Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Toàn bộ ra ngoài cho ta, cút hết..."

Duẫn Tịnh Hán quần áo chỉnh tề trở lại Duẫn vương phủ, nhưng hắn vừa vào tới phòng thì bắt đầu ném đồ đạc và tức giận mắng chửi, mà Uy dương đại tướng quân Thôi Thăng Triệt vẻ mặt đứng đắn thì đã sớm bái biệt Duẫn vương gia quay về tướng quân phủ của hắn; một chút cũng nhìn không ra hôm nay trong mảnh rừng, hắn đã làm ra chuyện gì tà ác không thể tha thứ.

Trước khi đi, Thôi Thăng Triệt còn không quên ghé vào lỗ tai Duẫn Tịnh Hán nói một câu khiến hắn nộ khí xung thiên "Tịnh nhi, về nhà rồi ta sẽ nhớ tới thân thể tuyệt vời của ngươi."

Cái tên ác tâm, hạ lưu, đê tiện, vô sỉ này, tên biến thái đáng xuống địa ngục này, kẻ hai mặt, lại dám đối với hắn... đối với hắn đường đường một nam tử hán làm cái chuyện kia, hắn chết cũng sẽ không tha thứ.

"Quận chúa..." Thị tỳ sợ hãi khẽ gọi Duẫn Tịnh Hán.

Vẻ mặt hắn hung ác đầy thù hận nhìn thị tỳ, khiến thị tỳ bị dọa đến tái mặt cúi đầu xuống.

Duẫn Tịnh Hán gọi nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là trong lòng run sợ bước tới.

Duẫn Tịnh Hán nói "Ta hỏi ngươi, ngươi có từng cùng nam nhân thân mật chưa?"

Thị tỳ đỏ mặt lên, vội vàng lắc đầu.

Hắn liền giận dữ quát "Có từng nghe qua cái chuyện đó chưa?"

Thị tỳ xấu hổ gật đầu. Thị tỳ bọn họ chuyên hầu hạ người trong phủ, nữ nhân lại lắm miệng, loại chuyện thầm kín này đương nhiên nghe được không ít, chỉ bất quá bọn họ sẽ không nói với chủ tử; thế nhưng hiện tại chủ tử hỏi, nàng cũng chỉ biết thành thật trả lời.

Hắn hỏi "Có đau không?"

"Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau."

Tịnh hán hạ thanh âm xuống "Có thể nào khoan khoái đến độ phát khóc không?"

Thị tỳ sửng sốt, xấu hổ nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai ở quanh mới dám nói "Quận chúa, việc này hình như ít gặp, bởi vì phải xem nam nhân kia có thành thạo không?" Nàng không khỏi càng thêm đỏ mặt "Ta nghe những người đã thành thân nói, nam nhân thành thạo và không thành thạo khác nhau rất nhiều. Có điều nếu nam nhân kia có thể khiến nữ nhân sung sướng tới phát khóc thì chứng tỏ... chứng tỏ là... hắn không chỉ có chỗ kia rất tốt, có khả năng kinh nghiệm cũng nhiều."

"Mẹ nó, tên hỗn đản này, nhất định coi ta như..." như là một trải nghiệm của hắn. Duẫn Tịnh Hán nhịn xuống lời tức giận đã tới miệng, đuổi thị tỳ ra, còn phân phó "Đêm nay đừng tới phòng ta hầu hạ, ta muốn đi ngủ, nếu đánh thức ta ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Duẫn vương phủ."

Hắn nói nghiêm khắc như vậy, thị tỳ đương nhiên gật đầu thưa vâng.

Thừa dịp sắc trời bắt đầu tối, Duẫn Tịnh Hán bất chấp tất cả, châm giẫm một cái liền như hành vân lưu thủy mà rời đi, hắn muốn đi đánh cho tên biến thái hai mặt Thôi Thăng Triệt một trận.

* * *

"Thôi Thăng Triệt, ngươi lăn ra đây cho ta, ta phải quyết đấu với ngươi, hôm nay không một mất một còn một phen thì ta tuyệt đối không buông tha ngươi."

Duẫn Tịnh Hán vừa mở cửa đã lớn tiếng gào, mà chỗ Thôi Thăng Triệt ở từ lâu đã không còn thị vệ, dường như sớm liệu định rằng Duẫn Tịnh Hán sẽ đến.

Thôi Thăng Triệt ở trong phòng, đang ngâm mình trong dục dũng tắm rửa. Hắn vừa nhìn thấy Duẫn Tịnh Hán lập tức cười nói "Quận chúa, tới đây cùng ta tắm nào."

"Ngươi cái hạng người hạ lưu vô sỉ, tắm hả, ngươi xuống địa phủ mà tắm rửa cho thoải mái!" Duẫn Tịnh Hán cầm kiếm trong tay, vừa vào cửa thì mãnh liệt chém tới trên người Thôi Thăng Triệt.

Nụ cười trên mặt Thôi Thăng Triệt trước sau vẫn không thay đổi, nhưng con mắt hắn sáng lên, lập tức giơ tay lên bắn ra bọt nước.

Duẫn Tịnh Hán bị bọt nước bắn trúng vào mắt, sắc mặt liền thay đổi. Chỉ trong nháy mắt hắn đã bị Thôi Thăng Triệt kéo vào trong mộc dũng, toàn thân ướt đẫm cùng chung một chỗ nhỏ hẹp với Thôi Thăng Triệt đang không mảnh vải che thân.

"Tên biến thái này, buông ra..."

"Tịnh nhi, người khác sau lần đầu tiên thì mệt tới không nhấc người dậy được, ta tiếc ngươi thân thể ngàn vàng, không dám làm nhiều lần, thế nhưng thấy ngươi hiện tại tinh thần tốt thế này, xem ra mấy lần là không đủ, thật có lỗi với bản thân."

"Ta là người luyện võ, đâu có yếu ớt như vậy! Ngươi cái đồ hỗn đản này không được sờ mó ta..."

"Da của ngươi vừa trắng vừa mịn, ta làm sao chịu được không chạm vào ngươi? Huống hồ ngươi lại ở gần ta thế này, ta không sờ ngươi, ngươi không cảm thấy đấy là một sự sỉ nhục nghiêm trọng với đại mỹ nhân như ngươi sao? Nếu như ngươi không thích, ta đây cho ngươi sờ lại là được."

Duẫn Tịnh Hán liền phát sinh tiếng thét chói tai như con gái mà bản thân căm hận, bởi vì tên biến thái vô sỉ kia dám kéo tay mình chạm vào thứ biến thái của của hắn, thứ kia nóng bỏng, nhưng lại ở trong tay càng lúc càng mạnh mẽ thêm, bảo sao Duẫn Tịnh Hán lại không sợ hãi. Duẫn Tịnh Hán đỏ ửng mặt rống lên "Đồ biến thái, buông tay..."

"Van cầu ngươi, Tịnh Hán quận chúa, mau buông tay ra, nam nam thụ thụ bất thân (= )))))))) ), ngươi chủ động thế này, ta lỡ như nhất thời khống chế không được, có khi sẽ đối với ngươi hết hôn lại ôm..."

Nghe hắn vừa ăn cắp vừa la làng, Duẫn Tịnh Hán tức tới phun lửa "Rõ ràng là ngươi kéo tay của ta..."

"Rõ ràng là ngươi chủ động sờ chỗ kia của ta, nam nhân chính là không thể chịu nổi khiêu khích thế này, quận chúa, ngươi cần phải nhớ thật kỹ."

Sau một khắc, Thôi Thăng Triệt lập tức kéo tóc hắn lại gần. Đang lúc hắn kêu đau thì Thôi Thăng Triệt đã hôn lên môi hắn, tại trên môi hắn vừa liếm vừa cắn. Tay phải của Thôi Thăng Triệt thì từ lâu ở dưới đáy nước đã vuốt ve chỗ hôm nay bị cường hành tiến nhập. Cái loại cảm giác này thật khó hình dung, thế nhưng có một luồng cảm giác run rẩy khoan khoái đến cực điểm từ trong xương cốt trào ra. Toàn bộ hai chân hắn đột nhiên thấy tê dại, đến miệng cũng tự động mở ra để Thôi Thăng Triệt không kiêng dè gì hết tiếp tục hôn mãnh liệt, đến tận lúc trong miệng đều là khí vị của Thôi Thăng Triệt.

Mà dục vọng của Thôi Thăng Triệt trong tay hắn từ lâu đã nóng lên đầy sung mãn chờ cuồng hoan. Thôi Thăng Triệt đem y phục ướt đẫm của hắn xé rách ném ra ngoài dục dũng. Thân thể trắng ngần của Duẫn Tịnh Hán hoàn toàn lộ ra trước mắt Thôi Thăng Triệt, đến hồng ngân hôm nay Thôi Thăng Triệt lưu lại trên người cũng bày ra rõ ràng. Những nụ hôn nồng nhiệt của Thôi Thăng Triệt trên người hắn cũng điên cuồng như hôm nay ở trong rừng.

"Buông ra... Thôi Thăng Triệt..."

"Đừng nói có mỗi mấy câu đó, nói vài câu kiểu như "ôm chặt ta đi", "thương yêu ta đi", "vuốt ve ta đi". Tịnh Hán quận chúa, quan trọng nhất là câu nói "không có ngươi ta sẽ chết", nam nhân thích nghe những lời như thế nhất đấy."

Thôi Thăng Triệt cắn hồng nhị trước ngực cùng da thịt hắn, còn không ngừng cắn nhẹ lên bờ vai bé nhỏ, khiến Duẫn Tịnh Hán dật xuất thanh âm khiêu khích, tiếng kêu khẽ đứt quãng.

"Ta có chết... cũng... cũng không... nói những lời này, ta... chính là... không cầu ngươi... yêu ta, ta... hận... hận ngươi muốn chết."

Sóng nước kịch liệt rung động, cả người Duẫn Tịnh Hán bị bế lên trên chân Thôi Thăng Triệt. Hắn che miệng lại, không cho bản thân phát sinh thêm thanh âm ái kiều đáng thẹn nữa. Nước gợn càng thêm mạnh, toàn bộ thân thể hắn dường như bị Thôi Thăng Triệt hoàn toàn xuyên qua, làm hắn không khỏi phát khóc, nước trong cơ thể dường như đều khóc hết ra, hắn ôm chặt bả vai cường tráng của Thôi Thăng Triệt, thở không nổi liều mạng hô hấp.

Duẫn Tịnh Hán một bên thì ôm một bên lại mắng "Ta hận ngươi nhất, ta cả đời đều hận ngươi, đều là bởi vì ngươi mới khiến ta khổ thế này, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi."

Thôi Thăng Triệt ập tức chặn miệng hắn lại, hôn càng thêm nhiệt liệt. Duẫn Tịnh Hán nghĩ mọi giác quan của mình đều bị nam nhân này vô tình kích thích, không chỉ là môi bị hôn, thân thể cũng kịch liệt run rẩy như bị nam nhân này hòa tan hết, đến như linh hồn cũng bị cường hãn cướp đoạt, không tồn tại một chỗ nào của riêng mình nữa.

Duẫn Tịnh Hán tại lúc cao trào kêu lên một mị thanh cao ngang, khiến Thôi Thăng Triệt tiến nhập càng mạnh mẽ, mà ngón tay Duẫn Tịnh Hán từ lâu đã bấu vào sau lưng Thôi Thăng Triệt .

Thôi Thăng Triệt hôn cần cổ trắng như tuyết của hắn, để lại càng nhiều dấu vết, làm hắn lần thứ hai đạt được cao trào, đến tận lúc trong cơ thể tràn đầy dịch thể nóng bỏng của Thôi Thăng Triệt.

Sóng nước dần dần lặng xuống, lồng ngực Duẫn Tịnh Hán còn đang phập phồng kịch liệt. Ở phía trước hắn chính là lồng ngực nam tính của Thôi Thăng Triệt, cũng đang kịch liệt thở dốc. Thôi Thăng Triệt nâng mặt hắn lên, một lần nữa hôn nồng nhiệt. Lúc này Duẫn Tịnh Hán đã không còn khí lực để chống cự, chỉ để mặc hắn hôn điên cuồng. Hai người cứ vậy ngồi trong dục dũng, ai cũng không có sức để đứng lên.

"Quận chúa."

Thôi Thăng Triệt nhìn hắn, mặt lộ ra vẻ tươi cười thiếu muối, khiến Duẫn Tịnh Hán còn đang thở hổn hển phải giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Thôi Thăng Triệt cười nói "Quận chúa, ngươi thật sự là quá kém, kỹ thuật tệ, cách hôn tệ, tiếng rên rỉ càng tệ, đến ở trên người nam nhân còn không biết xoay eo lắc hông, khiến ta làm thật khổ cực. Không thì lần sau ta đưa sách cho ngươi tham khảo một chút, bằng không ta không làm nữa đâu."

"Ngươi đi chết đi." Duẫn Tịnh Hán mày liễu thẳng đứng, nổi trận lôi đình, đứng lên với lấy cái bình hoa trong tầm tay ném về phía Thôi Thăng Triệt.

Thôi Thăng Triệt tiếp nhận bình hoa, cười lớn chặn hắn lại "Có điều chỉ có một thứ người khác so ra đều kém ngươi, đó là thân thể ngươi đẹp đến mắt không mở ra nổi, nam nhân nhìn, nhất định sắc dục đại phát, nhất là với vết tích ta lưu lại trên đó thì còn đẹp hơn khiến ta muốn cắn ngươi một phát."

Duẫn Tịnh Hán rống lên, có điều thân thể lại bị nam nhân vô sỉ kia ôm lấy, thế nào cũng giãy không ra "Ngươi cái đồ tiểu nhân vô sỉ, biến thái hai mặt, hạ lưu thấp hèn..."

"Chậc, quận chúa, nói vài câu mới hơn đi, như là tướng quân vĩ đại nhất toàn bộ thế gian, ngươi là nam nhân anh tuấn nhất ta từng thấy qua, ngươi khiến ta thật thoải mái đại loại như thế..."

Duẫn Tịnh Hán nghe được mấy câu này, nửa người trên bỗng đỏ lên. Hắn giơ tay lên nhắm hướng mặt Thôi Thăng Triệt đánh tới.

Thôi Thăng Triệt lập tức nắm lấy tay hắn, răng nhẹ nhàng vừa gặm vừa hôn "Ta nghĩ muốn cắn ngươi một cái, nhưng nên cắn ở nơi nào thì tốt nhỉ? Quận chúa, ngươi có kiến nghị nào không?"

"Kiến nghị của ta là ngươi đi chết đi."

Nghe vậy, Thôi Thăng Triệt không chỉ không tức giận, còn ôm lấy hắn, đẩy tới trên giường.

Duẫn Tịnh Hán muốn đứng lên, Thôi Thăng Triệt lập tức nắm hai chân hắn nhấc lên. Như vậy, Duẫn Tịnh Hán đừng nói là muốn đứng, đến ngồi cũng ngồi không được, ngã xuống giường. Thôi Thăng Triệt khỏe đến độ hắn hoàn toàn đẩy không ra, đành phải quay mặt sang hướng khác, nhục nhã cùng khó chịu khiến hắn tức đến đỏ cả mắt.

"Ta muốn cắn ở chỗ chỉ có ta nhìn thấy, người khác không thể thấy, để chứng minh ngươi là của ta."

Duẫn Tịnh Hán cố đè nén thanh âm, bởi vì sau một khắc Thôi Thăng Triệt đã cúi đầu xoa đi xoa lại giữa hai chân hắn, bộ phận bên trong bị hơi thở nóng rực thổi tới chỗ da thịt yếu đuối hầu như không ai chạm qua của hắn, giống như một loại âu yếm phiến tình.

Cuối cùng đầu Thôi Thăng Triệt dừng lại ở một chỗ trên đùi rất gần nơi cực kỳ ẩn mật của Duẫn Tịnh Hán, mở miệng, cắn một cái không mạnh lắm. Bởi vì chỗ kia phi thường non nớt, đến một kích thích rất nhỏ cũng khiến chủ nhân của nó không chịu nổi mà run rẩy. Chỉ thấy trán Duẫn Tịnh Hán chảy mồ hôi, nhưng vẫn cứng ngắc bất động.

Thấy thế, Thôi Thăng Triệt cắn mạnh thêm một chút, Duẫn Tịnh Hán lập tức phát sinh một tiếng kêu khó chịu phi thường thấp. Thôi Thăng Triệt nở nụ cười, hôn cái nơi kia một chút. Duẫn Tịnh Hán càng không nhịn được sự mơn trớn như vậy, thân thể thoáng run lên khe khẽ.

Một chút run đó tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng cũng đủ để Thôi Thăng Triệt biết, hắn liền đem thân thể Duẫn Tịnh Hán nhấc lên. Duẫn Tịnh Hán biết hắn muốn làm gì, lập tức cắn chặt răng, không thèm nhìn hắn.

Thôi Thăng Triệt cười nói "Quận chúa, thanh âm của ngươi thật là khiêu khích, ta chịu không nổi. Lần này ngươi phải phụ trách toàn bộ, hảo hảo yêu thương ta nha!"

Động tác nguyên bản là rất nhẹ, thế nhưng nói xong câu kia thì hắn lại bắt đầu kịch liệt lên. Duẫn Tịnh Hán lần thứ hai phải lấy tay che miệng lại, chết cũng không muốn cho tên hỗn đản này nghe được thanh âm của mình. Ván giường vì động tác kịch liệt mà phát sinh thanh âm ồn ào, nghe ra vừa hoan nhạc vừa dã mị.

Thân thể như không còn là của mình nữa, trải qua hai lần nhiệt tình, thân thể hắn không hề thấy thẹn rõ ràng đến độ dùng chân cuốn lấy phía sau eo nam nhân kia, để cái chuyện nam nhân này đang làm càng thêm xuất thần. Rõ ràng nơi thủ nhạc kia tối nay vì nhiệt tình quá mức mạnh mẽ mà đau nhức tới tê dại, bây giờ lại cảm thụ được một loại kích tình khó có thể chống cự.

"Ư ưm...ư.........."

Tuy rằng đã bưng kín miệng mình, thế nhưng từ kẽ ngón tay tuôn ra chính là tiếng rên rỉ khoan khoái muốn giấu cũng giấu không được. Duẫn Tịnh Hán lại bắt đầu trào nước mắt, liều mạng lấy tay đập lên vai Thôi Thăng Triệt "Buông ra, ta hận ngươi nhất, hận ngươi nhất, chết cũng phải hận ngươi."

Câu trả lời của Thôi Thăng Triệt là đem thân thể thẳng tiến càng thêm sâu vào bên trong hắn. Duẫn Tịnh Hán liền ngửa đầu ra sau, cơ thể kịch liệt đĩnh khởi. Cảm giác choáng váng mê đắm bao phủ hắn, hắn kêu khóc, ôm lấy thân thể Thôi Thăng Triệt, bị một cơn lốc khó có thể tưởng tượng được cuốn lấy.

* * *

Ngu ngốc, ngớ ngẩn, hỗn đản, ngươi không có não hay sao? Ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Ngươi là tới nơi này tìm hắn quyết một trận tử chiến, vì sao lại biến thành xích lõa cùng hắn ngủ một giường?

"Nghĩ gì vậy? Quận chúa, có phải đang nghĩ tới ta không?"

Thanh âm trầm thấp của Thôi Thăng Triệt vang lên bên tai hắn. Thân thể xích lõa của bọn họ đang ôm lấy nhau. Vừa rồi ân ái kịch liệt còn khiến khắp cơ thể vừa ẩm ướt vừa trơn.

Duẫn Tịnh Hán trong lòng khó chịu tức giận kêu lên "Không liên quan đến ngươi, ta hận nhất là ngươi, ngươi buông ra, ta phải về nhà, bằng không ngày mai người khác sẽ cho là ta mất tích."

"Ta đưa ngươi về, đã quá nửa đêm rồi."

"Không cần, ngươi không nghe thấy ta nói ta hận ngươi nhất hay sao?"

Thôi Thăng Triệt nở nụ cười "Được một nam nhân tuyệt sắc như ngươi trong tâm trí oán hận, tức là ngươi mỗi khắc đều nhớ tới ta, đó là một việc cực kỳ tuyệt vời a!"

Cái sự vô sỉ của tên này đến tột cùng là có giới hạn không vậy. Duẫn Tịnh Hán cố sức đẩy vai hắn ra, ngồi dậy, thấy ái ngân đầy người, đến chỗ trên cổ bị cắn cũng vẫn còn đau đau tê tê.

Thôi Thăng Triệt nằm ở trên giường, bỗng nhiên nghiêng đầu hôn lên phía sau bên dưới eo hắn.

"Ta ngày mai không tới tìm ngươi, ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, bằng không chỗ này sẽ rất đau."

Duẫn Tịnh Hán vội đẩy đầu hắn ra, để tránh khỏi hắn lại làm ra cái chuyện gì quá trớn, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, nhặt y phục lên mặc vào, nhưng phát hiện y phục sớm đã bị Thôi Thăng Triệt đương lúc kích tình mà xé rách.

Thấy thế, Thôi Thăng Triệt đem một bộ y phục khác đưa hắn "Đây là của ta, ngươi mặc về đi."

Y phục của hắn đã bị phá tới không thể dùng nữa, dù ghét thế nào cũng phải mặc y phục của Thôi Thăng Triệt, bởi vậy hắn không thể làm gì khác hơn là choàng lên, thắt chặt đai lưng. Nhưng bởi vì hình thể hắn kém Thôi Thăng Triệt một chút, mặc vào như thể tiểu hài tử mặc y phục của người lớn. Thôi Thăng Triệt thấy hắn mặc như vậy trông bề ngoài ngốc ngếch, không nể nang gì hết cười thật lớn.

Duẫn Tịnh Hán đem y phục ướt đẫm của mình ném tới trước mặt hắn, tức giận rống lên "Cười chết luôn đi cái tên hỗn đản này, lần sau ta nhất định sẽ băm ngươi ra."

Sau khi đã khô, hắn tức giận nhanh chóng ly khai gian phòng của Thôi Thăng Triệt.

Thôi Thăng Triệt ở phía sau nói "Ngươi không cần ta đưa thì ta sẽ không đưa, có điều ngươi phải cẩn thận."

"Không cần ngươi giả vờ từ bi mèo khóc chuột, đồ biến thái hai mặt."

Thân thể vừa đau vừa tê, mỗi chỗ bị hôn qua đều đang phát nhiệt đến tê dại, đến chỗ giữa hai chân vẫn còn lưu lại cảm giác sâu sắc, bởi vì rất đau. Nếu như dùng khinh công chạy về nhà chắc chắn sẽ càng đau, vậy nên hắn dùng chân chậm rãi bước đi. Hắn đi một hồi lâu thì ngừng lại, quay về phía sau nhìn, mới xác định tên biến thái kia không có đuổi theo.

"Hỗn đản, đem ta ăn từ đầu tới đuôi, vậy mà cũng không thèm đưa ta về."

Hắn căm giận mắng, nhưng không nghĩ tới vừa rồi khẩu khí hắn ác liệt bảo Thôi Thăng Triệt không cần phải đưa tiễn hắn. Hiện tại Thôi Thăng Triệt thực sự không đi theo thì hắn lại bất mãn.

Hắn đá hòn đá nhỏ bên đường, lại quay lại nhìn một lần nữa, vẫn không có ai. Có điều lần này hắn không oán giận, chỉ dứt khoát đi về phía trước, có điều càng đi càng chậm. Có thể thấy một đêm túng tình tứ dục (thỏa thích phóng túng) kỳ thực đối với với cơ thể hắn phải chịu đựng quá lớn. Hắn đi một hồi thấy mệt mỏi cực kỳ, đành phải ngồi xuống bên đường nghỉ ngơi.

Nghỉ một hồi, hắn đột nhiên không hề báo trước thở dốc, hơn nữa càng lúc càng dữ dội, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt rơi xuống liên tiếp. Hắn đè tay lên ngực, vẻ mặt đau đớn, rõ ràng là đau tới tận xương cốt, không thể hô hấp. Hắn nhất thời thở không nổi, tới ngồi cũng không ngồi được, ngã xuống đất tứ chi bất giác run rẩy. Đừng nói trên người, đến trên mặt hắn cũng toàn là bụi đất.

"Đau quá..." Môi hắn trắng bệch, nói cũng run run, tóc tai rối tung, ngã trên mặt đất. Hắn nghĩ chờ cơn đau này chậm rãi qua đi, thế nhưng thời gian chờ đợi phi thường gian nan, mỗi một giây một phút, tim hắn bị co thắt càng dữ dội, quả thực như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập.

Tại trong cơn đau đớn đỉnh điểm, tâm tình chất chứa từ lâu bỗng nhiên bài sơn đào hải mà tuôn ra. Tay hắn nắm chặt bùn đất, run run tức giận nói "Không cần, ta ... không... không cầu ... ngươi yêu ta, dù là không có ngươi... ngươi... ta sẽ chết, ta cũng ... không cần."

Nước mắt chảy xuống, đau đớn cũng dần biến mất, hắn chậm rãi ngồi dậy, lau đi mồ hôi lạnh đầy mặt. Ánh trăng chiếu lên dung nhan tú lệ mà trắng bệch của hắn, hắn vẫn đang ra sức thở, lại lộ ra một nụ cười mỹ lệ "Hóa ra lần đầu tiên phát tác thực sự đau đớn thế này a, Thần tử nói quả nhiên không sai, ta năm nay sẽ chết, không biết còn có thể sống bao lâu."

Hắn cúi đầu nhìn bộ y sam trên người, chất liệu rất tốt, bởi vì nó là của đại tướng quân, vật liệu đương nhiên không kém ai cả. Hắn vuốt nó, rốt cuộc cười không nổi, si ngốc nói "Ta nếu thật là nữ nhân, thật là đại cô nương, ngươi sẽ sợ ta gặp phải nguy hiểm mà đưa ta về nhà đúng không? Cũng sẽ không đến mức ngày thứ hai gặp đã cứng rắn muốn ôm ta, ít nhất cũng sẽ kín đáo một chút, trước tiên tặng vài món quà nhỏ gì đó cho ta vui, đi theo ta ra ngoài du ngoạn, hoặc nói vài lời ngon ngọt dụ dỗ ta. Thế nhưng kết quả là giờ ta cái gì cũng không có, trách không được ta ghét ngươi nhất, hận ngươi nhất."

Duẫn Tịnh Hán lại nở nụ cười, ánh trăng chiếu lên dung nhan kiều mỹ trầm ngư lạc nhạn của hắn "Dù sao ta cũng sắp chết, người ta nói một khi chết đi thì trăm sự cũng hết, ta vốn từ đáy lòng căm ghét ngươi, vừa khéo ngươi cũng không thích ta, thật vừa vặn, chúng ta vừa nhìn nhau đã muốn phát ghét, ngươi ghét ta muốn chết, ta cũng ghét ngươi muốn chết. Ha ha, người ta căm ghét nhất chính là ngươi, lần sau nếu gặp ta, ta sẽ đánh ngươi. Lúc này đây, dù sao ta vốn nghĩ muốn nếm thử qua thương yêu là cái cảm giác gì, ngươi coi ta như một trải nghiệm, ta cũng chỉ coi ngươi như vậy, chúng ta cuối cùng không ai nợ ai."

Nụ cười của Duẫn Tịnh Hán càng thêm khả ái. Hắn bước về phía trước, trên đường quay về Duẫn vương phủ, ánh trăng chiếu lên gương mặt mỹ lệ thế gian vô song mang vẻ cười của hắn.

***

:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net