Tương Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tốt nghiệp đại học xong, Lâm Duẫn Nhi bám trụ ở Bắc Kinh hai năm, làm trái nghề, công việc cũng vất vả mà tiền lương lại không cao. Cuối cùng vẫn trở lại quê nhà.

Lưu Giai từng nói 'Thành phố lớn là sinh tồn, địa phương nhỏ mới là cuộc sống'. Kỳ thực bạn học của cô sau khi tốt nghiệp phần lớn đều trở về quê nhà.

Sau khi về nhà Duẫn Nhi tìm được công việc thư ký ở một công ty buôn bán thiết bị y tế, tiền lương cũng không đến nỗi nào, có đôi khi cũng chạy qua chạy lại giúp mọi người, ngày qua ngày cũng coi như tạm ổn.

Mười chín tuổi Lâm Duẫn Nhi vào đại học, đến bây giờ đã là hai mươi lăm, vẫn chưa có bạn trai. Bố mẹ luôn thúc giục cô tìm bạn trai, cô chỉ nói "Đâu cần vội, vẫn còn trẻ mà"

Trước Tết, lớp lại tổ chức họp mặt, ở một khách sạn năm sao. Bạn bè lâu ngày mới gặp vui mừng bắt tay hỏi chuyện, phần lớn đều hỏi chuyện công việc, chuyện gia đình. Duẫn Nhi không nói gì, chỉ yên lặng ngồi nghe. Công việc sao, cô chỉ là một chân chạy việc trong công ty, cũng không được tính là thành phần trí thức, gia đình lại càng đừng nói, đến bạn trai cô còn chưa có.

Trong lúc mọi người đang hăng say tán gẫu, cửa phòng bật mở, không biết ai la lên một câu "A, tổng giám đốc Đường, ngài rốt cục đã tới"

Tiếng nói rất lớn, cô ngẩng đầu liền thấy Ngô Thế Huân đứng ở trước cửa. Âu phục trắng tinh, giày da sáng bóng, cảm giác cả người đều tỏa ra ánh hào quang. Mỉm cười chào hỏi với mọi người, bộ dạng tao nhã, đã không còn là Ngô Thế Huân năm đó rồi.

Mọi người xung quanh đều đứng dậy chào hỏi anh, bắt tay, cười nói. Lâm Duẫn Nhi ngồi ở một góc, bên cạnh có người bạn thì thầm vào tai cô "Duẫn Nhi, cậu biết gia thế của Ngô Thế Huân không?"

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu "Không biết"

"Sax, ngồi cùng bàn một năm, cậu lại không biết người ta có thân phận gì" Bạn bè đều lộ vẻ khinh bỉ cô.

"Vậy anh ta có thân phận gì? Chẳng lẽ là thái tử tập đoàn XX?" Duẫn Nhi cầm chiếc cốc nhìn Ngô Thế Huân bị một đống người vây xung quanh.

"Anh ta có phải thái tử tập đoàn nào không mình không biết, nhưng nghe nói anh ta rất hay ra vào mấy cơ quan chính phủ"

"Ồ! Thì ra là con ông cháu cha, trước kia thật đúng là nhìn không ra, anh ta quả là biết che dấu"

"Còn nữa, chắc cậu không biết, anh ta hoàn toàn dựa vào bản thân mình thành lập công ty, mới hơn hai năm đã ổn định, công ty cũng không tồi, làm ăn rất tốt. Nghe nói lúc còn học đại học, có người coi trọng năng lực của anh ta, cho nên mới đầu tư vào. Aizz, bây giờ anh ta đã là nhân vật lớn, đâu còn là Ngô Thế Huân năm đó nữa. Duẫn Nhi, cậu bỏ lỡ mất một con rùa vàng rồi, hay là cậu suy nghĩ lại đi?"

Lâm Duẫn Nhi cười khẽ hai tiếng "Không có tư cách, cậu xem, không nói đến bối cảnh thân thế của anh ta, chỉ bằng anh ta giờ đã là tổng giám đốc Ngô, còn không biết có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh anh ta cơ". Năm năm không gặp, con người thay đổi, cái gì cũng thay đổi, huống chi là một người còn chưa trưởng thành quyết định một việc ngây ngô.

Ăn chưa xong bữa, Lâm Duẫn Nhi nhận được điện thoại của một khách hàng. Vội vàng đứng dậy giải thích với mọi người, nói vài câu xin lỗi chuẩn bị về trước. Lúc đi tới cửa, Ngô Thế Huân cũng đứng dậy, uống liền ba ly rượu, nói xin lỗi mọi người, còn có hẹn, phải đi trước, hóa đơn đã thanh toán, mọi người cứ ăn uống vui vẻ, sau này lại tụ tập.

Thấy anh ta đi ra, cô rảo chân bước nhanh, muốn tránh mặt anh.

"Lâm Duẫn Nhi"

Cô dừng bước, xoay người, thấy Ngô Thế Huân đứng ở ngay sau lưng mình.

"Hi, Thế Huân, lâu rồi không gặp, cậu còn nhớ tôi à, sao lại đi ra?"

Ngô Thế Huân đi đến trước mặt cô, hai tay đặt trong túi quần nói "Còn có hẹn, phải đi trước"

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn vừa sáng, chiếu qua từng bông tuyết rơi, một mảnh mờ nhạt. "Tuyết rơi rồi, em đi đâu?"

"À, đến đường Nghênh Tân, gặp khách hàng"

"Anh với em cùng đi, tiện đường, vừa vặn anh cũng đi về phía đó"

Lâm Duẫn Nhi muốn nói không cần, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy Ngô Thế Huân đi về chỗ đỗ xe. Chỉ có thể đi theo anh.

Trong xe, hai người đều không nói gì, không khí có chút ngượng ngập. Lâm Duẫn Nhi giữ kẽ, hai tay không biết phải đặt ở đâu, liền đặt trên đùi, trong lòng hối hận vì đã lên xe của anh ta.

"Mấy năm nay vẫn tốt chứ?" Ngô Thế Huân đánh tan yên lặng.

"À, cũng được" Ba chữ, cũng không có hỏi lại anh.

Ngô Thế Huân cười cười "Duẫn Nhi, em trở nên yên tĩnh rồi, nhưng giống như trước kia thì vẫn tốt hơn"

Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt, ngây ngốc cười hai tiếng "Thật sao? Anh cũng thay đổi, à, hoặc phải nói là cho đến tận giờ tôi vẫn chưa từng biết đến con người thực sự của anh"

Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi, nghiêm túc nói "Duẫn Nhi, anh không thay đổi, cho dù là trước kia hay sau này, anh vẫn là anh. Anh chỉ muốn sống cuộc sống của mình, không muốn nhận lấy phiền nhiễu từ bên ngoài, cho nên thật xin lỗi có một số việc anh giấu em, nhưng anh chưa từng lừa gạt em, những lời anh nói, những việc anh làm đều là thật lòng"

Cô không nói chuyện, cúi thấp đầu, chỉ sợ anh lại nói cái gì. Anh cũng rất phối hợp, không hề nói thêm gì, chỉ chuyên tâm lái xe, thi thoảng liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, tựa như năm đó khi cô thấy những lời anh viết cho cô trong cuốn lưu bút.

Lúc xuống xe, Lâm Duẫn Nhi có cảm giác như được giải thoát. Đóng cửa xe nói tạm biệt, Ngô Thế Huân nhô đầu ra, nhìn cô "Duẫn Nhi, sáu năm, anh luôn nhớ em, lời nói năm đó của anh vẫn như cũ không thay đổi".

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc, giống như năm đó nhìn thấy cuốn lưu bút kia. Sáu năm không gặp mặt, không liên lạc, cô cho rằng anh đã sớm quên cô, không còn nhớ rõ năm đó mình nói cái gì. Cô cho rằng khi gặp lại mỗi người hẳn là đều đã có đích đến riêng của chính mình, chuyện năm đó đã thành mây khói bay đi, cũng không ai còn nhớ khi niên thiếu mình từng nói chuyện gì. Cho dù gặp lại, cùng lắm là gật đầu cười. Không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy.

Ngô Thế Huân xuất hiện cũng không làm thế giới của Lâm Duẫn Nhi thay đổi quá nhiều. Chỉ là thi thoảng cô sẽ nhớ đến bộ dạng anh khi bị cô bắt nạt, còn cảnh tượng mỗi sáng anh giảng bài cho cô.

Duẫn Nhi gần đây rất phiền lòng, có một khách hàng rất khó tính, là một bệnh viện tư nhân, đặt hàng một đống thiết bị nhưng đàm phán qua lại đã mấy lần mà vẫn chưa xong. Đã theo lâu như vậy, bỏ nhiều công sức như thế, nếu cứ như vậy mà từ bỏ thì không cam lòng. Hôm nay Lâm Duẫn Nhi lại đến bệnh viện tư nhân kia, muốn trao đổi lại lần cuối. Vừa mới đến đại sảnh bệnh viện, liền gặp phải Ngô Thế Huân đi đằng trước, theo sau anh có mấy người, khi nào anh đã trở nên chói mắt như vậy? Có lẽ anh vẫn luôn chói mắt như vậy, là một viên kim cương sáng lóa, chỉ là cô gần anh quá mức, bị hào quang của anh làm mờ mắt, không trông rõ hết thảy.

Thấy anh đi tới, cô lập tức muốn tránh mặt, vừa mới chuẩn bị xoay người đi đã bị gọi lại.

"Lâm Duẫn Nhi" Tiếng gọi của Ngô Thế Huân không lớn, nhưng vẫn khiến cho mọi người trong đại sảnh chú ý tới.

Cô ngượng ngùng nhìn xung quanh, đỏ mặt nói: "Hi, tổng giám đốc Ngô, lại gặp nhau rồi"

"Khi nào thì khách khí như vậy, gọi anh Thế Huân là được rồi. Em không khỏe sao?"

"A ... Không có, tôi đến vì việc đặt hàng, cũng đàm phán nhiều lần, nhưng chưa được, nên lại đến thử xem" Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ giơ giơ tập tài liệu trong tay.

"Ồ?" Ngô Thế Huân xoay người nói với người phụ tá mấy câu, quay đầu lại nói với Lâm Duẫn Nhi "Chúng ta cùng đi lên, anh có quen giám đốc bệnh viện, đúng lúc cũng có chuyện cần nói với ông ấy"

Lâm Duẫn Nhi đi theo Ngô Thế Huân vào văn phòng giám đốc bệnh viện, rất thuận lợi, cũng không có người ngăn cản.

Giám đốc bệnh viện nhiệt tình chào hỏi anh, cũng rất tôn kính. Thấy một người đã bốn năm mươi tuổi mà lại cung kính trước mặt Ngô Thế Huân, một người mới ngoài hai mươi. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thật buồn cười, cũng rất kỳ lạ, anh ta bây giờ rốt cục là nhân vật cỡ nào?

Cuối cùng, anh chỉ nói một câu "Cô Lâm là bạn của tôi, mong giám đốc Lí giúp đỡ nhiều hơn" mà đơn hàng của Lâm Duẫn Nhi đã xong. Cô rất vui, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh của tiền hoa hồng. Cảm thấy cần phải cảm ơn anh ta, nói mời Ngô Thế Huân ăn cơm.

Anh nhìn bộ dạng hí hửng của cô, trông rất đáng yêu, trong lòng dịu lại, cũng cười nói "Được".

Duẫn Nhi được Ngô Thế Huân lái xe đưa về. Đứng dưới lầu nhìn bóng xe chạy càng ngày càng xa, trong lòng cô cũng không nói rõ được cảm xúc.

Không phải là không biết tâm ý của Ngô Thế Huân, rõ ràng không phải là người ngu ngơ về mặt tình cảm, nhưng cô không biết nên phản ứng như thế nào, nên đối mặt với anh như thế nào. Đối với chuyện tình cảm, Lâm Duẫn Nhi đã có chút không tự tin, ở thời đại học một chuyện tình không bệnh mà chết như vậy làm cho cô có chút sợ hãi, sợ làm tổn thương người khác cũng tổn thương chính bản thân mình.

Huống hồ cuộc sống của anh ta là trên mây, một câu nói của anh cũng đã giải quyết xong một việc mà cô đã nỗ lực vất vả rất lâu mà vẫn không được. Còn cô? Cô chỉ là một người bình thường phải tính toán mà sống qua ngày, không cùng một thế giới, cách biệt quá xa.

Ngô Thế Huân bận rộn nhiều việc, nhưng cho dù ở nơi nào, mỗi tuần đều gọi điện thoại cho Duẫn Nhi, cũng không nói chuyện tình cảm, chỉ trò chuyện tán gẫu linh tinh, từ thời tiết đến chính trị. Cô giữ thái độ bình thường, cũng không nói nhiều, thi thoảng đáp lời. Anh thường hẹn Duẫn Nhi đi ăn cơm, nhưng cô luôn có lý do từ chối, khiến anh thực ảo não.

Qua Tết, Lâm Duẫn Nhi đi Chiết Giang tham gia hôn lễ của Hà Tử Kỳ. Những năm gần đây cô vẫn liên lạc với Hà Tử Kỳ, cả tin nhắn lẫn QQ, thường xuyên tâm sự với nhau, vợ Hà Tử Kỳ chính là bạn học đại học với cậu ta Hướng Khiết, đã nhiều năm như vậy, hai người còn có thể nắm tay nhau vào Lễ đường, thực không dễ dàng gì. Yêu đương thời đại học, có mấy ai thực sự đến được với nhau?

Hai mươi bảy, Lâm Duẫn Nhi vẫn độc thân như trước. Bố mẹ thấy con gái đã một đống tuổi mà bạn trai vẫn chưa có, thấy thật sốt ruột. Thỉnh thoảng có người quen giới thiệu bạn trai cho, cô cũng tích cực tìm hiểu. Ăn cơm, uống trà, uống cafe, mấy ngày nay cũng gặp không ít đàn ông, nhưng chẳng một ai có thể làm cô vừa lòng.

Thấy bạn bè, đồng nghiệp xung quanh thành gia lập nghiệp, Lâm Duẫn Nhi cũng có chút cảm xúc. Đến tuổi này, suy nghĩ về hôn nhân đã thực tế, nghiêm túc hơn rất nhiều. Không cần thiết phải yêu đến chết đi sống lại, chỉ muốn tìm một người phù hợp, có thể yên ổn bình an sống với nhau cả đời, già rồi còn có thể làm bạn cùng nhau đi siêu thị, uống trà là được. Nhưng yêu cầu như vậy cũng rất khó đạt được. Bên người cũng không thiếu người theo đuổi, Ngô Thế Huân chính là một trong số đó. Nhưng đối với đàn ông xuất sắc như anh ta, cô lại thấy sợ. Lời mẹ từng nói thật chính xác 'Sau lưng nhà giàu không gì khác ngoài hai chữ ân oán, kết quả thường là bi kịch. Hôn nhân vẫn nên chú ý phù hợp, hai người ngang hàng, cho dù là cãi cọ vẫn còn có thể bình đẳng nói chuyện.'

Vài lần, Ngô Thế Huân thấy cô ở nhà hàng hẹn hò với mấy người đàn ông, trong lòng rất khó chịu. Mà đã khó chịu thì liền đi công tác, đã đi công tác liền đi hẳn 1 tháng. Cũng sẽ gọi điện, nhưng không nói chuyện, cũng không ngắt máy, đợi cô cúp máy rồi sẽ gọi lại. Cuối cùng luôn là Duẫn Nhi ở đầu dây bên kia quát tháo 'NGÔ THẾ HUÂN, anh rốt cuộc muốn làm cái gì hả? Không có thời gian đùa với anh, có chuyện gì mau nói, đang bận chết đi được'. Lúc đó anh sẽ cười, vẫn là Duẫn Nhi ngày xưa, quát tháo như vậy.

Mỗi lần đi công tác, anh đều mua quà cho cô, tất cả đều là những món quà khéo léo tinh xảo. Lâm Duẫn Nhi sợ thiếu nợ nhân tình của người khác, luôn nói không cần. Anh ta không thèm quan tâm nhét vào túi cô "Cũng không phải thứ gì đắt tiền, chỉ là thấy hay hay thì mua, em không nợ anh gì cả". Thực ra cô vẫn rất thích, chỉ là mấy thứ nho nhỏ, nghĩ chắc cũng không đáng tiền lắm liền nhận, nhưng cô không biết mấy cái thứ nho nhỏ đó đều do chính tay anh tự mình tỉ mỉ lựa chọn ở các cửa hàng cao cấp, giá trị không hề nhỏ một chút nào.

Quốc Khánh, Hà Tử Kỳ nói với Lâm Duẫn Nhi "Hôm nay Khổng Thiếu Vĩ kết hôn, có gửi thiệp mời cho mình, mình không đi. Nghe nói cô dâu là con gái ông chủ tập đoàn nào đó, nhà rất giàu"

Cô không chần chừ mà nói "Vậy à? Phải chúc mừng anh ấy rồi"

Hai ngày trước cô quyết định nghỉ việc ở công ty, cô làm việc ở công ty 2 năm, thật vất vả mới có cơ hội thăng chức, lại bị một tên từ trên giời rơi xuống đoạt đi mất, nghe nói nhà đứa đó rất có máu mặt.

Ngồi trong quán bar, Duẫn Nhi không ngừng uống rượu. Khi Thế Huân gọi điện đến hẹn cô đi ăn cơm, Ôn Nhược Tuyết nói "Được, tôi ở quán bar, anh qua đây đi, tôi mời anh uống vài ly". Chờ đến lúc anh tới, đầu óc cô đã choáng váng. Dời ly rượu trước mặt cô ra, Ngô Thế Huân nhíu mày nói "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Cô ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, có chút mơ hồ, không chân thực, như là ảo ảnh. Vươn tay chạm lên mặt anh, nhéo một chút mới buông tay "Anh đến rồi à, hi, tâm trạng không tốt, uống có mấy ly, chúc mừng một chút"

Đỏ mặt vì hành động của cô. Không nói gì, Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy dìu cô bước đi. Lâm Duẫn Nhi say, không chịu về nhà, Ngô Thế Huân không còn cách nào khác, chỉ có thể chiều theo ý cô, cùng cô đi dạo trên đường. Vừa lôi kéo cô đem cô tựa vào ngực mình, vừa phải dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ. Ban đầu Duẫn Nhi lải nhải không ngừng "Không công bằng, không công bằng ... Sao cái gì cũng phải giành mất của tôi? Trước kia là tình yêu,bây giờ là công việc, thực sự không công bằng ..." Sau đó bật khóc, tựa vào ngực Ngô Thế Huân, thổn thức, rất tội nghiệp, vừa khóc lại vừa nghẹn ngào nói gì đó. Đường Hải Xuyên là người thông minh, lắp ráp các sự việc lại, đại khái cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

Chả trách mấy ngày nay gọi điện cho cô thấy cô có vẻ là lạ.

Đối với việc Khổng Thiếu Vĩ kết hôn, cô không có nhiều đau khổ lắm, đã qua nhiều năm như vậy, có đôi khi đến dáng vẻ của anh ta cô cũng không còn nhớ rõ. Chỉ buồn bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì, cái gì cũng bị người ta đoạt mất. Tựa hồ có một số thứ cô không thể chạm tay vào được, ví dụ như thời gian, như tình yêu, mình cũng đã sắp 30, nhưng tương lai còn đang ở đâu? Người có thể đi cùng cô đến hết cuộc đời đang ở nơi nào?

Gần đây Lâm Duẫn Nhi bắt đầu tìm việc, cô từ chối sự giúp đỡ của Ngô Thế Huân, bởi vì cô muốn độc lập, không muốn phải tồn tại dựa vào người khác.

Ngô Thế Huân thấy Lâm Duẫn Nhi cả ngày ngược xuôi tìm việc làm thì rất đau lòng, mỗi ngày gọi cho cô mấy lần, phần lớn là 'Trời lạnh, phải mặc thêm áo', 'Đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút', 'Đừng quên ăn sáng, đi đường phải cẩn thận' linh tinh. Đối với cô, anh không thể buông tay, chỉ là cho đến tận bây giờ anh cũng không nói gì, anh nghĩ tấm chân tình của mình, cô chắc hẳn là cảm nhận được, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô chủ động đáp lại.

Ngày Duẫn Nhi tìm được việc làm, cô rất vui, chẳng nghĩ gì liền cầm di động ấn số của Ngô Thế Huân. Hình như nó đã trở thành một thói quen, có chuyện gì cũng tự động nghĩ đến Thế Huân đầu tiên, cô khi đó cũng không biết phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút phản ứng này của bản thân biểu hiện cho điều gì, mãi đến nhiều năm về sau cô mới hiểu được, thực ra khi đó tình cảm của cô với Ngô Thế Huân đã rất sâu đậm rồi.

"Ha ha, em tìm được việc rồi, chúc mừng em đi"

"Tốt, chúc mừng em, Duẫn Nhi"

"Này Ngô Thế Huân, em mời anh ăn cơm, chúng ta đi chúc mừng một chút"

Bữa cơm này, anh ăn rất vui vẻ, rốt cục đã có chút cảm giác khổ tận cam lai (*)

(* nguyên văn: 铁树花开的感觉: cảm giác khi cây vạn tuế nở hoa, cây vạn tuế vạn năm mới ra hoa một lần, ở đây chỉ cảm giác mong mỏi chờ đợi cuối cùng cũng được báo đáp)

Ngô Thế Huân mỗi khi về nhà đều phải đi qua khu nhà của Duẫn Nhi, vì thế mỗi khi tan tầm, anh đều sẽ lái xe đến trước nhà cô, khi đến nơi mới gọi điện thoại bảo cô xuống dưới lầu, nói có việc muốn nói với cô. Lâm Duẫn Nhi đi xuống sẽ lập tức bị nhét vào trong xe, sau đó chạy đến nhà hàng ăn cơm, sau đó lại kéo cô đi dạo.

Lúc đầu cô còn có phản kháng, nhưng sau này cũng thành thói quen. Cũng có lần Ngô Thế Huân gọi điện đến thì cô đang ở bên ngoài ăn cơm với bạn bè, anh liền đợi cô ở dưới lầu, đợi đến khi Duẫn Nhi trở về, thấy xe của anh còn đỗ dưới nhà, cô đến gần thì thấy, Ngô Thế Huân không biết khi nào đã ngủ gục trong xe.

Đã đến tháng 12, thời tiết giá lạnh đến mức mọi người đều run run. Cô trông thấy Ngô Thế Huân cuộn mình ở ghế tựa, trên mặt đều hằn rõ vẻ mệt mỏi. Trong lòng bỗng xót xa, nước mắt tự nhiên chảy xuống. Vừa mở cửa xe, cô liền quát tháo "Ngô Thế Huân, anh là thằng ngốc sao? Trời lạnh như vậy không về nhà còn ngồi trong xe làm gì?"

Bị quát, giật mình tỉnh dậy, hai mắt mông lung, xem ra vẫn còn buồn ngủ, thì thấy Ôn Nhược Tuyết rơi nước mắt anh liền hoang mang ôm cô vào lòng "Nhi, anh đang đợi em"

Nghe vậy cô khóc càng lớn hơn "Đồ ngốc, đợi nhiều năm như vậy không thấy mệt mỏi sao?"

"Thật ra, Nhi à, anh thực sự mệt rồi, con thuyền này của anh đã phiêu bạt trên biển rất lâu, Nhi, em đến khi nào mới cho anh cập bến đây?"

Lâm Duẫn Nhi nghe xong, lập tức nín khóc mỉm cười, dịu dàng xoa mặt Ngô Thế Huân nói "Ngu ngốc" sau đó rất nghiêm túc mà bảo anh rằng "Ngô Thế Huân, vốn dĩ chúng ta là hai đường thẳng song song, là anh cố chấp muốn cột chặt chúng ta với nhau, từ nay về sau anh không thể từ bỏ em được, nắm tay cả đời bên nhau đến già, anh phải ở bên cạnh em cả đời, cho dù có một ngày anh không còn yêu em nữa, nhưng anh vẫn phải làm bộ vẫn còn yêu em như cũ, bằng không có làm ma cũng không tha cho anh."

Nghe được lời cô nói, Ngô Thế Huân vui mừng đến mức đờ ra. Qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, phản ứng lại, ôm cô hô lớn "Duẫn Nhi, em chấp nhận anh rồi sao?"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, thật ra trong lòng, anh đã sớm là một phần của cô rồi. Bao năm nay, cô độc thân, anh cũng một mình. Cô còn thường thường đi kết giao, tính toán chuyện hôn nhân, nhưng bên người anh vẫn không có bất kỳ người con gái nào xuất hiện. Bảo anh suy tính chuyện gia đình, anh luôn cười với cô nói "Anh đang chờ một người, chờ cũng nhiều năm rồi, tuy rằng cô ấy không có đáp lại, nhưng anh tin rồi sẽ có một lúc cây thiên tuế sẽ nở hoa". Sự si tình của anh sớm làm cô rung động, chỉ là cô có chút lo sợ, sợ có một số việc nói ra rồi sẽ thay đổi, đến lúc đó mọi thứ khó xử bỗng dưng lại trở thành người lạ qua đường, cả đời không thể đối diện với nhau, đây chính là cái kết cô không hề mong muốn. Cho nên cô luôn luôn im lặng, ý nghĩ ích kỉ như vậy, nếu hai người không phải là người yêu, có lẽ sẽ được ở bên nhau lâu hơn một chút.

Bố của Lâm Duẫn Nhi xảy ra tai nạn giao thông, lúc đó cô đang đi công tác, nghe mẹ khóc lóc trong điện thoại, cô không thể trở về ngay lập tức, tâm trạng hoang mang lo lắng không biết phải làm gì, chỉ có thể khóc mãi mà không bình tĩnh được. Chẳng nghĩ được gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân. Lúc đó anh còn đang họp, thấy điện thoại Duẫn Nhi gọi đến lập tức nghe máy. Âm thanh nức nở của cô truyền đến liền cảm thấy trong lòng sốt ruột.

Gác máy, anh lập tức đi ra ngoài, đợi đến bệnh viện rồi mới nhớ ra đang còn một đám người đợi trong phòng họp. Lúc bấy giờ mới gọi điện thoại nói hoãn cuộc họp.

Chờ tới khi Duẫn Nhi tới bệnh viện, chuyện của bố cô hết thảy đã được xử lý, bố cô được chuyển vào nằm ở phòng theo dõi, mẹ cô vẫn túc trực ở bên ngoài, Thế Huân ngồi bên cạnh, trên mặt đầy vẻ lo lắng, yếu ớt.

Cô để mẹ với Ngô Thế Huân về nhà nghỉ ngơi, còn mình ở lại trong bệnh viện. Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, cuối cùng mẹ cô cũng chịu về. Anh quyết định không đi, ngồi xuống bên cô, an ủi cô sẽ không có việc gì hết, hết thảy rồi sẽ tốt. Nhìn anh áo quần nhăn nheo, tóc tai hỗn độn, nét mặt mệt mỏi, trên cằm râu lún phún mọc, trong lòng Duẫn Nhi tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Lấy thân phận hiện tại của anh, không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô, việc trong bệnh viện này anh hoàn toàn có thể cho người tới làm, nhưng hết thảy mọi việc anh đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net