Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau, Lý Tri Huân mặc xiêm y do chính mình đã chọn trước đấy. Y phục này đều là do thợ hạng nhất cắt may, màu sắc và hoa văn tinh xảo hiếm thấy, Lý Tri Huân lúc mặc vào vẫn thấy có chút quái dị. Hắn đi ra ngoài, gặp ngay Quyền Thuận Vinh đã đứng đó chờ từ sớm, vừa nhìn thấy hắn mặc y phục kia thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước, tâm dường như bị mê hoặc ánh mắt dán tại trên người hắn.

"Thật là đẹp, Lý Tri Huân, ngươi mặc vào lại càng đẹp hơn."

Hình như thường thường rất hiếm khi ca ngợi nữ nhân, Quyền Thuận Vinh nói xong liền có chút lúng túng, thế nhừng từ khẩu khí của hắn thì cũng biết được những lời này là xuất phát từ thực tâm.

"Hình như trông rất kì quái, nói chung không hợp với ta cho lắm, ta quay lại thay..."

Quyền Thuận Vinh nằm lấy tay hắn, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn, từ ánh mắt đó có thể thấy được biết bao si mê đối với Lý Tri Huân "Đừng thay, đẹp lắm, thực sự là rất đẹp, coi như là mặc vì ta đi có được không?"

Tim Lý Tri Huân đập rất nhanh, bị nam nhân nắm tay cảm giác thật là kì cục. Hắn có chút kháng cự, muốn rút tay về, nhưng Quyền Thuận Vinh cầm thật chặt không cho hắn rời tay. Tim Lý Tri Huân càng đập dữ dội, bàn tay bị Quyền Thuận Vinh nắm truyền đến tiếng mạch đập dồn dập.

"Chúng ta đến hoa viên uống nước mơ có được không?"

"Ngươi buông tay ra..."

Quyền Thuận Vinh nói năng hoàn toàn không giống như trước, còn thêm phần khiến hắn tim đập nhanh đến độ kỳ quái. Tuy rằng đây là người Thần tử chỉ điểm cho hắn, thế nhưng Lý Tri Huân vẫn nghĩ cùng một chỗ với nam nhân thì có chút quái dị khó nói, huống hồ hắn không hiểu vì sao tim lại đập nhanh như vậy, đến bản thân cũng không đào đâu ra được một cái cớ.

Quyền Thuận Vinh không định buông tay ra, thấp giọng dịu dàng nói "Có sao đâu, chúng ta là vị hôn phu thê, người khác không thể nói gì được. Chờ thân thể ngươi khá hơn, chúng ta lập tức thành thân."

'Thành thân', Quyền Thuận Vinh nói đi nói lại là muốn cùng hắn thành thân. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Quyền Thuận Vinh, thấy ánh mắt từ kia lâu đã đặt ở trên gương mặt hắn.

Lý Tri Huân bị hắn nhìn với ánh mắt cuồng liệt như thế thì tim càng đập nhanh, lập tức quay đầu lại.

"Được, đi uống nước mơ cũng được."

Quyền Thuận Vinh ôn nhu nắm tay hắn đi. Lúc bọn họ tới hoa viên, Quyền Thuận Vinh bảo tất cả phó dịch lui xuống, chỉ còn lại hắn cùng Lý Tri Huân. Mà trên bàn trong hoa viên đã dọn sẵn nước mơ ướp lạnh.

"Lý Tri Huân, ta thấy mấy ngày nay sắc mặt ngươi đã khá hơn, có còn mệt hay không?"

Lý Tri Huân lắc đầu, vừa thấy ánh mắt Quyền Thuận Vinh nhìn mình thì toàn thân trở nên bất thường.

Quyền Thuận Vinh nâng cằm hắn lên, thanh âm nhu hòa hỏi "Ở cùng với ta ngươi không vui sao?"

Tim vẫn cứ đập vừa nhanh vừa loạn, Lý Tri Huân nhớ tới lúc trước hai người suốt ngày đấu đá nhau, không khỏi bật cười: "Kỳ thật, lúc trước chúng ta suốt ngày cãi nhau, giờ ngươi lại thành người Thần tử chỉ điểm cho ta, còn nói... nói ngươi thích ta."

Quyền Thuận Vinh ngồi sát bên hắn, trên mặt có chút đỏ lên, thẳng thắn thừa nhận: "Lúc ngươi mới tới mỗi lời nói hành động ngươi đối với ta đều làm ta tức giận không ngừng, vì chưa từng có người nào dám mắng ta, lại còn mắng trôi chảy đến thế, ta thực sự bị ngươi làm cho tức chết. Thế nhưng ta cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua ai như ngươi, rõ ràng trong lòng tức ngươi, thế nhưng ngươi đứng ở đâu thì con mắt ta sẽ không thể kìm chế được mà hướng tới nơi đó, hoàn toàn vô pháp khống chế bản thân. Hơn nữa ngươi luôn luôn thờ ơ với ta, dù là liếc mắt nhìn ta một cái thì trong ánh mắt đó cũng chưa từng có hảo ý, thành ra ta lại tức giận vì ngươi dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta..."

Nghe hắn đem sự thực hết thảy bóp méo, Lý Tri Huân không chịu yếu thế lập tức phản bác: "Uy, ngươi nói không đúng, là ngươi lần nào cũng dùng ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn ta, ta chỉ là 'báo đáp' ánh mắt của ngươi mà thôi."

"Ngươi tuy rằng chỉ là đáp trả lại ánh mắt của ta nhưng lần nào cũng khiến ta bốc hỏa, hơn nữa cũng chưa từng có ai như ngươi suốt ngày châm chọc ta, ta đương nhiên là chịu không nổi cho nên mới đối với ngươi nếu không phải là điên cuồng hò hét thì cũng là điên cuồng mắng chửi..."

Chịu hết nổi cái tên này cư nhiên đổi trắng thay đen, Lý Tri Huân đứng lên. Tên này rốt cuộc có vấn đề gì thế không biết? Thế nào vừa mở miệng liền loạn ngôn? "Ui, ngươi nói sai rồi, sao ngươi lại đem hết tội đổ lên đầu ta thế hả? Lần nào cũng là ngươi chửi ta trước ta mới chửi lại. Ta chính là đối nhân xử thế luôn có nguyên tắc, ngươi đối ta bất hảo thì ta cũng không đối với ngươi khách khí."

"Lý Tri Huân, ta cũng biết là ta sai, thế nhưng ngươi mỗi lần đều hung hăng như vậy, lẽ nào ngươi không thể ngoan một chút, ta nói gì đều đồng ý được sao?"

Lý Tri Huân trừng mắt, rốt cục biết hắn định nói gì, bĩu môi "Ngươi muốn ôn nhu uyển ước hả? Đi đi a, bên ngoài có nhiều lắm đó. Xin lỗi, mồm miệng ta xấu xa, hay mắng chửi ngươi, kẻ khác chơi xấu ta ta sẽ trả lại gấp đôi. Rất xin lỗi, là ta sai, ngươi muốn ôn nhu uyển ước hả? Ta lập tức giúp ngươi tìm một đống..."

Càng nói càng tréo ngoe, Quyền Thuận Vinh gấp gáp đứng dậy, lên tiếng cầu hoà: "Lý Tri Huân, ngươi đừng hở chút lại tức giận được không, ta nói vậy không có ý gì cả, chỉ là ngươi nhắc tới trước, nên ta mới.."

Lý Tri Huân thán lên một tiếng, như thể vừa hiểu rõ ra vấn đề, nói: "Phải rồi, vốn dĩ chuyện này là do ta khởi nguồn a, là ta sai rồi, ta thế này thật sự là hỏng bét, bất luận là làm cái gì cũng không khiến ngươi vui được. Ngươi muốn ôn nhu uyển ước, ta lập tức đi tìm cho ngươi..."

Quyền Thuận Vinh gấp đến độ mồ hôi hột lăn xuống. Hắn càng gấp gáp muốn giải thích thì lại càng không biết nói gì. Cuối cùng, Lý Tri Huân tức giận xoay người rời đi, Quyền Thuận Vinh vội vã muốn đuổi theo thì Lý Tri Huân từ lâu đã bước nhanh ra khỏi Quyền gia, không biết là chạy đi đâu.

* * *

"Lý Tri Huân đâu? Đã về chưa?"

Quyền Thuận Vinh ngồi ghế trong phòng khách mà như ngồi trên đống lửa vẻ mặt cực kỳ sốt ruột. Sáng nay Lý Tri Huân cùng hắn bất hòa, lập tức rời Quyền gia. Hắn phái người đi tìm cũng tìm không được, tuy biết nàng chắc sẽ không cứ như vậy mà về Miêu Cương nhưng Quyền Thuận Vinh vẫn bất an đến cực điểm.

Đang lúc Quyền Thuận Vinh sắp muốn ngồi không nổi nữa thì thủ vệ bên ngoài chạy tới, giống như là thấy cái gì cảnh tượng kỳ lạ hiếm có, vẻ mặt kinh ngạc, đến nói cũng lắp bắp "Bẩm Thiếu gia, Lý Tri Huân... Lý Tri Huân..."

Quyền Thuận Vinh mặt mũi hớn hở đứng dậy "Lý Tri Huân về rồi hả?"

Thủ vệ gật đầu thật mạnh, thế nhưng vẫn chưa nói xong "Nàng còn mang theo..."

Căn bản không để cho hắn có thời gian nói xong, Quyền Thuận Vinh đã chạy ra ngoài, miệng còn gọi tên Lý Tri Huân không ngớt.

Lý Tri Huân vừa nhìn thấy Quyền Thuận Vinh ra đón thì lập tức lộ ra vẻ mặt mỉm cười ôn hòa, nhưng chiếu theo cá tính của hắn mà nói thì nụ cười này có hơi ngọt ngào quá đáng.

"Quyền thiếu gia, bắt ngươi phải ra nghênh tiếp thật ngại, có điều ta nghĩ ngươi đã biết tin. Ngươi xem, ta đã theo ý của ngươi, thay ngươi chọn mấy cô nương ôn nhu uyển ước về đây, ngươi nhất định sẽ thích."

Quyền Thuận Vinh sửng sốt, quả nhiên thấy phía sau Lý Tri Huân là một đám nữ nhân mặt đầy phấn son, không biết là hốt được ở đâu về.

Lý Tri Huân xoay người, hướng đám nữ nhân kia cao giọng "Các vị cô nương, vị này là Quyền thiếu gia thích nhất những cô nương cá tính ôn nhu uyển ước, chỉ cần các ngươi hầu hạ khiến hắn hài lòng, muốn trăm nghìn lượng cũng không thành vấn đề."

"Một nghìn lượng?" Có người phát sinh tiếng thở mạnh.

"Ít nhất cũng tám... tám trăm lượng?" Có người tiếng thở còn lớn hơn nữa.

"Chỉ cần ôn nhu uyển ước là được, không cần biết mặt mũi có dễ coi không."

"Cũng không nhìn dáng người hả?"

"Vị Quyền Thiếu gia này thật anh tuấn a!" Có một giọng hơi ngượng ngùng.

"Là hình mẫu lí tưởng của ta đó!" Một thanh âm khác khoái trá như mèo gặp mỡ.

Một đám nữ nhân như ác hổ thấy cừu non nhìn Quyền Thuận Vinh, người nào người nấy mắt sáng rực. Quyền Thuận Vinh lại càng hoảng sợ, muốn rút lui cũng không xong, đống nữ nhân này đã tiến lên quây lấy hắn.

"Ai da, Quyền thiếu gia, trên thế giới này ta là ôn nhu uyển ước nhất đó nha, ngươi xem mắt ta có ôn nhu không nè."

"Có mới lạ, mắt của ngươi rõ xấu xí. Quyền thiếu gia, ngươi thật anh tuấn a, ta thích nhất nam nhân như vậy đó, đối với nam nhân như ngươi ta nhất định sẽ rất ôn nhu."

"Quyền thiếu gia, ngươi đừng nghe các nàng nói bậy, đám sửu nữ kia không xứng với ngươi, ngươi xem da ta vừa trắng vừa mịn, ta nhất định có thể hầu hạ ngươi hài lòng."

(sửu = xấu)

"Ta mới là ôn nhu uyển ước nhất, Quyền thiếu gia."

"Không phải đâu, là ta."

"Không không, là ta, là ta mới đúng."

Quyền Thuận Vinh bị bao vây triệt để, mà Lý Tri Huân ở phía xa chỉ ngồi vắt vẻo trên ghế bắt chéo chân, miệng còn thổi một khúc nhạc gì đó như tiếng chim hót, xem ra vô cùng ung dung tự tại.

Quyền Thuận Vinh lâm phải tình thế cấp bách muốn thoát khỏi đám nữ nhân, thế nhưng các nàng người thì nắm tay người thì nắm chân, có người còn nắm lấy quần áo của hắn, chặn phía sau lưng hắn. Các nàng còn cố ý nói cho thật là mềm mỏng dịu dàng, nghe vào quả thực cực kỳ chói tai khiến lỗ tai hắn muốn điếc đến nơi.

"Lý Tri Huân?" Quyền Thuận Vinh vừa sốt ruột vừa tức, không ngờ nàng vừa nãy ra ngoài là để đi kiếm cái đám nữ nhân này mang về. Hắn tức giận gọi tên Lý Tri Huân, bao nhiêu không vui đều viết rõ hết lên giọng nói.

Lý Tri Huân nghe được âm thanh giận dữ của hắn không hề chột dạ, đứng lên cung kính hành lễ rất có chừng mực, lớn tiếng lời "Dạ, Quyền thiếu gia, ta biết rồi, ta lập tức lui xuống, không làm lỡ chuyện của ngươi nữa, mời chậm rãi hưởng thụ ôn nhu uyển ước nha."

Quyền Thuận Vinh tức giận đỏ bừng cả mặt, điên cuồng hét "Quay lại đây cho ta, Lý Tri Huân, quay lại đây."

Đối với tiếng hét của hắn, Lý Tri Huân làm như không nghe thấy, còn cố ý nói "Vâng, ta biết rồi, ta lập tức đi lấy một nghìn lượng phần thưởng, lập tức sẽ quay lại."

Đám nữ nhân kia vừa nghe tới phần thưởng một nghìn lượng, càng liều mạng mãnh liệt nhào vào Quyền Thuận Vinh, khiến hắn thiếu chút nữa là bị cả đám đè cho nát bét.

Hắn không thể chịu được nữa gào lên "Cái đám xú nữ nhân này, tất cả tránh ra cho ta, nghe thấy chưa?"

"Quyền thiếu gia, ta ôn nhu nhất..."

"Là ta, vậy nên tiền thưởng nhất định phải dành cho ta..."

"Là ta a..."

Oanh oanh yến yến bát nháo thành một đống. Quyền Thuận Vinh quả thực sắp phát điên, tiếng rống giận dữ của hắn bị chìm nghỉm giữa đám oanh thanh yến ngữ, chẳng ai nghe thấy hắn nói gì ráo.

Lý Tri Huân thấy vậy vẫn ung dung, cầm lấy chén uống trà, trà vị cam nhuận, đi qua cổ họng còn cảm giác được vị ngọt không lời nào tả được, thực sự là trà ngon hiếm có "Ô, thực sự là ngon, ta ở Miêu Cương chưa từng được uống qua loại trà nào như thế này!"

Cánh cửa bị đá văng, Quyền Thuận Vinh mặt tối sầm đứng ở cừa, khí thế trên người phải nói là ác liệt không gì sánh được, thế nhưng y phục thì tả tơi, đến mặt cũng bị vài vết cào, xem ra thực sự vô cùng thê thảm, đại khái chính là kết quả sau khi thoát được đám nữ nhân kia.

"Lý Tri Huân?"

Lý Tri Huân đến mắt cũng không thèm ngước lên, tiếp tục uống trà "Dạ, Đại thiếu gia, làm sao vậy? Mấy nữ nhân ôn nhu uyển ước vừa nãy ngươi có thích không? Nếu thích các nàng chắc chắn sẽ vui vẻ ở lại hầu hạ ngươi."

"Ngươi ..." Quyền Thuận Vinh rống lên đi tới phía trước vài bước.

Lý Tri Huân bỗng nhiên đứng lên mặt đối mặt với hắn, vẻ mặt tức giận lớn tiếng nói "Ngươi rống cái gì a? Là chính ngươi muốn ôn nhu uyển ước mà, vậy nên ta mới đi tìm cho ngươi vài người tự xưng ôn nhu uyển ước, ngươi lại không thích, vậy ngươi muốn ta phải làm sao hả?"

Quyền Thuận Vinh cau mày, sắc mặt vẫn như cũ vô cùng khó coi, gào lên, bất quá có nhỏ tiếng hơn vừa nãy một chút "Ta chưa từng nói ta muốn nữ nhân ôn nhu uyển ước."

Sắc mặt Lý Tri Huân cũng trở nên khó coi, nói "Đúng, ngươi chưa hề nói, là ta nghe lầm, được chưa hả?" Lý Tri Huân quay mặt đi, tiếp tục uống trà, không thèm nói lý với Quyền Thuận Vinh nữa.

Quyền Thuận Vinh lửa giận đầy mình không có chỗ phát tiết, hắn giật lấy trà của Lý Tri Huân "Không được uống, nói chuyện với ta đã..."

"Ngươi phiền quá, ta đã thừa nhận là ta nghe lầm rồi, thế nào?"

"Ngươi đừng có chọc giận ta nữa. Lý Tri Huân, với loại cá tính này của ngươi thì dù là ai cũng chịu không nổi."

Lý Tri Huân tức giận nổi trận lôi đình, thanh âm không khỏi trầm xuống "Được, xin lỗi, ta lập tức đi, thế được chưa? Ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt ngươi làm khó nữa."

Hắn lập tức muốn đi?! Quyền Thuận Vinh nghe thế gấp gáp nắm tay hắn.

Lý Tri Huân kêu lên: "Làm sao nữa? Ngươi không phải là chịu không nổi ta hay sao? Ngươi lúc nào cũng chỉ biết theo ý mình thôi, ngươi đem ta trở thành cái gì? Ngươi nói một câu thì ta ưng thuận một câu, ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ba phải hả? Ta thế nào cũng muốn làm người chứ không muốn làm giun."

Quyền Thuận Vinh kiên quyết kéo tay hắn, cáu kỉnh nói "Vậy ngươi muốn ta thế nào? Lý Tri Huân."

"Chẳng cần ngươi thế nào cả, đường ai nấy đi."

Quyền Thuận Vinh gắt gao án trụ Lý Tri Huân, đầu hắn bắt đầu phát đau. Hắn đã sớm biết Lý Tri Huân không như những nữ tử khác, không dễ dàng đối phó. Hắn mở miệng xin lỗi "Được, là ta sai, Lý Tri Huân, ta sau này sẽ chú ý cảm giác của ngươi trước tiên. Ta đã quen ra lệnh, nhất thời không đổi được. Ta không biết ta sai ở đâu nhưng ta sẽ sửa, được không hả?"

"Ngươi không biết ngươi sai ở đâu?"

Lý Tri Huân không khỏi tức giận "Ngươi đem tất cả lỗi của ngươi đổ lên đầu ta, nói thích ta rồi lại chê ta thiếu ôn nhu uyển ước, vậy đi tìm ôn nhu uyển ước đi a, hà tất cần ta!"

Quyền Thuận Vinh không thể lý giải vì sao hắn lại tức giận "Ngươi đừng có náo loạn có được không? Ngươi tìm một đám nữ nhân tới dày vò ta, cái gì ôn nhu uyển ước, đám nữ nhân kia có phải là người không hay là quỷ đây, ngươi chắc cũng quậy đủ rồi!"

Lý Tri Huân nhìn chằm chằm hắn "Ngươi nói ta quậy, ngươi căn bản không hiểu ta đang nói cái gì đúng không?" Cánh tay bị nắm đến đau nhức, Lý Tri Huân cố sức muốn bỏ tay Quyền Thuận Vinh ra "Buông ra! Tuy rằng Thần tử nói ta hẳn phải yêu ngươi, thế nhưng loại người như ngươi..."

Nói còn chưa dứt lời, Lý Tri Huân lập tức đã bị đẩy lên giường. Quyền Thuận Vinh đè tới, còn dùng lực hôn lên môi Lý Tri Huân, nóng bỏng như lửa thiêu đốt. Hắn khổ sở nói "Lý Tri Huân, ta thực sự không biết ta sai ở đâu, thế nhưng ta nguyện ý sửa, đừng nói là ngươi sẽ ly khai ta có được không? Cho ta một chút thời gian, chỉ cần một chút là được rồi."

Quyền Thuận Vinh vùi đầu vào vai Lý Tri Huân, vẫn tiếp tục nói khẽ "Lý Tri Huân, ta thực sự yêu ngươi, ta sẽ sửa, có điều gì sai ta sẽ sửa, cho ta một chút thời gian, ta thực sự rất yêu ngươi."

Quyền Thuận Vinh chẳng bao giờ cầu xin người khác như vậy. Lý Tri Huân thấy mềm lòng, trong ngực tuôn trào một thứ tình cảm gì đó. Hắn vươn tay, chậm rãi vuốt ve tóc của Quyền Thuận Vinh, sợi tóc lạnh lẽo nhưng lại làm cho bàn tay hắn thấy nóng, đến tim cũng nóng lên. Đột nhiên hắn nghĩ cho dù người này có mắc phải lỗi lầm lớn như thế nào đi nữa, hắn cũng có thể tha thứ. Hắn nhẹ nhàng đẩy một cái "Đứng lên."

Quyền Thuận Vinh ngẩn ra.

Lý Tri Huân vẻ mặt vẫn còn tức giận nói "Không phải muốn ta nói cho ngươi sai ở đâu hay sao? Giờ ta sẽ nói cho ngươi, ngươi đừng có dựa vào ta, đừng tưởng làm nũng ta thì ta sẽ tha thứ cho ngươi. Mau đứng lên a, ngươi nặng muốn chết!"

Quyền Thuận Vinh hiểu Lý Tri Huân rốt cuộc cũng tha thứ cho hắn. Hắn ngồi dậy, Lý Tri Huân mới bắt đầu nói vì sao lại thấy bất mãn. Quyền Thuận Vinh đần người ra ngồi nghe.

Sau khi nói xong, Lý Tri Huân hỏi "Đã rõ chưa?"

Quyền Thuận Vinh tuy không hiểu lắm, nhưng hắn gật đầu "Ngươi muốn ta sau này không bá đạo như thế nữa, có phải không?"

"Ân." Lý Tri Huân gật đầu.

"Ta sẽ sửa, Lý Tri Huân."

Lý Tri Huân ngồi cạnh hắn, quay đầu, dựa vào vai hắn, tức giận nói "Sớm đã biết ngươi cái loại nam nhân này thật là cực kỳ thiếu sáng tạo mà, không chỉ mắng chửi người thiếu sáng tạo, đến nhận sai cũng chỉ có vài câu. Có điều, nếu ngươi hôn ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

Thấy Quyền Thuận Vinh ngây ra, Lý Tri Huân đỏ mặt. Hắn đã không sợ xấu hổ mà nói ra như thế, không ngờ cái tên ngốc tử này vẫn không hiểu. Hắn đứng lên, có chút giận nói "Không thích thì thôi."

Hắn lập tức bỏ đi. Quyền Thuận Vinh nắm lấy tay hắn, nâng mặt hắn lên hôn mãnh liệt, lần nữa biểu thị tình cảm như nước sắp vỡ bờ.

"Lý Tri Huân, ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi..."

Lý Tri Huân lặng lẽ giơ tay lên, có chút chần chờ đưa tay vòng qua cổ Quyền Thuận Vinh, để Quyền Thuận Vinh tiếp tục hôn hắn.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net