26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Sau khi phản diện mất hết tu vi.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Đọc tại: thuyngu.wordpress.com

Chương 26: Nay ta suy tư.

—[Hồi ức 2] Hề Tuyêt: "Quá dễ lừa."—

Ngày tựu trường ở Thiên Diễn học cung, tiểu thiếu gia họ Hề bị người ném xuống nước, bị thương rất nặng.

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thế gia Trung Châu đều chấn động, rối rít suy đoán là người tài giỏi nào dám trêu chọc tiểu thiếu gia kiêu căng có tiếng kia.

Hề Tuyệt 'bị thương rất nặng' nghiêng đầu hắt hơi một cái, hai bàn chân trần đạp tới đạp lui trên nệm mềm, giận đến mức vành mắt đỏ hoe, thậm chí còn bị khàn tiếng.

"Bắt tên Thịnh gì gì đó đến đây! Treo, treo ngược lên khụ khụ... Quất, quất chết!"

Đạo đồng hiểu rõ tính tình của Hề Tuyệt, biết rõ cậu sẽ không từ bỏ ý định, không biết phải dỗ cậu thế nào: "Thiếu gia đừng nóng giận, ăn linh đan trước đã, khỏe lên rồi mới có sức đánh người."

Từ nhỏ Hề Tuyệt đã thể yếu nhiều bệnh, dù đã thức tỉnh Tương Văn thì vẫn là một con ma bệnh, khi cậu được vớt lên thì đã phát sốt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái cà chua.

Cậu ho đến nỗi muốn văng cả não ra ngoài, lè lưỡi liếm mấy viên linh đan trong lòng bàn tay cho vào miệng, hàng mi dài hơi rũ xuống, trông vô cùng tội nghiệp

"Cái giường này nhỏ quá." Hề Tuyệt tức quá trời, nhìn cái gì cũng chướng mắt, bực bội đạp giường đạp chiếu: "Không duỗi chân ra được!"

Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung là một học viện độc lập, và được Chưởng viện tự tay dạy học.

Học viện lớn như vậy mà chỉ có tám người ở, huống chi Hề Tuyệt còn là Tương Văn cấp Linh, đương nhiên chỗ ở phải rộng rãi và đẹp đẽ.

Linh khí được bày biện đầy xung quanh, tháp quý phi được khảm linh thạch lấp lánh, ánh chiều tà xuyên qua rèm cuộn chiếu vào, tấm màn dài phủ đất được tách ra buộc vào hai cột trụ chạm trổ hoa văn, làm cả căn phòng rạng rỡ thoáng đãng. thuyngu.wordpress.com

Bên ngoài còn có một cái hồ lớn, cá chép tung tăng bơi theo đàn, bên bờ trồng một cây cổ thụ cao lớn, gió thổi qua cành lá xum xuê vang lên tiếng xào xạc êm tai, cho dù là chỗ ở của thế gia thì khó mà sánh bằng sự tao nhã lẫn xa hoa của nơi đây.

Nhưng Hề Tuyệt chê không duỗi thẳng chân được.

Một đạo đồng khác quỳ gối bên cạnh cầm khăn lau khô mái tóc ướt cho cậu.

"Thiên Diễn học cung vốn không cho mang theo đạo đồng và tư trang vào trong, người ta cũng là làm việc theo nội quy, lần này là thiếu gia đuối lý trước, vẫn là nên bỏ qua đi ạ."

"Bỏ qua?" Hề Tuyệt không muốn: "Chẳng lẽ bỏ qua luôn chuyện ta rơi xuống nước?! Mặt mũi Hề gia vứt đi đâu, huống chi trước cổng Thiên Diễn học cung có một đống người đã nhìn thấy."

Đạo đồng khổ sở than ngắn thở dài, không biết phải khuyên nhủ tiểu thiếu gia nhà mình thế nào.

Lúc này bỗng có tiếng người vang lên ở bên ngoài: "Đúng, không thể cứ thế bỏ qua!"

Hề Tuyệt ăn xong linh đan, xòe tay ra cho đạo đồng của mình lau tay, nhíu mày nói: "Ai đó?"

Tiểu thiếu niên Phong Duật mặc bộ áo trắng vẽ bùa quỷ bằng mực tàu đang chắp hai tay sau lưng đi vào, thấy thảm trạng đầu tóc quần áo nhỏ nước tỏng tỏng của Hề Tuyệt liền nghiêng đầu 'phụt' một tiếng bật cười.

Hề Tuyệt trừng cậu ta: "Ngươi là ai?"

Đạo đồng nhắc nhở: "Thiếu gia nhà họ Phong, Phong Duật."

Phong Duật hoàn toàn không xem mình là người ngoài, tỉnh như ruồi đặt mông ngồi trên ghế, nhướng mày nói: "Sao ngươi không biết ai hết thế, Tương Văn cấp Linh của Thịnh Tiêu là 'Kham Thiên Đạo', chuyện này làm rúng động khắp cả Thập Tam Châu, ngươi không nghe qua sao?"

Hề Tuyệt cười nhạt: "Chỉ là một tên quỷ nghèo, tại sao ta phải nghe phải biết chứ— Mà ngươi tới đây chi, xem trò vui?"

Phong Duật xoa cằm cười hì hì: "Chứ còn gì nữa."

Hề Tuyệt muốn liệng đồ.

Lại nghe Phong Duật bổ sung: "Mặc dù Thịnh Tiêu là đầu gỗ, nhưng gia chủ của Thịnh gia luôn muốn bước lên hàng ngũ đại thế gia ở Trung Châu, không bao lâu nữa sẽ có người áp giải tên đầu gỗ đó đến tạ lỗi với Hề thiếu gia, tất nhiên ta phải tới xem trò vui."

Trước đây Phong Duật từng nghe sự tích anh dũng của tiểu thiếu gia họ Hề này, cậu ta nghĩ chắc chắn Hề Tuyệt và Thịnh Tiêu sẽ quyết sống mái một trận với nhau.

Ban ngày cậu bị Thịnh Tiêu cho ăn một vố đau, chắc chắn đang tức giận không chỗ trút xả, vì thế Phong Duật mới tới nhìn xem Hề Tuyệt làm thế nào để chỉnh chết Thịnh Tiêu mắt để trên đầu kia, thuận tiện cũng giúp bản thân mình trút giận. thuyngu.wordpress.com

Hề Tuyệt thế nhưng lại sửng sốt.

Áp giải? Tạ lỗi?

Quả nhiên giống như Phong Duật đã nói.

Trời vừa mới sẩm tối, bên ngoài sân truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Đạo đồng vội vã từ bên ngoài đi vào: "Thiếu gia, người của Thịnh gia tới, nói là muốn tạ lỗi với thiếu gia."

Hề Tuyệt đang uống trà liền sặc một cái.

Phong Duật vỗ bàn cười phá lên: "Ta biết ngay đám người không ra gì của Thịnh gia sẽ làm ra chuyện này mà, lần này thật sự có chuyện vui để hóng— Ây dô, thằng bé đằng kia mau đưa hạt thông cho ta, hạt hướng dương cũng được."

Hề Tuyệt đặt tách trà lên bàn nhỏ rồi ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, nhíu mày nói: "Để bọn họ vào."

Đạo đồng nghe lệnh đi ra ngoài, không lâu sau dẫn theo hai người đi vào.

Chính là Thịnh miệng hến và...

Một nam nhân lạ mặt mà Hề Tuyệt không quen biết, chỉ thấy người nọ mặc áo bào thêu hoa văn cành mai và nước chảy mây rơi, nhìn là biết người của Thịnh gia.

"Xin ra mắt tiểu tiên quân." Nam nhân cung kính hành lễ.

Hề Tuyệt gác tay chống cằm, lười biếng nhìn Thịnh Tiêu chốc lát rồi dời mắt nhìn sang nam nhân kia: "Ngươi là ai?"

Tiểu thiếu niên được nuông chiều từ bé này rất kiêu căng, ánh mắt lại cao hơn đầu, rõ ràng thân ở đại thế gia nhưng lại thật sự không biết mặt mũi của ai với ai ở Trung Châu.

"Tại hạ là Thịnh Tất Yển, học viện Sơn Trường của Thiên Diễn học cung." Thịnh Tất Yển nói: "Nghe nói hôm nay Thịnh Tiêu vô lễ với tiểu tiên quân, đặc biệt dẫn nó đến đây để tạ lỗi, kính mong tiểu tiên quân thông cảm."

Hắn vừa nói vừa dâng lên một cái hộp tinh xảo, bên trong đặt một viên linh tủy cực phẩm.

Hề Tuyệt cậy thế không tha người, cười hừ nói: "Nhìn ta hiếm lạ thứ này lắm à? Hôm nay ta chịu thiệt lớn, làm mất sạch thể diện của Hề gia, một viên linh tủy rác rưởi là có thể dễ dàng bỏ qua được sao hả?"

Trên trán Thịnh Tất Yến lấm tấm mồ hôi, hắn cố nở nụ cười gượng gạo.

"Tiểu tiên quân muốn xử trí thế nào, Thịnh gia ta tuyệt đối không nói hai lời, chỉ cần có thể làm ngài hết giận."

Phong Duật bốc lủm linh đan mà Hề Tuyệt ném qua cho mình, vừa xem kịch vui vừa tính toán.

Hề gia thật sự có quyền thế ngút trời như trong lời đồn, tiểu thiếu gia này chẳng qua bị ném xuống nước một lần, không bị đau cũng không bị thương, Thịnh gia thế mà vẫn kiên quyết bắt ép người có Tương Văn cấp Linh duy nhất trong nhà đến tạ lỗi.

Chẳng lẽ tạo mối giao hảo với Hề gia còn quan trọng hơn cả Tương Văn cấp Linh?

"Trái lại thì không đến mức phải xử trí." Hề Tuyệt trừng Thịnh Tiêu: "Nhưng ít ra phải để đại thiếu gia của các ngươi mở cái miệng tôn quý của mình, nói xin lỗi ta."

Thịnh Tất Yển và Phong Duật đều sửng sốt, ngay cả đạo đồng đứng hầu bên cạnh cũng kinh ngạc không kém.

Chỉ cần nói xin lỗi là có thể bỏ qua?

Chuyện này không giống tác phong khoa trương phách lối của tiểu thiếu gia này.

Cho dù hai người có nói gì, Thịnh Tiêu bị bắt ép đến đây tạ lỗi vẫn lạnh lùng vô cảm.

Cậu giống như một cái xác rỗng thiếu mất thất tình lục dục, không có hỉ nộ ái ố, thậm chí rối gỗ trông còn có biểu cảm phong phú hơn cậu.

Hề Tuyệt thấy Thịnh Tiêu như vậy liền tức lên, quyết tâm để cậu mở miệng nói chuyện.

"Nói 'Tiểu tiên quân, ta biết lỗi rồi'." Ngay cả lời xin lỗi mà cậu cũng đã nghĩ xong xuôi, rũ hai chân xuống dưới tháp quý phi, mũi chân đung đưa đạp đạp chân tháp, hơi nghiêng người tới, mở to hai mắt nói với Thịnh miệng hến: "Chỉ cần cậu ta nói như vậy, ta liền tha cho cậu ta."

Thịnh Tiêu đều xem cậu là không khí, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Hề Tuyệt nổi danh kiêu ngạo ngang ngược khắp Trung Châu, lần này dễ dàng nói chuyện như vậy chắc chắn có mờ ám.

Thịnh Tất Yển rớt mồ hôi hột, nắm lấy cổ tay của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: "Ngươi muốn làm liên lụy đến toàn bộ Thịnh gia sao?"

Dù sao Thịnh Tiêu vẫn còn là cậu nhóc mới mười ba tuổi, Thịnh Tất Yển lại ra tay không nhẹ, trực tiếp làm xương cổ tay của cậu bị gãy.

Xương bị gãy phát ra tiếng 'rắc' nhưng cậu vẫn không rên một tiếng.

Cơn đau lan truyền khắp cả người, Thịnh Tiêu lại giống như rối gỗ, không nhúc nhích chút nào.

Trái lại Hề Tuyệt nhìn mà hết hồn, mở to hai mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Thịnh Tất Yển vẫn còn bóp chặt cổ tay của Thịnh Tiêu, giống như cố ý muốn cậu bị đau mà dùng sức rất mạnh, thậm chí còn truyền vào người cậu một luồng linh lực, để nó xông ngang đánh thẳng chạy ngược dòng trong kinh mạch.

Cơ thể gầy yếu của Thịnh Tiêu chợt lắc nhẹ một cái, khóe môi ứa máu.

...Nhưng vẫn hờ hững lạnh lùng.

Hề Tuyệt làm gì thấy qua cảnh bị ép buộc tạ lỗi như vậy, hai mắt trợn tròn như thể bị dọa sợ.

"Đủ, đủ rồi!"

Hề Tuyệt sợ đến nỗi mũi chân co rúm lại, ho khù khụ mấy tiếng rồi kiêu căng nói: "Nếu không muốn mở miệng cũng được, thiếu gia ta không thích làm người khác khó chịu. Vậy, linh tủy đó xem như thay cho lời tạ lỗi đi, lần sau không được tái phạm nữa."

Thịnh Tất Yển còn tưởng cậu không nhịn được, vội vàng nói: "Tiểu tiên quân đừng tức giận, tính tình của thằng nhóc này hơi cứng đầu, dọng một cái là được."

Trong khi Hề Tuyệt còn đang suy nghĩ 'dọng' là cái gì, chợt thấy Thịnh Tất Yển nhấc chân đá mạnh vào đầu gối của Thịnh Tiêu, cưỡng ép cậu quỳ xuống tạ lỗi. thuyngu.wordpress.com

Hề Tuyệt: "..."

Hề Tuyệt bị dọa.

Tương Văn cấp Linh... Thế mà lại bị các ngươi đối xử như hạch vậy hả?

Cơ thể gầy còm của Thịnh Tiêu bị đá khẽ lảo đảo, nhưng cậu vẫn đứng vững như cây cột, máu tươi tràn ra từ khóe miệng rơi xuống áo đen, Thiên Diễn Châu trên cổ tay phát ra tiếng rè rè nhưng không giáng sét.

Phong Duật nhíu mày, lạnh lùng nhìn Thịnh Tất Yển.

"Sơn Trường đúng là uy phong lẫm liệt nhỉ." Hề Tuyệt bỗng lên tiếng.

Thịnh Tất Yển hơi sửng sốt.

Hề Tuyệt co chân ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, chống cằm cười tủm tỉm như thể đang xem kịch hay, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười: "Gánh hát của Hề gia ta cũng không hát hay diễn giỏi như ngài đâu."

Thịnh Tất Yển ấp úng: "Tiểu tiên quân... Nói vậy là sao?"

"Ta nói chuyện này cứ tính vậy đi." Hề Tuyệt co giò gác một chân lên mép tháp quý phi, lười biếng nói: "Ngài sẽ không cho là ta đang khách sáo với ngài đấy chứ?"

Thịnh Tất Yển lơ mơ không hiểu.

Toàn bộ Trung Châu đều biết tiểu công tử của Hề gia có thù tất báo, tuổi tác còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác đáng sợ.

Thịnh Tiêu khiến vị thiếu gia kiêu căng này chịu thiệt lớn, lần này thấy kẻ hại mình ăn vố đau, lẽ ra cậu lên vui vẻ mới đúng chứ?

Thịnh Tất Yển nhìn lén sắc mặt của Hề Tuyệt, cẩn thận nói: "Lần này Thịnh Tiêu phạm vào sai lầm lớn, nếu có thể giúp tiểu tiên quân bớt giận, cho dù nó là Tương Văn cấp Linh..."

Hề Tuyệt bỗng cắt ngang lời hắn: "Phong Duật."

Phong Duật nóng tính từ nhỏ, nhìn cậu ta như muốn lao tới đánh người: "Cái gì?"

"Phong gia ở Phong Châu do ai làm chủ? Dòng thứ?" Hề Tuyệt hỏi.

Phong Duật không hiểu sao cậu đột nhiên nói chuyện nọ xọ chuyện kia, nhíu mày đáp: "Tất nhiên là gia chủ chứ ai, dòng thứ lấy đâu ra tư cách làm chủ?"

"À." Hề Tuyệt gật gù như có điều suy nghĩ, cười như không cười nhìn Thịnh Tất Yển: "Khó trách Thịnh gia dù đã xuất hiện Tương Văn cấp Linh nhưng vẫn vô danh ở Trung Châu Tam Cảnh, thì ra đều là do gia chủ là hạng người có ánh mắt thiển cận."

Trên mặt Thịnh Tất Yển rớt đầy mồ hôi: "Chuyện này..."

Cho tới nay Hề Tuyệt luôn là người ngạo mạn hống hách, hoàn toàn không cho Thịnh Tất Yển cơ hội nói chuyện, mở miệng tằng tằng tằng.

"Ta nói chuyện này bỏ qua thì tức là bỏ qua, nhưng ngươi vẫn ở trước mặt ta tùy tiện trách phạt cậu ta, ngươi làm vậy để ta nhìn hả? Không phải, ngươi là muốn tất cả người ở Thập Tam Châu đều giống như ngươi nghĩ Hề Tuyệt ta là người ác độc tàn bạo, âm hiểm xảo trá, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà không bỏ qua, cố ý nhục nhã bạn cùng trường, còn bắt quỳ xuống dập đầu tạ lỗi."

Thịnh Tất Yển liền biến sắc.

Con ngươi của Hề Tuyệt chợt tối xuống, cậu giơ tay hất tách trà trên bàn nhỏ rớt xuống bể tan tành.

'Xoảng' một tiếng, tách trà đáng thương bị chia năm xẻ bảy.

Trên khuôn mặt non nớt của Hề Tuyệt phủ đầy ý lạnh: "Ngươi muốn hủy hoại danh tiếng của ta là cớ vì sao?"

Thịnh Tất Yển suýt chút nữa quỳ xuống: "Ta... Ta không có ý này!"

"Ngươi muốn nói ta hiểu lầm ngươi?!" Hề Tuyệt gõ ngón tay lên bàn, mất hứng: "Ngươi nói muốn để ta hết giận à? Được thôi, vậy ngươi nói xin lỗi ta đi! Tạ lỗi!"

Thịnh Tất Yển: "..."

Phong Duật: "..."

Mệt cho cậu ta còn tưởng tên áo lụa này mạnh miệng mềm lòng, không ngờ cậu còn hơn cả chó điên, gặp người liền táp.

Thịnh Tất Yển nào dám cãi lại, vội vàng ăn nói khép nép tạ lỗi.

Phong Duật tặc lưỡi lấy làm vi diệu, càng tò mò muốn biết vị thiếu gia này rốt cuộc thức tỉnh Tương Văn loại gì, mà có thể khiến toàn bộ người ở Trung Châu đều kính sợ một phép.

Thịnh Tất Yển nơm nớp lo sợ, gần như nói ra hết đủ mọi loại lời tạ lỗi.

Hề Tuyệt vẫn không buông tha, cười nhạt.

"Vào ngày tựu trường đầu tiên ở Thiên Diễn học cung, ngươi cố ý hạ nhục Tương Văn cấp Linh, là muốn làm gì?"

"Mười hai Tương Văn cấp Linh mai sau đều có số mạng phi thăng, người người đều nói Chư Hành Trai tất xuất Tiên quân, nếu hôm nay cậu ta quỳ xuống chịu nhục, ngày sau Chư Hành Trai chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn ở Thập Tam Châu, mặc cho người ta nhạo báng chế giễu không phải sao?!"

"Nói chuyện đàng hoàng với ngươi nhưng ngươi không chịu, cứ một hai phải đòi cúi đầu nịnh bợ lấy lòng người ta mới thấy thoải mái, đúng không?"

Thịnh Tất Yển bị lời nói của cậu quẳng hết mặt mũi xuống đất, cả mặt trắng bệch như giấy, nghiến răng nói: "Không, không dám."

Phong Duật chưa bao giờ nghĩ vị tiểu tiên quân bất tài vô học này thế mà miệng lưỡi lại sắc xảo như vậy, nghe mà há hốc cả mồm.

"Bây giờ ngươi đã hiểu ý ta chưa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Tuyệt vô cảm xúc, cậu gằn từng chữ một: "Ta nói, bỏ, qua."

Thịnh Tất Yển: "Vâng, vâng, đã hiểu, đã hiểu, đa tạ tiểu tiên quân bỏ qua hiềm khích lúc trước, giơ cao đánh khẽ."

Hề Tuyệt lười nói thêm với hắn, nhấc tay chỉ ra cửa, ý bảo hắn mau cút cút cút!

Thịnh Tất Yển như được đại xá, để lại linh tủy, cẩn thận mang theo Thịnh Tiêu im lặng nãy giờ rời đi.

Thịnh Tiêu luôn bất động bỗng hơi nghiêng người, dường như ngoái nhìn Hề Tuyệt một cái.

"Ngươi..."

Thịnh Tất Yển kéo Thịnh Tiêu ra ngoài đi đến chỗ vắng người, răng lợi sắp bị hắn nghiến bể, lạnh lùng nói: "Lúc tới đã dặn ngươi không được trêu chọc tiểu thiếu gia của Hề gia rồi mà, sao ngươi lại không nghe hả?!"

Thịnh Tiêu giống như bị phong ấn thất tình lục dục, cho dù Thịnh Tất Yển có mắng có chửi thế nào đều im lặng làm thinh.

Thịnh Tất Yển hùng hổ kéo cậu đi như muốn kéo đứt cả cánh tay.

Phong Duật nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ, tặc lưỡi lấy làm lạ: "Thật không ngờ, Thịnh gia vì lấy lòng ngươi mà không thèm để ý cả Tương Văn cấp Linh, đó chính là 'Kham Thiên Đạo'."

"Ai biết từng người bọn họ nghĩ cái gì trong đầu? Gia chủ của Thịnh gia lại là một kẻ thiển cận, có Tương Văn cấp Linh mà không biết trân trọng, bỏ mặc cho người của dòng thứ tùy tiện nhục nhã cậu ta, chẳng lẽ lấy lòng Hề gia là có thể cho bọn họ một bước phi thăng?"

Hề Tuyệt mất hứng ngồi trên tháp quý phi duỗi chân, nói: "Cái người đó có phải bị câm không, bị đánh cho hộc máu mà vẫn im re không nói gì."

"Ta nhớ lúc trước cậu ta không phải vậy đâu, chắc có lẽ do Tương Văn gây ra tật xấu." Phong Duật bắt chéo hai chân, ném một viên linh đan lên cao rồi há miệng đón lấy chuẩn xác, vừa nhai vừa nói: "Chậc, sao Tương Văn cấp Linh chả có lấy một người bình thường vậy cà?"

"Ai không bình thường?"

"Hoành Ngọc Độ là người bại liệt không thể đi lại, Nhượng Trần... À đúng, nhà ngươi giao hảo với Nhượng gia chắc cũng biết, là người tu bế khẩu thiền." Phong Duật tán dóc với cậu: "Ngươi không tới lễ khai giảng vào giữa trưa nên không biết, Chư Hành Trai này không có lấy một người bình thường, từ nay về sau chắc chắn có nhiều chuyện vui hóng đã luôn."

Hề Tuyệt không muốn xem chuyện vui, bất an nhìn chằm chằm vết máu trên đất hồi lâu.

Một lúc lâu sau, cậu mới nghiến răng, nhỏ giọng mắng: "Đồ miệng hến, đáng đời ngươi!"

Ban ngày bị kinh sợ, ban đêm Hề Tuyệt nằm mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, miệng hến đột nhiên tách ra làm hai người, hai tay hai chân bằng gỗ chạy tưng tưng đuổi theo cậu, vừa chạy vừa giáng sét, Hề Tuyệt sợ đến tâm thần hoảng loạn, chạy bạt mạng về phía trước.

Nhưng hai chân của cậu vừa ngắn người thì lại lùn, mới chạy nửa đường đã bị tóm được.

Hai tên miệng hến một trước một sau bao bọc cậu kín mít không lọt gió, sau đó bọn họ từ từ ép sát vào.

Hề Tuyệt sợ đạp bay chăn gối mỗi thứ một nơi, thét lên một tiếng rồi té lăn xuống giường.

Đạo đồng hối hả chạy vào: "Thiếu gia?"

Hề Tuyệt ôm đầu tóc bù xù ngồi đờ đẫn trên giường, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.

Tất nhiên tiểu thiếu gia sẽ không thừa nhận mình bị ác mộng dọa tỉnh, cậu chột dạ tằng hắng một tiếng, nhấc tay vỗ mép giường tỏ ý chê: "Cái giường này quá nhỏ, không đủ cho ta lăn qua lăn lại."

Đạo đồng nhìn cái giường rộng rãi năm người nằm còn dư dả, câm nín.

Hề Tuyệt bò dậy, nhìn ra bên ngoài hỏi: "Canh giờ nào rồi?"

"Giờ thìn." (7h-9h sáng)

"À, hôm nay bắt đầu đi học hay sao?"

"Chưởng viện nói, hôm nay để mọi người làm quen với Chư Hành Trai trước, ngày mai đến Cửu Tư Uyển bắt đầu buổi học."

Hề Tuyệt ngồi thừ người một lúc lâu sau mới thoát khỏi dư âm của cơn ác mộng, cậu bầu lầu mặc áo vào, định rủ Phong Duật đi chơi. thuyngu.wordpress.com

"Nhắc tới, căn phòng bên kia hồ cũng có một người đang ở." Đạo đồng nói: "Hôm qua thiếu gia không đến lễ khai giảng của Chư Hành Trai, hay là đến phòng đối diện xem bạn học cùng trường kia là vị nào? Ngày sau có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Hề Tuyệt hừ một tiếng: "Chỉ cần không phải tên quỷ đáng ghét kia, ai cũng được."

Mặt trời lên cao tỏa ánh nắng chói mắt.

Hề Tuyệt sợ phơi nắng nên đội mũ, quanh vành nón có lụa trắng mỏng rũ xuống tới vai để che nắng, cậu vừa đi vừa hừ hử, nói: "Chư Hành Trai có tám người, ngoài bốn người có Tương Văn cấp Linh và Phong Duật ra, còn có những ai nữa?"

"Liễu Trường Hành, tiểu độc vật của Dược Tông... Người này có cái tên khó đọc, à nhớ ra rồi, tên là Nhạc Chính Chậm."

"Còn một người nữa đâu?"

"Hả? Còn một người nữa? Kỳ lạ, rõ ràng mới nãy còn nhớ mà..." Đạo đồng nghĩ trí nhớ của mình kém, cười gượng nói: "Chờ lát nữa về ta sẽ lật tìm danh sách rồi nói cho thiếu gia."

Hề Tuyệt đi dạo quanh bờ hồ, nhác thấy hồ nước sâu hoắm bên cạnh, có lẽ vẫn còn sợ hãi trong lòng nên đi né ra xa một chút.

Sau khi nhận ra hành động vô thức của mình, cậu tức xì khói: "Đừng để ta gặp lại cái tên họ Thịnh kia, nếu không ta chắc chắn cho cậu ta ăn quả đắng!"

Hai cái sân cách nhau rất gần.

Đi chưa được mấy bước thì thấy xa xa có một cây quế xòe tán lá rợp trời, che mát cả cái sân nhỏ, tạo thành một nơi phong nhã yên tĩnh.

Cuối thu hoa quế nở rộ, mái hiên, trên những tảng đá xanh lớn nhỏ đều rơi đầy hoa quế.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, thật giống như khắp mặt sân đều là mật ong chảy óng ánh.

Hề Tuyệt đưa mũi hít hít, dẫm lên con đường phủ đầy hoa quế đi tới cửa sân, định nhìn thử bạn cùng trường mai sau sớm tối chạm mặt là người nào.

Chẳng qua cậu còn chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net