Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Mì Udon

Quỳnh Nương mang theo Đào Nhụy đứng chờ ở cửa thành, Quách di nương và nàng bây giờ đã hợp tác với nhau, chuyện nàng được ra cửa cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Nàng đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

“Cữu cữu!”

Cữu cữu của Quỳnh Nương chỉ mới hai mươi mấy tuổi, diện mạo tuấn tú nho nhã, trời sinh khóe môi hơi nhếch, lúc nào cũng giống như mang theo ý cười, khiến người khác vừa gặp đã muốn thân thiết.

Cố Vân Bích nhìn cháu ngoại của mình, trong nháy mắt có chút hoảng hốt: “Quỳnh Nương cũng đã trưởng thành rồi, vừa nhìn ngươi ta còn tưởng là tỷ tỷ trở về.” 

Tuổi của Cố Vân Bích và tỷ tỷ Cố thị chênh lệch rất lớn, lúc nhỏ Cố thị vẫn xem hắn như con trai mà chăm sóc, lúc trước còn sống cùng tỷ tỷ ở Hạ gia một thời gian. Chỉ là sau khi tỷ tỷ mất, Hạ Mẫn cưới kế thê, dần dần hắn cũng không lui tới Hạ phủ nữa.

Quỳnh Nương nhấp môi cười cười: “Con biết cữu cữu đi đường xa mệt nhọc, chúng ta đi khách điếm trước đi, đợi cữu cữu thu xếp ổn thỏa rồi chúng ta cùng trò chuyện.”

Cố Vân Bích đã sớm đặt phòng ở khách điếm Vinh Thăng hẻm Ngô Đồng. Bốn người vừa vào khách điếm đã có tiểu nhị bước lên chào đón rất nhiệt tình chu đáo.

Mãi cho đến khi hành lý được dọn dẹp sạch sẽ thì Cố Vân Bích mới gia nhập bàn ba người của Hạ Quỳnh Nương. Ngoài Quỳnh Nương, Đào Nhụy còn có ca ca của Đào Nhụy là Thanh Trúc.

Cố Vân Bích hỏi một loạt: “Gần đây con có tốt không? Trong nhà có bị ai khi dễ không? Con đi đón ta phụ thân con có biết không?”

Chỉ cần nghe một chuỗi vấn đề này liền biết Cố gia luôn thật lòng thương yêu Quỳnh Nương, trong lòng Quỳnh Nương trào ra một cổ ấm áp, nghiêm túc trả lời: “Cữu cữu yên tâm, Quỳnh Nương rất tốt, lần này ra đón ngài cũng là ý của phụ thân.”

Cố Vân Bích lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt.”

Quỳnh Nương dừng một chút, sau đó đem những chuyện phát sinh gần đây kể cho Cố Vân Bích nghe. Nàng không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ đơn giản là đem những chuyện mà Trương thị và Vinh Nương làm với mình kể cho Cố Vân Bích nghe. Cố Vân Bích tức giận đến run cả người, đôi mắt vốn trầm như nước giờ phút này lại hừng hực lửa giận.

“Bọn họ làm sao dám! Bọn họ làm sao dám!”

Quỳnh Nương trấn an: “Cữu cữu yên tâm, bọn họ cũng chưa chiếm được tiện nghi gì từ con. Hiện giờ Hạ phủ do Quách di nương quản lý  nên con sống vẫn rất thoải mái.”

“Tuy nói như thế nhưng với tính tình của phụ thân con, ông ta sẽ không để một di nương quản gia lâu dài làm hỏng thanh danh của chính mình, cuối cùng mẹ kế của con vẫn sẽ ra mặt thôi.”

“Con biết.” Quỳnh Nương vẫn cười như cũ, “Nếu bà ta an phận thủ thường, tự nhiên con và bà ta sẽ thuận thuận hòa hòa. Còn nếu ngược lại, con cũng sẽ có biện pháp trị bà ta.”

Cố Vân Bích vẫn lộ rõ vẻ lo lắng như cũ: “Nhưng nói cho cùng thân phận của bà ta cũng là mẹ kế của con, luôn có thể mang đạo trung hiếu ra nói chuyện, lúc đó con còn có thể có biện pháp gì?”

“Việc này cữu cữu đừng lo lắng nhiều, không phải con muốn giấu diếm ngài không nói, nhưng nếu để những việc cỏn con này làm chậm trễ việc thi cử của ngài, con sẽ cảm thấy rất có lỗi đó.”

Cố Vân Bích thấy nàng tuy vẫn là một bộ dáng yếu đuối như trước, nhưng sắc mặt lại mamg theo một phần trầm lắng mà sáng ngời liền biết là nàng không phải đang nói ngoa. Hắn vốn cũng không phải là người cổ hủ, cũng không cảm thấy rằng Quỳnh Nương phải tôn trọng kế mẫu vô điều kiện gì gì đó.

Nhưng nói cho cùng hắn vẫn đau lòng nàng, nếu cuộc sống nàng an an bình bình hạnh phúc, nàng cần gì phải gượng ép bản thân mạnh mẽ đến thế?

Quỳnh Nương thấy Cố Vân Bích nói tiếp chuyện này, liền hỏi hắn về chuyện ở nhà ông ngoại. Sau đó nàng mới biết được hóa ra hai năm trước Cố Vân Bích đã thành hôn, thê tử Nguyễn thị là con gái của một viên ngoại lang, là một người ôn nhu hiền hậu tri thư đạt lý. Một năm trước nàng cũng đac hạ sinh đích trưởng tôn của Cố goa, đó là một hài tử trắng trẻo mập mạp đáng yêu.

“Mợ của con còn kêu ta mang đến cho con chút quà nữa đây.” Cố Vân Bích đem rương đồ mở ra, lấy ra từng món đồ. Tất cả đều là những món đồ tinh tế thực dụng, chắc mợ nàng cũng đoán được mẫu thân của Quỳnh Nương đã mất sớm, lại không được kế mẫu thương yêu, cho nên mới chuẩn bị những đồ vật đầy tấm lòng như thế.

Ngoài những thứ đó ra còn có một ít bạc vụn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra số tiền này là do Cố gia tích góp từng đồng mà có được. 

Tim của Quỳnh Nương đều mềm đi. Nàng biết nhà ngoại cũng không phải giàu có gì. Tuy cữu cữu đã trúng cử, nhưng để lo chu toàn cho con đường học tập của cữu cữu thì tốn kém rất nhiều, nhưng dù vậy, họ vẫn nhớ đến đứa cháu gái ngoại này. 

Quỳnh Nương đẩy tiền lại: “Đồ mợ chuẩn bị cho con thì con liền mặt dày cầm vậy. Nhưng còn số tiền này, cữu cữu vẫn là giữ lại đi. Hiện giờ con vẫn đủ ăn đủ mặc, không cần tiền đâu.”

Cố Vân Bích còn muốn nói gì đó thì bị Quỳnh Nương trêu ghẹo: “So với việc này thì cữu cữu vẫn nên sớm nắm chặt giải Trạng nguyên trong tay, sau đó làm chỗ dựa vững chắc cho cô cháu gái này, cữu cữu nói xem có phải hay không?”

Cố Vân Bích không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu cười cười: “Thôi thôi, có những lời này của con, cữu cữu nhất định sẽ dốc hết toàn lực mang giải Trạng nguyên về cho con.”

-

Quỳnh Nương gặp được cữu cữu liền vui vui vẻ vẻ trở về phủ, nhưng mà vừa vào phủ liền cảm thấy có chút không thích hợp. Ở trước cửa viện của nàng có một bà tử đang, dáng vẻ hoảng hốt. Vừa nhìn thấy nàng bước tới, nước mắt của bà tử "lộp bộp" rơi xuống.

“Đại cô nương, cầu xin ngài mau cứu di nương!”

Lúc này Quỳnh Nương mới nhận ra đây là bà tử từng được Quách di nương phân phó đưa thức ăn và quần áo mùa đông cho mình. Ánh mắt nàng tràn đầy mặt nghi hoặc: “Đã xảy chuyện cái gì?”

Bà tử kia vừa định nói chuyện, Quỳnh Nương liền cắt lời: “Tiến vào rồi nói.”

Đi vào trong viện, lão bà tử “thịch” một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất: “Đại cô nương, ngài nhất định phải cứu di nương a!”

Quỳnh Nương bình tĩnh nhìn nàng ta "Trước tiên ngươi hãy đứng lên, nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra?"

Lão bà tử vội vàng bò dậy: "Chuyện là như vầy, mấy hôm trước cháu trai đích tôn của một vị quan lãnh đạo lão gia làm tiệc đầy tháng, di nương theo lệ thường chuẩn bị lễ vật, còn cố ý chọn một chiếc khóa như ý bằng vàng để làm quà. Ai ngờ hôm nay lão gia trở về, gương mặt nổi giận đùng đùng, còn bảo chiếc khóa đó là giả, bây giờ lão gia còn muốn phạt di nương nữa..."

Quỳnh Nương nhíu mày: "Khóa vàng kia là do chính tay di nương bỏ vào lễ vật sao?"

Lão bà tử gật gật đầu, nói tiếp: "Đồ vật được chuẩn bị xong liền được đặt ở nhà kho. Sáng nay cơ thể di nương có chút không thoải mái, cho nên không có kiểm tra lại lần nữa, trực tiếp mang qua đó tặng..."

"Phụ thân nói như thế nào?"

 "Lão gia nói rằng ngài biết di nương không có gan đưa đồ giả qua bên đó, nhưng sự việc lần này cũng do sự sơ xuất của di nương, hiện giờ di nương đang bị phạt quỳ gối trong phòng."

Nghe được lão bà tử nói như vậy, lập tức Quỳnh Nương liền biết lần này Quách di nương bị người ta tính kế, hơn nữa còn thành công. Có trách thì trách Quách di nương lần này làm việc sơ sẩy, bị người ta nắm đằng chuôi mà thôi. Cũng may là nửa tháng này Quách di nương cũng coi như an phận, hơn nữa chuyện lần này lại có nhiều điểm không hợp lý nên Hạ Mẫn vẫn còn nhẹ tay với nàng ta, còn cho nàng ta cơ hội đưa lão bà tử này đến đây cầu cứu.

Ngón tay Quỳnh Nương gõ gõ mặt nàng, một hồi lâu mới nhẹ giọng: "Ta biết rồi, chúng ta đi thôi."

-

Hạ Mẫn đang ở Nam Phong hiên giáo huấn Quách di nương, bỗng nhiên nghe hạ nhân tới bẩm báo có đại cô nương đến, lập tức lông mày của Hạ Mẫn chau chặt: "Nó đến đây làm gì?"

Quách di nương chịu đựng đầu gối đang tê mỏi, nói một cách suy yếu: "Không phải ngài đã đồng ý cho đại cô nương đi gặp cữu cữu của nàng sao, chắc nàng đến đây báo lại với ngài về việc này."

Nghe vậy, chân mày của Hạ Mẫn mới từ từ giãn ra.

Tỳ nữ vén mành lên, Quỳnh Nương liền khẽ bước vào mang theo một khí cách bình tĩnh. Đầu tiên nàng thỉnh an phụ thân, sau đó mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Quách di nương: "Phụ thân, có chuyện gì đã xảy ra sao? Di nương đã phạm sai lầm gì sao ạ?"

Hạ Mẫn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, thỉnh an cũng đã thỉnh an rồi, mau trở về đi."

Quỳnh Nương mỉm cười nhu thuận: "Vài hôm trước nữ nhi có nghe Quách di nương nói là cứ hễ vào mùa mưa là đầu gối của phụ thân liền không thoải mái, sau đó di nương còn đặt tú phòng ít vải bông để thêu đồ bao đầu gối cho ngài, hiện giờ cũng vừa mới xong đây." Quỳnh Nương vừa nói vừa đem một cặp đồ bao đầu gối thủ công tinh mỹ để lên trên bàn.

Thường ngày Quách di nương không có việc gì làm nên rất thích thêu thùa. Vài đồ vật nhỏ nhặt trên thân Hạ Mẫn cũng là do Quách di nương làm. Hạ Mẫn cũng nhớ đến chuyện này, sắc mặt liền nhu hòa đi không ít.

"Ngươi ngược lại có hiếu."

Quỳnh Nương lộ ra sắc mặt ngượng ngùng: "Phụ thân thích là tốt rồi."

Có Quỳnh Nương ở giữa làm nhẹ không khí, tức giận trong lòng Hạ Mẫn cũng vơi đi hơn phân nửa. Ông ta thấy Quỳnh Nương vẫn còn cúi đầu, thành thật quỳ trên đất, liền nói: "Nàng cũng đứng lên đi."

Quách di nương dựa vào nha hoàn, run run rẩy rẩy đứng dậy, giọng đầy cảm kích: "Đa tạ lão gia."

Hạ Mẫn lên tiếng: "Việc này coi như qua, nhưng sau này nàng càng cần phải dụng tâm hơn vào những việc này."

Quách di nương lại đột nhiên mở miệng: "Xin lão gia thấu hiểu."

Mày Hạ Mẫn nhăn lại: "Làm sao?"

"Thiếp thân tài hèn học ít, nhờ lão gia cất nhắt mới có thể tạm thời thay đại phu nhân quản lý Hạ phủ. Nhưng sau việc này, thiếp thân cũng ý thức được bản thân không đủ thông minh sáng suốt, cho nên..."

"Nàng muốn như thế nào?"

Quách di nương nghe được sự không kiên nhẫn trong giọng điệu của Hạ Mẫn, lập tức nói nhanh: "Hạnh tỷ tỷ cũng đã hầu hạ phu nhân nhiều năm, trong phủ cũng quen biết khá rộng rãi với nhiều lão bà tử. Nếu như có nàng giúp sức, sau này mọi chuyện trong phủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa chuyện như thế này sẽ không tái phạm một lần nào nữa."

Hạ Mẫn nhướng mày, kỳ thật sau khi cơn giận đã qua, ông ta cũng hiểu được đây là Trương thị giở trò quỷ, nguyên bản đã không thích nàng lại càng thêm bất mãn. Nhưng ông ta cũng ngại mặt mũi, chuyện này sẽ không để truyền ra ngoài. Hơn nữa ông ta nghĩ chuyện này cũng là do Quách di nương không đủ bản lĩnh, không trấn áp được đám hạ nhân, chỉ định phạt nàng một chút sau đó chuyện này liền bỏ qua.

Lúc nãy Quách di nương vừa mở miệng, ông ta còn tưởng nàng ta định khóc lóc kể lể điều gì, ai ngờ nàng ta lại nêu ra phương pháp giải quyết.

Hạ Mẫn khen ngợi gật gật đầu, lại còn vì mình suýt chữa nữa lại hiểu lầm Quách di nương mà cảm thấy có chút áy náy, liền nói: "Việc trong phủ cũng khiến nàng vất cả nhiều rồi, ta nhớ trong kho cùng có một cuộn vải lụa hoa bách, nàng cứ lấy đi may cho bản thân chút quần áo đi."

Quách di nương vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Quỳnh Nương thấy mọi chuyện được giải quyết, cũng liền cáo lui rời đi. Đợi cho nàng đi rồi, Hạ Mẫn mới nói với Quách di nương: "Buổi tối ta sẽ đi xã giao với vài người đồng liêu, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng. Nàng cứ nghĩ ngơi cho tốt, mời một lang y tới đây xem đầu gối một chút."

"Tạ lão gia quan tâm."

Lúc này Hạ Mẫn mới vừa lòng rời đi.

Đợi cho Hạ Mẫn rời đi, cảm kích trên mặt của Quách di nương toàn bộ đều tan biến, nha hoàn Hàn Xuân đỡ nàng ta nằm lên trường kỷ, sau đó xốc ống quần của nàng ta lên, nhìn thấy đầu gối một mảnh tím tím xanh xanh, nhịn không được nói: "Di nương, nô tỳ đi mời đại phu đến đây!"

Quách di nương lại lắc đầu: "Ngươi đi kêu Ngô bà tử lại đây."

Hàn Xuân còn muốn nói gì đó, lại thua ánh mắt kiên trì của Quách di nương, chỉ phải đi ra ngoài kêu Ngô bà tử vào.

Ngô bà tử là lão bà tử lúc này đi cầu cứu Quỳnh Nương, bà là tâm phúc của Quách di nương, vô cùng trung thành. Vừa bước vào nhìn thấy đầu gối của Quách di nương, nước mắt liền lập tức rơi xuống.

Quách di nương lại không quan tâm đến đầu gối của mình, vội vàng kéo tay lão bà tử: "Đại cô nương có nói gì không?"

Ngô bà tử suy nghĩ một hồi mới nói: "Đại cô nương nói rằng vài ngày tới ngài cứ nghỉ ngơi, mọi chuyện đã có đại cô nương sắp xếp."

Lập tức khóe miệng của Quách di nương liền lộ ra ý cười: "Đại cô nương đúng là chân nhân bất lộ tướng, chỉ sợ vị phu nhân tốt kia của chúng ta cũng không nghĩ được rằng có ngày bà ta sẽ bại trên tay của đại cô nương đâu." 

Biện pháp "lấy lùi làm tiến" này là do Quỳnh Nương nói cho Ngô bà tử trên đường đi, sau đó Ngô bà tử lại nghĩ cách lén lút nói cho Quách di nương, vì vậy nên lúc này mới có một cọc trò hay trước mặt Hạ Mẫn.

Quách di nương dựa lưng vào gối mềm, khóe mắt lại hàm chứa một tia lạnh lẽo: "Vài ngày tới ta sẽ trong phòng dưỡng thương, nếu có chuyện gì xảy ra cứ bảo bọn họ đến Nghênh Xuân Các cầu kiến. Lần này ta cũng muốn nhìn, vị phu nhân kia của chúng ta, rốt cuộc có thủ hạ lưu tình với Hạnh di nương do một tay bà ta đề bạt đi lên hay không."

-

Tác giả có lời muốn nói: Lăn lộn bán manh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net