Chương 171

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Chung Trì Tân giật mình, vốn dĩ hắn còn đang đắm chìm trong tình cảnh Chuỷ không còn là Chuỷ, đột nhiên nhìn thấy Khương Diệp bước vào, theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Chung Trì Tân xem cả bộ phim <Gợn Sóng> cũng không có phản ứng, hiện tại chỉ quay một màn diễn lại sinh ra hoài nghi với Khương Diệp, hoài nghi rằng cô không phải là cô.

Vừa rồi hắn hỏi Khương Diệp có nhớ đã đưa cho hắn thứ gì hay không, hoàn toàn là theo bản năng thăm dò.

"Em... sao em lại vào đây?" Trên khuôn mặt Chung Trì Tân hoàn toàn không có thần sắc cao hứng, càng thêm hoài nghi người đối diện có phải là Khương Diệp hay không, hắn thậm chí còn tắt nước đi, muốn tìm khăn tắm quấn lên.

"Em không muốn chờ, cùng nhau tắm đi." Khương Diệp thản nhiên nói, thuận tiện trả lời vấn đề của hắn: "Cá voi, là em khắc."

Nghe đến một câu phía sau, sự cảnh giác trong lòng Chung Trì Tân hơi lui đi một chút: "Vậy đồ vật đầu tiên anh tặng em là gì?"

Đây thật sự là chưa thoát diễn, trong lòng Khương Diệp bất đắc dĩ, tuy rằng qua một thời gian tự nhiên cũng sẽ thoát vai, nhưng sau này còn phải tiếp tục quay phim, nếu Chung Trì Tân không thoát diễn sớm nhiều lần, trong vô hình sẽ gia tăng khả năng thương tổn.

Trong giới cũng có rất nhiều cặp đôi bởi vì quay phim mà ở cạnh nhau, chính là mang theo tình cảm trong vai diễn, đợi đến sau này cùng sinh hoạt trong hiện thực, bọn họ từ vai diễn thoát ra, sẽ lập tức tỉnh táo lại, tách ra cũng là chuyện thường ngày.

Kể cả diễn viên chuyên nghiệp cũng như vậy, huống hồ là Chung Trì Tân.

"Xuân Khê Đường, lễ vật anh lấy được thông qua Văn Hoá Di Sản." Khương Diệp thuận theo hắn trả lời.

"Kia... Em ký tên trên tạp chí cho anh có điều gì đặc biệt?"

"Em ký tên viết tắt của anh." Khương Diệp cúi đầu cởi quần áo ra, giương mắt như cười như không nhìn hắn: "Khi đó anh chiếm tiện nghi của em sao?"

Ánh mặt Chung Trì Tân nhẹ nhàng đảo quanh, dùng câu hỏi để kéo ra đề tài: "Cuốn sách trên tủ đầu giường của chúng ta, anh viết cái gì bên trên?"

Hắn nói tủ đầu giường là phòng ngủ ở tiểu khu Khê Địa kia, không phải là nơi này.

"Anh nói trang 89 hay là trang 134?" Khương Diệp cởi bỏ thứ đồ cuối cùng trên người mình, hỏi ngược lại.

Chung Trì Tân ngẩn người, lúc ấy hắn tiện tay vẽ loạn lên, chính hắn còn không nhớ đã vẽ ở trang nào, có điều không trở ngại hắn chọn một trong hai.

"Trang 134."

"Một con cá voi."

Hiện tại kỹ thuật vẽ cá voi của Chung Trì Tân đã đạt tới trình độ dày công tôi luyện, bởi vì hắn rất thích lưu lại dấu hiệu của mình lên trên đồ vật của Khương Diệp.

Nghe thấy Khương Diệp trả lời không chút do dự như vậy, Chung Trì Tân rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm.

"Hỏi xong rồi sao?" Khương Diệp giờ phút này đã đem quần áo trên người cởi ra hết, cô bước lên một bước về phía Chung Trì Tân, nhướn mày nhìn hắn.

"...Ừm." Chung Trì Tân cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong phòng tắm.

Khương Diệp tới gần Chung Trì Tân, nắm lấy tay hắn, để hắn chạm lên ngực mình: "Em còn sống, em không phải Chuỷ, anh cũng không phải Tế ti bên trong."

Khoảnh khắc Chung Trì Tân ôm Khương Diệp trước đài tế tự, có lẽ màn hình không nhất định bắt được, nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay hắn đang phát run.

Chung Trì Tân cảm nhận được sự mềm mại bên dưới lòng bàn tay, rõ ràng là địa phương quen thuộc, trên mặt hắn vẫn như cũ nổi lên một tầng đỏ thấu.

Hiện tại đầu óc của hắn làm gì còn Chuỷ hay không Chuỷ, đã sớm biến mất không còn một mảnh, bên trong chỉ còn đầy những sự tình lung tung rối loạn.

Khương Diệp đương nhiên sẽ không bỏ qua tất cả phản ứng của Chung Trì Tân, từ một khắc cô bước vào kia đã có chủ ý này, phương pháp nhanh nhất khiến cho hắn thoát diễn.

Cô giơ một tay còn lại mở vòi hoa sen trong phòng tắm, nheo mắt nhìn về phía Chung Trì Tân.

...

Một màn khó khăn nhất của Chung Trì Tân trong <Thánh Điện> cũng tính là đã qua, phía sau hắn phải xử lý biến hoá tình cảm, chính là từ sự tò mò đối với Chuỷ, rồi đến thích, cuối cùng là hai người bên nhau thâm tình.

Có chút giống với tình cảm của hắn đối với Khương Diệp, có cảm giác đại nhập, Chung Trì Tân không khó để có thể suy diễn.

Hôm nay phải diễn một màn, là lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Chuỷ nghe nói Thánh Điện mở ra tuyển chọn hộ vệ toàn bộ lạc, cô đi báo danh, chẳng qua trước đó Tế ti áo đỏ đã có lệnh, nhìn thấy người này không được phép cho vào.

Chuỷ bị đám người ngăn ở bên ngoài, không cho cô báo danh, đối phương cũng không hề nói lý do.

Người chuyên tâm muốn trở thành hộ vệ như Chuỷ không cam lòng bỏ qua loại cơ hội vượt giai tầng thế này, cô muốn đi lý luận cùng quản sự đăng ký báo danh.

"Trợn to con mắt của cô lên mà nhìn xem!" Quản sự bị cô quấy nhiễu đến phiền, chỉ vào đám người đang mặc quần áo gọn gàng xung quanh. "Nói là mở ra tất cả thông đạo báo danh, không có nghĩa là loại người như cô có thể tiến vào."

Trừ bỏ người của ngũ đại gia tộc, những người khác ít nhiều đều có xuất thân thế gia, duy chỉ có Chuỷ quần áo tả tơi, đứng trong đám người tự nhiên chói mắt dị thường.

Vũ lực của Chuỷ có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, càng miễn bàn bên cạnh Thánh Điện có nhiều hạ nhân như vậy, cô không cam lòng, lại không thể làm gì.

"Mau đi ra ngoài, đừng đứng chỗ này chậm trễ thời gian của chúng ta." Quản sự xua tay.

"Đi đâu?"

Một âm thanh trong trẻo từ phía sau lưng Chuỷ truyền đến.

Mọi người nhìn thấy người tới lập tức cùng nhau quỳ xuống.

... Là Thánh tử áo trắng.

"Ta chưa từng biết mở ra thông đạo lại là ý tứ này." Thánh tử áo trắng vẫn như lần trước trên đài tế tự, chân trần đạp lên trên phiến đá xanh.

"Dạ, là tôi suy nghĩ sai rồi." Quản sự tuy rằng nhận được ám chỉ của phía trên, nhưng Thánh tử áo trắng ba tháng sau chính là Tế ti áo trắng, hắn không dám đắc tội.

Thánh tử áo trắng liếc nhìn hắn: "Nếu đầu óc không dùng được, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi."

Nói hai ba câu, quản sự lập tức bị thôi chức vụ, để cho người bên cạnh thay thế.

Loại quyền lợi ưu việt này, Chuỷ lại một lần nữa được nhìn thấy, càng thêm cảm thấy quyền thế mê người, cô quá khát vọng trở thành người đứng bên trên người khác.

Những người xung quanh đều đang quỳ, chỉ có mình Chuỷ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Thánh tử áo trắng, đương nhiên vô cùng khiến người khác chú ý.

Thánh tử áo trắng nghiêng đầu nhìn cô, mang theo giọng điệu vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn: "Tại sao cô không quỳ xuống? Nhìn thấy Thánh tử không quỳ xuống sẽ phải đi róc xương."

Chuỷ lúc này mới rũ mắt, quỳ xuống bên chân Thánh tử áo trắng, trong lòng âm thầm quyết định, chỉ cần cô có thể báo danh làm hộ vệ dự bị, bất kể phải dùng phương pháp gì, nhất định phải trở thành hộ vệ của hắn.

Ánh mắt cô dừng lại trên bàn chân trắng lãnh nổi vài đường gân xanh, trong mắt loé lên sự điên cuồng kiên định.

Thánh tử áo trắng để cho mọi người đứng lên, hắn đánh giá Chuỷ một chút: "Chúng ta đã gặp nhau rồi sao?"

Chuỷ cúi đầu cung kính nói: "Ở đài tế tự ngài từng dùng thánh thuỷ chữa vết thương giúp tôi."

"Là cô." Thánh tử áo trắng rốt cuộc cũng nhớ ra, chẳng qua...

"Cô càng ngày càng dơ bẩn."

Chuỷ hơi cong người, cúi đầu không nói, nhưng trong lòng đang cười nhạo vị Thánh tử này, người như bọn họ có thể sống thêm một ngày đã là may mắn lớn lao, nơi nào còn chú ý dơ bẩn hay không dơ bẩn.

"Mang cô ấy đi xử lý lại, ta không hi vọng nhìn thấy hộ vệ dự bị của ta bẩn thỉu như vậy." Thánh tử áo trắng quay người nói với hạ nhân phía sau.

"Vâng."

...

Chờ Tế ti áo đỏ nhận được tin tức Chuỷ đã gia nhập vào danh sách hộ vệ dự bị, mặc cho là ai cũng không thay đổi được.

Hộ vệ của hắn an ủi, người của ngũ đại gia tộc đều đang ở đó, một tiện dân như cô ta không có khả năng sẽ thành công.

"Nguyệt Yến tại sao lại qua đó?" Tế ti áo đỏ quay đầu hỏi hộ vệ của mình.

Nguyệt Yến là tên của Thánh tử áo trắng, bình thường chỉ có người trong Thánh Điện mới biết tên của hắn, chờ Tế ti áo đỏ và hộ vệ của mình lui xuống, người duy nhất bên trong Thánh Điện có tư cách biết được tên hắn, chỉ có một hộ vệ bên người.

"Đi ngang qua, không biết tại sao lại dừng lại."

"Truyền lời qua, không được để cho cô ta tiến vào danh sách mười hộ vệ dự bị." Tế ti áo đỏ lạnh lùng nói, Tế ti nếu không phải ở trong gia tộc của hắn, vậy thì hộ vệ muốn có một người.

"Vâng."

...

Một ngày quay ba bốn màn diễn cũng tính là thuận lợi, Chung Trì Tân mỗi ngày đều ở trong trường quay mang dép lê đi tới đi lui, mỗi một màn diễn đều cần đi chân trần, hắn ngoại trừ ở trong nhà mình, còn chưa từng tuỳ tiện như thế bao giờ.

Màn quay vừa rồi mặt đất không dọn dẹp sạch sẽ, hắn đạp lên một viên đá nhỏ sắc nhọn, lòng bàn chân bị cứa ngang một vết.

Không chảy máu, nhưng rách da.

Theo lý mà nói một người đàn ông như Chung Trì Tân rách chút da nhỏ không phải chuyện gì lớn, có điều lại bị Khương Diệp phát hiện.

Cô đạp đến viên đá kia, cúi đầu nhìn, nhận ra là chỗ đứng trước đó của Chung Trì Tân, sau khi quay xong một màn mới đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, để hắn nhấc chân lên, quả nhiên thấy một vết rách dưới lòng bàn chân.

"Em đi tìm thuốc tới." Khương Diệp lập tức đứng dậy đi tìm nhân viên công tác.

Lấy được bình xịt vết thương, Khương Diệp không trực tiếp dùng ngay mà nắm lấy chân Chung Trì Tân trước, lại dùng khăn nóng giúp hắn lau sạch sẽ lòng bàn chân, cuối cùng mới phun thuốc lên vết rách.

Chung Trì Tân vốn dĩ muốn nói tự mình làm, có điều Khương Diệp không cho hắn cơ hội nói chuyện.

"Di động em kêu." Khương Diệp để hắn nhìn di động của mình.

"Là tin nhắn của Tiễn Quý." Chung Trì Tân cầm lấy di động của Khương Diệp đang đặt bên cạnh ghế, trực tiếp mở ra. "Cậu ấy hỏi khi nào cùng qua tỉnh Y thăm Đồ Liêu."

"Tiểu Ái mang thai, cậu ấy chạy tới tỉnh Y làm gì?"

Chung Trì Tân lạch cạch gõ xuống lời của Khương Diệp vừa rồi, gửi cho Tiễn Quý.

Tiễn Quý bên kia lập tức phản hồi: [Tiểu Ái muốn đi giải sầu, vừa vặn nhìn xem dáng vẻ cây già nở hoa của Đồ ca.]

Chung Trì Tân đọc tin nhắn của Tiễn Quý, theo bản năng nở nụ cười.

Một người ngồi bên trên, người nửa quỳ dưới đất, ở trong mắt đám người nơi này ngược lại không có vấn đề gì, dù sao hai người ngoại trừ quay phim thì lúc nào cũng bên nhau như hình với bóng, chỉ cần có con mắt đều nhìn ra tình cảm của bọn họ tốt đến thế nào, hơn nữa lòng bàn chân của Chung Trì Tân còn đang bị thương.

Vừa vặn bắt kịp hình ảnh này, có diễn viên quần chúng vừa được thuê tạm thời từ dưới chân núi nhanh chóng cầm máy đến tay, vụng trộm chụp lại.

Người này không phải là diễn viên quần chúng chuyên nghiệp, chỉ là vơ tạm bên dưới chân núi để lấy đủ số lượng, cũng chỉ mới tới một ngày hôm nay. Sau khi chụp lại, hắn trở về gửi đi khoe khoang cùng bạn bè người thân của mình.

Một truyền mười mười truyền trăm, ảnh chụp này ngày hôm sau đã được truyền lên mạng.

Góc độ của một tấm ảnh chụp rất quan trọng, từ góc độ khác biệt có thể thay đổi ý tứ của một hình ảnh.

Cư dân mạng chỉ nhìn thấy Khương Diệp nửa quỳ dưới đất, nâng bàn chân của Chung Trì Tân, mà Chung Trì Tân thì đang cúi đầu nhìn di động, giống như nhìn thấy cái gì đó rất vui vẻ, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn.

[... Bọn họ đây là đang quay phim sao?]

[Chắc là đang quay phim, nhưng thời điểm chụp ảnh này khẳng định không phải đang quay, sau lưng Chung Trì Tân còn có vài nhân viên công tác.]

[Emmm, đây chính là cái gọi là tình yêu mà mấy người hâm mộ đây sao? Khó trách Tô Khinh Y liếm không đến Chung Trì Tân, nhìn xem Khương Diệp chăm chút người ta kia kìa, còn quỳ trên mặt đất lau chân.]

[Có chút tam quan nổ tung, trước kia còn tưởng rằng ca ca chiều chuộng Khương Diệp bao nhiêu, hiện tại xem ra đều là giả.]

[Tình cảm giới giải trí mấy người cũng dám tin? Giống như đôi Giang Đào trước kia, không phải là bề ngoài ân ân ái ái, phía sau người này lại phóng túng hơn người kia sao?]

[Biết vì sao nhiều nữ minh tinh trong giới như vậy đều muốn cào đến Chung Trì Tân hay không? Không phải riêng vì anh ta diện mạo đẹp trai, người ta họ Chung, nghĩ lại cẩn thận đi.]

[Không tin, ánh mắt của bọn họ khi ở cạnh nhau không lừa được người, tôi cảm thấy chỉ là hiểu lầm.]

[Tuy rằng nhưng là, ảnh chụp phát tán như vậy không sao chứ? Weibo ngôn luận còn chưa thả ra poster.]

[Nhắc nhở trước một chút, đừng có phát biểu loạn, chờ ngôn luận giải thích, nếu không thì gặp lại ở toà án a ~]

[Ha ha ha, mấy người quên Khương – vả mặt cuồng ma – Diệp rồi sao?]

Góc độ của tấm ảnh này quả thật quá dễ gây tranh luận, Hùng Úc lần đầu tiên nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người, chị chưa từng thấy qua dáng vẻ quỳ dưới đất như vậy của Khương Diệp, có điều chị vẫn liên hệ với bên Khương Diệp trước.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net