Mèo Mun Nhà Ai 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Mèo mun chịu ngậm miệng vẫn còn ở trên đầu tường, nhưng thân thì đã xoay sang phía khác.

Đồ chết nhát. Cung Thi Kỳ nhịn không được, nghĩ.

Nếu như thích thì tại sao lại không nhảy xuống giành lấy đi.

22.

Cung Thi Kỳ nhìn Quảng Đông vẫy đuôi đứng bên cạnh A Hoàng, nhưng A Hoàng lúc này lại quay đầu nhìn mèo mun đứng đầu tường.

Nếu như thích thì tại sao lại không nhảy lên đi tìm mèo mun kia đi.

Cung Thi Kỳ không thể hiểu nổi.

23.

Sau đó Quảng Đông thấy A Hoàng không có động tĩnh gì, nó cũng ngoan ngoãn không động đậy, bắt đầu chuyên chú liếm lông của mình, giống như tất cả những chuyện ban nãy đều chưa từng xảy ra.

Nếu như thích thì tại sao lại không tiếp tục đi!

Cung Thi Kỳ muốn phát điên với ba con mèo này.

24.

Kết quả cuối cùng chính là, nguyên cả một buổi trưa Cung Thi Kỳ chỉ ngồi trước cửa sổ nhà mình nhìn rồi lại nhìn.

Nhìn Quảng Đông thật sự là một chút động tác cũng không có, cùng với A Hoàng phơi nắng ngủ, lâu lâu lại liếc mắt qua mèo mun một cái, còn có cả bóng dáng sinh vô khả luyến của mèo mun trên tường.

Cuộc sống của mèo cũng thật là phức tạp, Cung Thi Kỳ chưa từng yêu bao giờ đánh giá.

25.

Kết quả cuối cùng chính là Cung Thi Kỳ chuẩn bị mang Quảng Đông trả về, chỉ vừa mới đứng dậy, ai ngờ mèo mun trên tường đứng dậy còn nhanh hơn cả cô.

Vù một phát, meo meo một tiếng. Dường như đã dốc hết toàn lực nhảy từ trên tường xuống, lao thẳng vào Quảng Đông.

"Meo meo!"

"Meo meo meo meo!"

"Oái!"

Tiếng kêu cuối cùng kia là của Cung Thi Kỳ, Quảng Đông chưa bị chạm đến, ngược lại Cung Thi Kỳ đứng bên cạnh bị ngộ thương.

Cho nên mới nói cuộc sống của mèo thật là phức tạp!

Cái con mèo mun vừa chết nhát lại vừa cậy mạnh này rốt cuộc là mèo nhà ai!

26.

Cung Thi Kỳ bị cào, cô lật tay lên xem, thấy trên da xuất hiện ba đường rực rỡ.

Nhưng mà cũng không có tróc da, chỉ để lại vệt màu hồng.

Có người cắt móng chân cho nó. Cung Thi Kỳ nhìn con mèo mun ngồi bên cạnh A Hoàng đang cố gắng làm cho bản thân trông oan ức nhất có thể.

27.

Đêm hôm đó Quảng Đông bị trả về nhà Đường An Kỳ.

Cung Thi Kỳ vừa ăn bánh, vừa văng nước bọt tứ tung nói. "Tuy con mèo mun kia nhát! Nhưng tại sao Quảng Đông nhà cậu cũng chết nhát luôn vậy! Tại sao nó đang cua A Hoàng ngon ơ, cuối cùng lại không chịu lên!"

Đường An Kỳ đang chải lông cho Quảng Đông, giương mắt nhìn Cung Thi Kỳ.

"Cậu muốn biết hả?"

Cung Thi Kỳ gật đầu lia lịa.

Đường An Kỳ quay sang, hai tay buông Quảng Đông ra, sau đó làm động tác Lan Hoa Chỉ trước mặt Cung Thi Kỳ (là ngón út dảnh lên ấy =))) ).

"Thiến rồi."

28.

"Khụ khụ khụ!"

Cung Thi Kỳ sặc sụa, "Vậy Quảng Đông không phải là..."

Ngón tay Đường An Kỳ một lần nữa đặt trên người Quảng Đông, còn chưa kịp mở miệng.

"Thái giám!" Cung Thi Kỳ đã phun ra hai chữ này trước tiên.

Đường An Kỳ tặng cho cô cái nhìn khinh bỉ.

29.

"Hèn chi nó đối với A Hoàng..." Cung Thi Kỳ khóc bù lu bù loa trên ghế salo của Đường An Kỳ, "A Hoàng ơi sao số mày lại khổ như vậy, mấy đứa thích mày nếu không phải mèo cái thì cũng là thái giám..."

Đường An Kỳ không cho là như vậy, "Dù sao thì mình cũng sẽ nuôi Quảng Đông cả đời."

Sau đó Quảng Đông ngoan ngoãn nằm trên đùi nàng meo meo một tiếng, An Kỳ liền mỉm cười vuốt ve nó.

Tại sao rõ ràng là một con mèo nuôi trong nhà, thế nhưng Cung Thi Kỳ vẫn cảm nhận được một bầu không khí... ngược cẩu dày đặc.

30.

"Con mèo mun đó ở đâu đến?" Đường An Kỳ hỏi.

Cung Thi Kỳ cũng rất muốn biết đáp án. Nhưng bản thân cô bình thường phải đi làm, đến khi tan ca về nhà thì mèo mun đã ở trong sân, nhưng mà buổi tối nó cũng rất ít khi qua đêm nhà cô.

Tuy rằng cũng không loại trừ trường hợp A Hoàng không cho nó qua đêm trong này.

Nhưng mấy ngày cuối tuần sáng sớm là mèo mun đã chạy tới, nó sẽ khéo léo trèo qua bức tường bao quanh sân, sau đó nhún người nhảy đến bên cạnh A Hoàng.

31.

"Tốt nhất cậu nên chú ý một chút, nếu là mèo hoang trên người sẽ có rất nhiều vi khuẩn, coi chừng lây bệnh cho A Hoàng."

Quảng Đông khoan khoái nằm trên người An Kỳ, miệng phát ra âm thanh lục cục lục cục. Đường An Kỳ ngẩng đầu nhìn Cung Thi Kỳ.

"Chắc là không phải mèo hoang đâu..." Cung Thi Kỳ suy nghĩ cẩn thận, "Lần trước mình thấy móng chân nó đã được cắt, lông trên người cũng không có bẩn."

"Đó là do quá đen nên cậu mới không nhìn thấy bẩn..."

32.

Tóm lại, cái gì nên chú ý thì cũng phải chú ý.

Cung Thi Kỳ về nhà liền tóm lấy mèo mun đang nằm bên cạnh A Hoàng lên.

"Meo meo!"

Cung Thi Kỳ khẩy khẩy lông nó, ngay cả A Hoàng cũng tò mò ngẩng đầu nhìn.

"Meo meo meo meo!"

Hình như không có bẩn thật, Cung Thi Kỳ buông mèo mun ra, nhanh như chớp nó lại chui ra sau lưng A Hoàng để trốn.

Là nuôi trong nhà, mèo mun nhà ai đây.

33.

Mèo mun không biết tên ngày nào cũng đến, sau khi Cung Thi Kỳ biết nó là mèo nhà, hơn nữa cũng sạch sẽ nên đã hoàn toàn yên tâm.

Có một buổi trưa Cung Thi Kỳ đang ngủ trong nhà, ngoài cửa sổ truyền đến một tràng tiếng kêu.

"Meo meo meo meo meo meo!"

"Meo meo meo meo meo meo meo meo!"

Ồn chết mất! Cung Thi Kỳ thức dậy phát hiện mèo mun ngồi gào một mình, A Hoàng không có ở đó, mèo mun liền ngồi xổm ở chỗ A Hoàng thường phơi nắng kêu lên.

"A?" Cung Thi Kỳ đau đầu, phát hiện hôm nay mình ngủ quên chưa chuẩn bị thức ăn cho A Hoàng. "Có lẽ A Hoàng đi tìm Đóa Đóa nhà kế bên rồi."

34.

Đóa Đóa nhà kế bên là một con chó Papillon.

Lông màu nâu nhạt, lỗ tai có một đường màu trắng, thân hình nhỏ xinh, nghe nói là giống chó quý.

Nhà Đóa Đóa ngay cạnh bên, chỉ cách sân nhà Cung Thi Kỳ một bức tường.

Cung Thi Kỳ bị mèo mun khiến cho không còn cách nào khác, đành phải mang nó theo gõ cửa nhà Đại Ca kế bên.

35.

"Đại Ca!" Cung Thi Kỳ gọi cửa, một cô gái tóc ngắn híp mắt có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

"A Hoàng nhà em đang ở chỗ chị phải không?"

"Ủa?" Cô gái được gọi là Đại Ca nhìn chằm chằm mèo mun trên tay Cung Thi Kỳ, "Mèo mun nhà ai đấy?"

"Nhà A Hoàng."

36.

Cung Thi Kỳ đã chẳng buồn giải thích.

Lục Đình còn đang ngẩn người, mèo mun trong lòng Cung Thi Kỳ đã nhảy vọt ra ngoài.

"Gâu!"

"Meo meo meo meo meo meo!"

Mèo mun kêu lên với con chó trên đầu buộc cái nơ bướm.

A Hoàng bị nó chặn ở phía sau, Đóa Đóa đi qua đi lại trước mặt nó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang mèo mun lại nhìn sang Lục Đình.

"Quả nhiên là nhà A Hoàng." Đại Ca nhịn không được trêu một câu.

37.

Mèo mun nhà A Hoàng đang cố hết sức che chở, nhưng A Hoàng lại không tiếp nhận tình cảm của nó.

A Hoàng muốn xoay người đi vòng qua nó để đến bên cạnh Đóa Đóa, mèo mun liền vội vàng chắn trước mặt A Hoàng.

"Meo meo."

A Hoàng dùng chân đẩy nó ra.

38.

Phụt.

Mèo mun đáng thương không thể tin được... lại nhát rồi.

A Hoàng đẩy nó ra phía sau, sau đó tiếp tục ăn rong biển của Đóa Đóa.

"Ê, sao mèo mà biết ăn rong biển?" Lục Đình ngạc nhiên.

"Tại sao chó nhà chị lại có rong biển..." Lúc này Cung Thi Kỳ mới tìm ra mấu chốt để trêu.

"Vì Đóa Đóa nhà bà là giống chó quý phái."

"Cái này với vụ giống quý không liên quan."

39.

A Hoàng ở nhà không có đồ ăn sẽ thỉnh thoảng đến nhà Đóa Đóa tìm đồ ăn.

Có thể tìm được ví dụ như thức ăn cho chó, ví dụ như giăm bông, ví dụ như rong biển.

"Vì Đóa Đóa nhà chị là giống chó quý phái." Lục Đình lại nhấn mạnh lần nữa.

"Đã nói cái này với vụ giống quý không liên quan...!"

40.

Thì ra A Hoàng thích ăn rong biển.

Mèo mun gãi râu nghĩ.

41.

Ngay hôm sau đó, trong bát của A Hoàng có hai miếng rong biển.

Ngày hôm sau nữa, trong bát của A Hoàng lại có thêm hai miếng rong biển.

Ngày thứ ba, trong bát của A Hoàng lại thêm hai miếng rong biển.

Ể? Cung Thi Kỳ nghĩ, mấy hôm nay A Hoàng chưa đi ra ngoài, rong biển ở đâu ra?

Sau đó cô liền thấy mèo mun nhẹ nhàng từ đầu tường nhà kế bên trèo qua, miệng ngậm rong biển bỏ vào trong bát A Hoàng.

42.

"Là mèo mun nhà ai!"

Cung Thi Kỳ nghe thấy tiếng của Đại Ca ở sát vách vang lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net