11.《Thói Quen》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 【空白/】

**Không thích xin đi ra, đừng nói lời cay đắng

*Tự viết tự xem, tự dịch tự đọc.

----

"Hừ, rượu này uống không ngon tí nào." Tôn Nhuế buông ly rượu xuống, trong ly vẫn còn vương lại vài giọt Whiskey mới được pha chế.

Dưới ánh đèn tối tăm cũng không cách nào che được gương mặt đang ửng đỏ của cô, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tôn Nhuế chủ động nếm thử rượu mạnh như thế này, bên tai là tiếng ballad nhẹ nhàng du dương. Lắc nhẹ ly rượu, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, sau đó đầu gục trên quầy bar.

.

Đầu đau muốn nứt ra, đôi mắt có chút sưng đỏ, Tôn Nhuế dùng tay phải đè nặng huyệt thái dương, nhưng cảm giác không khỏe cũng không giảm đi bao nhiêu.

"Uống ly mật ong này đi." Lục Đình lấy cái muỗng vừa khuấy ly nước ra, sau đó đưa cái ly thủy tinh đến trước mặt Tôn Nhuế, mặt tràn đầy bất lực, vành mắt cũng đỏ lên giống Tôn Nhuế.

Lục Đình ngồi xuống cạnh giường, thở dài mở miệng, "Sao tự nhiên em lại đi uống rượu?"

"Muốn thử xem sao."

"Em bị dị ứng đâu phải em không biết." Nghe không ra trách cứ, chỉ tràn đầy đau lòng.

"Chị ấy thích."

.

.

Một đêm kia, tất cả mọi người Lão Lai Tiếu đều khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đế khiến các hậu bối đi theo đều lo lắng. Khóc mệt mỏi rồi liền mơ mơ màng màng ngủ, người nào còn tỉnh táo thì tiếp tục, cứ lặp đi lặp lại, chờ đến khi tất cả mọi người đều rũ mắt, ngã trái ngã phải nằm đó, mỗi người một hướng, giữa một đám người đều để mặt mộc, đầu tóc lộn xộn, Khổng Tiếu Ngâm mới ngồi dậy.

Ở dưới ánh đèn mờ tối nhìn xuống những người mình yêu thương, nhẹ giọng gọi tên từng người, nói tiếng xin lỗi. Sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Tôn Nhuế, cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của con người vóc dáng cao to này, hơi thở nóng bỏng đó lại lần nữa kích thích tuyến nước mắt của nàng. Vẫn giống như trước đây, đặt một cái hôn lên gò má kia, giữa đôi môi còn có nước mắt, chỉ là lúc này đây, cô không đỏ mặt, cũng không tránh đi.

"Tạm biệt mọi người, tạm biệt Tôn Nhuế."


.


Chờ đến khi mọi người tỉnh lại, phòng Khổng Tiếu Ngâm vẫn không có gì biến hóa, nàng chỉ mang đi những nhu yếu phẩm cần thiết, cùng một tấm ảnh chụp chung của Lão Lai Tiếu.

Tôn Nhuế xông vào phòng nàng trước mặt mọi người, lục tung cả phòng lên, nhưng lại không biết tìm kiếm thứ gì, điện thoại trên tay vẫn không ngừng gọi đi, nhưng đáp lại chỉ có giọng nữ máy móc kia. Cuối cùng, giống như mất đi linh hồn ngồi sụp xuống trên giường, nhìn bộ đồ diễn đang treo trên tường kia, hốc mắt chua xót đỏ lên nhưng lại không còn nước mắt để rơi nữa.

"Ca, rốt cuộc là vì cái gì?"

Bất lực hỏi Đại Ca, chỉ là vấn đề này, mọi người biết đáp án, lại không có cách nào nói ra lời.

"Vì cái gì chứ!" Sau cả đêm khóc quá nhiều, giờ đây giọng nói vốn trầm thấp lại khàn khàn như hai khối kim loại cọ xát.

"Rốt cuộc là vì cái gì." Giọng càng ngày càng nhỏ, ba chữ cuối cùng chỉ còn mấp máy môi, tim như bị đâm vỡ ra thành từng mảnh, còn chưa kịp lành đã dính nước, miệng vết thương bị nhiễm ướt, trở nên mục rữa.

.

.

Khổng Tiếu Ngâm rời đi đã hơn một tuần, Mai Tỷ cũng không biết tung tích của nàng, hoặc có lẽ Khổng Tiếu Ngâm hi vọng Mai Tỷ nói rằng bà không biết. Tôn Nhuế vẫn tiếp tục làm việc, chỉ có ở đêm khuya tĩnh lặng mới có thể trộm nhớ đến, khi nghĩ đến lại lặng lẽ rơi lệ. Cũng may mắn công việc bận rộn, rất nhiều lần không kịp miên man suy nghĩ, liền đã ngủ rồi.

Điện thoại trong tay đang chiếu video mà Dư Chấn quay khi Nhất Kỳ Sinh tốt nghiệp, hiện trường hỗn loạn tại Haidilao, S đội đồng tâm hiệp lực, Khổng Tiếu Ngâm trong đó giơ bình rượu nhếch miệng cười, giống như kẻ ngốc vô tư, chạy lung tung bị bắt lại cũng cười vui vẻ. Sau lại đắc ý khoác lác cùng mọi người, nói mình là đại minh tinh. Tôn Nhuế nhìn chằm chằm nàng trong video, lại nhìn vào bình rượu.

"Thứ này, thật sự có thể làm người ta vui vẻ sao?"

.

.

"Xin chào, cho tôi một ly rượu."

"Cô muốn rượu gì?" Bartender nhìn thoáng qua người trước mặt, người này mặt mũi thanh tú, lại có chút anh khí, nhưng ánh mắt lại ảm đạm, lo lắng nhìn trước nhìn sau, nhìn là nhận ra được là lần đầu tiên tới quán bar.

"Cái gì phổ biến nhất đi."

Bartender đoán đúng đáp án, khẽ cười một tiếng, "Chờ một lát."

"Whiskey của cô."

"Cám ơn."

Lần đầu tiên uống rượu, chỉ mới hai ngụm đã mất đi ý thức, hai ngụm rượu xuống bụng, giống như thật sự không có quá khổ sở như trước, mơ mơ màng màng dường như còn nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm. Tôn Nhuế cảm thấy đáng giá, trăm phương nghìn kế tính toán sẽ đến đây lần thứ hai.

.

.

Bartender đối với Tôn Nhuế có ấn tượng mạnh, không phải chưa từng thấy qua người uống say, chỉ là mới hai ngụm đã gục thì vẫn là lần đầu tiên gặp. Nhìn chung quanh không có bạn bè đi theo, bartender có chút lo lắng, "Lại đến nữa?"

"Giống lần trước đi." Tôn Nhuế nói xong có chút hối hận, vội vàng vẫy vẫy tay ngăn bartender hành động, "Tôi chọn loại khác." Sau đó click mở menu điện tử của quán bar.

"Cuba Libre...Rum...Coca, cái này không tồi." Tôn Nhuế đối với cái ly này vô cùng vừa lòng, gật đầu nói với bartender trước mặt, "Muốn cái này, Cube Libre."

"Cô xác định chứ?"

"Sao vậy?"

"Độ cồn rất cao."

"Không sao."

"Bạn cô đâu?"

"Chút nữa họ sẽ đến cứu tôi."

Bartender bắt đầu pha chế, khóe mắt lén nhìn Tôn Nhuế, không có chơi điện thoại, nhưng màn hình điện thoại luôn sáng, giống như đang chờ đợi tin tức gì đó.

"Chỉ tò mò muốn hỏi, cô có thể không nói cũng được. Tôi thấy cô hẳn là không thường uống rượu, như thế nào lại đến đây?"

"Một người quan trọng thích uống."

"Vậy người đó đâu?" Hơn phân nửa có lẽ là cãi nhau, chia tay. Bartender ở nơi này đã thấy rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, nên sớm không có bất ngờ, nhưng vẫn buộc miệng hỏi.

"Biến mất rồi."

Đáp án kỳ lạ, bartender có chút ngạc nhiên, muốn hỏi một một chút, đáng tiếc rượu đã pha chế xong rồi.

"Cuba Libre của cô."

"Cám ơn."


Rum lẫn với ngọt ngào của Coca, so với ly Whiskey lần trước dễ uống hơn, liền không biết kiềm chế mà một ngụm muốn hết. Không có gì bất ngờ xảy ra, Tôn Nhuế đỏ bừng mặt một lần nữa ngã xuống quầy bar, khuỷu tay bị đầu đập mạnh vào có hơi đau nhức.

"Giống như lại thấy được Khổng Tiếu Ngâm rồi..." Cô lẩm bẩm nói, đồng tử mơ hồ không có ánh sáng như ngày thường, ngón tay thon dài bám trên quầy bar, tóc đuôi ngựa cột cao rũ xuống, hơi thở nóng bỏng dồn dập.

.

.

Khổng Tiếu Ngâm rời đi, nhưng cũng không rời khỏi Thượng Hải, nàng vẫn còn chưa ổn định cảm xúc, cũng không biết nên đi đâu. Có lẽ có thể trốn về nhà, trốn đến trời đất không tìm được, nhưng lại không cam lòng như thế, liền ngày đêm xen lẫn trong quán bar, tới lui giữa đám người mua say, dưới lớp khẩu trang vẫn là gương mặt tinh xảo, luôn đến nơi công cộng như thế nào hào phóng tìm một góc, sau đó biến mất.

Đáng tiếc, dù tìm rượu uống cũng không thoải mái, không có cảm giác say hay không say, bước chân vững vàng trầm ổn tìm đến nhân viên muốn tính tiền, không ngờ lại thấy được một người quen thuộc, lại là người nhất nhất không có khả năng xuất hiện ở quán bar.


"Là bởi vì chị sao?" Khổng Tiếu Ngâm nghĩ, không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này của mình là như thế nào nữa, là vui vẻ hay khổ sở.

Người đó mặt đồ đơn giản, quần áo màu đen thoải mái, hai chân thon dài bởi vì trên ghế dựa hơi thấp mà trong lúc mơ màng liền duỗi thẳng ra ngoài, tìm một tư thế thoải mái để ngồi.



Tính tiền xong cũng không nỡ rời đi, Khổng Tiếu Ngâm ngồi xuống bên cạnh Tôn Nhuế, đưa tay chống cằm im lặng ngắm nhìn, nhìn đến tầm mắt cũng mơ hồ. Từ sau khi rời khỏi trung tâm, Khổng Tiếu Ngâm không còn khóc nữa nữa, nên trong nháy mắt này đây khóe mắt ẩm ướt của chính mình làm nàng sợ hãi, liền dùng tay áo lung tung lau đi, như muốn chỉ cần lau khô đi thì có thể che giấu được.


"Tôn Kê đi uống rượu! Chị sao không ngăn cản vậy?"

"Chị không cản nổi."


Những giọng nói đã từng nghe mỗi ngày đêm, dù cho ở nơi hỗn loạn ồn ào như vậy cũng có thể phân biệt được, Khổng Tiếu Ngâm theo hướng giọng nói nhìn lại, quả nhiên là Đại Ca và Tiểu Tiền.


"Muốn cùng bọn họ nói chuyện."

"Nhưng chị sợ nếu như vậy chị sẽ luyến tiếc không nỡ đi."


Lặng lẽ đứng dậy, lẫn vào trong đám người. Từ phía xa xa nhìn hai người đỡ lấy Tôn Nhuế đi ra ngoài, trong miệng còn đang hùng hùng hổ hổ nói gì đó.

"Tôn Nhuế, em đừng có mà tạo cái thói quen uống rượu này đó, bọn chị đây không kham nổi việc này đâu." Lục Đình cau mày nhìn Tôn Nhuế bất tỉnh nhân sự, vẫn là không nhịn được lải nhải vài câu.

.

Về sau già rồi, phải cùng nhau nhảy quảng trường.

Nhảy không nổi nữa, thì cùng dìu nhau đi xem người khác nhảy.

Khổng Tỷ ngày thường trí nhớ không tốt, luôn nói quên là quên, thấy một màn như vậy đột nhiên nhớ đến khi đó còn ở 351, một đám người ở cùng nhau, nhớ đến cả từng chi tiết như Đại Ca mặc đồ đen đi làm móng, Tôn Nhuế mặt mộc, Đại C mặc áo ngủ xốc xếch, Tiểu Tiền cột tóc hai chùm.

.

Trở lại khách sạn, vali hành lý vẫn mở lung tung, giống như trước đây chờ Tôn Nhuế giúp mình sắp xếp.

"Hóa ra lại có thói quen xấu như vậy."

Bên trong vali có một khung ảnh chụp chung, khung ảnh bị một mảnh vải đỏ mỏng che lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy những người trong bức ảnh đang cười rất tươi.

Còn mảnh vải đỏ kia, chất liệu không tốt, đó chỉ là mảnh vải Tôn Nhuế dùng để kết hôn cùng Khổng Tiếu Ngâm hai lần mà thôi.

- END -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net