Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ thời khắc thử thách trí thông minh của Lee Donghyuck lại đến sớm tới vậy.

Vừa mới khai giảng được một tuần, buổi tối thứ sáu trong lúc Lee Donghyuck ăn chơi quên mình với mấy đứa bạn cùng phòng, đột nhiên nhận được một tin nhắn Wechat khiến cậu lạnh cả gáy.

[Đi ra đây.]

Lee Donghyuck ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cái người đã hơn một tháng không gặp đang đứng ngay ngoài cửa, tay đút vào túi quần. Khuôn mặt của Lee Minhyung vốn đã lạnh lùng, thời điểm không có biểu cảm gì càng đáng sợ muốn chết, huống chi, chỉ sợ bây giờ anh đang tức giận rồi.

Trái tim như muốn nhảy thót lên cổ họng. Lee Donghyuck đặt đũa xuống, ôm lấy áo khoác, thì thầm nói với Huang Renjun bên cạnh: "Tao có việc phải đi trước, chắc là... tối hôm nay không về."

"Mày làm sao —— "

Huang Renjun vừa định hỏi một câu, người bên cạnh đã chầm chậm lỉnh đi mất hút.

"Anh Minhyung..."

Lee Minhyung không trả lời cậu, mặt lạnh tanh khóe miệng rủ xuống. Người mình nhớ mong đêm ngày bây giờ đang đứng ngay trước mặt, cúi đầu như một đứa bé làm sai việc. Không đúng, rõ ràng là cậu sai!

"Anh ơi!"

Lee Donghyuck sốt ruột rồi. Vậy mà đối phương cứ ra vẻ như không nghe thấy, còn giận dỗi mình, xoay người bỏ đi. Cậu vội vàng đuổi theo, nhưng xung quanh có quá nhiều người, cậu không thể ôm anh được.

"Em xin lỗi."

"Vì sao không nói với anh! Còn đi chơi với nhiều người như vậy, có phải là do anh quấy rầy tới em rồi không?"

"Đều là bạn thôi! Hôm nay có một người bạn tới bên này thi đấu, bọn em chỉ đi theo cổ vũ nó thôi mà, không nói cho anh biết là vì em muốn giành cho anh một sự bất ngờ..." Lee Donghyuck cố gắng hết sức để khiến lý do của mình nghe chân thật nhất, còn phải làm Lee Minhyung cảm thấy xấu hổ vì đã giận dỗi với mình mới được.

"Em muốn cho anh bất ngờ gì?"

"A—— "

Khóe miệng của Lee Minhyung nhếch lên. Bé con sau lưng cứ cúi đầu mãi, Lee Minhyung đột nhiên dừng lại làm cậu đâm thẳng vào lưng mình.

"Bất ngờ... Thật ra em vẫn chưa nghĩ được." Lee Donghyuck xoa đầu, khóc không ra nước mắt, đầu bị đụng đến choáng váng làm cậu lúc này không bịa tiếp được.

"Để anh đưa em tới một nơi."

20.

Lee Donghyuck run chân rồi.

Bởi vì Lee Minhyung lại dẫn cậu tới chỗ vòng quay bánh xe Ferris, thứ mà chỉ có các cô gái mới thích. Đương nhiên, trọng điểm là cậu sợ độ cao, ấy thế mà tên kia còn chọn một buồng làm bằng kính trong suốt nói như vậy mới ngắm được toàn cảnh. Anh vừa hết giận, mình lại không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng bước lên.

Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Lee Donghyuck giả bộ cười như thể mình vui vẻ lắm, không biết phải để mắt vào đâu, bởi vì bất kể nhìn đến chỗ nào cũng trong suốt!

"Em sợ độ cao à, Donghyuck?"

"Không có!"

"Còn giả bộ nữa, chân em đang run kìa!" Lee Minhyung quan sát một lúc là hiểu, cảm thấy đáng yêu rồi lại thấy đau lòng, "Lần sau em sợ gì phải nói cho anh biết, không nên miễn cưỡng làm những việc mình không thích."

"... Biết rồi."

"Muốn anh ngồi gần em một chút không?"

"Đừng! Anh đừng có nhúc nhích được không? Bây giờ bên ngoài có gió đã lắc lư lắm rồi..." Lee Donghyuck nhìn Lee Minhyung vừa nhúc nhích là cả buồng cũng rung nhẹ, cũng chẳng biết do ảo giác của mình hay là thật nữa.

"Vậy em sợ thì nhìn anh, đừng cúi đầu nữa."

Giọng nói của Lee Minhyung như có ma lực với cậu. Cho dù không tiếp tục lại gần, nhưng âm thanh dịu dàng hơn bất cứ lúc nào chẳng khác gì một bàn tay ấm áp vuốt ve an ủi cậu. Lee Donghyuck ngờ vực mở mắt ra.

"Anh định qua đợt này hết bận sẽ qua gặp em, vậy mà hôm nay em lại tự tới tìm anh, anh rất vui."

"... Ừm."

"Tết âm lịch có vui không?"

"Em chỉ ở nhà thôi." Lee Donghyuck ngại ngùng nghịch ngón tay, do dự bổ sung thêm, "Em có một anh trai, ảnh bận đến mức một năm chỉ gặp được vài ngày á... Cuối cùng tết năm nay em cũng được gặp anh ấy."

"Lần đầu tiên nghe em nhắc tới anh trai đó, là người như thế nào?"

"Anh ấy... Bất kể đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, từ nhỏ đến lớn đều vậy." Lee Donghyuck nói rất bình tĩnh, chẳng biết nghĩ đến điều gì, lại nở một nụ cười tự giễu, "Thông minh hơn em, dù mải chơi thế nào cũng thi được thành tích tốt, còn đẹp nữa. Hình như những thứ em rất rất muốn anh ấy đều có thể dễ dàng đạt được. Mặc dù em biết anh em ruột không tránh khỏi việc bị người ta đem ra so sánh, nhưng mà nếu có một trăm người, chắc... chín mươi chín người đều thích anh trai em."

"Vậy thì anh sẽ là người còn lại."

"..."

"Trước khi đi... Em hôn anh rồi bỏ chạy, anh phải tính sổ với em mới được." Lee Minhyung cúi xuống, nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười.

"Bởi vì..."

"Donghyuck... Em thích anh à?"

Lee Donghyuck siết chặt góc áo của mình. Trong không gian chật hẹp này, dường như cậu chỉ có thể nghe được tiếng trái tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn.

"... Ừm." Lee Donghyuck gật đầu, tiếng nói còn nhỏ hơn muỗi kêu. Nói xong, lại nhìn chằm cằm vào chân mình. Nhìn những kiến trúc dưới chân dần dần biến thành những ô vuông nhỏ dưới ánh đèn sáng rực của thành phố, suy nghĩ của cậu cũng trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Làm sao có thể không thích anh được cơ chứ, nếu như không nói ra, cái sự thích ấy sẽ tràn đấy trái tim rồi nổ tung như bong bóng mất.

"Trùng hợp quá... Anh cũng rất thích em."

Lee Donghyuck chậm rãi ngẩng đầu muốn xác nhận xem nét mặt anh lúc này có giống như đang đùa mình hay không.

Chỉ là miệng há ra, những gì muốn nói đã bị nuốt vào một nụ hôn. Lee Donghyuck nghiêng người về phía anh, trao đổi hơi thở mùi bạc hà trên khoảng cách 120m với mặt đất, thầm nghĩ không biết có phải vừa rồi anh đã lén ăn kẹo bạc hà không, như là đã sớm lên kế hoạch rồi ấy.

Vòng quay Ferris... Tỏ tình... Hôn môi.

Tất cả đều đúng quy trình.

Môi của Lee Minhyung rất mỏng, cảm giác man mát. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng hình như đã qua rất lâu rồi.

"Xem ra về sau anh phải dạy em cách hôn từng bước một mới được."

Lee Donghyuck ngượng ngùng ưm một tiếng, bàn tay bị anh nắm chặt, mãi đến khi bánh xe quay hết một vòng mới chịu buông ra...

Tuy không kịp ngắm phong cảnh, nhưng Lee Donghyuck sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, trong màn đêm bị sương mù bao phủ mờ mịt trên bầu trời thành phố B, cậu nhắm mắt lại nhưng dường như thấy được hàng ngàn vì sao phủ đầy trời.

21.

Lee Minhyung nói mình là một người đàn ông rất tỉ mỉ và cẩn thận.

Hóa ra là ý này.

Nhờ phúc của anh, đây là lần đầu tiên Lee Donghyuck được qua đêm ở khách sạn năm sao mà trước kia chưa bao giờ dám mơ tới.

Nhìn quần áo trên người mình. Sáng sớm hôm nay trước khi ra ngoài cậu mặc đại một chiếc hoodie, mua năm ngoái, còn là cái loại áo mặc cố hai ngày đợi mai giặt một thể. Người mình có hôi không? Anh ấy đã từng khen chân mình đẹp, nhưng hôm nay lại mặc quần ống rộng. Hình như lưng còn mọc mụn nữa, chẳng mấy chốc sẽ bị nhìn thấy!

Còn anh... Lee Donghyuck nhìn người đàn ông bên cạnh mình ung dung lấy một tấm thẻ hội viên màu vàng ra khỏi ví.

Sao thuần thục quá vậy? Đừng bảo là thường xuyên đến đây nhé... Anh ấy không giống mình, chắc đã từng hẹn hò với nhiều người rồi nhỉ?

"Sao thế em?" Đóng cửa phòng lại, Lee Minhyung nhìn thấy Lee Donghyuck đứng bần thần một chỗ không nhúc nhích. Chẳng lẽ là hồi hộp.

"A? Em xin lỗi..." Lee Donghyuck lắc lắc cái đầu vẫn còn suy nghĩ chuyện đâu đâu, vội vàng đổi dép. Balo của cậu đã được anh đặt qua một bên. Sau đó bị người ta ôm chầm từ phía sau.

"Anh!..."

Bàn tay Lee Minhyung lần vào trong vạt áo cậu, xoay xoay một vòng ở hai điểm nhạy cảm kia, liếm láp vành tai đang đỏ ửng lên vì thẹn thùng của cậu. Thấy cơ thể bé con dần dần mềm nhũn trong lòng mình, khiến Lee Minhyung không nhịn được chỉ muốn lập tức ném cậu lên giường. Nhưng mà, không được vội.

"Bạn em đã biết hôm nay em sẽ qua đêm ở ngoài chưa?"

"Em nói rồi..."

"Xem ra chính em cũng biết mình sẽ lên giường cùng anh?"

"Anh chỉ suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện này thôi! Có phải anh hay đến đây lắm không? Rõ ràng còn có... thẻ hội viên nữa."

"Em quan sát kỹ thế cơ à?" Lee Minhyung bị chọc cười, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ của cậu, "Là vì mỗi lần phải tiếp khách đều đặt bàn trong nhà hàng của khách sạn, toàn là mấy ông chú trung niên đầu trọc thôi. Hơn nữa... Vừa rồi lúc ngồi trên vòng quay trông thấy em sợ như thế, tất cả là do em quá đáng yêu nên anh mới muốn làm thế này đó... Em phải chịu trách nhiệm."

"Chịu trách nhiệm thế nào..." Giọng nói lúc động tình của Lee Donghyuck đúng là thứ bùa yêu mãnh liệt nhất, bây giờ nghe như đang chủ động khiêu khích người ta.

"Em cảm thấy thế nào?" Lee Minhyung xấu xa cọ cọ cái lều vải phía dưới của mình vào mông cậu, "Đã hơn một tháng không được anh chạm vào rồi... Chắc Donghyuck cũng rất khó chịu đúng không."

"Còn lâu..."

"Thật sao? Nhưng mà... Anh không kiềm chế nổi nữa rồi."

Lee Donghyuck bị anh xoay người đẩy ngã xuống giường, hơi thở cực nóng phả vào mặt. Động tác tháo kính mắt xuống của Lee Minhyung, như thể đang ấn mở công tắc kỳ quái gì đó.

Lee Donghyuck nhắm mắt lại, nghe từng câu khiến mình đỏ mặt bối rối, không có cách nào phản kháng.

Mặc dù, những lời muốn nói nhất với anh vẫn giấu kín trong lòng.

Bởi vì cậu không đủ can đảm, cũng không dám tưởng tượng ra nét mặt của anh sau khi nghe xong, cho dù anh vừa nói, anh sẽ là người duy nhất lựa chọn yêu cậu.

22.

Lee Donghyuck mơ màng tỉnh giấc.

Khi tỉnh lại vẫn bị anh ôm vào lòng từ phía sau, bây giờ nhúc nhích cũng không được, mà nếu không cử động thì nằm tư thế này quá khó chịu. Cậu cẩn thận từng chút từng chút thử dịch tay anh ra, kết quả đối phương còn ngủ say hơn cả cậu tưởng tượng.

"Ưm..."

Đang nói chuyện với ai đây?

Âm thanh mơ hồ của Lee Minhyung vang lên từ phía sau lưng, mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ. Lee Donghyuck nghiêng người nhìn anh, mắt vẫn nhắm lại, hiển nhiên là đang nói mớ. Đáng yêu ghê... Lee Donghyuck đổi tư thế thoải mái hơn một chút, chuẩn bị tiếp tục nghe anh nói mớ.

"Đợi đã..."

Ừ, em sẽ không đi.

"... Đợi đã... Haechan à..."

Hae... Chan?

Chỉ hai chữ này cũng đủ để đẩy Lee Donghyuck ngã từ thiên đường xuống địa ngục. Sững sờ như hóa đá, cả cơ thể Lee Donghyuck đều không nghe theo trí não cậu nữa.

"Anh xin lỗi Haechan... Anh thích..."

Anh thích?!

"A—— "

Cảm giác đau đớn bất ngờ khiến Lee Minhyung tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Anh ngơ ngác xoa xoa eo, sao mình lại nằm trên đất chứ! Chẳng lẽ là bị đạp xuống? Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lee Donghyuck mặc quần áo chỉnh tề, ngay sau đó là một cái gối bay thẳng về phía mình.

"Donghyuck..."

"Đi mà tìm tình nhân trong mộng của anh đi!!"

Nhớ tới mấy lời tâm tình và những nụ hôm đêm qua, giờ phút này tất cả đều như một trò đùa! Lee Donghyuck tức tới mức thở gấp, vừa phẫn nộ vừa thất vọng.

"Lee Donghyuck, mới sáng sớm em đã nói linh tinh gì thế!"

"Chính anh mới nên nghĩ lại anh vừa nói cái gì đi! Lừa tôi vui lắm à? Tạm biệt!"

"Này —— "

Lee Minhyung vội vàng đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ còn lại tiếng sập cửa lạnh như băng.

Rốt cuộc thì mình đã nói gì khiến em ấy tức giận như vậy? Tình nhân trong mộng? Chẳng lẽ là nói tới giấc mơ vừa rồi của mình sao?

Lee Minhyung giật mình tỉnh ngộ. Đồ ngốc này, đến cùng thì em nghe được những gì rồi?

Đúng là anh đã mơ thấy Haechan. Trong mơ Haechan hỏi mình có thích cậu ấy không, nhưng điều anh muốn nói là, Haechan, anh thích Donghyuck rồi.

Đừng bảo là đồ ngốc kia nghe được một nửa liền giận dữ nha?! Còn nữa... Vì sao em ấy lại nhạy cảm với mấy chuyện liên quan đến Haechan như vậy. Cho dù nhìn khá giống nhau, nhưng mình vẫn có thể phân biệt rõ rành tình cảm dành cho người yêu và thần tượng mà. Chẳng lẽ...

Ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho mình, thậm chí balo bỏ ở đây không thèm quay lại lấy.

Lee Minhyung mở khóa kéo balo của cậu ra.

Khăn quàng cổ... Lại quên rồi.

Còn có một quyển sổ tay, là nhật kí sao? Lee Minhyung đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ nhỏ ở dưới trang đầu tiên.

[Năm nay mình vẫn sẽ tiếp tục thích anh Minhyung.]

Năm nay?

Đến cùng thì có bao nhiêu thứ mình vẫn chưa biết?

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net