Chương 169: Lễ Thất Tịch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hằng vẫn còn có chút lo lắng, quan sát thần sắc Cảnh Thự, cái gọi là kế sách của Cảnh Thự đều là căn cứ theo binh lực hai nước Trịnh Ung đưa ra bước đầu phán đoán, muốn chế định hoàn chỉnh kế hoạch, còn cần cẩn thận phân tích. Đây là một trận chiến quyết định sự sống chết, không chấp nhận được có một chút sơ xót.

Tất Thiệu lại nói: "Hai năm trước, ta thường nghe Trịnh vương nhắc tới ngươi."

Khương Hằng nhàn nhạt nói: "Chắc hẳn là không có lời gì hay."

Thái Tử Linh trêu ghẹo nói: "Ngươi lại biết không có lời hay?"

Tất Thiệu nói: "Trung Nguyên có lời đồn, là có được Khương đại nhân, có thể có được thiên hạ."

Khương Hằng dở khóc dở cười, nói: "Đó là bởi vì, trên người ta mang theo Kim Tỉ."

Kim Tỉ từ trong tay Cơ Tuần đến trong tay Khương Hằng, xét đến cùng, nguyên nhân cũng bởi vì trận hỏa hoạn ở Lạc Dương kia, nói tới nói lui kiểu gì cũng phải về tới trận chiến chư hầu giết thiên tử, lật lại bản án cũ đúng là tự tìm chuyện nhàm chán, cần phải dừng lại.

Khương Hằng đối với điều này thật sự đau đầu, cho dù nhắc tới đề tài gì, phía dưới đều có mạch nước ngầm mãnh liệt, vô cùng không thoải mái.

Tất Thiệu đối với Khương Hằng giống như rất tò mò, lại hỏi: "Ngài đã từng ở Hải Các học nghệ sao?"

Khương Hằng gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một người thích khách cuối cùng chưa bao giờ xuất hiện kia, nếu không phải là Tôn Anh, như vậy lại là ai chứ? Nhưng mà suy nghĩ này chỉ ở trong lòng lướt qua giây lát, chỉ vì tất Thiệu lại hỏi: "Ta đối với Hải Các vẫn luôn rất tò mò."

Thái Tử Linh nói: "Long Vu tướng quân ở rất nhiều năm trước, đã từng gặp qua Quỷ tiên sinh một lần, được lão nhân chỉ điểm mấy chiêu, mới có võ nghệ hôm nay."

Tất Thiệu nói: "Như vậy nếu tu luyện nhiều thêm mấy năm, không phải thành thiên hạ đệ nhất sao?"

Khương Hằng cười nói: "Mục tiêu của Hải Các, hoặc là nói lý tưởng đi, kỳ thật không ở trên võ nghệ, huống chi thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, võ công Hải Các tuy tinh diệu, nhưng làm sao có thể nói được bốn chữ 'thiên hạ đệ nhất' đâu?"

*Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: Người giỏi còn có người giỏi hơn.

Hắn vẫn luôn tin tưởng điều này, chỉ vì Cảnh Thự chưa bao giờ được Hải Các truyền dạy, nhưng hiện giờ cũng dùng sức của bản thân đạt đến cảnh giới cao nhất của võ đạo, có thể thấy được trong trăm ngàn năm nay, võ học trên đời này trước nay chưa từng từng có quyền uy tuyệt đối.

"Như vậy, mục tiêu lại là cái gì?" Tất Thiệu lại hỏi.

"Loại bỏ cục diện thiên hạ tranh đấu," Khương Hằng đáp, "Làm thiên hạ trở về thời kỳ thái bình. Nhưng mà thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, ai cũng không thể bảo đảm được thái bình này sẽ kéo dài mấy ngàn năm, có được bốn năm trăm năm, liền đã không tồi."

Tất Thiệu gật gật đầu, bỗng nhiên Khương Hằng nhớ tới năm ấy mình xuống núi, đã có rất nhiều hoài bão lý tưởng, xác thật như đã cách một thế hệ, lý tưởng dù chưa từng thật sự bị tiêu diệt, nhưng thực tế hiện giờ, hắn biết đã khác nhau rất nhiều.

Nếu Trấp Tông có được thắng lợi chung cuộc, có lẽ cũng coi như là điểm kết thúc của một con đường khác đi, cho dù cùng với kế hoạch lúc ban đầu của mình khác nhau một trời một vực, nhưng Thần Châu có thể trở nên thống nhất như trước.

Thái Tử Linh nhìn Tất Thiệu nói: "Những lời Khương tiên sinh nói khi lần đầu tới Tế Châu, ta đều nhớ rõ."

Khương Hằng cười nói: "Đó là lời nói không biết trời cao đất dày, hiện giờ đều đã vứt ra sau đầu đi."

Cảnh Thự nói: "Là bởi vì gặp ta, tất cả đều là bởi vì ta."

Cảnh Thự khép lại binh sách, cầm cây bút, đối chiếu vũ khí trong sách, bắt đầu tính toán vũ khí Trịnh quân.

"Không phải." Khương Hằng cười nói.

"Đúng vậy," Cảnh Thự nói, "Bởi vì ta, Khương Hằng mới dấn thân vào nước Ung, nâng đỡ mối họa lớn trong lòng này. Nếu lúc trước không có ta, hiện giờ ngươi sớm đã là thiên tử, Triệu Linh."

Khương Hằng nói: "Tính sổ sách của ngươi đi, đừng nói nữa."

Lời kia của Cảnh Thự lại là sự thật, giả như lúc trước không có hắn, Khương Hằng sẽ lưu lại nước Trịnh, khi đó Trịnh tuy không kiên cường mạnh mẽ nhưng Ung, nhưng tương lai vô cùng hứa hẹn, chỉ cần thời gian ba năm, quét dọn chướng ngại trong nước, liên hợp với nước Lương, nhất định có thể xưng bá Trung Nguyên.

"Nếu không có ngươi," Khương Hằng nói, "Ta sớm đã chết ở Ngọc Bích quan."

"Tạo hóa trêu ngươi." Thái Tử Linh cuối cùng nói, "Hết thảy đều là định mệnh, là mệnh số của các ngươi, cũng là mệnh số của Trung Nguyên, chỉ vậy mà thôi."

Khương Hằng gật gật đầu, không khỏi thổn thức nhìn Thái Tử Linh nói: "Ngươi nói ta là một văn nhân, vốn dĩ ôm mục đích làm thiên hạ ngừng chiến, cũng chưa từng có ý định hại ai, như thế nào tới cuối cùng, liền trở thành ác tặc mà mọi người trong năm nước đều ghét ta đâu?"

Tất Thiệu nói: "Đạo lý này ta hiểu. Từ xưa đến nay vẫn luôn như thế. Trong thiên hạ chỉ có người tầm thường mới không có lỗi lầm không có danh tiếng, nếu đã gánh vác cái trách nhiệm này, ngươi cũng không còn cách nào."

Khương Hằng không nghĩ tới có một ngày bản thân mình lại được một tiểu hài nhi mười hai tuổi an ủi, gật gật đầu. Lúc này, Cảnh Thự đã lật xong toàn bộ công văn cùng quân báo, khoanh tay trầm ngâm một lát, nói: "Có bước đầu chiến thuật, nhưng ta cần một cái bẫy."

Lời này là nói với Khương Hằng, Cảnh Thự quay đầu nhìn hắn, nói: "Ta muốn dụ Trấp Tông bước vào, chọn ra một thời cơ tốt nhất."

"Cho nên nói tới nói lui," Khương Hằng dở khóc dở cười nói, "Cuối cùng vẫn là muốn ám sát ông ta sao?"

"Không phải tất cả." Cảnh Thự đáp, "Ngươi có thể cho ta cơ hội đơn độc cùng Trấp Tông gặp mặt sao?"

Khương Hằng nghe Cảnh Thự nói, biết Cảnh Thự đã hạ quyết tâm muốn cùng Trấp Tông không chết không ngừng, tội danh tự tay giết chết nghĩa phụ nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trong thiên hạ, nhưng hắn cũng biết, Cảnh Thự không để bụng.

Chỉ cần Cảnh Thự hạ quyết định, liền càng kiên quyết hơn so với mình.

Khương Hằng nhìn Thái Tử Linh, nghĩ nghĩ, lại nhìn Cảnh Thự, nói: "Nếu nói, Vương bệ hạ xử tử ta, ngươi lại giết Trịnh vương, báo thù cho ta, mang theo đầu Trịnh vương, quay lại đầu nhập nước Ung, Trấp Tông có tin tưởng không?"

Thái Tử Linh nói: "Ta vì sao muốn giết ngươi? Này không hợp lý."

Khương Hằng nói: "Chúng ta vốn dĩ cũng có thù."

Tất Thiệu nghe hai người này nhẹ nhàng bâng quơ, thảo luận làm sao giết đối phương, quả thực không rét mà run, cả hai đều không chút nào đem tính mạng mình đặt ở trong lòng.

Thái Tử Linh nói: "Có thể, ta nghĩ thời điểm Trấp Tông nhìn thấy đầu của ta, nói không chừng cũng không hoài nghi...... Chỉ tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy Trấp Tông chết."

"Không ổn," Cảnh Thự nói, "Bởi vậy, ta nhất định phải rời khỏi bên cạnh ngươi."

Khương Hằng đáp: "Ta có thể trốn được, thời gian sẽ không quá dài, chỉ cần ngươi có thể toàn thân mà lui. Ngươi có thể bình an rời đi chứ?"

Hắn cần phải xác nhận rõ ràng, rốt cuộc lần này người đi chấp hành nhiệm vụ ám sát là Cảnh Thự.

"Ta nghĩ lại đã." Cảnh Thự vô cùng do dự.

Tất Thiệu nói: "Nói ra mọi người cùng nhau nghĩ, Nhiếp tướng quân, nơi này chỉ có bốn người chúng ta."

Vì thế mọi người bắt đầu thương lượng, Khương Hằng nghe xong mở đầu, liền thầm nghĩ lá gan Cảnh Thự thật sự là quá lớn, quả thực đã đổ một lưng mồ hôi lạnh. Thái Tử Linh cùng Tất Thiệu cũng nghe đến trố mắt nghẹn họng.

"Không được không được." Khương Hằng chỉ cảm thấy thật sự quá mạo hiểm, Cảnh Thự muốn cầm theo đầu Thái Tử Linh, đến trong vạn quân ám sát Trấp Tông! Cho dù võ nghệ hắn có cao cường thì cũng là xác thịt, dưới loạn tiễn, chỉ hơi vô ý liền sẽ chết ngay tại chỗ!

Thái Tử Linh nói: "Trấp Tông chết ở trong tay của ngươi, các ngươi cũng nhất định sẽ trở thành tử địch nước Ung. Ai tới thu thập cục diện rối rắm còn lại?"

Cảnh Thự: "Có khác gì với hiện tại đâu?"

Tất Thiệu nói: "Ta cho rằng đến lúc đó Miểu...... Nhiếp tướng quân phải trở về nước, chỉ có như vậy, mới có thể ngăn lại chiến tranh."

Thái Tử Linh cùng Tất Thiệu đều ôm ý tưởng giống nhau, danh vọng Cảnh Thự ở nước Ung vô cùng cao, mấu chốt chính là, Trấp Tông chưa bao giờ đối với bên ngoài tuyên dương Cảnh Thự có lòng phản bội, vẫn dùng lễ anh hùng hạ táng "Trấp Miểu". Giả thiết Trấp Tông trước sau không thay đổi lời nói, sau khi ông ta chết, Cảnh Thự trở lại trong nước liền có thể tiếp quản đại quân còn lại, làm ảnh hưởng lực lượng triều đình, dừng lại bước chân xâm lược.

Nếu không cho dù Trấp Tông chết đi, Ung quân cũng sẽ ngóc đầu trở lại.

Khương Hằng ở trong điện dạo bước, một lát sau nói: "Giả như Trấp Tông chết đi, ngươi có thể chỉ huy quân đội nước Ung sao?"

"Ta không biết." Cảnh Thự nhàn nhạt đáp, "Ngươi hy vọng ta làm như vậy sao?"

Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn chăm chú lẫn nhau, quay trở lại vấn đề lúc ban đầu, nhưng hắn không có để Thái Tử Linh cùng tất Thiệu biết.

"Sửa lại kế hoạch một chút," Khương Hằng nói, "Có lẽ chúng ta còn có cơ hội."

Cảnh Thự ý bảo Khương Hằng nói là được, kế hoạch của Khương Hằng lại càng nguy hiểm, sau khi Thái Tử Linh nghe qua ngược lại nói: "Có thể, ta có thể tiếp thu."

Tất Thiệu nhìn Thái Tử Linh, Thái Tử Linh gật đầu thể hiện sự an ủi, nói: "Liền theo lời ngươi nói đi làm thôi."

Đã qua buổi trưa, mưa bất tri bất giác đã ngừng.

Trong điện yên tĩnh, cuối cùng, Thái Tử Linh nói: "Như vậy, thứ cho ta mấy ngày này, phải thoải mái tận hưởng một chút thời gian trước khi chết."

Khương Hằng: "Muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, thời gian không còn nhiều, đừng lại nhọc lòng chuyện triều đình."

"Chúng ta có thể đem nước Trịnh cùng nước Lương, giao cho hai ngươi không?" Thái Tử Linh nghiêm túc mà nói, "Khương Hằng, ngươi sẽ không cô phụ ta, phải không?"

"Ta sẽ làm hết sức." Khương Hằng thấp giọng nói, "Năm đó thiên tử cũng đem thiên hạ phó thác cho ta, nói ra thật xấu hổ, nhưng mà sức người có hạn."

Tất Thiệu nói: "Nhưng ngươi trước sau vẫn luôn nỗ lực, như vậy là đủ rồi."

Thái Tử Linh cười cười, nói: "Ta phải sống vì chính mình một hồi, nhiều năm như vậy, ta thật sự đã chịu đủ rồi."

Khương Hằng: "......"

Trấp Tông suất quân giết đến, muộn nhất không tới ba tháng, nhanh thì hai mươi ngày. Nói như vậy, Thái Tử Linh đã làm tốt quyết tâm hy sinh vì nước, y trước hết cần an bài tốt hậu sự, bao gồm tương lai nước Trịnh.

"Hôm nay là Thất Tịch," Thái Tử Linh nhìn Cảnh Thự nói, "Ta sai người dẫn hai vị ở trong thành đi dạo đi."

Sau giờ ngọ, Cảnh Thự mới vừa ngồi xuống, Triệu Tuệ liền hưng phấn đi tới.

Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói: "Đây là đồ đệ ta."

"Vậy luận bàn vài chiêu đi." Cảnh Thự lười nhác đứng dậy, vừa lúc hoạt động gân cốt, phân phó nói, "Ngươi tên Triệu Tuệ, đúng không? Đi thay ta lấy một nhánh cây tới đây."

Triệu Tuệ vừa vô cùng hưng phấn, vừa vô cùng cảnh giác, dù sao tên tuổi Cảnh Thự quá vang dội. Kết quả đã được định sẵn, nàng căn bản không tới gần được Cảnh Thự, cho dù làm cách nào, kết quả đều bị nhánh cây chỉ trúng cổ họng.

"Không đánh nữa," Triệu Tuệ nói, "Ta khổ luyện 5 năm, còn không đánh lại ngươi một chiêu! Nếu trong tay ngươi là kiếm, ta sớm đã chết rồi!"

"Ta đã từng nói sao?" Khương Hằng cười nói, "Tập võ là để tranh cường háo thắng đi giết người sao?"

Triệu Tuệ không lên tiếng, giống như có chút giận dỗi.

Cảnh Thự bỗng nhiên lại có chút nghi hoặc, hỏi: "Công phu của ngươi, là ai dạy?"

Triệu Tuệ nhìn Khương Hằng, lại nhìn Cảnh Thự, sau khi chần chờ một lát, nói: "Là Long tướng quân."

"Long Vu sao?" Cảnh Thự nói, "Nhìn không ra."

"Nhìn không ra được y vô dụng như vậy sao?" Triệu Tuệ hỏi ngược lại.

"Nhìn không ra, võ công của y thế nhưng khá tốt." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng có chút kinh ngạc, ở trong miệng Cảnh Thự nói ra "Khá tốt", thật sự là đánh giá rất cao.

"Ta dạy ngươi một bộ kiếm pháp," Cảnh Thự nói, "Ngươi nhất định muốn học."

"Ngươi dạy ta cái gì ta đều muốn học." Triệu Tuệ lại ảm đạm nói, "Nhưng mà ngày mai, ta liền phải quay về đất Việt rồi."

"Ta viết ra cho ngươi." Cảnh Thự trở lại trong phòng, ngồi xuống trước bàn, Khương Hằng liền đem bút đưa cho hắn, Cảnh Thự ở chấm bực trên nghiên, viết xuống tâm quyết võ công.

"Ngươi còn nhớ sao? Khương Hằng nhẹ giọng hỏi.

Cảnh Thự gật đầu, Triệu Tuệ ở một bên tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Kiếm quyết Thiên Nguyệt." Cảnh Thự nói, "Ta không có dạy ngươi Toái Ngọc Tâm Pháp, bởi vì cũng không có người dạy ta. Ngươi dựa theo kiếm quyết, cố gắng luyện là được, không luyện toái ngọc tâm pháp, chỉ có kiếm quyết, không thể trở thành tuyệt thế cao thủ, nhưng ngươi cũng không cần làm thích khách, học chơi là được."

Triệu Tuệ ngay lập tức vui vẻ, tiếp nhận kiếm quyết, như có được chí bảo nói lời cảm tạ với hai người. Khương Hằng cũng hiểu được, Cảnh Thự không biết vận mệnh tương lai bọn họ như thế nào, không muốn võ nghệ này cứ như vậy mà thất truyền, liền chọn người trao tặng.

Còn tâm quyết Hắc Kiếm cùng kiếm thức Sơn Hà, cái trước là Cảnh gia sở hữu, hắn có thể tùy ý xử trí, thất truyền cũng coi như không có gì đáng tiếc. Cái sau lại là hắn tự nghĩ ra, càng không sao cả.

"Bảo vệ tốt cho đệ đệ ngươi," Khương Hằng nói, "Có duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Triệu Tuệ đã mười bốn tuổi, ít nhiều cũng biết bọn họ đang gặp phải tình cảnh nguy hiểm, lúc này ngậm nước mắt nhìn hai người từ biệt thêm một lần. Sau khi rời đi, Khương Hằng nghĩ đến đồ đệ duy nhất của cuộc đời mình lại vô cùng thổn thức, hắn vừa không có trao tặng nàng văn thao, càng chưa dạy nàng võ lược, thậm chí mỗi một lần gặp nhau đều ngắn ngủi như vậy, một thân tài học không người nối nghiệp.

"Đều là mây khói thoảng qua," Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói, "Không cần quá để ý."

"Cũng phải." Khương Hằng gật gật đầu, nói, "Đi, chúng ta đi ra ngoài chơi lễ đi."

Sau liên tục mấy ngày mưa to, thành Tế Châu rốt cuộc mát mẻ trở lại, ánh chiều tà như lửa, Cảnh Thự cùng Khương Hằng thay y phục người Việt, đi ra ngoài cung.

"Hai vị công tử đều là người Việt." Lưu Hoa ở phía trước dẫn đường, cười nói.

"Ừm." Cảnh Thự nhớ tới đầu năm khi ở Dĩnh cung, Hùng Lỗi còn từng thử bọn họ, có ý định muốn khôi phục nước Việt hay không, không nghĩ tới thời thế thay đổi, thân phận Khương Hằng cũng đã có sự thay đổi.

Có Lưu Hoa ở đây, Khương Hằng không tiện thảo luận chính sự nữa, đơn giản quyết định hôm nay sẽ thoải mái nghĩ ngơi, nhìn Cảnh Thự nói: "Lần trước tới Tế Châu, ta còn chưa có đi chơi thoải mái đâu."

Cảnh Thự nói: "Ngươi thích nơi này sao?"

Trong đêm Thất Tịch ngân hà như thác nước, Lưu Hoa đưa hai người tới trước chợ, liền an tĩnh mà đứng ở phía sau Khương Hằng. Trong thành tuy bao trùm sự ngột ngạt và khẩn trương mưa gió sắp tới, nhưng lại bởi vì sau mấy ngày liền mưa to, bá tánh cuối cùng cũng có cơ hội ra cửa, trong chợ vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.

Trên chợ treo đầy đèn sao Thất Tịch, những chiếc đèn sao được làm bằng giấy cùng thanh tre dán lại, làm thành những hình cầu lớn lớn bé bé, giống như những đốm sáng nho nhỏ, trong cơn gió nhẹ trên đường phố cùng hai bên cầu Tế Thủy lúc chìm lúc nổi.

"Chỗ nào cũng thích," Khương Hằng nhìn về phương xa một cái, lại nhìn Cảnh Thự, cười nói, "Chỉ cần ở cùng ngươi, ở đâu cũng đều rất tốt."

Cảnh Thự dựa vào thành cầu, nhìn xuống mặt nước.

Lưu Hoa nhìn hai người lộ ra tươi cười nhàn nhạt, hôm nay nàng cũng mặc một bộ đồ thực đẹp, Thái Tử Linh đặc biệt bảo nàng thay phục sức Việt Nữ, đi theo bên cạnh Khương Hằng dẫn đường cho hắn. Khương Hằng vốn định đơn độc cùng Cảnh Thự đi dạo, nhưng nếu Lưu Hoa đã tới, liền để nàng đi theo chơi, bây giờ bảo nàng quay về trong cung cũng là lẻ loi một mình.

Hai nam một nữ, cảnh tượng này luôn cảm thấy có chút kỳ quái, Khương Hằng chỉ phải không ngừng tìm lời tới nói, không có bỏ mặc nàng.

"Ngươi tới Tế Châu từ khi nào?" Khương Hằng hỏi, "Sinh ra ở chỗ này sao?"

"Đã có nhiều năm," Lưu Hoa nói, "Từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền đã ở thành Tế Châu, đến tám tuổi thì tiến cung."

Khương Hằng nói với Cảnh Thự: "Cầm nghệ Lưu Hoa rất khá."

"Ừm." Cảnh Thự không chút để ý nói, tầm mắt lại dừng ở trên người một người thiếu niên bên bờ sông ở dưới cầu, thiếu niên kia đứng bên bờ sông bồi hồi, như là đang đợi người.

Khương Hằng biết có người ngoài ở đây, Cảnh Thự liền không thích nói chuyện, lại nói với Lưu Hoa: "Ca ta từ trước đến nay đều là như thế này, không thích nói chuyện."

"Ta không có không thích nói chuyện," Cảnh Thự nói, "Ta nói với ngươi còn ít sao? Mỗi ngày đều nói."

Lưu Hoa nở nụ cười, nói: "Nhiếp tướng quân chỉ không quen giao thiệp cùng người lạ."

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Khương Hằng cùng Lưu Hoa nói chuyện phiếm nhiều, lại sợ lệnh Cảnh Thự không vui, vươn tay muốn kéo Cảnh Thự, nhưng Cảnh Thự lại không có lại đây, lôi kéo tay hắn, bắt tay hắn ấn ở trên thành cầu.

"Nhìn hài tử kia." Cảnh Thự nói.

"Y muốn tự sát sao?" Khương Hằng nhìn thiếu niên bồi hồi bên bờ sông, luôn cảm thấy bóng dáng y lộ ra một cổ nôn nóng bất an.

"Không," Cảnh Thự nói, "Y đang đợi người."

Cảnh Thự liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, thiếu niên kia mặc y phục người Việt, không biết vì sao, hắn luôn đối với người Việt sinh ra một loại cảm giác thân thiến vừa sinh đã có. Ba người bị người dưới cầu hấp dẫn lực chú ý, sau đó không lâu, một người khác xuất hiện, là một nam tử thành niên.

"Quả nhiên là đang đợi người," Khương Hằng cười nói, "Làm sao ngươi biết?"

"Thời điểm đợi người chính là như vậy," Cảnh Thự nói, "Có rất nhiều suy nghĩ trong lòng."

Sau đó, nam tử thành niên kia gặp thiếu niên ở dưới cầu, đem thiếu niên kéo vào trong lòng ngực, còn hôn môi y một cái.

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng chợt thấy buồn cười, không có nhìn thêm, Cảnh Thự lại nói: "Kia không phải Tôn Anh sao?"

"A?" Khương Hằng định thần nhìn lại, thật đúng là Tôn Anh!

Tôn Anh nắm tay thiếu niên kia, từ dưới cầu rời đi, còn nhìn lên chỗ cao thổi tiếng huýt sáo.

"Khương đại nhân! Trái ôm phải ấp, thật là sung sướng a!"

Khương Hằng: ".................."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net