13.《Thù Đồ》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 【空白/】

Pairing: Cảnh Sát x Đạo Tặc

------

"Lão đại, có nhiệm vụ."

Dư Chấn đem tập tài liệu màu đen đặt trên bàn, trở lại vị trí bàn của mình ngồi xuống sau đó sau ghế hướng về chỗ Tôn Nhuế, duỗi dài cổ nhìn cô đang mở tập tài liệu ra mà hóng chuyện.

"Nhiệm vụ gì vậy Ca?"

"Bắt một tên trộm." Tôn Nhuế nhẹ nhàng nói, chỉ liếc nhìn đơn giản qua tài liệu, quay đầu nhìn thấy gương mặt tò mò của Dư Chấn, lại cầm đống giấy tờ đó thảy vào ngực Dư Chấn, "Tò mò thì tự mình xem đi, xem xong tổng kết lại cho tôi."

"Dạ rõ."

.

Nội dung trong đó Tôn Nhuế nhìn sơ qua đã biết, dù gì thì kẻ kia đã xuất hiện dưới mí mắt cô rất nhiều lần, mỗi một lần chỉ cần suýt chút nữa là bắt được thì mỗi một lần kẻ đó đều chạy thoát.

Mà kẻ trộm này lại hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp thường có nghề đạo tặc, mỗi một lần xuất hiện đều là tóc màu vàng kim không hề che giấu, quần áo màu đen như mực bó sát phác họa ra dáng người hoàn hảo, quanh eo có một cái túi nhỏ, trong đó đều là những đạo cụ cần có. Lệnh truy nã đã thông báo khắp nơi, tất cả đều biết có một tên trộm như thế, bề ngoài không thua gì minh tinh, hành tẩu ở biên giới thành phố để làm chuyện phạm pháp. Cũng có những cư dân mạng theo dõi vụ việc này nói rằng chuyện này quá phi thực tế rồi, có lẽ người ta chỉ đang tập vũ đạo, nếu làm đạo tặc thì chỉ trộm tâm người khác mà thôi.

"Ca, cô ta gần đây muốn hành động mới à?" Dư Chấn sau khi xem xong nội dung tài liệu, mắt mỏ to, mặt viết hai chữ sợ hãi, "Một vị mỹ nữ tốt đẹp thế này, như thế nào có thể đi trộm đồ chứ?"

"Đây là những gì em đúc kết được à?" Tôn Nhuế liếc mắt một cái, vẻ mặt bày ra biểu cảm trẻ con dạy thế nào cũng không được.

"Eh haha." Dư Chấn xấu hổ gãi gãi đầu.

"Nhìn kỹ đồ cô ta trộm, sinh vật, hải dương. Nhớ tới thứ gì không?"

"Chẳng lẽ...cô ta muốn trộm cái kỹ thuật mới kia?!"

"Có lẽ vậy."

"Tiến sĩ Tiền sắp tới họp báo ở nơi nào?"

"Quý Châu, Kiềm Tây Nam."

"Đặt vé máy bay đi."

Lấy áo khoác treo ở lưng ghế vừa đứng dậy vừa khoác lên người, Tôn Nhuế bước nhanh rời khỏi cục cảnh sát, cô muốn đi tìm Đại C, lần này có lẽ sẽ phải cần đến sự hỗ trợ của chị ấy.

.

.

"Vốn là kỹ thuật khoa về hải dương học, nhưng đặc biệt mở họp báo ở nơi không có biển, tiến sĩ này, quả nhiên khác người." Tôn Nhuế cài dây đai an toàn, an tĩnh chờ máy bay cất cánh, lẩm bẩm đánh giá mấy tấm ảnh chụp trên tay.

Tiếng động cơ nổ vang, sau thời gian ngắn chạy đà, máy bay cất cánh.

Đến khi hạ cánh, không khí tươi mát cùng nhãn đồ vật trang trí tràn đầy hơi thở dân tộc khiến Dư Chấn hung phấn không thôi.

"Ca, sau khi kết thúc việc chúng ta ở đay chơi mấy ngày đi."

"Còn chưa bắt đầu làm việc đã nghĩ đến chơi, tiền đồ của em về sau làm sao đây?"

"Cái này không phải tại thấy chị khẩn trương quá nên nói giỡn thả lỏng một chút à."

"Không cần."

.

.

Cuộc họp báo, 3 ngày sau sẽ bắt đầu, Tôn Nhuế tiến hành bố trí nhân viên đơn giản một chút, sau đó một mình đi quan sát địa hình.

Chung quanh không biết có một loại thực vật gì đó rất lớn, rất cao, thậm chí còn che khuất đi Tôn Nhuế vốn dĩ cao 1m70. Phiến lá rất lớn, tuyệt đối là nơi ẩn nấp rất tốt, có điều nữ tặc kia một đầu tóc vàng kim, sợ không che dấu nổi. Đi thang máy lên đến đỉnh lầu, dung sức vỗ vỗ rào chắn có chút rỉ sắc, có lẽ từ khi được làm ra tới nay vẫn chưa từng được tu sửa, không cách nào chịu được trọng lượng của một người trưởng thành. Tôn Nhuế tạm thời không thể nghĩ ra được lộ trình có thể được thiết kế ở đây, lại giương mắt nhìn xuống bên dưới lại ngước lên trời cao, không phải là đô thị hiện đại phồn hoa, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao ở đây.

"Wow."

"Cảnh sát Tôn rất có tâm tình đứng đây thưởng thức phong cảnh sao?"

Một giọng nữ xa lạ gợi cảm vang lên, Tôn Nhuế nhanh chóng quay đầu lại, phản xạ có điều kiện hô to một tiếng, "Ai?!"

Quay đầu lại nhìn, không cần trả lời cũng biết được đáp án, mái tóc màu vàng rực rỡ, như là mặt trời chói chang lóa mắt, cho dù ở đêm tối cũng làm người ta thấy chói mắt, những sợi tóc kiêu ngạo tán loạn bay trong gió. Tôn Nhuế hoảng hốt, nhưng vì được đào tạo trở thành một cảnh sát, cô rất nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc biến hóa của mình.

"Nữ tặc thật to gan."

"Aiya, người ta có tên, cô cũng biết mà."

"Cô không xứng." Giọng nói lạnh băng, giống như là người đang chán ghét một con chuột chạy qua đường.

"Tên của tôi nghe rất hay nha, Khổng Tiếu Ngâm, mê người Ngâm Ngâm."

Tôn Nhuế phớt lờ lời Khổng Tiếu Ngâm, bàn tay bỏ vào túi quần chuẩn bị lấy bộ đàm ra gọi, dùng lời nói để che đi động tác của mình.

"Cô tới nơi này là có mục đích gì, không sợ tôi bắt cô sao?"

Hành động rất nhỏ này vẫn bị Khổng Tiếu Ngâm phát hiện, nàng tiến lên vài bước, tới gần sát Tôn Nhuế, bởi vì chiều cao kém hơn cô nên nàng không thể không hơi nhón chân lên, đưa môi đến gần sát lỗ tai Tôn Nhuế, thở nhẹ một hơi, "Cảnh sát Tôn đây là đang làm gì vậy?" Giọng nói nhu mị mê người, tay trái xẹt qua bắt lấy cánh tay Tôn Nhuế đang muốn lấy bộ đàm ra, thừa dịp Tôn Nhuế cả người còn đang cứng còng, nháy mắt ném nó ra ngoài, chưa đến vài giây đã nghe tiếng lạch cạch, có lẽ là đã bị ném vỡ nát rồi.

Tôn Nhuế lần đầu tiên gặp được kẻ trộm càn rỡ như vậy, hoàn hồn liền dung lực đẩy Khổng Tiếu Ngâm ra, dù sao sức lực chênh lệch như thế, Khổng Tiếu Ngâm dĩ nhiên bị Tôn Nhuế đẩy ngã trên mắt đất, bàn tay chống trên mặt đất bảo vệ thân thể không bị ngã xuống, động tác đáp đất tiêu chuẩn lưu loát, xem ra đã trải qua không ít lần bị xô ngã như thế.

"Đúng là đồ đầu gỗ không biết thương hoa tiếc ngọc." Khổng Tiếu Ngâm đứng dậy, nương theo ánh trăng cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng phủi bụi đất dính trên đó đi.

"Cô không sợ tôi bắt cô sao?" Tôn Nhuế khôi phục bình tĩnh, bày ra tư thế chờ mong quân địch quy hàng.

"Cô bắt không được tôi đâu, nhưng tôi đây rất mong cùng cô lần sau gặp lại, cảnh sát Tôn." Ba chữ cuối cùng cố ý kéo dài, nếu là đặt trên người một tỷ tỷ bình thường xinh đẹp, nhất định sẽ làm Tôn Nhuế tê tê dại dại rồi đỏ đầy mặt. Đáng tiếc, với thân phận lúc này, Tôn Nhuế chỉ cho rằng đây là âm mưu của đạo tặc, cho nên Tôn Nhuế cũng không biết lỗ tai mình cũng đã đỏ bừng từ khi nào.

Khổng Tiếu Ngâm nói xong liền chạy sang hướng rào chắn bên kia, thả người nhảy xuống, chờ đến khi Tôn Nhuế chạy đến đã sớm không thấy tung tích đâu cả.

"Quả nhiên có tài, vẫn là khó đối phó."



Cả đêm trải qua như thế, Tôn Nhuế trước nay đặt đầu xuống gối liền ngủ lại mất ngủ, hồi lâu cũng không thể tiêu hóa được chuyện này, "Cô ta đây là đang khiêu khích mình sao?"

"Khiêu khích? Ai khiêu khích?" Dư Chấn vẻ mặt tò mò nhìn lão đại mình biểu hiện khác thường, nhịn không được hỏi vài câu.

"Không có gì."

"Ca, sao cái gì cũng không nói với em vậy."

"Cùng em nói cũng vô dụng thôi."



Tầng 11 của tòa nhà, là một trung tâm hội nghị và triển lãm khổng lồ, cũng là nơi diễn ra cuộc họp báo lần này. Ngày đó mỗi một vị khách mời đều phải được trải qua khâu kiểm tra nghiêm ngặt, bị tịch thu những thiết bị điện tử cá nhân, bốn phía được bảo vệ canh chừng nghiêm mật, phải nói là một con kiến cũng khó lọt. Nhưng Tôn Nhuế canh giữ phía bên ngoài lại có một dự cảm xấu.

Họp báo lần này sử dụng hình ảnh thực tế ảo, kết hợp với bản PPT của Tiến sĩ Tiền, dõng dạc hùng hồn miêu tả kỹ thuật ưu thế của mình. Rất nhanh cũng đến phần kết, hết thảy đều rất thuận lợi, chỉ khi một vị phóng viên đứng dậy hỏi một câu hỏi, phía sau một góc cây xảy ra một vụ nổ mạnh, gạch ngói cùng bùn đất tứ tán. Tôn Nhuế phản ứng trước tiên cầm súng vọt vào cửa, các phóng viên cũng nhanh chóng di chuyển đến nơi tiếng nổ vang lên, thần kinh nhạy bén nói cho bọn họ biết Khổng Tiếu Ngâm tới, tin tức lớn đây rồi.

Toàn bộ ùa lên, vay quanh cái phế tích nho nhỏ vừa phát nổ kia. Tôn Nhuế nhìn quét toàn bộ hiện trường, ý đồ tìm một đầu tóc vàng trong đám người kia.

Khổng Tiếu Ngâm trước đêm hành động đã lợi dụng điểm mù ở góc giám sát, ở hành lang tầng 11 sử dụng thiết bị quấy nhiễu camera, lại ở phòng điều khiển nào đó cài thiết bị nghe lén, sau đó khi xác định bảo vệ đã đi WC thì ấn thiết bị gây nhiễu khởi động chốt mở, phá cửa sổ sau đó thay vào bộ quần áo phục vụ của nơi này đường hoàng đi vào nơi triển lãm.

Khẩu trang kéo xuống là khi kế hoạch đã thực hiện xong, mỉm cười tháo con chip đặt vào túi, tùy tiện tìm một cái mâm trên bàn, lúc này tầm mắt cùng Tôn Nhuế đối diện, đôi chân mày cô lúc này nhíu lại, ánh mắt hung dữ, giống như muốn ở trên người Khổng Tiếu Ngâm hung hăng chém hai nhát.

Khổng Tiếu Ngâm không chút nào để ý, gỡ khẩu trang xuống tặng cho Tôn Nhuế một nụ cười tươi rói, dùng khẩu hình nói với Tôn Nhuế, "Tôn cảnh sát, chúng ta lại gặp mặt rồi."

"Khổng Tiếu Ngâm ở kia! Mau đuổi theo!" Tôn Nhuế hô to, cảnh sát chung quanh theo ngón tay Tôn Nhuế chạy đến đó, đáng tiếc phóng viên cũng nghe được, ùa lên, cư nhiên chặn đứng mất con đường bắt trộm.

Tôn Nhuế thấy Khổng Tiếu Ngâm quẹo vào hành lang, bằng vào lộ trình trong trí nhớ, quay đầu bỏ qua một đám người mà chạy theo hướng khác. "Phòng điển khiển, dùng tốc độ nhanh nhất xác định vị trí của cô ta mau!"

"Hành lang khu B."

Tôn Nhuế nghe nói, tốc độ lại nhanh thêm vài phần, lúc chạy tới vừa kịp nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm đứng ở khung cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống, nhìn thấy Tôn Nhuế còn có chút kinh ngạc.

"Cảnh sát Tôn quả nhiên là coi trọng tôi, nhanh như vậy đã tìm thấy rồi. Bất quá tôi phải đi rồi, lần sau gặp lại." Đưa một nụ hôn gió, nhảy xuống.

Tôn Nhuế sao có thể từ bỏ cơ hội như thế, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng bắt lấy cô ấy. Bước nhanh tiến lên, cũng mặt kệ lực ma sát trên tay, nắm lấy sợi dây theo Khổng Tiếu Ngâm nhảy xuống.

Giương mắt nhìn thấy khoảng cách Tôn Nhuế cách mình không đến mấy mét, Khổng Tiếu Ngâm hô to, "Cô có phải điên rồi không! Sợi dây này không chịu nổi hai người đâu!"

"Vậy thì cùng nhau chết là được!" Tôn Nhuế không quan tâm, lực ma sát trên tay làm cô có chút chết lặng.

"Đồ điên!"

Dây thừng vẫn không thể may mắn cầm cự, chỉ còn cách mặt đất mấy mét liền đứt ngang, hai người cùng nhau té xuống, bất tỉnh nhân sự.

.

.

May mắn là bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến, Tôn Nhuế tỉnh lại sớm hơn Khổng Tiếu Ngâm một tí. Khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một con thuyền, 'thi thể' ở đuôi thuyền kia đại khái là Khổng Tiếu Ngâm. Nhìn quanh bốn phía, đều là rừng cây nhiệt đới rậm rạp, nhìn lại đường đi, dòng suối dài này không biết thông tới đâu, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng động vật trong rừng gầm vang.

"Được lắm, cô gái này sớm đã vạch rõ đường chạy trốn rồi."

Run run rẩy rẩy đứng dậy đi xác nhận tình huống của Khổng Tiếu Ngâm. Khuỷu tay che đầu, xem ra lúc nàng rơi xuống đã nhanh chóng làm phản ứng bảo vệ chính mình.

"Hẳn là không chết đâu."

Ngón tay đặt ở mũi xác định hô hấp, biết Khổng Tiếu Ngâm không chết Tôn Nhuế mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ nhân này có quá nhiều bí mật, không thể để nàng chết được.

Ngồi xuống đối diện Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế cần suy nghĩ một chút làm thế nào để rời khỏi nơi quỷ quái này. Tầm mắt lơ đãng nhìn đến cẳng chân đỏ thẫm của Khổng Tiếu Ngâm, nhẹ nhàng nâng chân nàng lên, phát hiện một vết thương rất lớn, có lẽ là khi rơi xuống làm bị thương, vết thương này cần phải nhanh chóng xử lý, bằng không bị nhiễm trùng sẽ rất nghiêm trọng.

"Mà vậy không phải càng tốt sao, về sau không thể làm việc xấu được nữa." Ý tưởng trong đầu ùn ùn không dứt, chờ đến khi Tôn Nhuế định thần lại, chính cô đã dùng dao nhỏ chuyên dụng cắt xé ống quần của Khổng Tiếu Ngâm.

"Vì cái gì phải làm như vậy đây?"

Tôn Nhuế hỏi chính mình, nhưng cũng không có được đáp án, có lẽ nói đến cùng, nàng vẫn là một cô gái nhỏ mà thôi. Tự thuyết phục chính mình xong, cúi đầu xác nhận dòng suối là sạch sẽ, mới đơn giản rửa sạch miệng vết thương, mở cái túi nhỏ bên hông luôn đeo bên người lấy một bình thuốc sát trùng nhỏ. Sau đó lại nhìn quanh bốn phía muốn tìm một miếng vải sạch sẽ nào có thể sử dụng để băng bó hay không, cuối cùng bất lực cởi bỏ cảnh phục xuống, xé tay áo thun của mình ra, bao lấy miệng vết thương của Khổng Tiếu Ngâm lại, cầm máu.

Cũng không thể bỏ mặt Khổng Tiếu Ngâm không lo, Tôn Nhuế chỉ có thể chờ Khổng Tiếu Ngâm tỉnh lại mới tiếp tục tính toán.



"Ưm.." Khổng Tiếu Ngâm kêu một tiếng, Tôn Nhuế đưa mắt nhìn Khổng Tiếu Ngâm, đôi con ngươi ánh lên vẻ vui mừng.

"Cảnh sát Tôn, cô sao lại ở đây, tôi bị bắt rồi à?"

Tôn Nhuế nhún nhún vai, nhìn quanh bốn phía, "Cô cảm thấy cô bị bắt có thể thoải mái như vậy sao?" Giọng cực kỳ lãnh đạm.

Gắng gượng chống thân mình lên, miệng vết thương trên chân đau đớn, mỗi một lần dùng sức, Khổng Tiếu Ngâm đều thấy giống như bị máy xay thịt nghiền nát vậy. Cúi đầu vừa thấy miếng vải màu trắng bao lấy chân, trên đó còn có màu đỏ nhàn nhạt, "Này...cô làm tôi bị thương?"

Tôn Nhuế nghe xong thấy choáng váng, "Nếu là tôi, đem chân cô đánh gãy cho nhanh, chứ chỉ như thế cô vẫn chạy được mà."

Xác định là Tôn Nhuế băng bó cho mình, trong lòng ấm áp, nghĩ cách đứng dậy, đáng tiếc vài lần đều thất bại.

"Đừng có nghĩ chạy trốn, cô như vậy chạy không thoát đâu."

Khổng Tiếu Ngâm lắc đầu, "Tôi không chạy."

"Vậy cô muốn làm gì."

"Cô có thể đỡ tôi một chút không?" Khổng Tiếu Ngâm không có trả lời Tôn Nhuế, cô thấy nàng hiện tại cũng không có sức lực gì để phản kích, cũng theo ý nàng.

Đến gần đột nhiên bị Khổng Tiếu Ngâm ôm lấy cổ, giống như buổi tối ngày đó, ở bên tai chọc ghẹo, "Nếu chúng ta không phải có quan hệ đối lập như thế này, có thể tôi sẽ theo đuổi cô."

Bên tai đỏ lên, "Cô nói gì vậy?"

Khổng Tiếu Ngâm nhìn cảnh sát nghiêm trang trước mặt túng quẫn, khẽ cười một tiếng, "Xin lỗi nha, cảnh sát Tôn."

Tôn Nhuế ngay sau đó cảm nhận được một trận điện lan khắp toàn thân, mắc mưu, Tôn Nhuế té xỉu.



Chờ đến khi lần nữa tỉnh lại, Tôn Nhuế đã cảm nhận được ánh lửa, trợn mắt phát hiện Khổng Tiếu Ngâm đang bỏ thêm củi lửa, bất động nhìn quanh bốn phía, xác định chỉ có một mình Khổng Tiếu Ngâm, liền đứng dậy, dùng tay bóp chặt cổ nàng, "Cô muốn làm gì?"

Khổng Tiếu Ngâm bị Tôn Nhuế siết đến không thở được, môi có chút tím tái, ho khan đứt quãng, "Cảnh sát... Tôn...sao cô thô bạo vậy."

Tôn Nhuế thấy nàng không có lực đánh trả, buông lỏng tay ra.

"Khụ khụ khụ...khụ..." Khổng Tiếu Ngâm ho khan, vỗ ngực làm mình thông khí.

"Cô rốt cuộc làm gì tôi?"

"Thấy cô đáng yêu, muốn hôn một cái, cho nên đem cô kích điện hôn mê thôi."

"Cô!" Tôn Nhuế không thể tưởng tượng được Khổng Tiếu Ngâm có thể nói ra như vậy, tay lại không tự giác đưa lên muốn bóp cổ nàng, chỉ là lúc này lại không dùng sức.

"Sao nào? Cảnh sát Tôn lại muốn bóp chết tôi à?"

"Đây là đâu?"

"Eh, nơi tình yêu nho nhỏ của chúng ta."

Tôn Nhuế chừng từng gặp qua cô gái nào như thế, bề ngoài thì trưởng thành gợi cảm, nói chuyện lại đâu đâu, toàn lời lưu manh muốn đùa giỡn với mình.

Tôn Nhuế thấy hỏi nữa cũng thế, nghĩ nghĩ hẳn là đã lâu chưa ăn gì, cần phải bổ sung ít năng lực cho mình, nên đứng dậy bước ra ngoài.

"Cảnh sát Tôn muốn bỏ lại mỹ nữ tôi đây rồi tự mình đi sao? Nhẫn tâm thật đó."

Tôn Nhuế không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi cửa gỗ, thông minh như Khổng Tiếu Ngâm, nàng biết rõ dưới tình huống như thế này Tôn Nhuế không thể bỏ nàng một mình được, nên rất yên tâm cô ra cửa một mình.



Trong rừng ẩm ướt, đại khái chỉ có thể tìm được một ít nấm không có độc. Tôn nhuế đi qua con đường bùn đất chưa từng bị người dẫm bước đến, những cành cây gỗ mục kêu rắc rắc, cúi đầu lại phát hiện một loại nấm xinh đẹp, mang vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ thế này lại mang đầy độc tố, thật đáng tiếc. Cũng may bên dòng suối có khá nhiều cá, muốn xem thử có thể bắt được hay không, Tôn Nhuế vén tay áo và ống quần lên, thế nhưng đường đường là một cảnh sát lại bị con cá khi dễ, mỗi một lần xuống tay đều thất thủ, chân loạng choạng còn ngã cả người vào nước.

"Mình không tin không bắt được một con!"

Trải qua muôn ngàn vạn khó khăn, cuối cùng mới bắt được hai con cá nhỏ, hai đứa bị xiên qua cây gậy gỗ, được cô vác mang về căn nhà gỗ nhỏ, trong túi còn có một vài cây nấm có thể ăn được.

Trên đường trở về nhớ đến củi lửa chỗ Khổng Tiếu Ngâm cũng không nhiều lắm, lại nhặt thêm mang về.



Cửa gỗ bị đẩy ra, Khổng Tiếu Ngâm thấy Tôn Nhuế trở về, vẻ mặt vui vẻ, "Tôi cứ nghĩ cảnh sát Tôn đi đâu, hóa ra là đi tìm gì đó ăn ha!"

Tôn Nhuế không để ý đến Khổng Tiếu Ngâm, chỉ chuyên tâm nhóm lửa nướng đồ lên. Khổng Tiếu Ngâm ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn Tôn Nhuế, dưới sương khói lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Tôn Nhuế, trước sauu như một đều là không có biểu tình gì, ánh mắt chuyên chú, lông mày theo thói quen lúc nào cũng hơi nhíu lại.

Không có gia vị, Tôn Nhuế chỉ xoay tròn gậy gỗ, nướng đều cá, khi bên ngoài đã chín đều, Tôn Nhuế ngửi ngửi, sau đó dùng tay thử độ ấm một chút, mới mở miệng cắn một cái, hương vị cũng không tệ lắm. Tôn Nhuế tự mình khinh ngạc, lông mày giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

Khổng Tiếu Ngâm xê dịch vị trí ngồi bên cạnh Tôn Nhuế, "Cảnh sát Tôn không cho tôi nếm thử một miếng sao, tôi đói quá ~"

"Muốn ăn thì tự mình bắt cá đi."

Khổng Tiếu Ngâm thấy Tôn Nhuế thờ ơ, vươn tay nắm lấy gậy gỗ bên tay phải cô, đẩy về phía mình, đầu vươn về trước, muốn ăn cá.

Tay Khổng Tiếu Ngâm cũng không ấm áp lắm, mu bàn tay Tôn Nhuế thậm chí cảm nhận được cái lạnh nhè nhẹ. Giữa hai người chỉ cách nhau một con cá, Tôn Nhuế lần đầu tiên nhìn Khổng Tiếu Ngâm gần đến như vậy, làn da trắng nõn tinh tế, hai gò má hồng hồng như trẻ con, đôi mắt thì càng tuyệt sắc, giống như tùy tiện cũng có thể làm người khác rơi vào đó. Tôn dễ đỏ mặt Nhuế làm sao chịu được khoảng cách như vậy, đôi tay nóng lên thiếu chút nữa làm rớt cả con cá xuống.

"Cầm đi, tự mình ăn đi." Tôn Nhuế đem gậy gỗ đặt vào trong tay Khổng Tiếu Ngâm, quay lưng đi xử lý con cá còn lại.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn con cá nướng trong tay, cắn một cái nhìn về phía Tôn Nhuế lẩm bẩm, "Người này đúng là đáng yêu khiến mình khắc ghi trong lòng."

Miễn cưỡng giải quyết vấn đề của cái bụng xong, Tôn Nhuế bắt đầu tính toán làm thế nào để trở về, điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu, không thể dùng. Bèn lấy từ trong túi ra một loại máy nhắn tin BB nhỏ, ấn vài phím sau đó bỏ lại vào túi.

"Đó là cái gì thế?" Khổng Tiếu Ngâm dùng gậy gỗ chỉ vào túi Tôn Nhuế.

"Cô không cần biết."

"Aiya, cảnh sát Tôn lại mắng người ta."

"Ngủ đi, sáng mai chúng ta phải nghĩ cách thoát ra ngoài." Tôn Nhuế nhìn Khổng Tiếu Ngâm, "Thay ca canh gác mỗi người hai tiếng."

"Ừm."

Lúc này đây, thật sự Khổng Tiếu Ngâm không nghĩ muốn tiếp tục nói gở cái gì nữa, nghe lời dựa vào trên tường nghỉ ngơi. Ánh lửa nhảy lên bập bùng, ngẫu nhiên sẽ có vài tia lửa bắn ra, Tôn Nhuế nhàm chám vừa nhìn ngọn lửa vừa khều khuề cây củi, liếc mắt thấy Khổng Tiếu Ngâm nghiên đầu ngủ không thoải mái lắm, khẽ thở dài ngồi vào bên cạnh nàng, để nàng dựa vào vai mình.



Hai tiếng đã sớm qua, Tôn Nhuế cúi đầu nhìn lòng bàn tay toàn là tơ máu, nghĩ đến đây hẳn là hôm đầu tiên gặp bị mình đẩy ngã mà ra, cẳng chân bị thương cũng bởi vì cô, trong lòng không biết vì sao lại đau lòng cô gái bên cạnh này.

"Ehhhh... mấy tiếng rồi." Khổng Tiếu Ngâm vẫn còn buồn ngủ, dựa vào vị trí ngồi trong trí nhớ của đối phương mà tìm kiếm, kết quả giọng nói lại phát ra từ bên cạnh.

"Hơn 5 tiếng rồi."

"A! Sao cô không gọi tôi." Khổng Tiếu Ngâm quay đầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net