🍉Chương 11: Đa tạ Hàn thiếu quân đã không giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN

Tác giả: Bổng Bổng Băng.

Edit + beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🍝🥫🥗

Chương 11: Đa tạ Hàn thiếu quân đã không giết


Vừa dứt lời, Trần Thiên Thiên liền làm bộ bước ra khỏi phòng.

Trên nóc nhà ngoài sân, đám người Bạch Cập nhìn thấy thân ảnh Trần Thiên Thiên xuất hiện tại cửa.

Bạch Cập vội vàng vẫy tay một cái, đè thấp thanh âm nói: "Giương cung chuẩn bị!"

Nghe vậy, cung thủ lập tức giương cung dùng Trần Thiên Thiên làm hồng tâm mà nhắm.

Trong phòng, Hàn Thước nhìn Trần Thiên Thiên, quả thực đau đầu.

Mắt thấy Trần Thiên Thiên đã bước nửa bước ra khỏi phòng, Hàn Thước một phen vội vàng kéo nàng lại, cắn răng nói: "Cô quay lại cho ta! Cô tốt xấu gì cũng là thê tử trên danh nghĩa của ta, mặc như vậy ra đường còn ra thể thống gì nữa?"

Trần Thiên Thiên biết trước Hàn Thước sẽ nói như vậy, nên vừa nghe được những lời này, nàng liền nhanh nhẹn thu hồi nửa bước chân vừa bước ra, nhân tiện còn "hắc hắc" cười hai tiếng, đắc ý đóng lại cửa phòng.

Trên nóc nhà, chúng cung thủ chậm rãi hạ cung trong tay xuống, vẻ mặt nghi vấn nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập ngơ ngác không biết nên làm gì, bất đắc dĩ cũng hạ cung xuống, tất cả đều hướng mắt nhìn vào trong phòng.

Trong phòng, Trần Thiên Thiên quay ngược trở lại, một đôi mắt to long lanh sáng ngời nhìn Hàn Thước, trừng mắt nói: "Vậy huynh muốn như thế nào?"

Nói xong, Trần Thiên Thiên xốc lên trung y của mình, nhìn vào bên trong, phát hiện còn có áo yếm.

"Vậy ta cởi thêm một lớp nữa, coi như mặc áo tắm ra ngoài bơi lội."

Nói xong Trần Thiên Thiên thân thủ nhanh nhẹn liền cởi trung y.

Vừa lộ ra nửa cái yếm, Hàn Thước không thể nhịn được nữa, một phen kéo Trần Thiên Thiên qua, đem nàng đẩy ngã trên giường, vội vàng lấy chăn che lại.

Trên trán Hàn Thước nổi đầy gân xanh, "Dừng tay."

Vừa dứt lời, Trần Thiên Thiên, Hàn Thước hai người hai tay theo bản năng nắm chặt lấy nhau, mặt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, đồng tử mở to.

Trần Thiên Thiên bỗng có cảm giác không đúng lắm, nhất thời la lên: "A! Huynh sờ chỗ nào đó!"

Hàn Thước tự nhiên cũng cảm giác được đã chạm phải nơi không nên chạm, vẻ mặt kinh hoảng, nhanh chóng rút hai tay ra chứng minh mình vô tội.

Trên nóc nhà, chúng cung thủ nghe được tiếng thét chói tai, lại giương cung vào vị trí, nhưng sau đó lại là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Bạch Cập trong lòng nghi hoặc: Chẳng lẽ thiếu quân muốn đích thân ra tay?

Nghĩ như vậy, Bạch Cập liền vểnh tai lắng nghe, chỉ nghe trong gian phòng truyền đến một tiếng hét to của Trần Thiên Thiên.

"Lưu manh!"

Chúng cung thủ lại hai mặt nhìn nhau, chậm rãi bỏ cung tên xuống.

Trong phòng Trần Thiên Thiên đang vung tay không ngừng đánh Hàn Thước.

Hàn Thước không thể chịu được nữa nắm lấy cánh tay Trần Thiên Thiên, giữ chặt nàng, lớn tiếng nói: "Cô kêu la cái gì! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Nữ nhân như cô, lần đầu gặp ta trên đường đã không nhịn được làm bậy, bản thân thì ham mê mỹ sắc, còn mang ta đi dạo thanh lâu, gặp Bùi Hằng thì không biết kiềm chế, dây dưa mập mờ với hắn, nghiệt chủng trong bụng cô, không chừng là của hắn phải không? Cô đã phạm đủ bảy tội danh, hoang dâm vô độ, không giữ đức hạnh, tính tình phóng đãng!"

Hàn Thước vừa ho khan vừa nói, nói được một nửa lại ngoài ý muốn nhìn thấy thủ cung sa trên cánh tay Trần Thiên Thiên, lập tức bị kinh sợ.

Hàn Thước không dám tin nói: "Cô tính tình phóng... phóng... Tại sao cô vẫn còn thủ cung sa?!"

Nói xong, cả hai nhìn nhau cùng ngây ngẩn.

Trần Thiên Thiên nhìn thấy cánh tay của mình, vội vàng rụt trở về.

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thước nháy mắt liền đỏ lên, vội chuyển tầm mắt nhìn sang hướng khác, có chút thất thần.

Trần Thiên Thiên nhìn Hàn Thước đứng trước mặt đang thẹn thùng đến cực điểm, quả thực không tin vào hai mắt mình.

Đúng là đồ hai mặt, lãnh khốc vô tình hay thẹn thùng đều do một mình ngươi diễn hết.

Không phải chỉ là thủ cung sa thôi sao...

Trần Thiên Thiên dùng ánh mắt coi thường liếc Hàn Thước.

Nhưng Hàn Thước vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiên Thiên, liền lập tức né tránh, mặt càng lúc càng đỏ hơn.

Hàn Thước khiếp sợ nhìn Trần Thiên Thiên, miệng có chút lắp bắp nói: "Cô, cô không có thai à?"

Trần Thiên Thiên hừ cười một tiếng, đắc ý nói: "Ta phải lừa mẫu thân nói mình có thai, mới cứu huynh ra được chứ."

Hàn Thước khó hiểu hỏi: "Cô vì cứu ta mà không màng đến danh tiết của mình sao?"

Trần Thiên Thiên cũng không có trả lời Hàn Thước ngay, mà là ở trong chăn loay hoay mặc quần áo.

Hàn Thước quay mặt đi, cố tình lảng tránh vấn đề này.

Trần Thiên Thiên mặc xiêm y xong, liền vừa đếm đầu ngón tay vừa nghiêm túc giải thích nói: "Giữa danh tiết và mạng người, tất nhiên là mạng người quan trọng hơn rồi, ta là thành tâm muốn cứu huynh ra đó. Vả lại danh tiết của ta đáng giá bao nhiêu chứ!"

Hàn Thước cảm động lặng lẽ chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh vẫn là một bộ mặt lạnh đối mặt với Trần Thiên Thiên, nói: "Cũng đúng, nếu như Tam công chúa thực sự giống như trong lời đồn, danh tiết này không có cũng được."

Hai người ngồi người đầu giường người cuối giường, không khí thập phần xấu hổ.

Trần Thiên Thiên nhỏ giọng cùng Hàn Thước thương lượng nói: "Như vậy đi, từ nay về sau, chúng ta định ra quy ước, trước mặt người khác, theo quy củ thành Hoa Viên, huynh nghe lời ta. Sau lưng người khác, thì theo quy củ thành Huyền Hổ, ta nghe lời huynh. Huynh kính ta một thước, ta kính huynh một trượng, coi như đây là cách chung sống hoà hợp của đôi phu thê trên danh nghĩa chúng ta. Huynh thấy thế nào?"

Nghe vậy, Hàn Thước lộ ra thần sắc đa nghi.

Trần Thiên Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Chúng ta cứ quyết định vậy đi, không được đổi ý."

Nói xong, Trần Thiên Thiên sải bước muốn đi ra ngoài.

Hàn Thước vội vàng đuổi theo, "Đứng lại! Mặc y phục vào cho đàng hoàng!"

Trần Thiên Thiên phất phất tay, không chút để ý nói: "Có sao đâu chứ."

Nói xong, Trần Thiên Thiên nhặt lên áo khoác rơi dưới đất, một bên mặc áo, một bên hướng cửa đi tới.

Trên nóc nhà ngoài sân, Bạch Cập cùng đám cung thủ nhìn ánh nến trong phòng thấp thoáng một bóng người đang mặc quần áo.

Mọi người đều là bộ dạng không dám nhìn thẳng.

Cung thủ nhịn không được hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Bạch Cập trái lo phải nghĩ, nghĩ tới chỉ thị của Hàn Thước, cuối cùng kiên trì nói: "Giương cung chuẩn bị."

Nhận được mệnh lệnh, tất cả lại đồng loạt giương cung lên.

Trên nóc nhà, các cung thủ đã vào vị trí dùng ánh mắt dò ý đợi lệnh nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập hạ quyết tâm, nâng tay lên, rồi lại dứt khoát hạ xuống, ý bảo bắn tên.

Vạn tiễn đã lên nòng, Trần Thiên Thiên đang chuẩn bị bước ra tuyệt nhiên vẫn chưa ý thức được chuyện sắp xảy ra.

Trong phòng, Hàn Thước đang ngây người lại đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt nháy mắt biến sắc.

"Nguy rồi!"

Ngay sau đó, Hàn Thước tiện tay vơ lấy một tấm chăn gấm, phi thân ra ngoài.

Ngoài cửa, vạn tiễn đang hướng thẳng đến Trần Thiên Thiên mà lao tới.

Trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông hết sức nguy hiểm này, Hàn Thước phi thân từ trong phòng ra, tay cầm một tấm chăn gấm, uyển chuyển điều khiển chăn gấm bằng nội lực, chặn hết tên vừa được bắn ra.

Chậm rãi hạ chăn gấm xuống, Hàn Thước dùng chăn che ở trước mặt Trần Thiên Thiên, che khuất tầm mắt nàng.

Trên nóc nhà, mọi người chấn động, đồng loạt nhất nhất nhìn về phía Bạch Cập.

Bạch Cập co người lắc lắc đầu, cũng không rõ Hàn Thước rốt cuộc là có ý gì.

Một trận không khí quỷ dị mà ái muội len lỏi giữa hai người Hàn Thước cùng Trần Thiên Thiên, Hàn Thước chậm rãi nói: "Đêm đã khuya, nhớ mặc y phục giữ ấm."

Trong đầu Trần Thiên Thiên trống rỗng, lắp bắp nói: "Được... được mà... Ha ha..."

Ở góc độ Hàn Thước không nhìn thấy, một mũi tên được cắm trên tường, Trần Thiên Thiên đưa tay khẽ chạm vào mũi tên, cả người nhịn không được đổ mồi hôi lạnh, toàn thân run rẩy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hàn Thước nguyên bản là chuẩn bị giết nàng!

Vẫn còn may vẫn còn may...

Sau một lát, Trần Thiên Thiên định thần lại lắp bắp nói: "Đa tạ ý tốt của Thiếu quân!"

Đa tạ Hàn thiếu quân đã không giết...

🌸🌸🌸

Dưới chân tường thành Hoa Viên nguy nga tráng lệ, tiếng kêu khóc vang vọng khắp nơi.

Tại cửa thành Hoa Viên, còn sót lại vài chục binh sĩ một thân đầy máu, đang ra sức chống cự binh lính thành Huyền Hổ, liều chết bảo hộ Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh ra khỏi thành, toàn bộ mọi người trong thành Hoa Viên trên người đều có vết bỏng.

Trên cổng thành, cờ Huyền Hổ tung bay.

Hàn Thước một thân áo giáp, tiêu sái sừng sững, sắc mặt lãnh khốc lạnh lùng nhìn xuống dưới thành.

Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh nỗ lực né tránh đao kiếm ra đến ngoài thành, vừa muốn lên ngựa chạy trốn, Trần Sở Sở liền ngẩng đầu, chỉ thấy trên tường thành, Bạch Cập đang áp giải Tử Trúc bị trói đi đến vách tường thành.

Thấy thế, Trần Sở Sở lập tức dừng lại, xoay người qua, "Tử Trúc!"

Tiếng nói vừa dứt, Trần Sở Sở ngửa đầu nhìn lên tường thành, binh lính Hoa Viên cùng Huyền Hổ vẫn đang kịch liệt chém giết lẫn nhau.

Hàn Thước thâm trầm nhìn Trần Sở Sở, trầm giọng nói: "Sở Sở, ở lại bên ta, sau này khi ta trở thành Thành chủ, nàng có thể làm Thành chủ phu nhân của ta."

"Mau thả Tử Trúc ra!" Sắc mặt Trần Sở Sở khó coi, không chút nghĩ ngợi nói.

Nghe thấy lời nói của Trần Sở Sở, Tử Trúc đang bị áp chế không thể động đậy hô lớn: "Quận chúa không cần lo cho tiểu nhân! Mau chạy đi!"

Đúng lúc này, Hàn Thước ném cho Bạch Cập một ánh mắt ra hiệu, Bạch Cập liền một đao đâm thẳng vào tim Tử Trúc.

Trần Sở Sở mặt nhất thời trắng bệch, mở to hai mắt nhìn kinh hô: "Tử Trúc!"

Ngay sau đó, Bạch Cập liền trực tiếp đẩy ngã thi thể của Tử Trúc dọc theo tường thành, thẳng tắp rơi xuống ngay trước mặt Trần Sở Sở.

Thấy thế, Trần Sở Sở thống khổ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

Qua hồi lâu sau, Trần Sở Sở mới mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thước, cắn răng giọng căm hận nói: "Ta sớm nên lường trước được chuyện này. Huyền Hổ giả vờ phái huynh đến ở rể bày tỏ lòng hảo hữu với Hoa Viên, chỉ vì muốn lợi dụng ta để chiếm đoạt Long Cốt, trị bệnh tim cho huynh."

Hàn Thước một đôi nhãn tình nguy hiểm mị lên, thanh âm lãnh khốc nói: "Từ khoảnh khắc đặt chân vào thành Hoa Viên, ta vẫn luôn mong đợi ngày này, ta và nàng bắt buộc phải đối đầu, chịu thua đi, Trần Sở Sở."

Nói xong, Hàn Thước liền dọc theo tường thành xa xa đứng nhìn Trần Sở Sở, một đôi nhãn tình thâm trầm vô cùng đáng sợ.

Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh cũng nhìn theo hướng tầm mắt của Hàn Thước.

Xa xa, quân hộ thành Huyền Hổ đang tập kích tấn công, đông nghìn nghịt một mảnh, tiếng bước chân cùng tiếng hành quân càng ngày càng lớn.

Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh đều bị cả kinh cứng đơ một chỗ, chân cũng bị đông cứng khó lòng nhấc lên.

Binh lính thành Hoa Viên gần như toàn bộ đều bị giết, chỉ còn vài người đang miễn cưỡng chống cự.

Dưới thành lâu, thi thể chồng chất, máu chảy thành sông.

Tô Tử Anh thân thủ kéo Trần Sở Sở, thanh âm gấp gáp nói: "Nhị quận chúa, nếu không chạy sẽ không còn kịp đâu!"

Trần Sở Sở cả mặt bi tráng, ánh mắt nhìn Hàn Thước tràn ngập hận ý: "Hàn Thước, ta chưa từng hoài nghi huynh, không ngờ huynh lại nhẫn tâm đến thế. Hôm nay là Thất Tịch, huynh lại nhân lúc mẫu thân ta diễu phố đặt thuốc nổ, khiến mẫu thân bị trọng thương, sau đó lại đốt khói báo động, dẫn binh chiếm thành, còn cả Lâm Thất nữa, bên cạnh ta rốt cuộc còn bao nhiêu người sẽ chết dưới tay huynh đây!"

Hàn Thước bật cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Không chỉ như thế, muội muội Trần Thiên Thiên mà nàng yêu thương nhất, cũng là do một tay ta dùng ly rượu độc tiễn về Tây Thiên ngay trong đêm tân hôn."

Trần Sở Sở ngạc nhiên, sửng sốt một lát, sau đó lại mạnh mẽ trừng lớn đôi mắt giăng đầy tơ máu, không dám tin nói: "Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng là do huynh giết?! Không..."

Tô Tử Anh thấy tình thế vô cùng nguy cấp, thừa dịp Trần Sở Sở đang thất thần, trực tiếp đánh ngất nàng, thân thủ đưa nàng lên ngựa nhanh chóng đào tẩu.

Nhưng ngay sau đó, giữa bầu trời chợt truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi của Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên: "Không...!"

Bên trong phòng ngủ tại phủ Nguyệt Ly, Trần Thiên Thiên đột nhiên bật người dậy, trên trán ướt sũng mồ hôi.

Sau khi ý thức được đó chỉ là mơ, Trần Thiên Thiên lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Trần Thiên Thiên một bên lau lau mồ hôi trên trán, một bên lẩm bẩm: "Hàn Thước thật sự là âm hiểm tàn độc, tuy hiện tại mình đã tránh được rượu độc, ám tiễn của Hàn Thước, nhưng vẫn còn phải kiên trì đến tập cuối mới có thể trở về. Mình không thể chết được, ngàn vạn lần không thể chết được..."

"Công chúa, người sao thế?"

Trần Thiên Thiên vừa dứt lời, Tử Duệ liền đi đến, thân thiết hỏi: "Người gặp ác mộng sao?"

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên nhìn về phía Tử Duệ, vội vàng lắc lắc đầu, một phen kéo Tử Duệ qua, nói: "Đi... Chúng ta đi đến quán trà."

"A?"

"Đi mau!"

Nửa canh giờ sau, bên trong phòng tại quán trà.

Ba vị tiểu thuyết tiên sinh cùng Trần Thiên Thiên ngồi quanh bàn tròn, trên bàn có một quả táo, một trái chuối tiêu, một quả cam.

Trần Thiên Thiên đem quả táo đẩy qua một góc, cả người nhịn không được run lên.

Một bên khẩn trương run rẩy, một bên mở miệng nói: "Nghe hiểu cả chưa? Ta hiện tại không cần biết chuối với táo làm sao mới đến được với nhau. Ta chỉ muốn biết, hiện tại chuối muốn giết cam, cam phải làm thế nào mới có thể toàn mạng! Ba vị tiên sinh đây đều là nhân tài kiệt xuất trong giới kể chuyện, hiện tại ta phải biên kịch câu chuyện như thế nào, mới có thể giữ được mạng của cam?"

Nói xong, Trần Thiên Thiên liền thân thủ bảo bọc quả cam trong lòng bàn tay, như coi trân bảo, dùng ánh mắt cầu xin nhìn ba vị tiên sinh.

Ba vị tiểu thuyết tiên sinh đều là bộ dạng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

Tiên sinh giáp nhìn Trần Thiên Thiên liếc mắt một cái, mở miệng hỏi: "Bộ thanh danh của cam tệ lắm sao?"

Trần Thiên Thiên nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, nói: "Chuyện xấu lan nhanh, tiếng ác đồn xa."

Toàn bộ thành Hoa Viên, nói về thanh danh thì đúng là không còn ai tệ hơn nàng được nữa.

Thời điểm Trần Thiên Thiên viết kịch bản, đem nhân vật Tam công chúa Trần Thiên Thiên này viết ác liệt đến nỗi có thể đưa đi doạ trẻ con khóc đêm.

Hiện tại ngẫm lại, biết vậy đã không viết...

Tiên sinh ất hỏi: "Cam đã đắc tội chuối?"

Nhớ tới những việc mình đã làm với Hàn Thước, Trần Thiên Thiên lặng lẽ nuốt nước bọt, nói: "Vừa gặp đã ép hôn, sau đó lại hại hắn vào ngục, kế đến còn sỉ nhục hắn trước đám đông."

Tiên sinh bính nhướng mày hỏi: "Chuối lòng dạ độc ác, có thù tất báo?"

Vẻ mặt Trần Thiên Thiên sợ hãi nói: "Túc trí đa mưu, hơn nữa lại sát phạt quả quyết! Hắn hiện tại chính là đang nằm gai nếm mật chờ đợi thời cơ, đợi sau khi khỏi bệnh rồi, sẽ là mãnh hổ xuống núi, cả người toát ra khí chất vương giả! Quả thực có thể nói là hô phong hoán vũ, trừ quả táo ra, căn bản là không có ai trị được hắn."

Tiên sinh bính nhìn Trần Thiên Thiên, mịt mờ cười một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, sao Tam công chúa không thừa dịp hắn gặp nguy khốn, nhanh tay diệt trừ hậu họa?

Nói xong, tiên sinh bính liền đưa tay làm một động tác cắt cổ.

Vừa dứt lời, Trần Thiên Thiên liền "xoạt" một tiếng đứng phắt dậy, một bên vỗ bàn một bên quát: "Ngươi không giết người thì không viết được à! Phải giữ chuối lại, sau này cần dùng tới!"

Tiên sinh ất tựa hồ có chút không rõ tại sao Trần Thiên Thiên lại phản ứng mạnh như vậy, đầu tiên là im lặng một chút, sau liền mở miệng nói: "Vậy dùng tình yêu cảm hoá hắn, dùng tình cảm hoá, dùng lý khuyên nhủ, buông bỏ đao kiếm, quay đầu là bờ."

Cảm hóa Hàn Thước?

Nghĩ nghĩ, Trần Thiên Thiên không nhịn được nói: "Ta làm gì có năng lực đó! Tẩy trắng một nhân vật cũng phải có tình tiết nền tảng chứ! Đâu thể chỉ dựa vào mỗi lời thoại được!"

Nàng làm sao có khả năng cảm hoá Hàn Thước chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC