Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngu Tú Miện có lòng tin bản thân sẽ đạt được thủ khoa, nhưng đối với vị này... đúng là người ngốc nói mê mà.

Tào Chấn Lăng đã gặm hai ba trái táo nhưng vẫn cảm thấy đói, lại lấy chuối tiêu ăn, trong miệng còn chưa nuốt xuống đã nói: "Đừng như thế chứ, có chút lòng tin với ta, trả lời lạc đề ta sẽ đọc nhiều sách hơn, ngươi hướng dẫn phụ đạo, luôn có thể sửa chữa đúng không? Cũng không phải thật sự không có học vấn. Hơn nữa, ngươi nghĩ quá thảm rồi, nói với người ngoài thì còn tạm chấp nhận được. Còn nữa, ta cố gắng một chút thì trong vòng hai tháng trở nên ưu tú cũng không phải không thể. Khoảng nửa năm sau mỗi người một Trạng nguyên cùng với ngươi cũng không phải là mơ đâu?"

Ngu Tú Miện cũng không muốn đả kích hắn thái quá: "Không sao đâu, dù sao ngươi mới mười bảy tuổi, vẫn còn nhỏ tuổi. Qua các triều đại cũng chưa từng có Võ Trạng nguyên mười bảy tuổi." Khoảng đến hai mươi tuổi, sau khi thân thể đã trưởng thành ổn định, tính cách cũng chững chạc, học thức cũng chắc chắn, mới có thể thành Võ trạng nguyên. "Nuốt xuống rồi nói chuyện!"

"Phiền phức!" Tiếng nuốt xuống 'ừng ực': "Ta phải phá vỡ!"

Lời nói phách lối này khiến Ngu Tú Miện cười cười, cũng không nói lại hắn.

Từ ngày đầu tiên biết Tào Chấn Lăng, thằng nhóc này đã bắt đầu phá vỡ rồi. Có khác gì với chuyện này đâu? Bài thi trên tay, kỳ thật cũng không phải quá thê thảm, chỉ là bài thi quá mới lạ, e rằng các lão già sẽ sợ hậu sinh phiền nhất này mất thôi.

Bây giờ Lưu Thu Liên muốn đòi lại đồ, nhưng ngại thể diện nên không thể nào đã tặng đi lại phải đòi về. Nữ nhi của thị nhỏ hơn tam tử một tuổi vừa mới xuất giá, vốn là sính lễ phong phú tất nhiên để cho *phu gia* (gia đình chồng) hài lòng. Nhưng bỗng nhiên có chuyện lấy đồ từ khố phòng, Tào Tuyết Di tuổi nhỏ lại vừa mới gả nên không cách nào ngăn chặn được miệng lưỡi của hạ nhân ở phu gia, chỉ trong một thời gian ngắn từ trên xuống dưới phu gia đều biết, hơn nữa lời đồn của Tào giá ở bên ngoài càng phát triển càng ác liệt, nhất thời sắc mặt tái xanh.

Trượng phu ả vốn còn kính trọng tiểu kiều thê mới cưới này, bây giờ bất ngờ nổi giận: "Những thứ đồ cưới này của ngươi chẳng lẽ là lấy từ khố phòng đã được niêm phong của nương kẻ khác?! Ngươi có biết không, nếu không phải Ngu tiên sinh gả cho nhị ca của ngươi, những thứ đồ cưới này nhị ca ngươi không để bụng mà trực tiếp giao cho Ngu tiên sinh, ai còn biết nương của ngươi lại làm ra loại chuyện xấu xa này?"

Đúng vậy, truyền đi vài ngày, đương nhiên người ngoài đều biết tường tận chuyện đã xảy ra.

Ban đầu, kế mẫu lấy trộm đồ cưới của mẫu thân của đích tử cũng đã khiến dư luận xôn xao. Nhưng, trong này lại liên lụy đến Ngu tiên sinh, kế mẫu này hiển nhiên tội nặng thêm một tầng.

Cái gọi là sự ảnh hưởng của người có tiếng tăm sợ cũng giống như vậy, những lời đồn vô căn cứ vốn là do mấy nữ nhân nói, nhưng liên lụy đến Ngu Tú Miện đó chính là chuyện liên quan đến người đọc sách.

Người ngoài vốn đánh giá Tào Chấn Lăng không cao, nhưng lại bởi vì hắn nguyện ý đem tài vật ngàn vàng khó cầu tặng lại cho Ngu Tú Miện, đó chính là tính tình thật thà, coi tiền tài như rác rưởi, phẩm đức có chút cao thượng.

Nhưng mà, hai người Ngu Tú Miện và Tào Chấn Lăng càng làm lớn chuyện, được người người tán tụng thì cuộc sống của Lưu Thu Liên và Tào Tuyết Di lại càng khó khăn.

Bây giờ Tào Tuyết Di khóc không thành tiếng, ả dĩ nhiên biết mấy thứ này ở đâu ra, nhưng ả và ca ca làm sao có thể để phế vật kia trong mắt? Nương nói hắn sống cũng không lâu, dùng sớm cũng chả sao, không phải sao?

Nhưng đối với phu gia này, Tào Tuyết Di đến chết cũng không thừa nhận: "Nếu thiếp biết sao còn dám đem ra? Không sợ người ta tìm tới cửa hay sao?"

"Hiện tại người toàn kinh thành đều biết ngươi cầm đồ cưới không nên cầm, đặt thể diện của Trương gia ta ở đâu? Hôm nay lập tức mang đồ cưới của người về cho ta! Tin đồn còn chưa kết thúc thì không được phép quay trở lại!"

Tào Tuyết Di không ngờ rằng trượng phu hôm trước còn đối với ả muốn gì được đó, ngoảnh lại đã đối xử như vậy với ả, thấy bất ngờ đồng thời càng hận chết Tào Chấn Lăng và Ngu Tú Miện.

Nhưng ả là một nữ tử đã xuất giá còn chạy từ phu gia về thì làm sao có thể trả thù Tào Chấn Lăng? Lưu Thu Liên? Nương ả hiện tại cũng khó tự bảo đảm thân mình.

Thời gian sứt đầu mẻ trán của Lưu Thu Liên như dòng nước chảy, trước đây thị tặng không ít thứ tốt cho nhà mẹ của *tẩu tử* (chị dâu), bây giờ cố ý đề cập đến, để cho bọn họ trả về trước, tự mình đem bạc bổ sung vào cũng được, mỗi một người đều qua cầu rút ván.

Điều này khiến Lưu Thu Liên cực kỳ buồn bực, thật sự nếu thị xảy ra chuyện gì, lẽ nào Lưu gia có thể không thèm đếm xỉa đến?

Ngu Tú Miện ngầm tính thời gian, thấy thời gian đã tới, sắc mặt tiều tụy của Lưu Thu Liên vừa cười lại càng thêm lửa giận, xem như là giúp thị một tay.

Ngày trước, nghe tin đồn là trước đây Lưu gia cầm không ít thứ từ Lưu Thu Liên, e là trong đó có không ít đồ cưới của nương Tào Chấn Lăng, cũng không biết có trả về lại hay không.

Những nữ nhân kia ở Lưu gia vốn tưởng rằng sẽ không dính dáng gì đến mình, nhưng mấy ngày nay ra ngoài thăm hỏi hoặc tới bái phỏng người ta, vô tình hay cố ý đều bị hỏi đến chuyện này, điều này khiến Lưu gia luôn giữ sĩ diện cũng lấy làm xấu hổ với người khác. Trong cơn giận dữ, mấy phu nhân không dám cất giấu nữa, phái người đưa đi trong đêm.

Mà Tào Chấn Lăng lập tức bắt lấy cơ hội lần này, sai người canh giữ ở cửa sau Lưu gia, thấy người liền trắng trợn tuyên truyền, 'Đích thật là Lưu gia lấy không ít, bây giờ xấu hổ phái người đưa về Tào gia vào ban đêm đây!'

Hiển nhiên Lưu gia không biết bị người khác mưu hại, liên tục xua tay: "Không, không phải." Nhưng hôm đó có không ít người thấy được ở cửa sau, không cho phép Lưu gia giảo biện.

Trong viện, Ngu Tú Viện đọc sách, rốt cuộc Tây Triết đưa tới một tờ giấy, sau khi xem qua thì trả lại, Tây Triết đốt giùm y.

Ánh mắt của Ngu Tú Miện vẫn không rời khỏi quyển sách, nhưng hướng về phía người không có chút hình tượng nào cũng đang ở trong phòng, tựa trên nhuyễn pháp đọc binh pháp Tào Chấn Lăng nói: "Tha được thì nên tha, có gì cần phải so đo với nữ nhân trong nhà?"

Mấy ngày nay Tào Chấn Lăng đã từ từ quen với tiết tấu chầm chậm ở xã hội này, người cũng có vài phần lười biếng: "Hừ, đây không phải là Lưu Thu Liên cùng nhi tử thị bày kế mưu hại ngươi sao? Ta sẽ để cho thị nếm thử cảm giác bị người khác mưu hại đến tận nhà."

Ngu Tú Miện thấy Tào Chấn Lăng nói như lẽ dĩ nhiên, cười cười cũng không khuyên bảo nữa.

Bỗng nhiên Tào Chấn Lăng ném sách đi, ngồi dậy: "Chuyện này ta làm khá ổn, ngươi lại có không ít rắc rối phải không?

Ngu Tú Miện 'biết rồi còn hỏi', nhíu mày nhìn về phía Tào Chấn Lăng, hỏi hắn có ý gì?

Tào Chấn Lăng không nhịn được 'chậc' một tiếng: "Mấy người đọc sách các ngươi đúng là phiền phức, vòng tới vòng lui." Dĩ nhiên ngoài miệng oán giận như thế, nhưng thật sự lo lắng: "Chính là ta nghe nói nương của Lâm Cảnh Huy đã nghe được tin, vội vã từ tự miếu chạy về, không đến ba ngày nữa có thể vào kinh. Vị này, sợ là khó đối phó." Nếu không phải Ngu Tú Miện người này căn bản không thích hợp trạch đấu, hắn cần gì hao tổn trí não?

Nhưng mà Ngu Tú Miện là đại tài, mục tiêu cũng khác nhau, làm sao có thể tự mình làm chuyện ở hậu viện chứ? Tuy rằng y đúng là người ở hậu viện...

Người giống như thế, nên cho y một hậu trạch thật an bình, không có buồn phiền ở nhà mới có thể phát huy sở trường. Bằng không sẽ giống như bây giờ, bị thiệt hại hoặc bị mai một.

Nếu như là lời của người tiền nhiệm, Ngu Tú Miện sẽ phát cáu ngay còn không biết sẽ làm cho nhục nhã thế nào, ngẫm lại thật sốt ruột, thật là trời ghen tỵ anh tài.

"Ừm." Ngu Tú Miện nhẹ đáp một tiếng, lại không nhiều lời.

Tào Chấn Lăng càng nghĩ càng không yên kéo cái ghế ngồi trước mặt y: "Ta nói với ngươi này, ta đọc qua một quyển sách có một câu nói thế này."

"Hửm? Nói gì." Ngu Tú Miện nhìn thấy sự lo âu trong mắt Tào Chấn Lăng, một chút ấm áp chảy qua trong lòng, khá hứng thú truy hỏi.

"Kỳ thật cũng không phải là một câu nói, là một đoạn, ta đọc cho ngươi." Tào Chấn Lăng hít một hơi thật sâu, lấy trong "Mạnh Tử" (thời Chiến Quốc): "Thiên tương giáng đại nhiệm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẩm tính, tăng ích kỳ sở bất năng.

Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tác vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong.

Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn, nhi tử vu an lạc dã."(1) Một hơi đọc cả đoạn.

Ngay cả thế giới có hơi khác biệt, nhưng văn hóa cũng giống nhau, nếu Tào Chấn Lăng là văn sinh, sao chép y chang kia cũng có thể biến hắn thành một đại kỳ tài. Nhưng bây giờ, hắn nói ra là để nhận xét thôi.

Ngu Tú Miện vẫn chưa thấy qua quyển sách này, lần đầu tiên nghe được tác phẩm thấy hợp ý mình, giơ tay lên xoa xoa đầu thiếu niên kia: "Ngươi đây là muốn nói chuyện gì cho ta?"

"Ta chỉ muốn nói, ngươi không có đầu óc cho trạch đấu, cũng không thích hợp..." Nhưng cảm thấy lạc đề... có thể hiểu được vì sao Ngu Tú Miện nói mình viết văn chương luôn lạc đề.

'Ngu xuẩn', Ngu Tú Miện cảm thấy mình không nên ôm kỳ vọng đối với hắn: "Nếu như ngươi không có việc gì để làm thì lại đi luyện một trang chữ."

"Không, còn có việc! Trước tiên chúng ta tâm sự một chút, nếu nương của Lâm Cảnh Huy tới tìm ngươi thì nói gì bây giờ?" Tào Chấn Lăng lo lắng hỏi: "Ngươi sẽ không tính ngu ngốc hồ đồ mà trực tiếp từ chối không đi chứ?"

Ngu Tú Miện ngược lại lấy làm lạ: "Chẳng lẽ không đúng? Ta đã là người của Tào gia, có liên quan gì đến Lâm gia."

"Đúng vậy, ngươi là người của ta, không liên quan đến Lâm gia, nếu nữ tử tầm thường thì ngược lại không sao, nhưng ngươi là Ngu Tú Miện đó! Ngoài kia có bao nhiêu con mắt nhìn ngươi? Ngươi như vậy sẽ chỉ làm người ta cảm thấy ngươi vẫn còn tức giận đối với Lâm Cảnh Huy, còn tức giận chính là còn có tình cảm. Ngươi thật sự vẫn còn tình cảm hả?!!" Nói đến đây Tào Chấn Lăng cũng thét to.

——————–

(1) Đoạn anh công đọc là trích từ một đoạn trong lời dạy của Mạnh Tử có tên là "Sinh vu ưu hoan, tử vu an lạc" (Nghĩa là: Tồn tại trong khó khăn, mất mạng trong an lạc). Dịch nghĩa nguyên đoạn:

"Vua Ngô- Thuấn được tín nhiệm từ nơi đồng ruộng, Phó Thuyết được tín nhiệm từ công việc xây tường, Giao Cách được tín nhiệm từ công việc bán cá bán muối, Quản Di Ngô được tín nhiệm từ trong ngục được thả ra, Tôn Thúc Ngao được tín nhiệm từ vùng biển, Bách Lý Hề được tín nhiệm từ nơi chợ búa.

Cho nên trên trời sẽ giáng xuống trọng trách nặng nề lên những người như thế, trước tiên nhất định phải khiến họ đau khổ trong lòng, khiến họ thân xác mệt mỏi, khiến họ chịu đói chịu khát đến cơ thể yếu gầy, khiến họ nếm mùi khổ cực bần hàn, khiến mỗi việc họ làm đều bị rối tung, đều không như ý, cho nên khiến họ lo sợ cảnh giác, khiến họ kiên nhẫn, tăng thêm cho họ những tài năng chưa có đủ.

Con người thường phạm sai, sau đó mới sửa; trong lòng khổ cực, suy nghĩ bế tắc, sau đó mới có biểu hiện; tất cả điều đó thể hiện trên nét mặt, diễn tả qua lời nói, sau đó mọi người mới hiểu. Trong một nước nếu không có đại thần kiên trì giữ pháp chế và hiền thần phò tá quân vương, ở ngoài nước nếu không có những nước đối lập và ngoại xâm, nước ấy tất yếu bị diệt vong.

Điều này nói rõ, gian nan khó khăn có thể khiến người ta tồn tại, an nhàn hưởng thụ khiến người ta mất mạng."

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net