4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dần dần, ChanYeol và BaekHyun trở nên vô cùng thân thiết. ChanYeol giống như một người anh, người bạn, lúc nào cũng chăm chút cho BaekHyun từng tí một, còn BaekHyun thì chẳng biết tự bao giờ, đã trở thành một phần trong cuộc sống của ChanYeol...Không thể thiếu!

- Hy vọng đây là đợt rét cuối..!

BaekHyun vừa xuýt xoa vừa run lên cầm cập. Gần một tuần nay, trời mưa không ngớt, gió vẫn ào ào thổi và khối không khí lạnh vẫn liên tục đổ bộ về đất liền. Tiết học thêm trôi qua nặng nề trong cái đói và cái rét! Thật vậy, bụng BaekHyun bắt đầu réo lên anh ách như biểu tình chủ nó cái tội lười ăn bữa trưa. BaekHyun lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nền trời đã ngả sang màu chiều muộn...

Tiếng chuông tan trường réo lên như dọa nạt. BaekHyun lật đật thu dọn sách vở, kéo từng bước chân nặng nề ra khỏi lớp. Gió như đang tát thẳng vào mặt nó, lạnh buốt. BaekHyun đội xụp cả mũ áo khoác lên đầu, kéo sát cổ mà vẫn thấy rùng mình. Vừa bức ra khỏi cổng trường, điện thoại rung lên từng hồi. Nó dí sát mắt vào cái màn hình : "ChanYeol á" !!?

- Sao hả anh?

- Nhìn về phía trước đi...

- Dạ ?

Trang đưa mắt nhìn quanh, một thằng con trai "dúm dó" trong chiếc áo khoác mỏng manh đứng bên đường đưa tay vẫy BaekHyun. Phải mất đến vài giây định thần lại, BaekHyun mới thốt lên khe khẽ :

- Ôi trời...!

ChanYeol thở hắt ra khói, nhìn BaekHyun trìu mến :

- Về thôi em.

BaekHyun nhặng xị :

- Ai bắt anh lên trường đón em vào cái thời tiết giết người này hả? Lại còn ăn mặc như kiểu gia đình thiếu thốn thế kia?

- Chẳng lẽ để em đi mưa một đoạn dài ra điểm Bus, anh biết thừa hôm nay thứ 7 bố mẹ em về muộn không đi đón em được rồi nhé...

- Anh là ma xó à?

- Ừ...

- Sao mặt anh gian thế?

- Mặt anh gian để cho giống mặt em.

BaekHyun đấm thùm thụp vào lưng ChanYeol, ngặt nghẽo :

- Đồ quái vật !

Trời mưa mỗi lúc càng thêm nặng hạt, gió càng thêm dữ dội. Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống đường bóng nhẫy, soi sáng rõ toàn thân thằng con trai đang lẩy bẩy...Chiếc ô cầu vồng của BaekHyun không đủ che chắn hết những giọt mưa tới tấp hắt vào mặt ChanYeol, nó oằn mình theo từng đợt gió, vặn vẹo, lung lay. BaekHyun gồng mình cố giữ chiếc ô cho chắc, nó rụt rè thì thầm vào tai ChanYeol :

- Anh lạnh không?

- Cũng hơi hơi...

- Hơi cái đầu anh! Anh hứng hết mưa hết gió của em rồi còn gì. Thế này về ốm thì sao?

- Ừm...Anh khỏe như voi ấy...Không sợ.

- Vớ vẩn. Anh mà ốm thì em áy náy lắm đấy.

- Ơ...Anh tự nguyện mà. Em ngồi yên đi.

Bàn tay ChanYeol tím tái, tê cứng vì lạnh. Con đường còn khá dài. BaekHyun bồi hồi, một cái gì đó đang nhen nhóm trong lòng nó, khó tả. Hai bên đường, người ta đóng hết cửa tránh gió lùa, ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà không đủ sưởi ấm 2 sinh linh đang run lên vì lạnh. Cả khoảng áo trước ngực, và mái tóc bờm xờm dựng đứng của ChanYeol giờ đây ướt nhẹp. Cái buốt giá đang dần thẩm thấu qua lớp vải, ngấm vào da thịt thằng con trai không quen khắc nghiệt. Đột nhiên, BaekHyun vòng hai tay ra phía trước, ôm ChanYeol thật nhẹ, nó ngượng ngùng :

- Đỡ lạnh hơn không?

- Ừ...

ChanYeol mỉm cười, tim bỗng lệch nhịp với tần xuất cao hơn. Và đúng là, hai người khi là một thì ấm hơn thật! Suốt quãng đường, không ai nói với ai thêm điều gì nữa. Chỉ có những đoạn độc thoại từ hai não bộ gần nhau, mà có thể cả hai cùng hiểu được...

Cánh cổng gỗ và hàng rào trắng muốt hiện ra trước mắt. BaekHyun bước xuống xe, nó nhìn ChanYeol đầy vẻ biết ơn và...tội lỗi :

- Hay anh vào nhà đợi lát nữa ngớt mưa rồi về?

- Thôi - ChanYeol xua tay - Mẹ anh đang mong lắm ấy.

BaekHyun bật cười gượng gạo :

- Nhưng mà lạnh lắm..?!

- Ừ...Cũng lạnh hơn một tẹo...Mình đồng da sắt như anh, lo gì.

ChanYeol nhăn nhở.

- Em vào nhà đi - ChanYeol giục.

- Vâng. Anh về đi.

- Em vào nhà anh mới yên tâm về được.

- Anh về thì em vào, ai bắt đi đâu mà sợ...

- Ừ - thằng con trai cười dịu dàng, phóng đi như gió.

Đó là lần đầu tiên, BaekHyun biết bần thần đứng tiễn một đứa con trai, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ nơi phía cuối con đường như vậy...

ChanYeol về đến nhà, cực nhọc mãi mới dắt được xe vào. Những cơn gió đã ngừng đeo đuổi. Toàn thân đông cứng lại, xương quai hàm tưởng như bất động, không tài nào há nổi miệng ra. Bố ngồi trong phòng khách, thấy thằng con trai tiêu điều, ướt sũng, sửng sốt :

- Mày đi đâu về mà như chuột lột thế hả con?

ChanYeol lắc lắc đầu, không nói nên lời, dò dẫm bước vào phòng tắm. Việc đầu tiên nó phải làm là ngâm mình trong nước nóng cho "tan" ra đã.

Năm phút sau, điện thoại ChanYeol gừ gừ báo tin nhắn đến.

- Anh về đến nhà chưa?

ChanYeol tủm tỉm. Mỗi lúc được BaekHyun quan tâm, nó vui lắm, như con trẻ được quà vậy.

- Anh đang nằm trong gầm xe tải.

- Liên thiên ! Anh toàn dọa tinh thần nhau thôi nhá.

- Anh mà phải dọa? Thanh niên 2015 tư cách đầy mình thế này mà phải dọa trẻ con á? Em không tin anh ra ngoài đường nằm thật cho em sợ bây giờ.

BaekHyun hoảng hốt :

- Thôi thôi. Em xin anh. Đừng manh động. Nhưng mà...sao anh tốt với em thế?

ChanYeol khựng lại vài giây. Quả thật, câu hỏi này của BaekHyun đã xoáy sâu vào tâm can nó. Ờ...Sao lại tốt với BaekHyun như thế nhỉ? Sao lại quan tâm BaekHyun nhiều như thế nhỉ? Sao những lúc không được nói chuyện với BaekHyun lại thấy trống vắng thế nhỉ? Và...sao mỗi khi gặp BaekHyun, lòng nó lại hân hoan đến lạ? Cái gì đó thôi thúc ChanYeol phải nói, dù biết nếu thất bại, mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào...

BaekHyun nhận tin nhắn từ ChanYeol sau gần 30 phút chờ đợi, mắt nó mở to hết cỡ đọc những dòng chữ như đang nhảy nhót trên màn hình :

- Anh, thích em.

- Vì sao ạ?

- Vì em là em.

- Anh không sợ em từ chối à?

- Anh...- bỗng ChanYeol ngập ngừng - Sợ chứ...Nhưng nghiện rồi, chả sợ nữa.

Thế là yêu nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net