Chương 32 (2): Chế tác Lục Thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn còn tưởng rằng là bởi vì hồ ly ngốc phóng hỏa cầu xém nữa đem cái cây đốt cháy, buộc hắn phải cùng gánh vác trách nhiệm chứ!

" Đương nhiên, chuyện này cũng có nhiều nguy hiểm." Minh Hữu mở ra hình thức bắt đầu lải nhải.

Lỗ tai mèo Đại Hắc tự động cụp xuống, biến thành con mèo đen không có lỗ tai - con sư tử biển.

Hồ ly Tiểu Hồng một bên bị Minh Hữu đút thịt, một bên tò mò đánh giá miệng bự của mèo Đại Hắc.

Miệng mèo Đại Hắc yếu ớt như vậy sao? Một cái con dao cắt đồ ăn nho nhỏ cũng có thể đem miệng hắn cắt đứt hay sao?

Ai, xem ở điểm mèo Đại Hắc nhỏ yếu như vậy, về sau ta liền không khi dễ hắn nữa. Tiểu Linh Thú Sư nói, bổn hồ ly bên ngoài đẹp, nội tâm cũng đẹp. Không khi dễ kẻ yếu cũng xem như là biểu hiện nội tâm tốt nhất đi?

Hồ ly Tiểu Hồng đỡ đỡ nửa cái mặt nạ trên mặt, đối với mèo Đại Hắc "oa oa" hai tiếng, tỏ vẻ về sau không khi dễ mèo Đại Hắc nữa.

" Đại Hồng giỏi quá!" Minh Hữu dừng việc lải nhải, khen hồ ly Tiểu Hồng một câu, sau đó lại quay qua đầu Đại Hắc tiếp tục lải nhải.

Mèo Đại Hắc trong miệng ngậm thịt, máy móc ăn cơm, đôi mắt đã bị tiểu Linh Thú Sư lải nhải mà mất đi ánh sáng.

Hai con hươu con một bên nhấm nháp miếng thịt, một bên khe khẽ nói nhỏ.

Mèo Đại Hắc lại bị giáo huấn.

Đúng, lại bị giáo huấn.

Vui vẻ X2!

Trong mắt gấu Đại Bạch hiện lên ý cười. Hắn khó mà nhìn thấy được Điện hạ ngoan ngoãn nghe giáo huấn, chuyện này đến Hoàng đế Bệ hạ cũng không làm được.

Sói xám nhỏ một bên gặm thịt, một bên lộ ra thần sắc nghi hoặc.

.........

Ở trong hoàng cung, sư tử Bệ hạ cũng lộ ra bộ mặt hoài nghi.

Hắn một tay chăm một tay dạy dỗ đem hùng hài tử Arthur nuôi lớn, chưa bao giờ nhìn qua bộ dáng thành thật của Arthur như vậy.

Huống chi việc này Arthur cũng không có làm sai. Linh thú cũng sẽ không bị dao ăn làm bị thương miệng, hoàn toàn không cần nghe Minh Hữu lải nhải.

" Chú nhỏ nhìn giống như bị vợ quản nghiêm." Con báo ngốc một bên chảy nước miếng, một bên hồ ngôn loạn ngữ.

Cộng cảm với hồ ly Tiểu Hồng cũng chưa có tắt, hiện tại trong miệng bọn họ truyền đến hương vị của thịt nướng, hương vị kia thật khó mà miêu tả.

Lúc nhóm linh thú ăn thịt thú hoang, thì nướng thịt là loại mà sau khi đi săn bọn họ thường ăn nhất. Bọn họ đối với lần phát sóng trực tiếp chủ đề dã ngoại này vốn dĩ không có bao nhiêu là mong chờ.

Được rồi, mong chờ thì vẫn có một chút. Lúc đầu, khi bọn họ xem phát sóng trực tiếp, tiểu Linh Thú Sư đã làm thịt nướng với bên ngoài là lớp da giòn có hương vị cũng không tồi, so với thịt thú hoang mà bọn hắn ăn thì ngon hơn nhiều.

Nhưng mà bọn hắn vẫn muốn ăn đồ độc đáo hơn, chẳng hạn như mấy khối vuông dịch dưỡng linh tinh như kia.

Thật sự không được, lại liếm hai cục kẹo que Lục Thạch cũng được, bọn họ cũng không chê đó là cục đá.

Cho nên, thịt nướng cái gì....

Cái gì.....

Thịt nướng này là gì? Này thật sự là thịt nướng sao!!! Trước giờ ta chưa từng ăn qua loại thịt nướng nhiều năng lượng như vậy!!!

Nhóm lông xù khiếp sợ đến xù lông.

Loại thịt nướng ăn ngon đến mức xù lông này, thật sự có nguyên liệu là loại thịt thú hoang mà bọn họ ăn sao? Thịt thú hoang sao có thể có năng lượng dao động mãnh liệt như vậy?!

Báo tuyết lớn chảy nước dãi, đầu óc trống rỗng, phát ra lời nói mà chính hắn cũng không biết đang nói cái gì.

Nhưng sư tử Bệ hạ lại lâm vào trầm tư.

Cẩn thận nhớ lại thì bộ dáng này của Arthur thật có chút quen mắt.

Trước kia, khi chị dâu Arthur còn sống, bản thân bị chị dâu Arthur xách tai răn dạy, chính là bộ dáng như vậy.

Hai móng vuốt sư tử Bệ hạ chụm lại, đột nhiên có chút khổ sở, thịt nướng trong miệng mùi vị liền không còn ngon nữa.

Chiến tranh a chiến tranh, chiến tranh đã cướp đi một nửa sinh mệnh của hắn.

.........

"Ngao ngao ngao ngao!" Thấy trong làm đạn có người dò hỏi về việc thịt nướng có Lục Thạch, mèo Đại Hắc lập tức đem bình luận đẩy đến cho Minh Hữu xem, ngăn lại việc tiểu Linh Thú Sư lại tiếp tục lải nhải.

Minh Hữu tiếp nhận nước mà gấu Đại Bạch đưa qua, nhuận nhuận yết hầu nói: "Vì cái gì mà hương vị cùng năng lượng của thịt nướng có Lục Thạch ngon hơn so với thịt thú hoang bình thường sao? Đây là điều đương nhiên a, ta đã dùng bột Lục Thạch và nước trái cây cho linh thú bỏ vào."

" Năng lực của Linh Thú Sư, có thể làm cho năng lượng dao động trong nguyên liệu nấu ăn phát sinh biến đổi, trở nên càng thêm thích hợp dùng cho linh thú ăn."

" Nói miệng có khả năng sẽ làm mọi người khó hiểu, để ta làm mẫu."

Minh Hữu vỗ vỗ mèo Đại Hắc, mèo Đại Hắc giống như một con mèo làm từ chất lỏng, từ ngồi xổm xuống thành nằm bò như muốn hoà tan vào đất. Minh Hữu xoay người ngồi xuống đất, thân thể dựa vào trên lông mèo Đại Hắc, giống như là ngồi trên chiếc sô pha bằng mèo.

Thời điểm hồ ly Tiểu Hồng đang ăn thịt nướng, thiếu chút nữa ăn đến một miệng đầu lông mèo, vội ghét bỏ 'phi phi' hai cái, nhảy đến trên mặt đất, dựa vào cẳng chân đang duỗi thẳng của Minh Hữu mà nằm bò.

Minh Hữu sờ sờ đầu hồ ly Tiểu Hồng, cọ cọ vây cổ mèo Đại Hắc, từ trong balo hệ thống lấy ra một khối Lục Thạch chưa qua xử lý.

Cục đá xám xịt này nhìn giống như cục đá cuội bình thường tuỳ ý nhặt ở ven đường, phát ra năng lượng dao động cũng bình thường, hoàn toàn không kích thích nổi nửa phần ham muốn ăn uống của nhóm linh thú.

Đám lông xù trong phòng phát sóng trực tiếp trợn tròn đôi mắt, rất là tò mò. Này cùng Lục Thạch mà bọn họ ăn, thật sự là cùng một loại cục đá sao?

Gấu Đại Bạch bưng tới một chậu nước đặt trước mặt Minh Hữu, hai con hươu con được lau sạch sẽ ngoan ngoãn ghé vào hai bên sườn thân thể Minh Hữu. Sói xám nhỏ đứng nhìn, Minh Hữu nhìn lại một cái, gì, ta có thể làm gì?

" Khống chế bản thân, đừng mất trí, đừng quấy rối." Gấu Đại Bạch nghiêm túc nói.

Sói xám nhỏ: "........"

Tuy rằng hắn rất muốn nói là hắn có thể, nhưng chuyện này thật sự không thể dùng ý chí của hắn mà biến mất.

Vì thế hắn chỉ có thể ủy khuất ngồi trên vai gấu Đại Bạch, hy vọng thời điểm chính mình không thể khống chế được bản thân, gấu Đại Bạch có thể hỗ trợ khống chế được hắn.

" Cục đá này, là Lục Thạch vừa đào ra từ trong đất."

" Có phải hay không hoàn toàn không cảm giác được mùi hương mê người của kẹo Lục Thạch trước đó? Cho là kết tinh năng lượng, cũng giống như trái cây tự nhiên, che dấu năng lượng dao động của bản thân, làm cho chính mình không bị tìm thấy."

" Hiện tại, Lục Thạch giống như là trái cây đang còn vỏ, cần phải lột bỏ vỏ, vậy mới có thể ăn được phần thịt tươi ngon bên trong. Đương nhiên, nếu linh thú ngoài hoang dã tìm được loại kết tinh năng lượng này, cũng có thể trực tiếp cắn ăn, dùng dịch trong dạ dày của mình cùng dị năng để tiêu hoá các bộ phận không thể ăn của kết tinh năng lượng."

" Linh Thú Sư thì có thể bóc đi lớp vỏ của Lục Thạch, còn có thể thay đổi trạng thái của Lục Thạch, làm cho nó trở nên càng thích hợp cho linh thú hấp thu hơn, cũng có thể dùng nó kết hợp với các nguyên liệu nấu ăn khác, phát huy hiệu lực càng mạnh hơn."

" Công cụ mà Linh Thú Sư dùng để thay đổi năng lượng của Lục Thạch, chính là 'tinh khí thần' của bản thân Linh Thú Sư."

" Tinh - chính là tinh thần lực, khí - tức là sinh mệnh lực, thần - tức tâm chi lực. Chỉ cần là vật thể có sinh mệnh, đều sẽ sở hữu ba loại lực này. Dị năng cũng dựa vào ba lực lượng này mà tồn tại."

Minh Hữu một bên giới thiệu, một bên lấy ra đạo cụ, mài dũa cục đá trong tay.

Trong tay hắn phát ra năng lượng màu xanh nhạt, bao lấy cục đá Lục Thạch bị giấy nhám mài dũa mà xuất hiện ánh sáng. Sau đó năng lượng màu xanh nhạt dần dần xâm nhập vào trong Lục Thạch, làm cho Lục Thạch và năng lượng màu xanh nhạt hoà trộn vào nhau.

Khán giả có thể nhìn thấy cục đá nứt ra, ầm ầm vang lên, sau đó bột phấn xung quanh rơi xuống. Mà theo đó, năng lượng đặc thù trong Lục Thạch liền bắt đầu toát ra.

Minh Hữu đem Lục Thạch được mài dũa bỏ vào trong nước, rửa sạch sau đó lau khô, hơ trên lửa trong chốc lát lại tiếp tục mài dũa.

Cứ lặp lại tuần hoàn như thế, từ cục đá to bằng nắm tay, giờ chỉ còn lại một nửa, biến thành một hạt châu phát ra mùi hương mê người mà trước đó bọn hắn ngửi được.

Đây là năng lực của Linh Thú Sư?

" Đây là bước đầu tiên khi sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn. Tuy nhiên mỗi thân thể và trạng thái của linh thú là bất đồng, nên yêu cầu về năng lượng cũng là bất đồng. Linh Thú Sư thành thục (thành thạo và nhuần nhuyễn), sẽ căn cứ vào sự bất đồng về trạng thái của linh thú, dựa vào linh thú mà làm ra đồ ăn. Đặc biệt là linh thú đang trong thời kỳ hồi phục bệnh, hoặc là thời điểm gặp bình cảnh khi đột phá dị năng, vì cơ thể linh thú mà làm đồ ăn thì càng thêm quan trọng."

Đạo cụ trong tay Minh Hữu không biết là từ chất liệu gì, cắt đá như cắt đậu hũ, đem viên thạch châu nhỏ nhẹ nhàng cắt thành hai phần.

" Ta lấy Đại Lục cùng Đại Hồng làm mẫu."

" Dị năng trên người Đại Lục là lấy hệ thực vật làm chủ, ta yêu cầu dùng giới hạn lớn nhất kích phát ra năng lượng tự nhiên của Lục Thạch."

Minh Hữu đem nửa viên thạch châu tiếp tục mài dũa và điêu khắc, đem nửa viên thạch châu khắc thành một mảnh lá cây: " Hình thái bề ngoài của thạch châu kỳ thật không phải là điều quá quan trọng."

" Bước cuối cùng là đem năng lượng biến đổi, nén vào mảnh thạch châu đang cầm. Bất quá, vì sử dụng 'tinh khí thần' của Linh Thú Sư và dùng hình ảnh ẩn dụ đã làm năng lượng dao động biến đổi dễ dàng hơn một ít."

Sau khi điêu khắc xong mảnh lá cây, đem mảnh lá đưa đến miệng Đại Lục, mèo Đại Hắc lập tức đem cộng cảm hướng tới trên người Đại Lục.

Đại Lục nhai nát mảnh lá cây, trên mặt liền lộ ra biểu tình say mê, trên người bắt đầu xuất hiện bông hoa nhỏ.

Nhóm dị năng giả hệ thực vật trong phòng  phát sóng trực tiếp cũng theo đó mà lộ ra biểu tình say mê, nhân viên hậu cần nhìn trên mặt đất xuất hiện một tầng cánh hoa mà không biết phải bày ra biểu tình gì.

Nói gì mà nhóm linh thú tốt thì không thể dùng loạn dị năng, quá trình khôi phục dị năng rất chậm, nếu tiêu hao quá độ còn có thể sẽ phá hủy sinh mệnh lực của linh thú? Các ngươi chỉ xem phát sóng trực tiếp liền tiêu phí dị năng, thật sự tốt sao?

Chú ý tiết kiệm a!!! Nhóm nhân viên hậu cần đau lòng cực kỳ.

" Có phải cảm giác khác so với kẹo que Lục Thạch trước đó hay không? Bởi vì năng lượng dao động trong kẹo que Lục Thạch bị ta cải tạo lại trạng thái, trở thành vật thích hợp cho linh thú ăn, khác với việc đặc biệt chế tác ( thành gia vị) để dùng cho đồ ăn."

Minh Hữu cầm lấy nửa mảnh thạch châu còn lại: " Kế tiếp ta sẽ chế tác Lục Thạch thành đồ ăn dành riêng cho Đại Hồng cho mọi người xem."

" Dị năng của Đại Hồng chủ yếu là thuộc tính hỏa, nếu trực tiếp dùng kết tinh năng lượng hệ thực vật để Đại Hồng ăn, thì đa số năng lượng trong Lục Thạch đều sẽ bị lãng phí mất."

" Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa Lục Thạch đối với Đại Hồng là vô dụng. Tục ngữ nói rằng, mộc thì sinh hoả, Đại Hồng tuy rằng không thể trực tiếp hấp thu năng lượng thuộc tính mộc, nhưng năng lượng thuộc tính mộc có thể kích hoạt năng lượng thuộc tính hỏa trong hắn, giống như chất xúc tác, năng cao tốc độ khôi phục dị năng của bản thân hắn."

Minh Hữu điêu khắc thành một loại trái cây nhỏ: " Đại Hồng thích nhất là ăn trái cây, đặc biệt là trái mâm xôi, đem Lục Thạch điêu khắc thành hình dáng trái mâm xôi. Đại Hồng sẽ ăn thật vui vẻ."

Cái đuôi to phía sau hồ ly Tiểu Hồng trái phải lay động, hắn đứng lên, hai cái móng vuốt nhỏ tiếp nhận Lục Thạch hình trái mâm xôi, nhẹ nhàng liếm một ngụm.

Mèo Đại Hắc đúng lúc đem cộng cảm hướng lên người hồ ly Tiểu Hồng.

Hồ ly Tiểu Hồng híp híp mắt, cái đuôi "bừng" một tiếng đốt lửa lên.

Ngọn lửa này không giống như ngọn lửa mà hồ ly Tiểu Hồng dùng để đốt cháy cây trước đó, nó cảm giác giống như giữa trưa mùa hè, có chút nóng rực, lại không đốt cháy đồ vật xung quanh người.

" Oa ô!" Hồ ly Tiểu Hồng liếm rớt nửa cục mâm xôi Lục Thạch, ngửa đầu phát ra tiếng kêu non nớt, trong miệng cũng phun ra mấy cục lửa.

" Phù!" Sư tử Bệ hạ cũng không nhịn được đi theo phun ra một ngọn lửa màu vàng, vừa lúc phóng vào mặt con báo tuyết lớn đang thò mặt qua xem hắn nói gì, đem cái mặt mèo màu trắng của con báo tuyết biến thành mèo Đại Hắc phiên bản pha kè.

Báo tuyết lớn: "........" Hắn không muốn người cha này. Quả nhiên là bây giờ hắn nên lập tức đi đến nương nhờ chú nhỏ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net