[17] Ba chọi một (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chào mọi người ;) Đã lâu lắm rồi mới gặp lại mọi người. Mình đã khoẻ lại và bắt đầu edit truyện tiếp đây.

Chương này dài hơn rất nhiều so với các chương trước nên mình chia làm 2 phần. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé:) Phần tiếp sẽ update trong tuần này luôn nha.

*

Người xếp hàng trước cửa tiệm nhìn đến người vừa tuyên bố muốn phá cửa hàng, nhìn thấy bộ dáng hung ác của đối phương đều không nhịn được mà lui ra sau.

Bọn họ chỉ muốn đến mua một ly trà sữa, không nghĩ đến lại dính tới chuyện này. Hơn nữa, có người nghe thấy trà sữa tiệm này làm người uống vào phải nhập viện trong lòng sinh ra do dự.

Đã nhập viện, không phải thực sự có vấn đề đi. Thôi khoan mua đã, nhìn tình hình đã rồi tính tiếp.

Ôn Vãn cũng nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, sau khi nhìn tình huống, nói lời xin lỗi với những khách hàng đang đợi, sau đó đi ra ngoài.

"Các vị, hình như có hiểu lầm gì đó. Trà sữa tiệm tôi nguyên liệu đều dùng loại tốt, tuyệt đối không gây hại gì cho thân thể cả"

Ôn Vãn nhìn mấy người tuỳ tiện đứng ở trước cửa, không chỉ một mà có tới ba người đều là người khoẻ mạnh, nhìn qua có chút doạ người.

Nếu là người khác, có khi sẽ hoài nghi trà sữa nhà mình thật sự có vấn đề gì đó, nhưng nguyên liệu trong tiệm của cô đều do hệ thống cung cấp, chất lượng tuyệt đối thượng phẩm, khẳng định không có vấn đề gì. Hơn nữa, tiệm nhà cô mở đã một thời gian chưa từng gặp trường hợp khiếu nại nào cả. Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Chỉ là không biết đối phương cuối cùng có địa vị gì, làm loạn như vậy là muốn cái gì. Là muốn tống tiền hay do ghen ghét mà chèn ép hoặc chỉ là do có thù oán với cô mà muốn chỉnh cô?

"Chỗ nào hiểu lầm hả. Em ta còn đang nằm trong bệnh viện đó, uống trà sữa nhà cô xong thượng thổ hạ tả*. Chỗ này chính là hắc điếm a!"

(*thượng thổ hạ tả: trên nôn dưới tiêu chảy)

"Chuyện này không có khả năng. Nếu không, anh dẫn tôi đến bệnh viện xem em trai của anh. Nếu thật sự là do trà sữa nhà tôi có vấn đề thì tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Nhưng nếu nguyên nhân không phải từ trà sữa tiệm tôi, tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua"

"Cô có ý gì, đây là nói ta nói oan cho cô à? Em trai ta còn đang nằm viện, ta hơi đâu mà nói oan cho cô? Chuyện này hôm nay phải làm rõ, nếu không bồi thường thì đừng hòng ta bỏ qua"

Người xung quanh bắt đầu xì xào, thậm chí có người nhát gan bỏ hàng rời đi.

Lục Đan Đan nhìn thấy tình huống như vậy lo lắng muốn tới hỗ trợ Ôn Vãn, lại bị ba mẹ và bạn bè ngăn lại. Bọn họ đều là người dân bình thường, ốc còn chưa mang nổi mình ốc, vạn nhất tới hỗ trợ lại chọc phải phiền toái thì phải làm sao.

Mà trà sữa này đến cùng có vấn đề gì còn chưa kết luận. Nếu thật có vấn đề, bọn họ cũng là người bị hại a.

Lục Đan Đan bị ngăn lại cũng chỉ có thể lo lắng, cô vẫn không tin trà sữa tiệm Ôn Vãn có vấn đề, mấy người kia khẳng định là đến gây sự. Mấy người đó mở miệng ra là đòi trên một trăm vạn, cái này rõ ràng là lừa đảo muốn tống tiền !

"Trên dưới một trăm vạn? Các người đây là lừa đảo, tin hay không tôi lập tức báo cảnh sát liền"

"Báo cảnh sát à? Được đó, cô mau báo đi, xem là cô báo nhanh hay là chúng ta phá tiệm nhanh hơn. Dù là cô có báo công an thì tiệm của cô vẫn là một cái hắc điếm, đến lúc đó ta xem cửa tiệm nhà cô còn mở cửa được hay không!"

"Mấy người..."

Ôn Vãn tức giận trừng mắt nhìn đối phương. Đây chính là bọn vô lại. Cô đã thất sách, kinh nghiệm không đủ. Sớm biết như thế này cô nên thuê mấy người bảo vệ, như thế không còn sợ mấy người tới gây loạn. Nhưng lúc trước tài chính của tiệm không đủ, không có khả năng thuê, mà cô cũng không nghĩ đến sẽ có việc như thế này xảy ra.

"Mọi người mau lại xem a, trà sữa tiệm này làm người uống phải vào bệnh viện, là một hắc điếm a! Nghe nói bà chủ tiệm này còn là một minh tinh, minh tinh nào sẽ mở tiệm trà sữa, khẳng định là muốn lừa tiền. Đã làm người ta phải vào bệnh viện còn không muốn bồi thường, nào có chuyện tốt như vậy!"

Ba người đối với mọi người xung quanh mà nói, bộ dạng không đem thanh danh cửa tiệm này phá nát thì không bỏ qua.

Ôn Vãn nhìn vừa gấp vừa tức, tiệm trà sữa vất vả lắm mới khởi sắc, nếu cứ như vậy bị đạp đổ cô sao cam tâm đây.

"Nơi này có chuyện gì vậy? Là ai báo cảnh sát?"

Mấy người vừa định phá cửa tiệm, đột nhiên có cảnh sát mặc cảnh phục từ bên ngoài đi vào. Cảnh sát vừa xuất hiện, lực chú ý của mọi người liền dời đi.

"Anh cảnh sát, tôi là chủ của tiệm trà sữa này. Hôm nay có mấy người tới tiệm gây chuyện, còn muốn phá tiệm nhà tôi"

Ôn Vãn nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đến báo. Cảnh sát cũng đến kịp thời quá.

"Cô là cái tiểu tiện nhân. Rõ ràng là người nhà ta uống trà sữa tiệm cô phải nhập viện. Cô đừng tưởng có cảnh sát tới cô có thể thoát"

Mấy người gây chuyện cảnh cáo trừng mắt Ôn Vãn, tựa hồ không nghĩ tới Ôn Vãn vậy mà thật sự báo cảnh sát, lại còn nhanh như vậy đã có người tới.

"Tôi bảo đảm trà sữa của tiệm tôi tuyệt đối không có vấn đề gì, cũng đồng ý phối hợp điều tra. Nếu thật sự là do trà sữa tiệm tôi là nguyên nhân dẫn đến người đó phải vào bệnh viện, tôi sẵn sàng chịu phạt. Nhưng, nếu không phải mà do mấy người muốn gây chuyện để tống tiền lừa tôi trăm vạn, mấy người nói khi đó thì xử lý như thế nào?"

Cảnh sát nghe nói người uống trà sữa phải nhập viện, ánh mắt không khỏi nhìn tiệm trà sữa này mấy lần. Lại nghe thấy lừa trăm vạn, lực chú ý lập tức chuyển đến mấy người kia. Thời buổi này đúng là có người dám giở công phu sư tử ngoạm, một cái liền đòi tới trăm vạn a.

"Ai nói là chúng tôi đến gây sự, chúng tôi là tới muốn đòi công bằng. Tiệm này của cô rõ ràng là hắc điếm. Mấy anh cảnh sát ơi, các anh phải phân xử công bằng. Mấy anh đã gặp qua trà sữa tiệm nào bán một ly 88 tệ chưa, cái này không phải hắc điếm thì là cái gì?"

Mấy người đó lúc cảnh sát đến trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn nhưng vẫn bám vào chuyện tiệm của Ôn vãn là hắc điếm, làm người uống vào phải nhập viện không bỏ.

"Được rồi được rồi. Đừng nói nữa. Mấy người đều theo chúng tôi đi một chuyến, tiệm trà sữa cũng tạm đóng cửa, chờ đợi kết quả điều tra"

Từ lúc khai trương đến đây, Vãn Vãn trà là lần đầu tiên đóng cửa vào ban ngày. Ôn Vãn trấn an khách hàng xong liền cùng mấy người đó đến đồn công an tiếp nhận điều tra.

Ôn Vãn không thẹn lương tâm, tích cực phối hợp điều tra. Chỉ là cô không biết lúc cô vừa rời cửa tiệm đi tới đồn cảnh sát, sự việc đã bị đăng lên Weibo, thực nhanh hashtag # Trà sữa của tiệm gây độc_diễn viên Ôn Vãn trước đây bị mang đi điều tra xuất hiện trên hotsearch. Ảnh chụp người đến gây sự, cùng với cảnh Ôn Vãn lên xe cảnh sát bắt đầu bị lan truyền trên mạng.

[Không phải đâu, tuyệt đối không có chuyện đó. Nhanh như vậy đã có chuyện, tôi còn nói khi nào đó tới tiệm của cô ấy mua trà sữa thử]

[Nhìn đến mục hotsearch có từ "gây độc" mà hoảng sợ, còn tưởng rằng là án hình sự nào. Nhưng mà trà sữa làm người nhập viện cũng nghiêm trọng đó. Quả nhiên lúc trước mấy cái tuyên truyền kia đều là marketing, hiện tại bị lật xe a]

[Hiểu lầm cái gì, đã trực tiếp bị cảnh sát mang đi, khẳng định tính chất sự việc rất nghiêm trọng a]

[Rốt cuộc chân tướng đã rõ. Rõ ràng lúc trước là Ôn Vãn luôn ăn vạ ca ca nhà tôi, lui vòng rồi còn không sửa đổi. Ôn Vãn ngồi tù mọt gông đi]

[Nói thật, trình độ này hẳn là chưa đến mức phải ngồi tù. Nhưng mà tiệm trà sữa của Ôn Vãn có lẽ không mở được nữa]

[Tôi chỉ muốn biết, làm sao mà lúc trước Ôn Vãn có thể được Tiết Tu Trúc, Lâm Vận, Hạ Hi Cảnh tuyên truyền giùm. Bây giờ bọn họ chắc là hối hận rồi đi]

[Chưa được nửa giờ từ khi  xảy ra vậy mà đã lên hotsearch. Ôn Vãn có sức chú ý lớn như vậy sao? Hoài nghi]

[Rốt cuộc cũng có người nói ra tiếng lòng của tôi. Lấy kinh nghiệm nhiều năm theo đuổi thần tượng của tôi cho biết, chuyện này sợ là có người cố tình đẩy lên. Chờ chân tướng]

[Cho dù có người cố ý thì chính Ôn vãn cũng có vấn đề, bằng không vì sao bị cảnh sát mang đi]

Thảo luận trên Weibo ngày càng tăng, càng có nhiều người gia nhập thảo luận. Vì vậy, ngay cả đoàn phim mà Nhiễm Lâm Lâm tham gia cũng nghe được tiếng gió.

"Trà sữa nhà Ôn vãn khẳng định không có vấn đề gì. Chắc chắn có người muốn hại cô ấy. Hotsearch lên nhanh như vậy vừa nhìn liền thấy không bình thương"

Nhiễm Lâm Lâm trong lòng sốt ruột, gọi cho Ôn Vãn hỏi tình huống như thế nào nhưng không có ai bắt máy cả.

Tiết Tu Trúc cùng Lâm Vạn mấy người cũng thấy tình huống trên Weibo, thậm chí fan của bọn họ còn lo lắng sự tình có thể ảnh hưởng đến bọn họ. Nhưng mấy người đều xác định hiệu quả của trà sữa nhà Ôn Vãn. Nếu quả thật trà sữa làm người ta nhập viện thì bọn họ đã sớm bị mang vào đó rồi.

Huống chi bọn họ đều có báo cáo đo lường kiểm tra thành phần trà sữa của tiệm Ôn Vãn trước đó nhờ người của mình đi làm.

"Lâm Lâm à, cô đừng gấp. Sự tình còn chưa có kết luận gì. Tin tưởng cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng"

"Tôi biết. Nhưng mà tôi lo lắng có người cố ý hãm hại Ôn vãn. Cô ấy hiện tại bên người không có ai có thể giúp đỡ cả"

Nhiễm Lâm Lâm tức giận mình không thể giúp được gì cho Ôn vãn. Cô hiện tại còn không thể ở bên cạnh bồi cùng Ôn Vãn, huống chi còn việc khác. Nếu cô có thể nổi tiếng hơn có thể ở thời điểm cô ấy cần có thể giúp được một tay thì tốt rồi.

"Nhà tôi có người quen làm cảnh sát. Để tôi đi hỏi thăm giùm cho"

Dương đạo, người vẫn luôn không nói chuyện bỗng lên tiếng. Tót xấu gì ông cũng đã uống Thanh Hoả trà của tiệm nhà Ôn Vãn lâu như vậy, chuyện lần trước ông đã không giúp đỡ được gì, lúc này có thể giúp được liền ra tay giúp.

"Cảm ơn đạo diễn Dương. Ngài yên tâm, bộ này tôi nhất định cố gắng hoàn thành phần diễn của mình thật tốt"

"Được rồi, vậy mọi người nghỉ giải lao một lát, tôi đi liên hệ người quen kia"

Dương đạo nói xong liền cầm điện thoại rời đi. Nhiễm Lâm lâm nhìn bóng dáng của Dương đạo vừa đi ra, trong lòng tràn đầy cảm kích.

*

Ôn Vãn sau khi đi theo cảnh sát đến đồn, nên phối hợp làm như thế nào thì làm theo thế đó, rất nhanh đã hoàn thành phần ghi chép, đang ngồi nghỉ ngơi tại đấy. Ba người kia cũng đã làm xong phần ghi chép, ngồi đối diện với Ôn Vãn, không sợ hãi gì mà nhìn cô.

Ôn Vãn tin tưởng trà sữa của mình không làm người ta phải nhập viện, nhưng xem bộ dạng của đối phương không sợ hãi chút nào, sợ là đã có chuẩn bị.

Là ai chuẩn bị mọi thứ, chỉ vì muốn tống tiền cô thôi sao?

Lúc này, một người tinh anh mặc tây trang mang giày da vội vã chạy đến Vãn Vãn trà, phát hiện cửa tiệm vậy mà đóng cửa, không nhịn được nhíu mày.

"Tại sao lại đóng cửa? Khó có được lúc ông chủ muốn ăn uống cái gì đó. Cái này phải làm sao bây giờ?"

"Tiểu tử đừng nhìn nữa. Chủ tiệm này bị cảnh sát bắt đi rồi"

Anh ta đang không biết làm sao, đột nhiên nghe được bác gái ở bên cạnh cửa tiệm nói.

"Bác ơi, bác nói bị cảnh sát bắt đi là có ý gì vậy ạ?"

"Chính là bị cảnh sát bắt đi đó, nói là trà sữa nhà bọn họ làm người uống vào phải nhập viện. Lúc trước cháu tôi còn muốn uống cái này, may mắn mà không mua, bằng không người vào bệnh viện là cháu của tôi a. Chủ tiệm này, làm buôn bán mà không có lương tâm a"

Bác gái nói xong liền lắc đầu tránh ra.

Bị bắt đi sao? Anh ta có điểm hoang mang. Vậy bây giờ làm sao đây?

Thôi, đi về báo cáo tình huống trước. Huống hồ đồ làm người ta uống vào phải nhập viện vẫn là không nên đưa cho ông chủ.

"Cậu nói cái gì?"

Nghe xong trợ lý báo lại, Bùi Diệp nhíu mày. Lần trước sau khi ăn thức ăn Ôn Vãn nấu xong, Bùi Diệp vẫn nhớ mãi không quên hương vị đó. Nề hà quán Ôn Vãn mở không phải là quán ăn, anh không thể mỗi ngày đều tới cọ cơm. Nếu thật như vậy, cơm còn chưa cọ đến đã bị người ta đuổi ra rồi. Nếu không thể cọ cơm vậy thì uống trà sữa. Dù sao trà sữa đó cũng đặc biệt đối với anh.

Bùi Diệp mấy ngày nay bận rộn công tác, không có thời gian rảnh nên để trợ lý thay mình đi một chuyến. Không nghĩ tới, trợ lý quay về đem theo tin tức Ôn vãn bị đưa đến đồn cảnh sát.

"Bùi tổng, tôi đã hỏi thăm qua. Hôm nay đột nhiên có người đến gây sự ở tiệm, nói là trong nhà có người uống trà sữa của tiệm mà nhập viện, người hiện tại đã bị cảnh sát mang đi. Bùi tổng, trà sữa nhà này có vấn đề, ngài vẫn nên đừng uống. Nếu ngài thích trà sữa, tôi sẽ đi mua ở tiệm khác."

Kha Trác Thành, chính là trợ lý của Bùi Diệp, tuy rằng hắn cảm thấy trà sữa thứ này không thích hợp lắm với thân phận cùng khí chất của ông chủ nhưng mà ai cũng có thứ yêu thích đặc biệt a. Chỉ cần ông chủ nhà hắn thích, đừng nói trà sữa, kem hay kẹo que cái gì cũng đều được cả.

"Không cần tiệm khác"

Bùi Diệp cau mày nói. Người khác uống trà sữa nhà Ôn Vãn thế nào anh không biết, nhưng anh biết cảm giác khi mình uống vào rất ngon. Hơn nữa, Bùi Diệp cũng không cảm thấy Ôn Vãn sẽ làm ra chuyện hại người như vậy

"A?"

Kha Trác Thành ngẩn người. Ông chủ nhà hắn đây là thật sự chỉ muốn trà sữa nhà đó thôi sao? Có thể làm ông chủ thích như vậy, có phải thuyết minh chuyện chủ tiệm trà sữa bị bắt đi có nội tình a?

Rốt cuộc, đối với mắt nhìn của ông chủ nhà mình, Kha Trác Thành tuyệt đối tán thành. Ông chủ nhìn vấn đề so với hắn càng chuẩn xác.

"Đi điều tra một chút, rốt cuộc tình huống như thế nào"

"Vâng, tôi đi ngay"

Sau khi nhận nhiệm vụ, Kha Trác Thành lập tức đi làm. Lấy năng lực của hắn, không khó để biết sự việc xảy ra như thế nào. Chưa đến nửa giờ, sự việc phát sinh ở Vãn Vãn trà cùng với chuyện Ôn Vãn đã trải qua từ trước đến nay đều ở trước mặt Bùi Diệp.

"Ánh mắt của ông chủ quả nhiên rất chuẩn. Mấy người kia là cố ý tới gây sự, hơn nữa còn chuẩn bị rất chu toàn. Ở bệnh viện thật sự có người em bị viêm dạ dày vào nhập viện, chủ tiệm trà sữa muốn chứng minh mình trong sạch xem ra không dễ"

Kha Trác Thành báo cáo xong nhìn Bùi Diệp, rất nhanh thay đổi suy nghĩ trong lòng. CHủ tiệm trà sữa muốn tự mình minh oan đúng là không dễ dàng, nhưng nếu ông chủ chịu ra tay giúp vậy thì chuyện kia sẽ được giải quyết  a.

"Đi tra một chút, là người nào ở đằng sau giở trò"

"Tôi đi ngay"

Kha Trác Thành lúc này không một chút chần chờ, một mặt là vì mắt nhìn của Bùi Diệp được chứng thực, mặt khác là do hắn biết thân phận của chủ tiệm trà sữa

Lần đó Bùi Diệp gặp phải bọn lừa bịp tống tiền hắn không có mặt, chỉ nghe tài xế nói lại. Lúc đem báo cáo tới gặp tài xế của ông chủ, tài xế liếc mắt một cái liền nhận ra ảnh chụp Ôn Vãn ở trong tay hắn.

Người này giúp ông chủ bọn họ, hiện tại gặp phiền toái, lấy tính cách của ông chủ khẳng định sẽ không thể bỏ mặc được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net