như nghệ, bọng mắt to, màu môi trắng bệch không có sắc khí.

Kỳ vương.

Thích nam sắc – Kỳ vương.

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Giang Hoài Sở ra vẻ kinh hãi lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào?"

"Không quen biết bản vương? Thánh thượng đương thời là cậu ruột của ta, ngươi nói xem ta là ai?"

Người kia trêu đùa, trắng trợn không kiêng dè sải bước tới gần Tạ Tài Khanh.

Tạ Tài Khanh lui về sau hai bước.

Kỳ vương thấy hành động này của y, sắc mặt liền trầm xuống: "Làm sao? Trạng nguyên nhìn thấy bản vương không hành lễ thì thôi đi, đây là ý gì? Coi rẻ hoàng tộc, ngươi phải chịu tội gì!"

Cả người trạng nguyên hơi chấn động, hoảng sợ chắp tay nói: "Quận vương thứ tội."

Tiểu mỹ nhân như là bị dọa sợ, Kỳ vương cười: "Lại đây, lại đây sẽ không đắc tội bản vương, có khi bản vương còn thưởng cho ngươi."

Trạng nguyên do dự nửa ngày, đi tới trước nửa bước nhỏ.

Ánh sáng trong tháp nhu hòa ám muội, Kỳ vương đi tới từng bước đánh giá người trước mắt, đường nhìn xẹt qua tay áo không nhiễm một hạt bụi của y, đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo trời sinh phóng đãng, cuối cùng rơi xuống phần da thịt ở cổ nhẵn nhụi như tơ như lụa, tưởng tượng ra viễn cảnh tự mình mút ra màu sắc lay động lòng người trên đó, hoặc là cắn đến lúc y khóc lóc giãy giụa, tâm tư càng thêm rõ rệt, đáy mắt tối tăm một mảnh.

Sạch sẽ, đẹp đẽ không gì sánh kịp, tuổi còn quá nhỏ, còn có mấy phần ngây thơ chưa trải sự đời, có thể dễ dàng bắt nạt.

So ra, những kẻ trong nhà, trong kỹ viện nháy mắt trở nên tẻ nhạt vô vị.

Đâu chỉ vô vị, là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

"Lại tới gần thêm chút nữa." Kỳ vương dụ dỗ.

Trạng nguyên mím môi, ánh mắt khẽ run, lại đi tới trước một bước, dưới nụ cười đột ngột sâu thêm của Kỳ vương, chợt quay đầu chạy về bậc thang.

Kỳ vương sững sờ, nhất thời giận dữ, chạy đuổi theo.

Hắn ta đã hai mươi lăm, thể lực dồi dào, thân hình cao to, bước chân cũng lớn hơn trạng nguyên một chút, mới đuổi theo hai tầng đã chặn trạng nguyên lại trong góc, lúc này dĩ nhiên không còn vẻ kiên trì như vừa rồi, lạnh lùng nói: "Trạng nguyên đừng phụ lòng tốt của người khác!"

Tiêu Quân mới vừa xuống tới cầu thang với Tạ Già liền dừng lại.

"Ty chức không hiểu." Sắc mặt Tạ Tài Khanh hơi trắng.

Kỳ vương cười lạnh: "Giả bộ cái gì? Ngươi chạy theo hướng này làm gì? Muốn cáo trạng với Thánh thượng sao? Ngươi cảm thấy Thánh thượng sẽ tin ngươi hay tin cháu trai là ta? Lúc đó ta nói ngươi chủ động câu dẫn ta, bị ta từ chối nên xấu mặt đi cáo trạng trước, hắn còn không tin sao, hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hắn vì mặt mũi hoàng tộc sẽ bảo vệ ngươi hay bảo vệ ta? Chính ngươi tự cân nhắc một chút."

Tạ Già đang muốn lên tiếng quát lớn, Hoàng đế lại khoát tay, lẳng lặng nở nụ cười, đương nhiên là có ý để mặc hắn ta nói nhăng nói cuội, Tạ Già đành phải lui về, kinh hồn bạt vía.

Sắc mặt trạng nguyên trắng bệch, nắm chặt tay, lui về sau một bước.

Kỳ vương cười nhạo: "Một chức quan lục phẩm, cánh mọc còn chưa chắc lại dám đắc tội bản vương? Ngươi cho rằng làm quan rồi vẫn có thể giống với trước đây? Chỉ cần vùi đầu gian khổ đọc sách là được sao? Bản vương chỉ cần muốn thì có cả trăm phương pháp khiến ngươi cút về Tuấn Châu! Nếu ngươi vẫn không biết suy xét, đại lao, quan tài đều chờ ngươi!"

Cả người trạng nguyên hơi phát run, trong con ngươi đen kịt phản chiếu sợ hãi sâu thẳm.

Hoàng tộc có thể dễ dàng nắm giữ sự sống còn của bất kỳ ai, huống chi một quan lục phẩm mới vào triều không chỗ nương tựa.

Kỳ vương thấy sắp đạt được hiệu quả, chậm rãi tới gần y, thông thạo nhẹ giọng: "Kinh thành như đầm nước sâu, không có chỗ dựa nửa bước khó đi, người xuất thân như ngươi có thể thi đậu trạng nguyên, bản vương không cần nghĩ cũng biết phải bỏ ra bao nhiêu, ngươi cam tâm để toàn bộ nỗ lực trôi theo nước chảy à? Ngươi không nghĩ tới một cách dễ dàng thăng chức, một bước lên mây, đạp tất thẩy những kẻ bắt nạt ngươi, xem thường ngươi dưới chân à?"

Trạng nguyên không hé răng, biên độ run rẩy của thân thể hơi nhỏ lại, nghiễm nhiên là đã nghe lọt, nhưng vẫn không chịu, dựa vào lan can quay mặt đi không nhìn hắn ta.

Kỳ vương nở nụ cười, biết việc này lúc mới bắt đầu luôn luôn khó khăn, về sau là tốt rồi, kiên nhẫn dụ dỗ từng bước: "Chỉ huy sứ là người bên cạnh Thánh thượng, cho dù thật lòng muốn giúp ngươi thì cũng phải kiêng kỵ Thánh thượng, bản vương mới là người một lòng một dạ muốn tốt cho ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu, sau này bản vương chính là chỗ dựa của ngươi, tên thế gia nào không có mắt dám bắt nạt ngươi nữa chứ? Chỉ cần ngươi nghe lời, mọi chuyện bản vương đều sẽ thu xếp thay ngươi, muốn cái gì bản vương đều cho ngươi, có được không?"

Tạ Già thầm nghĩ Kỳ vương quả thật là tìm đường chết, còn kém mỗi chuyện kéo luôn cả mình xuống nước, trong lòng sốt ruột lặng yên nhìn Hoàng thượng.

Rõ ràng là Hoàng thượng nhìn thấy Kỳ vương đi tìm Tạ Tài Khanh nên mới xuống dưới.

Hoàng thượng lười biếng cười, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái sửa sang lại tay áo hơi nhăn nheo, dùng dáng môi nói: "Không vội, trẫm sợ lỡ đâu quấy rối chuyện tốt của trạng nguyên. Cứu người cũng phải biết người ta có muốn được cứu hay không đã, không chừng nội tâm bọn họ còn trách trẫm nữa kìa."

Hắn không thích làm ơn mắc oán, hắn nào có rỗi rãnh như vậy, còn phải suy xét thành toàn tâm nguyện hai bên.

Tạ Già sửng sốt, nhớ tới sự tích phong lưu không điểm dừng của Kỳ vương, da đầu tê dại, thánh tâm khó dò, Tạ Già thật sự sợ Tạ Tài Khanh sắp không giữ được ... Dù sao hắn cũng không phải người an phận.

Muốn dưới mí mắt của Hoàng thượng... Một là triều thần một là hoàng thân quốc thích, cả hai cộng lại cũng không cách nào chịu nổi.

Kỳ vương bên kia ngọt ngào hạ giọng: "Bản vương là người như nào ngươi còn không thấy sao, với địa vị này, về sau ngươi nghĩ thông suốt muốn tìm người, còn tìm được ai tốt hơn bản vương sao, đến lúc đó cũng đừng hối hận."

Kỳ vương thấy Tạ Tài Khanh cúi đầu không nói lời nào, cho là y đang cân nhắc, nội tâm mừng như điên, đến gần y trầm thấp cười trêu nói: "Thật ra chuyện này không kinh khủng khuất nhục như ngươi nghĩ đâu, thoải mái lắm, người từng thử một lần xong đều quấn lấy bản vương đòi hỏi đây, ngươi không cần giống bọn họ, chỉ cần mở chân ra là được rồi, bản vương vui vẻ hầu hạ ngươi, có được không?"

Hắn thấy sắc mặt người nọ ửng đỏ, tâm can ngày càng khuấy động khó nhịn: "Đừng sợ, việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, không ai biết nữa."

"Không nói lời nào coi như ngươi đồng ý? Bây giờ không có nhiều thời gian, để ta nếm thử trước nào."

Tạ Già nghe tới nỗi trong lòng chìm nghỉm rồi lại nhảy loạn, mặt đỏ tận mang tai, vừa nghĩ đến bộ dạng tuyệt trần của Tạ Tài Khanh lại càng xấu hổ, thầm nghĩ Tạ Tài Khanh thật sự quá hồ đồ, muốn xin chỉ thị nhìn thần sắc không rõ của Hoàng thượng.

Ánh mắt Hoàng thượng băng lãnh, vẫn ngậm thần sắc vui đùa mang ý cười, dùng khẩu hình nói: "Trẫm không quấy rầy chuyện tốt của cháu ngoại trai với trạng nguyên."

Hắn liếc mắt ra hiệu với Tạ Già, quay người muốn đi lên.

Kỳ vương bên kia bức Tạ Tài Khanh trong cái góc chật hẹp, lập tức muốn ôm người thân thiết một phen, đầu mới vừa hạ thấp xuống ngực đã bị một bàn tay chặn lại.

Bàn tay kia thon dài tinh tế.

Kỳ vương cho là y lạt mềm buộc chặt, bây giờ lại vội vàng muốn nắm lấy, ai ngờ trạng nguyên dùng hết toàn lực đẩy hắn ta ra.

Kỳ vương ngây ngẩn cả người.

Lời hay ý đẹp đều đã nói hết lời, kết quả là tốn nước miếng vô ích, cho tới giờ hắn ta chưa từng thấy người nào không biết suy nghĩ tới vậy, trong phút chốc nổi giận tóm chặt vạt áo của y, giơ tay muốn cho y một cái bạt tai, trạng nguyên không né không tránh: "... Quận vương bớt giận."

"Bớt giận?" Kỳ vương cười lạnh, hắn ta bắt người bao nhiêu năm chưa bao giờ bị từ chối, kiên trì cuối cùng cũng dùng hết, muốn kéo thắt lưng cho y cảm nhận được thế nào là khó chịu, Tạ Tài Khanh gắt gao giữ chặt thắt lưng, hít sâu một hơi, dù là giờ khắc này vẫn nhớ giữ thân phận giữ phận như trước: "Quận vương bớt giận, Tài Khanh không phải... Không phải không để quận vương vào mắt."

Tiêu Quân vừa muốn ra mặt, nghe vậy ngừng vài giây, dự định quay lại bậc thang.

Cơn giận của Kỳ vương bị kiềm hãm, hồ nghi nói: "Vậy thì tại sao?"

Tạ Tài Khanh mím mím môi, như là hạ quyết tâm, mở vạt áo trước mặt Kỳ vương đang khó chịu, run tay lấy một khối bạch ngọc ra từ bên trong.

Tiêu Quân đang lười nhác đứng trong bóng tối, nhìn thấy khối ngọc này, đồng tử bỗng dưng co rụt lại, vẻ bất cần đời trên mặt hoàn toàn biến mất tăm.

Kỳ vương ngẩn người.

"Lẽ nào ngươi muốn hối lộ bản vương?" Hắn ta như gặp phải chuyện cười.

Trạng nguyên lắc đầu, sắc đỏ trên mặt khuếch tán, run giọng nói: "Tài Khanh đã có người, hắn nói giống như quận vương, Tài Khanh đã nguyện ý... Ngủ với hắn, không còn sạch sẽ, đây là tín vật hắn để cho Tài Khanh, hắn yêu cầu Tài Khanh đeo, Tài Khanh là người của hắn, cho nên không phải là không để quận vương vào mắt, chỉ là thật sự không xứng, cũng không tiện phản bội người khác."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net