Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tức khắc, mọi người ở đây nghe được lời này đều giật mình.

Đặc biệt là Nghi tiệp dư quỳ gối dưới thềm, tưởng thoát chết, đang yên lòng thì nghe xong lời này, ánh mắt nháy mắt biến đổi, ngẩng đầu nhìn Tiết Yến.

Nàng dĩ nhiên phải phái cung nữ nàng tin tưởng nhất đi làm loại chuyện này. Ả này được mang đến từ trong nhà, từ nhỏ theo nàng, lại là người biết võ, không giống Đào Chi xuất đầu lộ diện khắp nơi, là người thích hợp nhất.

Nhưng nàng không nghĩ rằng, lúc tối như bưng, đôi mắt Tiết Yến lại tốt như vậy, thậm chí còn nhớ rõ.

Nàng ngẩng đầu, thấy Tiết Yến bình tĩnh xoay người lại, chỉ về hướng cung nữ phía sau nàng.

"Chắc hẳn là nàng ta, má trái có nốt ruồi. Đêm qua trên lầu có pháo hoa, nhi thần thấy rõ ràng." Tiết Yến nói.

Lừa Quân Hoài Lang ra ngoài rồi đẩy vào hồ Thái Dịch là người của Nghi tiệp dư, mà Nghi tiệp dư lại có tư tình cùng linh đài lang trong Khâm Thiên Giám, người đã dự đoán hôm nay có hung.

Hiện giờ, ba người có liên hệ với chuyện này đều ở đây, mọi người không cần nghĩ nhiều cũng xem rõ quan hệ trong đó.

Tức khắc, sắc mặt đám người trở nên sâu xa khó đoán.

Đặc biệt là Thanh Bình Đế ngồi trên đài cao, thần sắc biến đổi, ánh mắt tức khắc trở nên bén nhọn.

Hắn lúc trước chưa bao giờ ngờ rằng, đoá hoa trắng nhỏ Nghi tiệp dư lại có thủ đoạn như vậy.

Nếu ngày hôm qua ban đêm là người của nàng đẩy Quân Hoài Lang xuống hồ Thái Dịch, như vậy, thế tử Quân gia bị hại, mình và Vĩnh Ninh Công sinh hiềm khích, Tiết Yến bị kết luận là tà ma thế tử Quân gia đụng phải...... đều do nữ nhân này gây ra.

Đã liên lụy con vua, lại can hệ triều đình.

Hắn không nghĩ đến, người lẽ ra không đáng lo nhất, kết quả lại mang đến phiền toái lớn nhất.

Thanh Bình Đế không dám tin, đồng thời, một ngọn lửa giận dâng thẳng lên não.
Bản thân vậy mà bị một nữ nhân yếu đuối đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Hắn nhìn về phía Nghi tiệp dư, căm giận hỏi: "Là cung nữ của ngươi?!"

Hai mắt đỏ lên vì khóc của Nghi tiệp dư nhìn về phía Thanh Bình Đế.

Phụ thân nàng lấy lui làm tiến, giữ được nàng, cũng mượn cơ hội biểu hiện lòng trung thành trước mặt hoàng thượng. Vốn khi việc qua đi, mặc dù nàng bị giam cầm ở lãnh cung, nhưng vẫn còn cơ hội. Con của nàng đã đến tuổi vào triều, chỉ cần hắn có thể bước lên ngai vàng, nàng sẽ có hi vọng.

Nhưng nếu bị định tội việc này, đây chính là bọn họ lợi dụng sấm vĩ để hãm hại hoàng tử, nàng khó thoát cái chết, Hứa gia cũng không thoát được liên quan.

Xen vào tranh đấu trữ vị (vị trí thái tử) là vảy ngược lớn của Thanh Bình Đế.

Nếu như vậy, không chỉ có nàng khó thoát tội chết, còn sẽ vì vậy liên lụy đến hoàng tử của nàng, liên lụy đến toàn bộ Hứa gia. Hoàng nhi của nàng sẽ không còn có sức để trở mình.

Nghi tiệp dư vội vàng lắc đầu: "Hoàng Thượng, thần thiếp không biết chuyện này!"

Nàng cắn chết không thừa nhận, nghĩ rằng Thanh Bình Đế cũng không có biện pháp. Việc nàng cùng linh đài lang lén gặp mặt là bị mọi người bắt gặp, hết đường chối cãi, nhưng cung nữ này tối qua làm gì không thế chỉ có một người Tiết Yến ăn nói bừa bãi.

Quả nhiên, Thanh Bình Đế không nói nữa, nhìn về phía Tiết Yến.

"Có người khác nhìn thấy không?" Hắn hỏi.

Chỗ kia hẻo lánh, tổng cộng chỉ có hai người Tiết Yến và Quân Hoài Lang, Quân Hoài Lang thì còn hôn mê. Huống chi, mặc dù Quân Hoài Lang tỉnh, y đối diện cung nữ nọ cũng chỉ một hai lần, hơn phân nửa là không nhận ra.

Chỉ bằng hắn một người chỉ ra và xác nhận, hiển nhiên là không được.

Tiết Yến lại không mảy may bối rối.

Hắn chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần không nhớ lầm, lại cũng không chứng cứ nào khác. Nhưng có thể đem người này giải đến Thận Hình Tư rồi xử trí."

Nghi tiệp dư thở phào một hơi.

Phụ thân nàng đang ở đây, đương nhiên sẽ biết phải làm gì.

Bọn thái giám quan viên của Thận Hình Tư ít nhiều đều có dính dáng đến nhà hắn. Tỉnh bơ chơi chết một người thật quá dễ dàng.

...... Tiểu tử này nhìn khôn khéo, kỳ thật cũng chỉ như thế.

Thanh Bình Đế nghe vậy, gật đầu đáp ứng.

"Cứ như thế đi." Hắn nói.

Ở thời điểm Nghi tiệp dư thở phào nhẹ nhõm, Tiết Yến lần nữa mở miệng.

"Nhi thần thỉnh chỉ, tự mình thẩm tra xử lý cung nữ này." Hắn nói.

Thanh Bình Đế nhìn về phía hắn.

Thì thấy Tiết Yến bình thản nói: "Nhi thần gặp qua cung nữ đó một lần, từng có tiếp xúc với nàng, cũng có chuyện muốn hỏi nàng. Nhi thần sợ Thận Hình Tư có chỗ nào sơ suất, lỡ đâu ra tay nặng một chút, tra tấn phạm nhân đến chết thì không còn chứng cứ."

Mấy chữ chết không đối chứng nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai hai cha con Nghi tiệp dư.

Ai cũng nghe hiểu, hắn sợ bọn họ âm thầm hại chết phạm nhân, cho nên muốn đích thân giám sát.

Thanh Bình Đế nghĩ một chút, lập tức đồng ý.

Dù sao nếu là sự thật, vậy cung nữ này chính là hung thủ hãm hại thế tử Vĩnh Ninh Công. Nếu chết không minh bạch, mình cũng không biết nói lại cho Vĩnh Ninh Công thế nào cho tốt.

Chung quy sau mấy năm, vẫn còn chỗ dùng hắn.

Tiết Yến lại nói: "Nhi thần còn nghĩ thỉnh phụ hoàng cho nhi thần một phần nhân mã."

Thanh Bình Đế hỏi: "Ngươi muốn người làm gì?"

Tiết Yến nhìn Hứa tướng đang nằm sấp trên đất một cái.

"Nhi thần muốn phái người ra cung điều tra người nhà của cung nữ này." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói. "Nếu họ bị khống chế, ả ta tất nhiên không thể nói thật, thẩm tra sẽ khó khăn hơn nhiều."

Nghi tiệp dư không dám tin mà mở to hai mắt.

Cung nữ kia là người hầu nàng mang đến từ trong nhà, cha mẹ thân sinh hiển nhiên đều ở nhà nàng, chịu cha mẹ nàng điều khiển. Cung nữ này xảy ra chuyện trong cung, Hứa gia sẽ khống chế tốt cha mẹ ả, dùng làm cam đoan tốt nhất để ả không nói lung tung.

Nhưng cái này... đều bị Tiết Yến nói rõ ràng cho Thanh Bình Đế.

Năm đó, nàng chỉ nghĩ đem tên này đưa đến đất Yến, để bị nơi hoang dã kia nuôi dưỡng thành mọi rợ, không ngờ rằng lại nuôi ra một con sói.

Tiết Yến đưa mắt, bình thản đối mắt với nàng.

Thanh Bình Đế nghe vậy, cảm thấy hắn nói có lý, lại liếc mắt nhìn Hứa tướng một cái, nói: "Tự đi làm đi, trẫm phái một đội Kim Ngô Vệ nghe ngươi sai khiến."

Dù sao đưa ra yêu cầu là Tiết Yến, làm việc cũng là Tiết Yến. Vậy thì đưa cho hắn làm, Thanh Bình Đế cũng rất muốn biết, Hứa gia có lòng muông dạ thú, có thật cài tai mắt vào trong cung hay không.

Tiết Yến nghe vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh lãnh chỉ tạ ơn, ghé mắt nhìn Tiến Bảo một cái, liền dẫn hắn ra ngoài.

Mà ở phía sau hắn, Hứa tướng đang quỳ rạp trên đất quay đầu nhìn Nghi tiệp dư.

Hiện giờ, cung nữ này không thể động vào, người nhà ả ta cũng không thể xử lý bừa bãi. Vì ngăn chặn việc ngoài ý muốn, bọn họ chỉ có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất, mới có thể đảm bảo an toàn của Hứa gia.

Bọn họ làm cha con nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt, Nghi tiệp dư đã hiểu ý tứ của hắn.

Mình vậy là... nhất định bị Hứa gia từ bỏ.

Hai chân Nghi tiệp dư mất hết sức lực, ngồi quỳ trên mặt đất, hai hàng nước mắt chợt chảy xuống.

——
Thận Hình Tư còn chưa dụng hình, cung nữ kia đã ngoan ngoãn khai ra.

Nàng chỉ nói Nghi tiệp dư âm thầm ghen ghét Thục phi được sủng ái, bèn nảy ý xấu với con cháu Thục phi, sai ả đẩy Quân Hoài Lang xuống nước, nghĩ muốn cho Thục phi một bài học.

Mà việc này không liên quan đến Hứa gia, cũng không quan hệ đến Tứ hoàng tử, do chính Nghi tiệp dư ghen ghét đố kị mà làm chuyện hồ đồ.

Tiết Yến ngồi ngoài buồng giam, nhìn cung nữ kia ký tên đóng dấu, bảo người của Thận Hình Tư đem đơn kiện giao cho Thanh Bình Đế.

Không bao lâu sau, thánh chỉ của Thanh Bình Đế đến, đem cung nữ ngũ mã phanh thây, Nghi tiệp dư bị ban lụa trắng tự sát.

Tiết Yến đưa thánh chỉ cho Kim Ngô Vệ chấp hành rồi đứng dậy, đi ra ngoài Thận Hình Tư.

Vừa ra Thận Hình Tư, Tiến Bảo lập tức đuổi theo hắn.

"Chủ tử, ngài sao không tiếp tục tra?" Hắn vội vã nhỏ giọng hỏi. "Rõ ràng lời khai của ả không đúng sự thật, ngài còn để mặc cho Hứa gia phái người đến chuyển lời cho ả!"
Tiến Bảo thế mà gấp muốn chết.

Tiết Yến nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

"Nghi tiệp dư đã chết." Hắn khẽ cong môi.

"Như vậy là đủ rồi."

Tiến Bảo nghe vậy, cảm thấy không cam tâm như cũ, đi theo sau Tiết Yến lầm bầm.

"Ngài đáng lẽ không nên phô trương trước mặt bọn hắn, nói ra hết kế hoạch!" Hắn nhỏ giọng nói. "Nếu trộm điều tra hắn, vậy chẳng phải một phát ăn luôn sao! Chỉ là đáng tiếc, ai......"

Tiết Yến nhướng mày.

Là do những ngày qua mình biểu hiện quá hiền lành sao? Thế nào mà gan chó của nô tài này phình lên không ít.

"Ngươi thật ồn ào." Tiết Yến liếc mắt, nhàn nhạt mở miệng.

Tiến Bảo đành phải đóng miệng lại, khẽ khàng không có sức sống mà đi theo phía sau hắn.

Tiết Yến thu lại ánh mắt.

Những lời đó của hắn dĩ nhiên là phải nói. Hắn chờ Hứa tướng vào cửa mới nhận ra cung nữ, chính là để nói những lời đó cho Hứa tướng nghe.

Gia nghiệp của Hứa gia to lớn, gốc rễ thâm sâu, quan hệ lại cực rộng. Chớ nói một đội Kim Ngô Vệ, cho dù cho hắn số người gấp ba, trong thời gian ngắn cũng không tra ra cái gì.

Hắn cố ý diễn trò trước mặt Thanh Bình Đế, nói ra những lời đó là để hù dọa bọn họ.

Bọn họ vốn đang mất mặt trước Thanh Bình Đế, hoảng loạn tinh thần sa sút, hơn nữa một việc lớn như vậy bị phát hiện, tất nhiên không dám lại đánh cược. Mặc dù chỉ có nửa phần khả năng bị điều tra ra, bọn họ cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Nghi tiệp dư hiện giờ chẳng qua chỉ là một thứ dân bị cho vào lãnh cung, đã không còn tác dụng gì với Hứa gia.

Dư lại chỉ còn ít tình cảm cha con giữa nàng và Hứa tướng, nhưng địa vị Hứa tướng hơn người, dĩ nhiên sẽ không vì một chút tình thân này mà sơ suất Hứa gia.

Mà bản thân hắn muốn chẳng qua là mạng của Nghi tiệp dư mà thôi.

Nàng dám động tay vào người Quân Hoài Lang, đã phạm vào tối kỵ của hắn. Tuy hắn bây giờ chưa có quyền thế gì, nhưng mượn lực từ các nơi, muốn mạng của nàng vẫn không khó khăn.

Nghĩ đến Quân Hoài Lang, bước chân Tiết Yến dừng một chút.

Từ hôm qua hắn đi Phật đường chép kinh cho tới bây giờ, hắn còn chưa đi nhìn Quân Hoài Lang.

Đêm hôm qua, nghe người ta nói y hạ sốt, nhưng hắn khi đó phải tự mình canh giữ Phật đường, Tiến Bảo mới có thể thuận lợi bắt được hai người nọ.

...... Hắn hẳn là nên thăm y.

Tiết Yến không biết sao, bỗng nhiên có chút gần hương tình khiếp*, thậm chí không thể hiểu được mà nghĩ tới đêm qua ở trong nước...... Một cái chạm nhẹ bất đắc dĩ kia.

*Gần hương tình khiếp - 近乡情怯: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. Trong trường hợp này là trai mới lớn rụt rè e thẹn muốn gặp crush hề hề.

Cho dù là nguyên nhân gì, môi mình cũng đụng vào môi đối phương.

Ý niệm này làm đầu óc Tiết Yến nóng lên phừng phực, thiêu đốt hai tai hắn hôi hổi.
Tóm lại có chút...... Mất lễ nghĩa.

Sói con lớn lên ở nơi hoang dã không biết lễ nghĩa là vật gì, bây giờ thế nhưng trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.

Hắn không biến sắc hắng hắng giọng nói, nhìn về phía Tiến Bảo, vất vả ngụy trang một bộ dáng không có chuyện gì.

"Thế tử đang ở nơi nào, đã tỉnh chưa?" Hắn rụt rè mở miệng.

Ngày hôm qua ban đêm đã hạ sốt, lúc này hẳn là đã tỉnh, chỉ là không biết là dạng gì.
Tiết Yến cũng không biết mình sẽ nói cái gì trước mặt y, nhưng hắn lại khẩn thiết muốn gặp y.

Xem phải chăng y thật sự bình yên vô sự, chính miệng nói cho y biết, những người thương tổn y đều đã bị hắn xử lý sạch sẽ.

Nhưng Tiến Bảo lại ấp úng.

"Thế tử điện hạ y...... đã trở về."

Tiết Yến sửng sốt: "Cái gì?"

Tiến Bảo thật cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.

Tiến Bảo hiện tại đã có hai ba phần hiểu biết với vị Diêm Vương này, càng biết địa vị của Bồ Tát sống trong lòng hắn.

"Này......" Tiến Bảo vẫn nói ra miệng. "Hôm nay trước khi mặt trời mọc, thế tử điện hạ hạ sốt, phu nhân Vĩnh Ninh Công kiên quyết muốn đưa y về nhà, Hoàng Thượng và Thục phi nương nương đều không ngăn cản, cho nên......"

Tiến Bảo nuốt ngụm nước miếng.

"...... Thế tử điện hạ đã ra cung hồi phủ rồi ạ."

Xong, hắn trộm xem Tiết Yến một cái.

Quả nhiên, vị Diêm Vương sống vốn cho rằng bản thân ẩn giấu rất tốt, khoé môi lại từng chút một mà hạ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net