31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 31: Không biết xấu hổ.

Mãn Thu Hiệp dẫn Vân Nghiễn Lý vào trong Vô Tẫn Lâu.

Đối với Vân Nghiễn Lý, Mãn Thu Hiệp rất có kiên nhẫn, dù sao hắn là trong số ít những người vào đây chủ động đeo mặt nạ, Mãn Thu Hiệp rất thích sự tự giác này của hắn.

Chẳng qua là vừa mới vào trong phòng gặp Tương Trọng Kính, họ Vân kia theo thói quen tháo mặt nạ xuống.

Mãn Thu Hiệp: “…”

Mãn Thu Hiệp mém xíu nữa rơi huyết lệ đầy mặt.

Vân Nghiễn Lý thấy Mãn Thu Hiệp ôm mặt đau đớn chạy ra ngoài, nghi ngờ hỏi Tương Trọng Kính: “Hắn bị gì thế?”

Tương Trọng Kính đeo khăn che mặt, có lẽ là còn bực bội vì chuyện bức tranh hồi nãy, hiếm thấy im lặng không lên tiếng.

Sau bức bình phong, Cố Tòng Nhứ ngồi xếp bằng, híp mắt nhìn Vân Nghiễn Lý qua khe hở.

Đúng như dự đoán, gương mặt đó giống bảy, tám phần với Tương Trọng Kính, nếu Tương Trọng Kính tháo khăn che xuống thì hai người họ có thể không chút do dự nhận thân ngay tại chỗ.

Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính không muốn trả lời nên cũng không hỏi nhiều, hắn đưa tới một bức tranh: “Đây là…”

Còn chưa nói hết câu ‘Đây là tranh vẽ của người mà ta cần tìm’, Tương Trọng Kính vẫn đang bị ám ảnh với bức tranh hồi nãy chợt co rút con ngươi, hai đốm u hỏa trên bông tai vừa mới hoạt động hết công suất lại bị kêu ra, bùng cháy dữ dội lao về phía bức tranh trong tay Vân Nghiễn Lý.

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý nhanh tay lẹ mắt giựt bức tranh về, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Tương Trọng Kính lạnh lùng nói: “Đó là tranh gì?”

Vân Nghiễn Lý nói: “Ta muốn tìm người mà, đương nhiên phải có tranh chân dung chứ, nếu không ngươi tìm người kiểu gì?”

Tương Trọng Kính nghe vậy liền khẽ sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại.

Hắn giơ tay sờ vành tai còn đang nóng hổi, một hồi lâu sau mới ho khan chữa ngượng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong như ngày thường.

“Nói vậy, ngươi là đồng ý đưa ta đến Vân Trung Châu?”

“Ừ.” Vân Nghiễn Lý trưng ra bộ mặt không còn gì tiếc nuối nói: “Cùng lắm là bị Phụ tôn đánh một trận, chỉ cần có thể cho ta về Vân Trung Châu là được.”

Tương Trọng Kính cười khẽ: “Ngươi sẽ không thiệt.”

Vân Nghiễn Lý đưa bức tranh cho hắn, nói: “Vậy khi nào chúng ta đi tìm người?”

“Không gấp.” Tương Trọng Kính nhận lấy bức tranh: “Nửa tháng sau, ta nhất định sẽ dẫn người đến trước mặt ngươi.”

Vân Nghiễn Lý ở Cửu Châu giống như một con ruồi mất đầu, tìm lung tung cả tháng trời mà không thấy bóng dáng người nọ đâu, Tương Trọng Kính đáp ứng nửa tháng sau tìm được người cho hắn đã là quá ngắn.

Hắn gật đầu đồng ý nói: “Ngươi đừng có gạt ta.”

Tương Trọng Kính mỉm cười: “Ta chưa bao giờ gạt người.”

Cố Tòng Nhứ ngồi sau bình phong nghe thế liền cười lạnh.

Chưa bao giờ gạt người?

Không biết người này lấy đâu ra mặt mũi mà có thể tự tin nói như vậy.

Tương Trọng Kính nói: “Mấy ngày nữa ta muốn lên đường vào Trung Nguyên Cửu Châu, nửa tháng sau ta và ngươi gặp nhau tại đây, đến lúc đó ta sẽ mang người đến.”

Vân Nghiễn Lý lập tức nói: “Ngươi đi đâu ta sẽ đi với ngươi. Nếu nửa đường ngươi chuồn mất thì ta biết đi đâu đòi lý lẽ?”

Tương Trọng Kính nhìn hắn với ánh mắt kì lạ: “Ngươi vẫn không tin tưởng ta thì sao lại chịu nhờ ta tìm ngươi cho ngươi?”

Vân Nghiễn Lý ngẩng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, cao ngạo nói: “Ngươi là người duy nhất ở cái đất Cửu Châu này lọt vào mắt xanh của bổn Tôn chủ.”

Tương Trọng Kính sâu xa nói: “Cũng là vì ta thọc ngươi một kiếm?”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý thẹn quá hóa giận, rút kiếm ra lạnh lùng nói: “Đánh một trận!”

Tương Trọng Kính bực bội cười một tiếng, không hề sợ lưỡi kiếm sắc bén của hắn, còn lười biếng đứng dậy đẩy mũi kiếm của hắn ra rồi vươn vai duỗi người, nói: “Nếu ngươi muốn đi cùng, vậy thì đi thôi.”

Lúc này Vân Nghiễn Lý mới rút kiếm về, miễn cưỡng ừ một tiếng.

Tương Trọng Kính nói mấy ngày sau đi nhưng khi Vân Nghiễn Lý vừa rời khỏi thì đã bắt đầu trở về phòng thu dọn đồ đạc muốn lên đường ngay.

Cố Tòng Nhứ đứng khoanh tay tựa lưng vào khung cửa, chăm chú nhìn hắn rón rén cẩn thận bỏ bùa đổi vận và cốc đèn lụm lặt được mấy ngày qua vào trong túi trữ vật, hờ hững nói: “Ngươi thật sự muốn đi cùng với tên Vân Nghiễn Lý đó?”

“Ừ.” Tương Trọng Kính cầm mỗi bên tay một cái cốc đèn, giơ lên nhìn nửa ngày trời, lông mày nhíu chặt tỏ vẻ đau đớn khổ sở, thuận miệng nói: “Thân thủ của hắn rất tốt, có thể làm vệ sĩ miễn phí.”

Cố Tòng Nhứ đã đoán trước Tương Trọng Kính sẽ cho Vân Nghiễn Lý đi cùng nên không yên lòng, giờ nghe hắn nói vậy liền tức giận: “Ngươi không phải đã nhờ ta bảo vệ ngươi sao? Còn kêu người khác đến làm gì? Tốn công vô ích.”

“Ta đã nói nhiều lần rồi, Canh Ba ngươi và người khác không giống nhau.” Tương Trọng Kính thâm tình nhìn y: “Nếu thật sự đến giây phút sinh tử tồn vong, ta chắc chắn sẽ không cho ngươi đi mạo hiểm.”

 Cố Tòng Nhứ: “…”

Dù biết Tương Trọng Kính đang bỡn cợt mình, nhưng không hiểu sao trong lòng y như có dòng nước ấm chảy qua.

Sau khi Tương Trọng Kính nói xong liền cầm hai cốc đèn giơ đến trước mặt Cố Tòng Nhứ, ngước mắt hỏi y: “Bảo bối, ngươi chọn ra một cái cho ta đi.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hai chữ ‘bảo bối’ thân mật này mà Tương Trọng Kính có thể mặt không đổi sắc nói ra.

Người này thật sự quá không biết xấu hổ, quá đáng sợ.

Cố Tòng Nhứ thầm run rẩy trong lòng.

Tương Trọng Kính còn đang nhìn y: “Bảo bối ơi?”

Cố Tòng Nhứ bị hắn làm cho đỏ mặt, cưỡng ép nói: “Hai cái này có khác gì đâu?”

“Chỗ nào không khác?” Tương Trọng Kính dí sát đèn vào mặt Cố Tòng Nhứ để y nhìn rõ chi tiết hoa văn trên đó: “Ngươi nhìn nè, cái này là đường viền tròn, còn cái này đường viền hơi nhọn, có giống nhau đâu?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ không thể tưởng tượng nổi, trong mắt y hai cốc đèn này giống hệt nhau, không biết tại sao Tương Trọng Kính lại xoắn xuýt như vậy.

“Cái này đi.” Cố Tòng Nhứ chọn bừa một cái.

Tương Trọng Kính giống như vừa giải quyết xong một chuyện gì đó rất lớn lao, hắn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đá lông nheo với Cố Tòng Nhứ: “Canh Ba và ta đúng là thần giao cách cảm, nghĩ giống hệt ta.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Tương Trọng Kính thuần phục nói xong lời bỡn cợt, rồi cầm cốc đèn mà Cố Tòng Nhứ chọn lên vẽ vẽ viết viết gì đó.

Cố Tòng Nhứ cố tỏ vẻ bình tĩnh liếc mắt nhìn sang, phát hiện trên thân cốc đèn có một hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp ghi là— ‘Canh Ba chọn cho’.

Tương Trọng Kính viết xong cầm đèn muốn bỏ vào túi trữ vật, nhưng suy nghĩ một lát thì có vẻ như không muốn nữa, hắn điểm nhẹ ngón tay lên cốc đèn, nó trực tiếp teo nhỏ lại cỡ bằng đốt ngón tay út, sau đó được hắn đeo lên tai xem như là bông tai.

Cố Tòng Nhứ thấy hành động này của hắn thì không hiểu sao mặt hơi đỏ.

Người này… Tại sao ngay cả những hành động trong lúc vô tình đều trở nên hấp dẫn như vậy chứ?

Tương Trọng Kính thu dọn hành lý gần như hoàn tất, sau đó đi tìm Mãn Thu Hiệp muốn hỏi xem ngoài di chuyển bằng tháp Linh Lung ra thì còn có phương tiện nào khác không.

Khi Tương Trọng Kính tìm được Mãn Thu Hiệp thì thấy hắn và Tống Hữu Thu lấy giấy che mặt đang túm tụm một chỗ nhỏ giọng xì xào, không biết đang bàn tán cái gì.

Tương Trọng Kính cách rất gần, loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện.

“…Nếu không có người mua Vô Tẫn Lâu, vậy thì cũng không nên như thế. Ngươi hãy nhanh chóng xây xong Vô Tẫn Lâu ở Trung Nguyên cho ta, không được sai hoặc thiếu một chi tiết nào.”

“Đại nhân à, bảo xây xong chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi không khỏi làm khó người ta đi?”

“Ta cho ngươi thêm một ngàn ngọc thạch.”

“Đồng ý đồng ý! Trong vòng năm ngày ta nhất định sẽ xây dựng một Vô Tẫn Lâu giống y đúc cho ngài!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính mang vẻ mặt kì quái đi tới gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói: “Hữu Thu, ngươi còn biết xây nhà?”

Hắn còn tưởng trong đầu Tống Hữu Thu chỉ biết bán quan tài.

Tống Hữu Thu vừa thấy Tương Trọng Kính, vội vàng hành lễ nói: “Bái kiến kiếm tôn.”

Tương Trọng Kính gật đầu, tiện tay ném túi ngọc thạch mà Quỳnh Nhập Nhất đưa trước đó cho hắn, nói: “Chi phí ngươi giúp ta đưa Định Hồn Quan về đây, đa tạ.”

Hai mắt Tống Hữu Thu sáng rực, vội nói: “Ngại quá ngại quá!”

Mặc dù Túc Tàm Thanh đã bồi thường quan tài vàng của Tương Trọng Kính với số tiền đủ để mua một trăm quan tài khác, nhưng Tống Hữu Thu vẫn muốn kiếm lời thêm, không hề bỏ qua cơ hội kiếm tiền với bất kì người nào.

Tương Trọng Kính thấy trên bàn để giấy khế ước của hai người họ, kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi thật sự dự định xây một Vô Tẫn Lâu mới ở Trung Nguyên?”

“Ừ ừ!” Tống Hữu Thu giờ rất vui vẻ, ánh mắt đều híp lại, mấy quan tài nhỏ trên người hắn đụng vào nhau kêu lạch cạch vang dội: “Xây lầu hay bán quan tài đều giống như nhau, không phải là làm nhà cho người vào ở sao?” (nhà là cho người sống, quan tài là nhà cho người c.hết =)))

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính bặm môi, hai cái này giống nhau chỗ quái nào hả?

Tống Hữu Thu sớm muộn gì sẽ bị người trùm bao tải đánh chết.

Tống Hữu Thu hôm nay kiếm được một khoản kha khá, cười híp mắt cầm lấy giấy khế ước đã được ký kết rồi hành lễ cáo từ.

Mãn Thu Hiệp ngước mắt nhìn mặt Tương Trọng Kính, nói: “Vẫn là mặt ngươi trông được nhất, còn mặt người kia tuy có phần giống ngươi, nhưng tại sao ta vẫn thấy hắn xấu nhỉ? Nếu một ngày ta không được ngắm mặt ngươi, chắc ta sẽ sống không nổi mất.”

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh, trong mắt chỉ có mỗi khuôn mặt của Tương Trọng Kính— E là dù gặp được Vân Nghiễn Lý có dung mạo giống hắn bảy, tám phần thì Mãn Thu Hiệp cũng lười truy hỏi căn nguyên.

Không chuyện nào có thể làm trễ nải hắn liếm nhan.

Tương Trọng Kính liếc hắn: “Cho nên ngươi mới tiêu tốn nhiều ngọc thạch như vậy?”

Mãn Thu Hiệp không để ý: “Ta có ngọc thạch.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính không thể nào hiểu nổi, hiện tại hắn là một con đỗ nghèo khỉ, nhưng người bên cạnh hắn cho dù là Mãn Thu Hiệp hay Quỳnh Nhập Nhất đều là đại gia dư dả ngọc thạch đến nỗi có thể tùy ý vốc một nắm cho vào miệng nhai chơi.

Cũng may Tương Trọng Kính không có sở thích mua linh vật hay tiêu xài hoang phí, ngày thường cũng chỉ là đi mua một ít bùa đổi vận và cốc đèn đủ kiểu dáng khác nhau, không tốn bao nhiêu tiền.

Cố Tòng Nhứ ngồi dựa người vào cửa sổ nghe bọn họ nói chuyện, y đưa lưng về phía Mãn Thu Hiệp ngước mắt nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống.

Nắng chiều của hoàng hôn còn nhiều màu sắc phong phú hơn hộp thuốc màu của Mãn Thu Hiệp.

Tương Trọng Kính nói ra mục đích đến đây của mình.

“Phương pháp đi Trung Nguyên?” Mãn Thu Hiệp suy nghĩ một chút rồi nói: “Tháp Linh Lung là ngươi không đi được rồi đó, nhưng không phải ngươi có chân long sao?”

Tương Trọng Kính nghiêng đầu: “Hả?”

Mãn Thu Hiệp nói: “Chân long bay một ngày ngàn vạn dặm, nhanh hơn rất nhiều so với các linh khí bình thường khác, với lại còn đảm bảo an toàn hơn tháp Linh Lung.”

Tương Trọng Kính gãi cằm như có điều suy nghĩ.

Trái lại là hắn chưa từng nghĩ đến việc có thể ngồi lên lưng Cố Tòng Nhứ bay đến Trung Nguyên.

Trong khi Tương Trọng Kính đang suy nghĩ, Mãn Thu Hiệp dường như nảy ra linh cảm, hai mắt hắn bắt đầu lập lòe tỏa sáng, hắn tiện tay với lấy cây bút bên cạnh vẽ bản phác thảo sơ bộ lên tờ giấy khế ước còn chưa khô mực trên bàn.

Tương Trọng Kính đang suy nghĩ vô tình cúi đầu xuống nhìn, lập tức mặt mũi xanh lè.

Tranh cưỡi rồng.

Tương Trọng Kính suýt chút nữa huy động u hỏa biến mình cây đuốc nhào tới cháy chung với Mãn Thu Hiệp, cuối cùng nổi giận đùng đùng kéo Cố Tòng Nhứ đang ngắm hoàng hôn về phòng.

Cố Tòng Nhứ thấy hắn tức giận như vậy, còn tưởng hai người họ bàn bạc đụng phải mâu thuẫn, hỏi: “Sao thế?”

Cho dù da mặt Tương Trọng Kính dày bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể không biết xấu hổ kể lại bức tranh mình vừa thấy, đành phải buồn thiu ‘Ừ’ một tiếng rồi im lặng.

Cố Tòng Nhứ không biết hắn ‘Ừ’ là có ý gì, đành phải hỏi thêm: “Đã biết làm sao để đi Trung Nguyên chưa? Có thể ngồi tháp Linh Lung không?”

Tương Trọng Kính hít sâu mấy hơi, cưỡng ép đè xuống nhiệt độ nóng hổi trên mặt, sau đó mới lạnh nhạt mở miệng: “Không thể ngồi tháp Linh Lung.”

“Ồ.” Cố Tòng Nhứ nói: “Vậy làm sao để đi?”

Tương Trọng Kính vốn không định nói chuyện này với Cố Tòng Nhứ, dù sao chân long vì tôn nghiêm cao ngạo của mình chắc chắn sẽ không cho phép loài người cưỡi trên người y như linh thú.

Nhưng khi thấy một chân long chưa trải sự đời như Cố Tòng Nhứ nghiêm túc hỏi hắn như vậy, Tương Trọng Kính đang cố gắng đè ép con ác thú trong lòng mình nhưng cuối cùng vẫn là để nó chui lên.

“Chuyện này ấy à.” Tương Trọng Kính mỉm cười với y, nhấc tay móc thấy cổ áo của Cố Tòng Nhứ, gian xảo nói: “Vậy thì phải xem chân long đại nhân có nguyện ý hay không?”

Cố Tòng Nhứ vừa thấy nụ cười ngả ngớn này của hắn là biết lời tiếp theo của hắn khẳng định không nói bằng tiếng người, lập tức lên tiếng: “Ta không muốn! Coi như ta chưa hỏi gì.”

Tương Trọng Kính: “…”

Canh Ba lại có tiến bộ lớn!

Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ bài xích như vậy thì càng mong đợi được thấy phản ứng của y, hắn mỉm cười kéo cái tay đang bịt tai của Cố Tòng Nhứ ra, rồi kề sát bên tai y nhẹ nhàng thì thầm một câu.

Cố Tòng Nhứ cứng đờ cả người, giữ nguyên tư thế bịt tai một hồi lâu, dưới tóc mái rối bời trên trán đột nhiên nhô ra hai cái sừng rồng be bé.

Tương Trọng Kính chớp mắt.

Cố Tòng Nhứ đỏ bừng cả mặt, thụ đồng run rẩy kịch liệt, trông cứ như là bị đả kích cực lớn.

“Ngươi ngươi ngươi!” Cố Tòng Nhứ run rẩy chỉ tay vào hắn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tương Trọng Kính: “Ngươi! Đồ không biết xấu hổ!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính thấy phản ứng thái quá của y như vậy thì cảm thấy y đang hiểu lầm gì rồi.

“Canh Ba, ngươi bình tĩnh lại nghe ta nói.” Gây ra hiểu lầm này vốn không phải là ý định ban đầu của Tương Trọng Kính, cũng hoàn toàn vượt khỏi lòng bàn tay của hắn, Tương Trọng Kính không muốn Cố Tòng Nhứ hiểu lầm, tận lực giải thích: “Không phải như ngươi nghĩ đâu… Ố, sừng rồng của ngươi lộ ra rồi kìa.”

Hai má của Cố Tòng Nhứ đỏ bừng, bối rối giơ tay che sừng lại.

“A, vảy rồng trên mặt cũng lộ ra luôn.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ gần như là xấu hổ muốn chết gào to một tiếng, trực tiếp hóa thành một luồng khói xanh ngay tại chỗ rồi tiêu tán trong chớp mắt, y quay trở về Thức hải của Tương Trọng Kính, không chịu ló mặt.

Tương Trọng Kính: “…”

===Hết chương 31===

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 32: Tiệc rượu của Khứ Ý Tông.

Cố Tòng Nhứ bị kẹt trong Thức hải của Tương Trọng Kính đã nhiều năm, vốn vô cùng mong đợi một ngày có thể giải trừ phong ấn hóa thành hình người thoát khỏi tay Tương Trọng Kính, nhưng sau khi lấy được long cốt và hóa hình, y lại lần nữa cam tâm tình nguyện quay về Thức hải đã trói buộc y suốt sáu mươi năm, khuyên răn thế nào cũng không chịu đi ra.

Tương Trọng Kính dỗ y: “Canh Ba? Chân long đại nhân? Tòng Nhứ? Bảo bối ơi?”

Bảo bối không để ý đến hắn.

Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ vẫn còn giận lẫy, không thể làm gì khác đành phải thôi dỗ dành, đỡ phải nói nhiều kẻo lỡ lời chọc chân long đại nhân giận thêm.

Tương Trọng Kính mới ra khỏi bí cảnh chưa được bao lâu nên không có nhiều đồ đạc, sau khi bàn bạc với Mãn Thu Hiệp, quyết định để hắn đưa Vân Nghiễn Lý ngồi tháp Linh Lung đi đến Khứ Ý Tông ở Trung Nguyên trước.

Mãn Thu Hiệp là vì nể mặt Tương Trọng Kính nên mới tình nguyện rời khỏi Vô Tẫn Lâu, nhưng khi hắn nghe nói vậy liền không vui.

Tương Trọng Kính dỗ hắn: “Chỉ nửa ngày thôi, kiên nhẫn một chút đi.”

Mãn Thu Hiệp liếc hắn: “Ngươi biết ta muốn gì.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính trừng hắn: “Vẽ, cho ngươi vẽ thỏa thích.”

Lúc này Mãn Thu Hiệp mới đồng ý.

Tương Trọng Kính sắp xếp xong chuyện Mãn Thu Hiệp và Vân Nghiễn Lý, trước ngày rời khỏi Vô Tẫn Đạo thì đi một chuyến đến phía nam của Vô Tẫn Thành.

Trong Song Hàm Thành, Quỳnh Nhập Nhất vẫn chứng nào tật nấy tiếp tục mở sòng bạc đánh cược.

Khi Tương Trọng Kính đến, hắn đang thoải mái đắc ý gác chéo chân, trong tay cầm tẩu thuốc nghi ngút khói, trước mặt đặt một núi ngọc thạch, thỉnh thoảng hắn bóc một nắm cho vào miệng nhai rôm rốp.

Người xung quanh mỗi lần thấy hắn nhai ngọc thạch đều cảm thấy đau răng dùm hắn, sợ Quỳnh Nhập Nhất bị gãy răng.

Quỳnh Nhập Nhất mới vừa cắn bể một viên ngọc thạch thì nhác thấy Tương Trọng Kính không cảm xúc đi tới, lập tức hốt hoảng đứng bật dậy vẫy tan khói thuốc xung quanh, bỏ qua trận đặt cược còn chưa mở chung cuống cuồng chạy tới nghênh đón.

Tương Trọng Kính thấy bộ dáng kinh sợ của Quỳnh Nhập Nhất, không nghĩ muốn làm mất sạch mặt mũi của hắn ở trước mặt nhiều người, một mình lên tầng hai ngồi đợi hắn đóng cửa rồi mới ra tay đánh một trận.

Quỳnh Nhập Nhất trong thế giới nhỏ này xây dựng mấy tòa cao ốc san sát nhau, đèn đuốc sáng choang cả ngày lẫn đêm, nhưng ngoài tòa nhà được dùng làm sòng bạc ra thì những tòa khác đều để trống và không giăng đèn.

Tương Trọng Kính lên tầng hai nhìn xung quanh một lát, đột nhiên nhận ra gì đó nhướng mày hỏi: “Mấy tòa lầu trong Song Hàm Thành là ai giúp ngươi xây?”

Quỳnh Nhập Nhất nghiêm túc cúi đầu nhìn thảm trải sàn trên đất, trong đầu đang suy nghĩ thảm này quỳ xuống có đau gối không, nghe thấy chủ nhân hỏi liền ‘Dạ’ một tiếng, ngoan ngoãn trả lời: “Tống Hữu Thu.”

Tương Trọng Kính: “…”

Quả nhiên là hắn.

Lĩnh vực kinh doanh Tống Táng Các của Tống Hữu Thu xem ra thật rộng rãi, ngay cả mấy tòa cao ốc kia cũng xây dựng ra ngô ra khoai.

Tương Trọng Kính không trách móc nặng nề Quỳnh Nhập Nhất tội không nghe lời tiếp tục mở sòng bạc— Dù sao tính tình của thanh kiếm này trong sáu mươi năm qua đều như vậy, lần nào cũng hứa hẹn tích cực nhận sai nhưng cuối cùng vẫn đâu vào đấy.

“Ta phải về Khứ Ý Tông, ngươi muốn đi theo không?”

Quỳnh Nhập Nhất không ngờ Tương Trọng Kính không hỏi tội chuyện hắn mở lại sòng bạc, có chút thụ sủng nhược kinh, Quỳnh Nhập Nhất đi đến ngồi bên cạnh chân Tương Trọng Kính, ngoan ngoãn chắp hai tay đặt lên đùi hắn, ngước mắt hỏi: “Chủ nhân có muốn mang ta đi theo không?”

Tương Trọng Kính nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ngươi muốn ở lại đây chơi hay muốn đi theo ta, đều được hết.”

Quỳnh Nhập Nhất rụt rè hỏi: “Ngài sẽ không nuốt lời đấy chứ?”

Tương Trọng Kính nhàn nhạt liếc hắn: “Ngươi nói xem?”

Lúc này Quỳnh Nhập Nhất mới vui vẻ, cục xúc xắc trên tai hắn bắt đầu lắc lư: “Ta muốn đợi ở Song Hàm Thành, nếu chủ nhân muốn dùng ta, cứ việc dùng khế ước sinh tử kêu ta là được, ta sẽ lập tức có mặt.”

Tương Trọng Kính mỉm cười xoa đầu hắn: “Không phải ngươi rất muốn ra ngoài chơi sao?”

“Chẳng qua là ta đợi mãi ở Song Hàm Thanh suốt sáu mươi năm nên đâm ra bực bội chán nản thôi, lúc trước ra ngoài xem thì lại thấy không có gì hay ho cả.” Quỳnh Nhập Nhất gối đầu lên đùi Tương Trọng Kính, buồn bực nói: “Thế gian này không tốt đẹp như trong tưởng tượng của ta, ngay cả linh lực tỏa ra từ địa mạch đều đục ngầu dơ bẩn, vẫn là ở thế giới nhỏ của chủ nhân thoải mái nhất.”

Tương Trọng Kính gật đầu, cho hắn tùy ý đi hay ở.

Toàn bộ Tam giới này, đại đa số tu sĩ đều xem linh khí hoặc linh thú của mình như công cụ vô tri vô giác, nhưng đối với Tương Trọng Kính, Quỳnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net