Khách quý ghé đến, nhung nhớ khó quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 柒了个柒🎼
Lofter: https://qihuangjushi.lofter.com/

Edit: Hiên

Tác giả: Đây là câu chuyện về Sư Thanh Huyền vừa phi thăng thì xuyên không đến ngàn năm sau. Bối cảnh là thời hiện đại, đặt giả thuyết một ngày ở đích đến bằng một giây ở điểm xuất phát.

---

/Tiếc rằng em chỉ xem tất cả những chuyện này như một giấc mộng thoáng qua/

Hơn bảy giờ rưỡi tối, một luồng ánh sáng trắng mơ hồ hiện lên, đồng thời có những cuộn giấy bị ném đầy xuống đất, nằm vương vãi lộn xộn.

Bầu trời đêm yên tĩnh bị một ngôi sao băng xẻ làm hai nửa, Hạ Huyền lạnh nhạt ngửa đầu trông lên, thầm nhủ chẳng biết tên thần tiên nào sơ ý để lại pháp bảo dưới nhân gian, có khi mấy kẻ này xưa nay vẫn vậy, chẳng bao giờ chịu dừng chân quan sát trước sau gì cả.

Hẻm nhỏ nơi đô thành này sẽ hết sức tĩnh mịch mỗi khi đêm đen bao trùm, song hôm nay lại quá mức vắng lặng. Cửa tiệm sách cũ mở ra, để lộ không gian đen kịt bên trong. Tiệm sách cũ nhỏ ở đầu hẻm trông không lớn, chỉ có một cánh cửa nhỏ kêu cót ca cót két. Mặc kệ ngôi sao băng trên trời nhưng lại hứng thú với tiệm nhỏ này nên Hạ Huyền bèn tiến lên xem thử thế nào.

Bên trong có người...

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến hắn đột nhiên cảm thấy kỳ quái.

Một bước, thêm bước, lại bước nữa...

Khi người nọ hiện ra trước mắt, đồng tử Hạ Huyền chợt co rút lại.

"Sư Thanh Huyền", ngay khoảnh khắc hắn bàng hoàng thốt lên cái tên này, thiếu niên trước mặt cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau giữa bóng tối.

Cơ mặt Sư Thanh Huyền giãn ra, y nói: "Huynh đài, huynh biết ta sao?" Y đứng dậy đi về phía Hạ Huyền, "Huynh biết đây là đâu không? Ta đang lật sách thì đột nhiên không gian lại thay đổi, thật là lạ quá đi."

Hạ Huyền vô thức lùi về sau một bước, không thốt nổi lời nào. Người trước mặt rõ ràng là Sư Thanh Huyền, thân khoác áo trắng, trên người mang theo rất nhiều pháp bảo, quạt Phong Sư giắt bên hông, vai đeo trường kiếm, phất trần có lẽ vừa bị đánh rơi trên mặt đất giờ cũng đã được y nhặt lên, phẩy hai cái rồi vắt qua cánh tay.

Sư Thanh Huyền lại tiến thêm hai bước, "Quần áo của huynh đài... Với cả chỗ này... này! Hẳn là tiên cảnh không thuộc về trần thế. Chắc huynh đài là thần tiên rồi?" Giữa đêm hè, Hạ Huyền mặc áo sơ mi mỏng, tay áo dài xắn lên đến cùi chỏ, trên cổ áo có chiếc ghim cài màu bạc, cả bộ đồ đều được ủi phẳng phiu, cẩn thận tỉ mỉ đâu ra đó. "Tôi là quỷ."

Hắn nhìn Sư Thanh Huyền bằng ánh mắt như dại ra, đã mấy trăm năm rồi, chiếc hộp hồi ức cứ ngỡ đã trôi dạt về miền hoang vu dường như lại được mở ra.

Ánh lửa rợp trời tựa đóa hoa lăng tiêu rực sắc đỏ cam.

Hạ Huyền hiểu rất rõ biệt ly là cảm giác thế nào, em gái hắn, vị hôn thê của hắn, mẹ hắn và cha hắn, lúc sinh thời hắn đã từng trải... nỗi giày vò sâu sắc nhất khi ly biệt rồi.

Trở thành Quỷ vương, tinh thông pháp thuật hệ Thủy, song lại không thể cứu nổi một người mà bản thân đã nhung nhớ mấy trăm năm.

Đây thật sự là... chuyện buồn cười bậc nhất thế gian.

Chẳng phải em ấy là gió hay sao? Không chừng em chỉ đang đi đến một nơi nào khác thôi nhỉ?

Sư Thanh Huyền hoàn toàn không thèm để ý vẻ mặt của Hạ Huyền, chỉ vừa đong đưa phiến quạt trên tay vừa nhìn tới nhìn lui khắp người hắn, chỉ thiếu nước chọc được một cái lỗ thủng trên đó. Hạ Huyền tỏ ý "người sống chớ gần", vẻ mặt như sắp đánh người tới nơi. Sư Thanh Huyền giả vờ thành khẩn nói: "Không ổn rồi không ổn rồi, rốt cuộc đây là đâu thế? Ta phải về nhanh thôi, không thì anh ta sẽ lo lắng đấy, tối mai ta còn phải làm lễ nhập điện đây này."

"Em vừa nhập điện?"

"Đúng vậy."

"Đây là thế giới của một ngàn năm sau."

Hạ Huyền biết người hiện đại hay viết mấy cái tiểu thuyết xuyên không kỳ quái, thế là từ "xuyên không" thoáng hiện lên trong não hắn, suýt chút nữa hắn đã thốt ra câu "Em xuyên không rồi."

Trong một thời không chỉ có thể tồn tại một Sư Thanh Huyền, điều ấy đồng nghĩa với việc ở thời không này, Sư Thanh Huyền đã không còn nữa.

Hắn cau mày, hai người cùng đối mắt nhau trong tiệm sách nhỏ. "Ha ha ha ha, phải xưng hô với huynh đài thế nào, ái chà, thời tiết hôm nay tốt ghê, ha ha ha ha ha."

Giọng điệu vừa xa lạ vừa thân quen bao lấy Hạ Huyền, hắn thử giãn đôi hàng mày đang chau chặt. "Hạ Huyền."

"Tên của tôi... Hạ Huyền." Hắn lặp lại thêm một lần. Cũng bởi khi đó hắn nhớ đến lần đầu gặp Sư Thanh Huyền, y đã giả vờ không nghe rõ, hắn phải lặp lại ba lần cái tên "Minh Nghi" thì y mới cười gọi "Minh huynh".

"Ta có thể gọi huynh là Hạ huynh không?"

Hạ Huyền quay đầu bước đi, Sư Thanh Huyền lập tức đuổi theo, "Vậy quyết định như thế nhé! Hạ huynh, huynh có thể giúp ta không? Ta không biết sao mình lại đến đây nữa, mà nếu lỡ không về được thì phiền phức lắm."

"Tốt nhất em nên thay một bộ quần áo khác đi." Hạ Huyền nói.

Sư Thanh Huyền nhìn Hạ Huyền một lượt rồi bấm tay thi pháp, nháy mắt quần áo trên người đã thành áo sơ mi và quần tây trắng, tóc cũng ngắn đi. Hạ Huyền nghiêng mắt nhìn y rồi ngoảnh đi nơi khác.

Tiệm sách này cách nhà Hạ Huyền không xa, bên ấy cũng yên tĩnh giống hệt chốn đây. Đặc biệt là vào buổi tối, nơi bị kẹp giữa hai con phố cổ này sẽ giúp hắn có thể ẩn náu khỏi những ồn ã xô bồ.

Trông lên ngọn cột điện sặc sỡ ven đường, tựa như nó có thể đối diện với sao Bắc Cực.

Sư Thanh Huyền đi theo Hạ Huyền đến một tòa nhà hai tầng nho nhỏ có tuổi thọ đã cao, nhưng bề ngoài lại không hề cũ kỹ. "Hạ huynh?" Sư Thanh Huyền lên tiếng gọi: "Đây là nhà huynh sao?"

Hạ Huyền không đáp lời mà chỉ nói: "Vào đây." Sư Thanh Huyền theo lời hắn đi vào nhìn chung quanh một lượt. Hạ Huyền lại nói: "Em cứ tin tưởng một người lạ như tôi thế à?"

Giữa đôi mày nặng nề dường như toát lên vẻ chờ mong, nét mong chờ ấy bị Sư Thanh Huyền bắt được, y cười nói: "Ta tin."

Tháng Sáu tháng Bảy, đầu đến giữa hạ, chẳng biết gió hè từ đâu thổi tới. Trong phòng Hạ Huyền không có nhiều đồ đạc, những món đồ sinh hoạt cần thiết có thể nghĩ đến đều được đặt chỉnh tề ở vị trí thuộc về nó, ngoài chúng ra thì không còn gì hết. Hắn tiện tay mở máy điều hòa không khí, sau đó cũng tiện tay bỏ điều khiển từ xa vào ngăn kéo.

"Oa, đây là gì vậy?" Sư Thanh Huyền nhìn chăm chú thứ đồ đang thổi ra gió lạnh.

"Máy điều hòa không khí." Hạ Huyền nói: "Dùng để điều tiết nhiệt độ." Không hổ là phát minh vĩ đại của nhân loại, dù là Quỷ vương hay thần tiên gì cũng phải bái phục nó.

"Vậy cái này là gì?" Sư Thanh Huyền vịn lấy ti vi lắc qua lắc lại.

"Ti vi, không có tác dụng gì."

"Còn cái kia?" Sư Thanh Huyền nhìn về kệ để đồ cổ, một chiếc quạt hỏng chiếm vị bắt mắt nhất trên chiếc kệ đó.

Hạ Huyền nhanh tay lấy chiếc quạt kia lại, "Không có gì.", rồi hắn lại đặt thứ nhìn gần như chiếc quạt đó lại chỗ cũ, "Đồ cổ thôi."

Bỗng Sư Thanh Huyền nở nụ cười, "Ha ha ha ha, ta không gây chuyện gì đâu."

"Thói quen thôi." Hạ Huyền nói xong mới nhận ra có gì đó sai sai, bởi Sư Thanh Huyền đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, "Huynh biết tên ta nhưng ta lại chưa từng gặp huynh, chẳng lẽ rất lâu trước đây ta từng quen biết huynh? Ừm... không đúng. Huynh nói đây là một ngàn năm sau, vậy thì một thời gian sau khi trở về, ta sẽ quen biết huynh. Có phải không? Có đúng hay không?"

Hạ Huyền kéo cà vạt, cởi ra rồi ném qua một bên, "Đúng thì sao, sau này em về rồi thì cũng đâu nhớ rõ."

"Sao huynh biết ta sẽ không nhớ rõ?" Sư Thanh Huyền vẫn không buông tha mà hỏi.

Hạ Huyền nói: "Nếu như em nhớ thì khi gặp ta lần đầu, em phải nhận ra ta mới đúng." Đôi mày hắn vẫn chưa giãn ra.

Sư Thanh Huyền "à" một tiếng, ngón tay vuốt bừa phải nút mở ti vi, chỉ cần nhấn nhẹ là thứ giống như công tắc mở hộp kho báu này đã mở ra.

Bản tin dài dòng chưa bao giờ dừng lúc này thật như lại xuất hiện một thủ thuật mới gì đó. Sư Thanh Huyền nhìn chiếc hộp thần kì kia không chớp mắt, người đầu trọc trên ti vi nói: "Tối nay trên bầu trời có một tia sáng kỳ lạ xuất hiện." Dây thần kinh Hạ Huyền lập tức căng chặt.

"Lúc em đến đây đã có chuyện gì xảy ra?" Hạ Huyền hỏi.

"Hả? Không có gì cả." Sư Thanh Huyền nhìn bộ sô pha lớn vừa trắng vừa mềm, cảm thấy nếu không ngồi thì sẽ có lỗi với nó lắm, "Ta đang đi trên đường, vào một quán rượu thì chẳng biết vì sao mà sau khi bước vào đó, ta đã đến căn phòng kia."

"Em không đi quán rượu thì không được à!" Hạ Huyền nổi giận ấn y vào sô pha.

Sư Thanh Huyền vội vàng tìm chỗ chống người, khó khăn lắm mới ngồi vững được thì lại va vào ánh mắt như muốn giết người của Hạ Huyền, y thầm nghĩ: Sau này mình sẽ quen người này hả? Huynh ấy thật sự không phải muốn giết mình à?

"Hạ huynh, chuyện gì cũng từ từ, bỏ dao xuống trước đã."

"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, uống rượu là hỏng việc! Uống rượu hỏng việc! Em rỗi quá hay là ăn no rửng mỡ hả!"

"Ta tiện đường vào đó thôi mà", Sư Thanh Huyền chẳng hiểu vì sao, y kêu lên: "Giờ ta mới quen huynh thôi, sau này huynh nói gì với ta sao mà ta biết được! Hơn nữa, ông nội ơi sao huynh lại lấy cả dao ra thế!"

"Cắt, táo." Hạ Huyền nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hả?" Sư Thanh Huyền đơ ra.

Trời đã về khuya mà Sư Thanh Huyền vẫn còn lăn lộn trên giường, thực sự không thể ngủ được. Y lại ỷ vào thân thể thần tiên của mình mà rón ra rón rén chạy ra cửa nhà Hạ Huyền. Không ngờ ngay lúc đó Hạ Huyền lại mở cửa ra, chính hắn cũng không đoán trước được y lại mò ra đây giờ này nên vừa mở cửa đã muốn đóng lại ngay.

"Em làm gì thế?" Hạ Huyền hỏi.

"Ta..." Sư Thanh Huyền nghĩ vài cái cớ trong đầu, cuối cùng nhả từng chữ chậm rì rì: "Ta đói rồi."

"Không phải em là thần tiên sao?" Hạ Huyền lạnh lùng nói.

"Thần tiên thì không được đói bụng hử?" Sư Thanh Huyền vô cùng có sức mà cãi lại.

Hai người đứng đối diện nhau, đến khi nghe chiếc đồng hồ thạch anh trên tường đập từng hồi vào dây thần kinh của mình, sau đó kim giờ chỉ về số mười một thì Sư Thanh Huyền cảm thấy giằng co không được nữa nên chịu thua, nói: "Ta sẽ không gây phiền phức cho huynh đâu."

"Đã nói rồi, thói quen của tôi thôi." Giọng Hạ Huyền rất nhạt, nhạt như một món ăn chẳng được nêm muối.

Lại thêm một hồi lặng thinh.

"Ngủ không được à?" Hạ Huyền mở rộng cửa phòng, dùng lưng chắn ánh sáng. Hắn thấy Sư Thanh Huyền gật đầu thì nói: "Em đang nghĩ cách quay về sao?" Sư Thanh Huyền gật đầu rồi lại vội lắc đầu.

"Có thể lấy chiếc quạt kia cho ta xem chút không?" Sư Thanh Huyền tựa vào bức tường trắng, cất lời.

Hạ Huyền nói: "Không phải nó đang ở trên giá sao, nếu muốn thì em cứ lấy xem."

Sư Thanh Huyền vẫn chưa buông tha cho hắn, "Ta nói là cái mà huynh đã giấu đi ấy, động tác đổi quạt của huynh nhanh ghê, suýt chút nữa là ta không nhìn thấy rồi. Tuy chiếc quạt cổ kia nhìn thì tương tự nhưng chúng không giống nhau đâu." Thấy thái độ Hạ Huyền vẫn thờ ơ không hề suy suyển, Sư Thanh Huyền đành ngả bài: "Chiếc quạt mà huynh giấu rất giống quạt của ta." Y lấy quạt Phong Sư ra, vung vẩy trước mặt Hạ Huyền. "Không dám giấu giếm, thực ra vừa vào cửa là ta đã thấy rồi."

Hạ Huyền đột nhiên bắt lấy vai Sư Thanh Huyền, y bị sức mạnh của ngón tay hắn dọa cho hoảng hốt.

Song hắn liền buông ra ngay. Khi quay người vào nhà, hắn cũng kéo Sư Thanh Huyền đang đứng ở cửa theo, lúc này mới cho y nhìn thấy quạt Phong Sư được đặt hết sức chỉnh tề nghiêm túc trên bàn.

Sư Thanh Huyền từ từ mở quạt Phong Sư trong tay mình ra, rồi cũng cẩn thận mở quạt Phong Sư trên bàn, "Vết rách trên này..."

"Em muốn biết?" Hạ Huyền cầm lấy chiếc quạt hỏng, trầm giọng hỏi.

"Không. Ta không muốn biết. Chuyện tương lai còn chưa xảy ra thì có nghĩ về nó cũng vô ích, nếu quạt đã muốn rách thì giờ ta sửa lại cũng chẳng được gì." Sư Thanh Huyền gấp quạt Phong Sư lại.

Trăng treo giữa trời, nhìn qua cửa phòng ngủ có thể thấy những tòa nhà cao tầng san sát, vắng lặng dưới khoảng trời đêm. Mười mấy năm về trước, bên ngoài khung cửa sổ này chỉ là những ngôi nhà thâm thấp, trông hết sức thoáng đãng, vừa liếc mắt nhìn đã có thể thấy dòng sông ở phía xa.

Hạ Huyền kéo rèm cửa sổ vào, "Trước đây không sửa thì giờ sửa cũng chưa muộn." Hắn nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Huyền, tựa như đang hỏi xem y có đồng ý hay chăng.

"Giữa chúng ta đã xảy ra vài chuyện nhỉ?" Sư Thanh Huyền tinh ranh nói: "Huynh nói huynh muốn sửa chữa lại mối quan hệ của chúng ta?"

Hạ Huyền lặng thinh không đáp. Hắn lại kéo rèm cửa sổ ra, mặc cho sắc ngà từ vầng trăng cao kia tràn vào.

"Vậy nếu ta nói ta đói thì huynh có nấu cho ta ăn không?" Sư Thanh Huyền đi đến trước mặt hắn, "Hoặc khi huynh đói bụng thì ta nấu cho huynh ăn cũng được."

"Khả năng thích ứng của em xưa nay vẫn tốt vậy." Hạ Huyền trêu: "Nếu như em không làm nhà bếp nổ tung trong vòng một phút thì cho em nấu cũng chẳng vấn đề gì."

"Cứ quyết định vậy đi! Đúng rồi, sinh nhật huynh là ngày nào vậy? Ta sẽ làm cho huynh một tô mì Dương Xuân..." Sư Thanh Huyền không biết mình đã nói sai điều gì khiến vẻ mặt người vừa nói cười với mình bỗng dưng trở nên tệ đi rất nhiều.

"Người chết không đón sinh nhật." Nói xong sắc mặt hắn thoải mái hơn mấy phần. "Em nấu vào ngày sinh nhật của chính mình là được, có điều thời nay hình như người ta không chuộng việc ăn mì Dương Xuân vào sinh nhật đâu."

"Thế thì ăn cái gì?" Sư Thanh Huyền hỏi.

"Bánh ga tô mừng sinh nhật."

Ta một lời, người một lời, thế là đêm đó đã trôi qua, thậm chí Sư Thanh Huyền chẳng rõ mình chìm vào giấc ngủ khi nào. Sáng sớm hôm sau, đúng tám giờ thì đồng hồ báo thức reo vang làm y giật thót tim, nhác thấy ánh ban mai ngoài cửa sổ, y lại ngỡ mình vẫn còn đang ở trong điện Phong Sư.

Sư Thanh Huyền nhớ mang máng hôm qua Hạ Huyền đã nắm chặt tay mình, song sáng sớm tỉnh dậy y lại không còn nhớ rõ nữa.

Mười một giờ. Hạ Huyền cảm thấy Sư Thanh Huyền quá mức trầm lặng, y vừa đến thế giới này nhưng lại chẳng đi nhìn đông ngó tây. Đến khi đẩy cửa ra hắn mới phát hiện người này đang vùi đầu trên giường, lệ đổ đầy mặt.

"Cảm động quá đi." Sư Thanh Huyền nghẹn ngào nói.

Hạ Huyền bước hai bước đến gần y, cau mày hỏi: "Em đang xem cái gì đấy?" Hắn chăm chú nhìn mới thấy trong tay Sư Thanh Huyền là một bộ tiểu thuyết ngôn tình chẳng hề nổi danh.

Hạ Huyền kinh ngạc hỏi: "Em lấy từ đâu vậy?"

Sư Thanh Huyền che mặt đáp: "Ở tiệm sách hôm qua." Y cố kìm nước mắt, "Sao huynh lại bày ra vẻ mặt đó thế?"

"Tôi đang vui vì đó là tiệm sách chứ không phải quán bar." Hạ Huyền đáp lời.

Sư Thanh Huyền cảm khái: "Huynh có biết tại sao khi kết thúc truyện, bọn họ phải dùng thuyền để đi xa lúc chia ly không?"

Hạ Huyền nhớ lại những tháng năm xưa cũ, khi ấy hắn phiêu bạt chốn đại dương bao la, chẳng hề định trước mình sẽ đến nơi nào.

"Tại sao?"

"Bởi vì sợ chia ly, do vậy nên mới hy vọng đối phương sẽ đi thật xa. Tưởng tượng được cảnh cánh buồm trắng nơi khơi xa ngày càng nhỏ đi, tưởng tượng cánh hải âu lượn quanh nơi ánh tà dương chảy trên mặt biển, song không tưởng tượng nổi con thuyền kia sẽ đến nơi nào."

"Em cũng phải đi xa sao?" Hạ Huyền cất lời hỏi người trước mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net