Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Hoài Lang đứng ở đầu thuyền, nhìn bản thân và Tiết Yến ngày càng gần nhau.

Con thuyền lớn kia đèn đuốc sáng rỡ, xa xa có thể thấy rõ người nọ đứng trên thuyền.

Hắn nay hẳn đã mười bảy, vóc người so với khi chia tay cao hơn rất nhiều, thoạt nhìn càng to lớn rắn rỏi. Gương mặt hắn cũng trưởng thành, đã không có gì phân biệt với Tiết Yến kiếp trước mà y gặp.

Dưới đôi mày sắc bén là một đôi mắt thâm thuý màu hổ phách. Huyết thống người khác tộc khiến đường nét gương mặt hắn rất sắc sảo, tựa như lưỡi dao đã được mài bén, khiến toàn thân đầy lực công kích uy hiếp không có chỗ cất giấu.

Hắn khoanh tay, trên mặt không có biểu cảm, nhưng Quân Hoài Lang có thể cảm giác hắn cũng đang nhìn y.

...... Tiết Yến sao lại đến Giang Nam?

Việc này đến quá bất ngờ, khiến Quân Hoài Lang mặc dù thấy hắn lại vẫn không thể bình tĩnh, ngây ngốc mà nhìn hắn.

Thẩm Lưu Phong bên cạnh thấy y ngẩn ngơ, đến gần đụng đụng y.

"Sao lại có vẻ mặt như vậy?" Hắn hỏi. "Chẳng lẽ huynh đắc tội vị điện hạ này hả?"

Quân Hoài Lang nghe vậy thu về tầm mắt, lắc lắc đầu.

"Cũng không phải như thế." Y nói. "Chỉ là ở kinh thành từng có dịp quen biết vị điện hạ này."

Thẩm Lưu Phong nghe vậy nói: "Đây là chuyện tốt nha!"

Quân Hoài Lang nghe thấy, khẽ cười cười: "...... Có điều có chút quá đột ngột."

Thẩm Lưu Phong nghe lời này của y, hô một tiếng, nói: "Người ta muốn tới cũng không cần gửi thư báo huynh một tiếng nha. Đến bất ngờ cũng là bình thường."

Quân Hoài Lang thầm nghĩ, nhưng kiếp trước rõ ràng không có.

Kiếp trước không có xảy ra, nên y không nghĩ rằng trước khi y hồi kinh sẽ nhìn thấy Tiết Yến, chưa kể Tiết Yến còn tự tới.

Giang Nam sẽ xảy ra chuyện, chỉ mình y biết; hiện giờ Giang Nam thái bình, hắn sao có thể bỏ công việc bề bộn ở Trường An, chạy xa vạn dặm đến Giang Nam.

Không thể nào vì y đúng không?

Tuy y biết quan hệ của y và Tiết Yến không hời hợt, nhưng khẳng định không đến nỗi làm hắn vượt xa vạn dặm, đặc biệt đến đây thăm hỏi y.

Quân Hoài Lang không nhận ra chính mình lại chìm vào suy tư.

Đúng lúc này, hai con thuyền đã đến gần, thân thuyền đụng nhẹ một cái.

Va một tiếng vang nhỏ khiến Quân Hoài Lang tỉnh táo lại. Y lúc này mới chậm chạp thu về tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Tiết Yến ở trên thuyền.

Lần này, y cần tốn sức ngẩng cao đầu mới có thể thấy mặt của hắn.

Tiết Yến đứng ở đầu thuyền, cúi đầu nhìn xuống y.

Quân Hoài Lang đối diện với ánh mắt hắn.

Trong bóng đêm nhìn không rõ, nhưng ánh mắt kia cực kỳ thâm thuý, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến Quân Hoài Lang ngơ ngẩn.

Y giật giật môi, muốn nói gì đó.

Đúng lúc này, tiếng gió chợt xuất hiện, thiếu niên đứng bên cạnh y nhún người nhảy lên thuyền, như mũi tên bắn lén trong đêm, dẫn theo một trận gió bén nhọn.

Hắn âm thầm lặng lẽ ẩn nấp sau lưng Tiết Yến.

Những Cẩm Y Vệ xung quanh lần lượt lên thuyền, người cứu Thẩm Lưu Phong cũng không quên túm hắn theo. Tức thì, boong tàu này chỉ còn mỗi Quân Hoài Lang.

Ngay sau đó, y thu về ánh mắt, có chút xấu hổ phát hiện, y không có cách lên thuyền.

Boong tàu con thuyền lớn cao hơn du thuyền rất nhiều. Du thuyền ngừng ở một bên sau của thuyền lớn, chỗ thấp nhất của thuyền cũng đến ngực của Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang không có khinh công, dĩ nhiên không thể nhún người nhảy lên.

...... Vậy cũng không thể bò lên chứ?

Ngay lúc Quân Hoài Lang đang do dự, một đôi ủng gấm thêu hoa văn chìm xuất hiện trước mặt y.

Y ngẩng đầu thì thấy là Tiết Yến.

Hắn ngồi xổm xuống, một đầu gối hướng xuống đất, y phục to rộng , vươn một bàn tay về phía Quân Hoài Lang.

"Đi lên." Giọng hắn trầm đi không ít.

Đến gần, khuôn mặt Tiết Yến càng rõ ràng. Giữa quen thuộc có vài phần xa lạ, cảm giác bị đè nén chợt xuất hiện, khiến hô hấp của Quân Hoài Lang có chút không thông.

Đúng lúc này, sau lưng Quân Hoài Lang phát ra tiếng động nhỏ.

Y quay đầu lại, thì thấy Tô Tiểu Thiến bên trong thuyền đang cẩn thận ló đầu ra quan sát, giống như không biết nên đi đâu.

"Tiểu Thiến cô nương, mời cô cùng lên thuyền." Quân Hoài Lang không yên tâm để nàng một mình trên thuyền nhỏ, bèn lên tiếng.

Tô Tiểu Thiến đáp một tiếng trong vắt, đi ra từ trong thuyền.

Váy áo vàng nhạt bị xô đẩy hỏng mất, có chút hỗn độn chật vật. Búi tóc nàng tán loạn rũ xuống, cộng thêm tướng mạo lãnh đạm thanh nhã của nàng, thoạt nhìn có vài phần mỹ cảm bị ngược đãi, nhu nhược và dễ vỡ.

Mà bên ngoài váy áo của nàng có phủ một tấm áo ngoài màu xanh lá, bao bọc toàn thân của nàng. Cái áo kia lớn hơn nàng gấp đôi, vừa nhìn đã biết là của nam.

Quân Hoài Lang không chú ý đến, ánh mắt Tiết Yến đứng sau y tối đi vài phần.

Bỗng nhiên, không đợi y quay đầu, có một sức mạnh to lớn lại ngang ngược không nghe giải thích mà cầm cánh tay y.

Ngay sau đó, dưới chân y trống không, ngoảnh đầu lại là một trận trời đất quay cuồng.

Y bị cái sức mạnh đó lôi lên thuyền, tuy rằng không đau, nhưng làm y nhất thời không nghĩ rõ ràng, dưới chân cũng không vững. Lúc y đặt chân lên thuyền lớn, chao đảo một chút rồi ngửa hẳn ra sau; sau đó, một bàn tay lập tức đỡ eo của y, giúp y ổn định.

Y rơi vào một lồng ngực vững chắc.

"Đoạn Thập Tứ." Một câu mệnh lệnh trầm thấp mang theo hơi thở ấm áp chạm vào lông mày y, lồng ngực cách y rất gần cũng theo đó mà rung động, ngay sát y, rung động khiến da thịt y có chút tê dại.

Sau đó, gió lại nổi lên.

Đoạn Thập Tứ bay ra từ góc khuất, dừng lại trên boong tàu của thuyền nhỏ, một tay bắt lấy cánh tay của Tô Tiểu Thiến, không có chút ý thức thương hoa tiếc ngọc, như mang theo một món hàng, nhảy lên đưa nàng lên tới thuyền.

Ở nơi Quân Hoài Lang không thấy được, Tiết Yến lạnh lùng thu về tầm mắt đăm đăm vào nàng.

——

Quân Hoài Lang cảm thấy, Tiết Yến có khả năng không vui, hoặc có lẽ do người này vốn đã ít nói, vào triều đình một năm nay, ngày càng kiệm lời hơn.

Hai người bọn họ và Tô Tiểu Thiến ngồi ở sảnh ngoài của thuyền lớn, Thẩm Lưu Phong được dẫn đi thay quần áo. Tiết Yến chỉ ngồi, không mở lời tiếp chuyện. Tiến Bảo bưng trà lên, cho bọn họ mỗi người một ly, sau đó liền trở về đứng yên sau lưng Tiết Yến.

Ánh mắt hắn lặng lẽ dừng trên người Quân Hoài Lang, trong lòng không khỏi cảm thán, dáng bộ thế tử điện hạ trổ mã ngày càng đẹp.

Y vốn là công tử văn nhã có tiếng ở Trường An, mà nay vóc người cao hơn, gương mặt cũng nẩy nở, càng thêm chi lan ngọc thụ (chỉ người ưu tú). Y không chỉ có dung mạo xuất chúng, không giống người phàm, phong thái lãnh đạm dịu dàng trên người cũng càng thêm chói loá, như khối ngọc bích được mài giũa sáng long lanh.

Tiến Bảo vài ngày trước có học chữ, mới học được từ gọi là Thanh phong minh nguyệt (trăng thanh gió mát).

Hắn nghĩ thầm, từ đó không phải để chỉ người như Bồ Tát sống sao?

Chỉ là không biết chủ tử lại mắc chứng gì, ngồi đây nửa ngày mà không để ý đến người ta. Ngày thường ở Trường An, với người nào hắn cũng vứt bản mặt thối như thế thì thôi đi, dù sao hắn vốn là người ngang ngược như vậy. Nhưng đến trước mặt Bồ Tát còn giở thói ngang ngạnh cái gì ta ơi?

Tiến Bảo không hiểu, cũng không dám xen mồm.

Vậy mà Bồ Tát mở lời trước.

Quân Hoài Lang buông trong tay chén trà, khẽ mỉm cười nói: "Một năm không thấy, Vương gia thế nhưng không thay đổi nhiều. Có điều không biết ngài tới, không có từ xa tiếp đón."

Tiết Yến nhìn y, lại không tiếp câu thăm dò này: "Các ngươi hôm nay đến đây để làm gì?"

Quân Hoài Lang ngạc nhiên, cười đáp: "A, là vị vừa rồi Thẩm công tử mời ta cùng ăn món ăn trên thuyền. Vị cô nương này Thẩm công tử vừa hay quen biết, nghe được nàng kêu cứu trên thuyền gần đó, nên mới nổi lên tranh chấp với những người trên thuyền nọ."

Ánh mắt Tiết Yến không lộ cảm xúc mà hơi thay đổi: "...... Hắn quen biết?"

Quân Hoài Lang không chú ý đến biến hoá rất nhỏ trong cảm xúc của hắn, nghe vậy trực tiếp gật đầu, còn không quên cười nói ấm áp với Tô Tiểu Thiến: "Cô nương có lẽ không biết, vị công tử kia nghe Bình đàn của cô nhiều năm, ngầm khen không dứt miệng nữa đó."

Khí chất y tuy cô quạnh, nhưng cười lên, mặt mày đều hàm chứa tình tự ôn hoà.

Tay Tiết Yến thong thả nắm tay vịn, ngón trỏ nhẹ nhàng chậm rãi gõ từng cái từng cái.

Tiến Bảo biết, vị chủ tử này lại bị chuyện gì đó phiền lòng.

Tô Tiểu Thiến đứng dậy, rũ mi hành lễ với hai người, nói: "Vừa rồi đa tạ nhị vị công tử cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

Sự chú ý của Quân Hoài Lang rơi vào người nàng, như nghĩ đến cái gì, y hỏi: "Ta trước có nghe Thẩm công tử nói, nhà cô còn có tổ mẫu?"

Tô Tiểu Thiến nói: "Vâng, trong nhà chỉ có hai người là tiểu nữ và tổ mẫu."

Quân Hoài Lang nghe vậy trầm ngâm nói: "Người hôm nay thoạt nhìn có chút quyền thế, không biết là nhà ai. Hắn có năng lực bắt cô đi, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ."

Tô Tiểu Thiến trầm mặc không nói.

Điều này nàng dĩ nhiên biết, nhưng nàng bất lực. Nàng không quyền không thế, trong nhà không có đàn ông, chỉ cùng tổ mẫu nương tựa lẫn nhau. Hôm nay gia đinh của người nọ xông vào nhà bắt nàng, đã làm một lần, mai cũng có thể làm lần hai.

Quân Hoài Lang ngẫm nghĩ một lát, nói: "Cô nương nếu không chê, có thể dẫn theo tổ mẫu đến phủ của tại hạ làm chút việc vặt. Không cần viết khế bán thân, coi như tránh một chút......"

Vừa lúc này, lời y bị chặn lại.

"Đoạn Thập Tứ." Tiết Yến đang ngồi bỗng ra lệnh.

Lập tức, Đoạn Thập Tứ từ chỗ ẩn thân vụt lên phía trước, quỳ gối trước mặt Tiết Yến, lẳng lặng chờ lệnh.

"Con thuyền vừa rồi gây chuyện, đi điều tra rõ người nào trên thuyền." Tiết Yến nói.

Soạt một tiếng giòn giã, Đoạn Thập Tứ một bên cầm đao, chắp tay trả lời, rồi nhận lệnh lui xuống.

Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến thì thấy Tiết Yến cũng đang buông mắt nhìn y. Dưới ánh đèn lay động, y cảm thấy trong con ngươi màu hổ phách ấy cuồn cuộn một ít cảm xúc không vui.

"Đợt này ta xuôi nam gấp gáp, bên người không mang theo nữ tì." Hắn nhìn Quân Hoài Lang, nhàn nhạt mở miệng.

...... Đây là có ý gì?

Quân Hoài Lang nhất thời không phản ứng kịp, ngẩn người, lúc sau mới ý thức được, ý hắn là muốn lưu Tô Tiểu Thiến lại chỗ hắn?

Vậy thì không thể tốt hơn. Dựa vào cây đại thụ Tiết Yến này, còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa?

Chỉ là không biết, Tiết Yến từ trước đến nay không thích xen vào chuyện của người khác, vì sao bỗng dưng...... lo liệu chuyện này?

Y không nhịn được nhìn Tô Tiểu Thiến.

Con gái Giang Nam đúng là xinh đẹp khéo léo. Chẳng lẽ Tiết Yến...... có loại tâm tư này?

Ánh mắt Quân Hoài Lang không lộ sắc thái mà nhẹ chuyển động giữa hai người bọn họ.

Nhưng cho dù như thế, ánh mắt y cũng bị Tiết Yến nhận ra.

Tiến Bảo thấy, ngón trỏ nắm ghế dựa của hắn gõ ngày càng nhanh.

Trong tình huống bình thường, đây là dấu hiệu có người sắp gặp xui xẻo.

Tầm mắt Tiến Bảo không khỏi rơi vào người Quân Hoài Lang.

Thì thấy Quân Hoài Lang thu về ánh mắt, nhìn Tô Tiểu Thiến, hỏi: "Cô nương, cô có bằng lòng lưu lại bên người vị Vương gia này làm thị nữ hay không?"

Tô Tiểu Thiến quỳ xuống nói: "Có thể có một chỗ dung thân, tiểu nữ vô cùng cảm kích." Nói xong liền muốn dập đầu.

Quân Hoài Lang vội vàng ngăn nàng, lại quay đầu hỏi Tiết Yến: "Có điều, không biết Vương gia đến Kim Lăng ở tại nơi nào? Trong nhà nàng có người lớn tuổi, vậy cũng có chút phiền toái."

Ánh mắt Tiết Yến va vào cái tay đang đỡ nàng kia của y.

"Còn chưa có chỗ ở." Hắn gằn từng chữ một, chậm rãi nói. "Không biết trong phủ của tuần phủ, còn có phòng trống hay không?"

Bên cạnh, cằm Tiến Bảo phải rớt vì kinh ngạc.

Cái gì không có chỗ ở, ngài mới sai nô tài đi mua một khoảng sân trong thành Kim Lăng, chẳng lẽ bị trộm giấu đi rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net