🧅Chương 14: Đối thơ ở học đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN

Tác giả: Bổng Bổng Băng.

Edit + beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🥩🌯🥘

Chương 14: Đối thơ ở học đường

Không được!

Mình phải nhanh chóng đưa tất cả tình tiết trở về quỹ đạo ban đầu, sau đó có thể thành công rút lui!

Nghĩ như vậy, Trần Thiên Thiên ngồi ngay giữa Trần Sở Sở và Hàn Thước, trái nhìn phải nhìn, linh quang chợt lóe, mặt lộ vẻ giảo hoạt.

Trần Thiên Thiên hai tay nắm lấy đệm cói dưới mông, lặng lẽ lết mông trượt ra phía sau, cho tới khi bản thân đã ra khỏi tầm mắt của nam nữ chính, nàng nhanh chóng đứng dậy, đem nệm cói đặt ở chỗ ngồi xéo qua một bên phía trước Lâm Thất, an toạ ngồi xuống.

Nhìn cảnh tượng Hàn Thước và Trần Sở Sở hai người sóng vai ngồi cùng nhau, Trần Thiên Thiên vừa lòng gật gật đầu.

Mà Lâm Thất bên cạnh lại nhìn thấy có chút khác thường, nhìn Trần Thiên Thiên cau mày hỏi: "Cô làm gì vậy?!"

Trần Thiên Thiên nhìn Lâm Thất, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta bị cận, nên muốn ngồi gần bục giảng để nhìn rõ hơn."

Lâm Thất nghe vậy, lúc này liền hung hăng trừng trừng liếc mắt nhìn Trần Thiên Thiên, tức giận bất bình nói: "Đừng tưởng ta không biết ý đồ của cô, cô chính là muốn ngồi gần Bùi ti học! Cô đã có Hàn Thước rồi, nên quản cho tốt con mắt của mình đi!"

Trần Thiên Thiên quay đầu, phát hiện Hàn Thước đang nhìn mình chằm chằm.

Thấy thế, Trần Thiên Thiên không khỏi xấu hổ cười cười quay đầu về, cả mặt một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhìn ta chằm chằm làm gì... Lo mà nhìn Sở Sở đi tên ngốc này!

Đang lúc Trần Thiên Thiên nghiêm túc suy nghĩ, Hàn Thước đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, đem cả người nàng cùng đệm cói toàn bộ bế bên.

Trần Thiên Thiên cả người vùi ở trong lòng Hàn Thước, nhất thời kinh sợ, một đôi nhãn tình trợn to, kinh hoảng nói: "Gì vậy? Á? Sao thế? Huynh muốn làm gì?"

Trước mắt bao người, Trần Thiên Thiên một lần nữa lại được chuyển phát nhanh đến bên người Hàn Thước.

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, đúng lý hợp tình nói: "Công chúa là người đã thành thân, nên bớt gần gũi với nam nhân khác đi."

"Không phải!" Không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nguỵ biện "Ta đây là đang lên lớp thôi mà, sao huynh..."

Trần Thiên Thiên chỉ chỉ chỗ ngồi của Hàn Thước cùng Trần Sở Sở, mình là bị kẹp ở giữa.

Sau một lát, Trần Thiên Thiên liền không muốn nói tới nữa.

"Quên đi, kiểu thẳng nam ngu ngốc này đúng là hết thuốc chữa, mình cũng bó tay rồi."

Ý tưởng vừa nảy ra, Bùi Hằng lúc này kéo rèm liền xuất hiện, hướng về bục giảng chậm rãi bước tới.

Đám người Trần Thiên Thiên và Lâm Thất mặt lập tức lộ vẻ háo sắc nhìn Bùi Hằng.

Hàn Thước thấy thế, hừ lạnh một tiếng, coi thường nhìn thoáng qua Bùi Hằng, chộp ngay lấy một quyển sách giáo khoa che trước mặt Trần Thiên Thiên.

Sau một lát, Hàn Thước giọng lành lạnh nói với Trần Thiên Thiên: "Lo ôn tập đi."

Trần Thiên Thiên mất hứng, tiếp nhận sách, vẻ mặt khinh bỉ, tuỳ tiện đem sách mở ra.

Bùi Hằng đứng trên bục giảng, liếc mắt nhìn quanh bốn phía.

Lúc này, Trần Nguyên Nguyên vẻ mặt u sầu ngồi xe lăn được Tử Niên đẩy vào học đường.

Gã sai vặt của Bùi Hằng hô lớn: "Tất cả đã đến đông đủ, bắt đầu nhập học."

Tất cả mọi người trong học đường liền thu hồi bộ dạng lười nhác, lập tức thẳng người ngồi nghiêm chỉnh.

Bùi Hằng quét mắt nhìn tất cả mọi người, chậm rãi nói: "Thành Hoa Viên có quy định, Sau này các vị quận chúa đều phải tham gia kỳ thi đề bạt Thiếu thành chủ, trải qua hai thử thách, bao gồm thi văn và sách luận, thủ khoa của kỳ thi lần này sẽ được Thành chủ sắc phong, trở thành Thiếu thành chủ. Còn nữ nhi của các nhà quan khác, căn cứ theo thành tích, từng người sẽ được phong những chức quan khác nhau. Mọi người ở đây hôm nay mai sau đều sẽ trở thành trụ cột của gia đình, việc học nặng nề, hôm nay chúng ta tạm nghỉ để chơi một trò chơi."

Lâm Thất liếc nhìn Bùi Hằng, bộ dạng cố tỏ ra bình thường nói: "Cưỡi ngựa bắn cung ta chắc chắn sẽ dành được hạng nhất!"

Vừa dứt lời, Bùi Hằng liền ngữ khí thanh đạm mở miệng nói: "Trò chơi lần không nằm trong ngũ nghệ."

Lâm Thất: "..."

Hàn Thước ngồi bên cạnh Trần Thiên Thiên nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi, "Quân tử lục nghệ: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số. Sao lại là ngũ nghệ?"

Bùi Hằng thản nhiên nói: "Đánh đàn tấu nhạc chẳng qua chỉ là chiêu thức lấy lòng nữ nhi, sao có thể đánh đồng với những thứ kia. Hôm nay chúng ta không học kinh, không luận sử, mà sẽ đối thơ."

Tất cả mọi người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi tỏ vẻ khó hiểu: Đối thơ?

Bùi Hằng thấy mọi người nghi hoặc, liền mở miệng giải thích: "Ta lấy 'Phong hoa tuyết nguyệt' làm đề, mọi người mỗi người chọn một chữ, đối hai câu thơ, không bàn thất ngôn ngũ ngôn, không bàn luật thơ, chỉ chú trọng ở chỗ gieo vần. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu từ... Nhị quận chúa nào."

Trần Sở Sở đang nhìn chằm chằm vào Hàn Thước, lúc này bỗng dưng bị gọi tên, lập tức hoàn hồn.

Trước nghĩ sau nghĩ, Trần Sở Sở liền tùy ý nói: "Ta? Ta chọn phong vậy... Phong... Thổi nước sóng gợn lăn tăn, băng đèo vượt suối không dấu vết."

Lời nói vừa dứt, âm thanh tán dương ngập tràn cả lớp học.

Bùi Hằng cũng rất tán thưởng nói: "Nhị quận chúa suy nghĩ thấu đáo, kết cấu rộng mở. Đại quận chúa, đến lượt người."

Nguyên Nguyên yếu ớt ngẩng đầu, ngữ khí ưu sầu nói: "Hoa, trăm ngày vẫn chưa nở, chớp mắt sớm đã tàn."

Nghe vậy, Bùi Hằng nhìn xuống chân Trần Nguyên Nguyên, khẽ thở dài: "Đại quận chúa, chuyện đời mất cái này ắt sẽ được cái khác, đừng nên quá bi quan. Lâm Thất tiểu thư, mời."

Lâm Thất hưng phấn, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không nói được gì: "Tuyết... tuyết... tuyết... ta không biết."

Trần Thiên Thiên bỗng bật cười thành tiếng.

Lâm Thất hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Thiên Thiên, coi thường nói: "Trần Thiên Thiên, cô cười cái gì? Chẳng lẽ cô đối được à?"

"Không không không!" Trần Thiên Thiên vội vàng lắc đầu, nói với Lâm Thất: "Trình độ của hai ta cũng như nhau cả thôi, cô không biết làm sao ta biết được."

Lâm Thất tiếp tục trừng nàng, "Vậy sao cô còn cười?!"

Bùi Hằng nhìn thoáng qua Trần Thiên Thiên cùng Lâm Thất, đầu tiên là dừng một chút, theo sau liền cổ vũ nói: "Nghe nói Tam công chúa gần đây có tiến bộ, hay người cứ thử xem?"

Lời này vừa nói ra, Lâm Thất lúc này cười khinh bỉ, vẻ mặt coi thường nói: "Bùi ti học, huynh đừng làm khó Tam công chúa nữa, ai mà không biết nàng ta học vấn dốt nát, nàng ta thì biết được mấy chữ chứ."

Trần Thiên Thiên không thèm so đo tính toán với nàng ấy, vẫn cúi đầu lật sách.

Lâm Thất thấy thế, vẫn bám riết không buông nói: "Không thì thế này, chúng ta đánh cược. Tam công chúa nếu có thể đối được, thì ta sẽ đi dọn nhà xí! Còn nếu Tam công chúa không đối được, thì nhà xí sẽ do cô dọn."

Trần Thiên Thiên lặng thinh nhìn nàng, nhịn không được nói: "Sao cô dám chắc ta sẽ thua?"

Lâm Thất vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Vậy cô có dám cược không!"

Trần Thiên Thiên hừ cười một tiếng, khoát khoát tay áo nói: "Bỏ đi, ta không muốn cược với cô..."

Ngay phía sau, Hàn Thước thản nhiên mở miệng nói: "Ta cược Tam công chúa thắng. Nếu Tam công chúa thua, Hàn mỗ sẽ thay nàng chịu phạt."

Mọi người đồng loạt nhìn Hàn Thước.

Ta nhổ vào!

Nghe được câu đó, Trần Thiên Thiên thiếu chút nữa đã tự cắn lưỡi mình, thực hận không thể ngay lập tức cho Hàn Thước một cái tát trời giáng.

Những lời này tuy rằng nghe qua thì chính là vì nàng suy nghĩ, nhưng trên thực tế chẳng khác nào không trâu bắt chó đi cày!

Vốn dĩ nàng còn có thể từ chối, nhưng khi Hàn Thước vừa nói ra những lời này, thì chuyện này cho dù có khó khăn, nàng cũng phải bắt buộc làm!

Trần Thiên Thiên cắn răng, từng chữ từng chữ nói với Hàn Thước: "Huynh... vì muốn làm ta xấu mặt mà không ngại hy sinh bản thân mình ư?"

Hơn nữa, hiện tại Trần Thiên Thiên đang muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa mình và Hàn Thước, nàng tuyệt đối không thể nào để hắn đi quét dọn nhà xí được!

Hàn Thước hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Trần Thiên Thiên, trên mặt vẫn mang nét tươi cười hớn hở, nhiệt tình cổ vũ.

Trần Thiên Thiên sau một hồi mới xua bớt đi nỗi sợ hãi, giọng than thở nói: "Đối thơ thì đối thơ, lời thoại của tất cả các nhân vật đều do mình viết, chẳng lẽ còn không đối được vài câu thơ sao."

Nói đến chuyện đối thơ, chung quanh phòng học đám người hầu tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao, thanh âm nghị luận sôi nổi vang lên.

Nhóm người hầu: "Đối thơ, là đối thơ đó."

"Là Tam công chúa đối thơ đấy, mới nghe lần đầu nha..."

"Rốt cuộc ai sẽ thắng nhỉ, thua là phải đi quét dọn nhà xí đó..."

Trần Thiên Thiên nguyên bản còn đang muốn thể hiện bản lĩnh, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, một đôi nhãn tình chợt trừng lớn.

Nguy rồi, đối thơ nhưng vẫn phải giữ hình tượng ngu dốt của Trần Thiên Thiên, quả thực là đang bật mode khó mà.

Vừa nghĩ, Trần Thiên Thiên vừa nhịn không được quay đầu lại nhìn Hàn Thước.

Thế nhưng nếu để Hàn Thước thay mình đi quét dọn nhà xí, thì trực tiếp chuyển thành mode địa ngục.

Nếu lại đắc tội Hàn Thước, chỉ e là đầu cũng không được yên ổn nằm trên cổ...

Lâm Thất thấy Trần Thiên Thiên không lên tiếng, vì thế liền vênh mặt tự đắc, khiêu khích nói: "Thế nào, sợ à?"

Trần Thiên Thiên khẽ cười, không thèm để ý nói: "Cũng không đến mức sợ, ta nghĩ xong rồi, các người nghe rõ đây."

Nghe vậy, mọi người vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên đứng dậy, làm ra một bộ dáng cực vì thâm trầm u buồn, chậm rãi nói: "Phong, chân giò hun khói, cá muối lạp xưởng, lợn sữa nướng, dê quay nguyên con."

Lời nói vừa dứt, mọi người phá lên cười, chỉ có Hàn Thước cùng Bùi Hằng vẫn vững như Thái Sơn.

Bùi Hằng cau mày suy tư một lát, sau đó liền nhịn không được khẽ cười một tiếng, "Qua."

Lâm Thất trừng to mắt, không dám tin nói: "Thế nào lại qua?!"

Hàn Thước cười giải thích nói: "Chân giò hun khói, cá muối lạp xưởng đều được phơi ngoài gió, còn lợn sữa nướng, dê quay nguyên con đều cần dùng đến ống gió."

"Này... này..." Lúc này, sắc mặt Lâm Thất đã có chút bối rối , nhưng như cũ vẫn cứng miệng nói: "Chỉ bấy nhiêu đã muốn ta đi dọn nhà xí? Ta không phục!"

Thấy thế, Trần Thiên Thiên lại cười, khinh miệt nói: "Không vội, bổn công chúa hôm nay sẽ làm cho cô tâm phục khẩu phục. Hoa, bánh ngọt hoa quả gừng đỏ, trà thơm tinh khiết rượu ngon."

Mọi người lại hai mặt nhìn nhau.

Bùi Hằng mỉm cười, trong mắt cũng lộ ra dáng vẻ thưởng thức: "Qua."

Lâm Thất trừng trừng nhìn Trần Thiên Thiên: "Hoa ở chỗ nào?"

Hàn Thước lại mở miệng giải thích nói: "Bánh ngọt hoa quả gừng đỏ, bình thường đều được làm thành hình hoa, còn trà hoa, hoa lộ, rượu hoa chắc không cần phải giải thích nữa chứ."

Nói xong, nhìn bộ dạng đắc ý của Trần Thiên Thiên, Hàn Thước liền nhịn không được nở nụ cười: "Một câu đối này của Tam công chúa vừa có ăn vừa có uống, so với câu phong, không khô như thế."

Lâm Thất không phục nói: "Chẳng qua chỉ là mấy câu thơ xàm ngôn, có bản lĩnh thì cô đối luôn cả 'Tuyết' và 'Nguyệt' đi!"

Trần Thiên Thiên đắc ý dào dạt gật đầu nói: "Tuyết, sữa đông, kem cuộn, bánh lạnh, ngày tuyết có thể làm. Nguyệt, bánh táo, bánh thập cẩm, lòng đỏ trứng, trăng tròn mới được ăn. Lâm Thất tiểu thư, ngoan, mau đi dọn nhà xí đi."

Câu này vừa dứt, Tử Duệ liền đưa chổi đến trước mặt Lâm Thất.

Lâm Thất sắc mặt hoảng hốt, nhìn về phía Bùi Hằng cầu xin giúp đỡ.

Bùi Hằng lại nhìn về phía Trần Thiên Thiên, ánh mắt loé lên một tia kinh hỉ, nói: "Tam công chúa dạo gần đây quả thực rất có tiến bộ trong việc học tập."

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên ngược lại là ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lâm Thất một phen đẩy Tử Duệ ra, tức giận rời đi.

Chúng học sinh hai mặt nhìn nhau:

"Tam công chúa này cũng thật là, chỉ toàn ăn với ăn."

"Ẩm thực Trung Hoa là đây..."

"Không biết còn tưởng nàng ấy bái sư đống đồ ăn..."

"Có rau có thịt, có lạnh có nóng, có mặn có ngọt, cả một bàn thức ăn mê người."

"Các ngươi nói xem, Tam công chúa cứ như vậy, kì thi đề bạt Thiếu thành chủ lần này có phải là ép uổng nàng ấy quá không?"

"Suỵt, lời này có thể tuỳ tiện nói ra sao..."

******

Ban đêm, tại Giáo Phường Ti.

Vẻ mặt Lâm Thất tức giận đi vào Giáo Phường Ti, Lục Bằng nhìn thấy nàng trở về, dẫn đầu đám nhạc công đi tới, lấy lòng hỏi: "Tiểu thư, người đã về rồi? Người... Ôi, đây là mùi gì vậy?"

Vừa dứt lời, cả đám nhạc công đều bịt mũi nhíu mày, Lâm Thất thấy thế liền nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi, nhất thời nổi trận lôi đình, trực tiếp đánh một roi về hướng đám nhạc công.

"Cút hết cho ta, ai cho các ngươi tới đây? Lại còn dám chê ta!"

Lâm Thất vung roi, cả đám nhạc công đều lui ra phía sau, chẳng ai muốn chọc giận Lâm Thất tìm xui xẻo cả.

Nhưng đúng lúc này, Tô Mộc Đang ôm một ít tranh chữ đi ngang qua, roi Lâm Thất vừa vặn quét tới, tranh chữ rơi rớt phân tán ở khắp nơi.

Tô Mộc thấy thế, có hơi kinh hoảng, lập tức vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.

Quản gia liền bước lên phía trước khuyên giải an ủi Lâm Thất, nói: "Người cứ gây sự với Tam công chúa thì được gì, dù sao nàng ấy cũng là con gái thành chủ."

Lâm Thất oán hận cắn răng gầm nhẹ nói: "Ta chính là không phục, Trần Sở Sở giỏi hơn nàng ta về mọi mặt, nhưng Thành chủ lại hết mực cưng chiều Trần Thiên Thiên, đối với Trần Sở Sở thì lạnh nhạt!"

Nói xong, Lâm Thất chỉ thấy càng thêm giận dữ, toàn thân đều bốc hỏa.

Mắt thấy Lâm Thất lại muốn nổi điên, quản gia vội vàng nói: "Tiểu nhân biết người và Nhị quận chúa tình nghĩa sâu đậm. Người yên tâm, việc Nhị quận chúa được sắc phong làm Thiếu thành chủ, là chuyện ván đã đóng thuyền."

Lâm Thất nghe nói như thế, nhất thời nhíu mày một cái, hoài nghi nhìn về phía quản gia: "Hả?"

Quản gia nói: "Danh tiếng của Tam công chúa kém như vậy, không gánh nổi trọng trách này đâu."

Nghe vậy, Lâm Thất đầu tiên ngơ ra một chút, nhưng rất nhanh liền lộ vẻ đắc ý tự cố nói: "Đúng thế, Trần Thiên Thiên đức hạnh bại hoại, làm sao có thể kế thừa ngôi vị Thành chủ được!"

Nói câu đó xong, Lâm Thất liền cảm giác lửa giận trong lòng vơi đi không ít.

Đang muốn đi, bỗng trông thấy Tô Mộc đang bận rộn nhặt mấy bức họa, Lâm Thất liếc mắt nhìn một bản tranh chữ, nhướng mày.

Phía trên tranh chữ, là mộc ấn của phủ Nguyệt Ly.

Lâm Thất dừng lại cước bộ, sắc mặt ngày càng khó coi, thanh âm cũng mang theo vài phần tức giận, "Đợi chút! Đó là tranh chữ Trần Thiên Thiên tặng cho ngươi?"

Tô Mộc biết Lâm Thất đang nổi nóng, nhướng mắt thật cẩn thận nhìn nàng một cái, rồi sau đó mới cẩn thận mở miệng nói: "... Vâng."

Nghe vậy, Lâm Thất liền lớn tiếng nói: "Giáo Phường Ti ta không chứa đồ của Trần Thiên Thiên!"

Lâm Thất nói xong, một roi liền đánh thẳng vào người Tô Mộc, Tô Mộc kinh hô một tiếng, biểu tình thống khổ.

Nhất thời, sa y mỏng manh của Tô Mộc bị roi đánh rách toang, vết máu theo đó cũng dần dần xuất hiện.

Bao nhiêu oán khí của Lâm Thất thu được ở chỗ Trần Thiên Thiên lúc nãy, bây giờ tất cả đều trút hết lên người Tô Mộc, trực tiếp vung roi đánh tới tấp vào người Tô Mộc: "Ngươi ngày thường cùng Trần Thiên Thiên liếc mắt đưa tình, hôm nay nàng ta dám làm cho ta xấu mặt, ta phải trút giận lên ngươi!"

Quản gia liền bước lên phía trước khuyên nhủ: "Tiểu thư, Tô Mộc cũng là người của tiểu thư mà, đánh hỏng thì phải làm sao đây!"

Lâm Thất làm sao có thể nghe lọt tai mấy lời khuyên bảo của quản gia, tay càng đánh càng hăng, không ngừng quất roi vào người Tô Mộc, Tô Mộc cuộn mình trên mặt đất thống khổ né tránh, nhưng sau cùng vẫn không tránh khỏi mang một thân đầy vết máu.

Quản gia muốn ngăn nhưng cũng ngăn không được, liền quay mặt qua chỗ khác, không đành lòng nhìn.

Một canh giờ sau, tại phủ Nguyệt Ly, trong phòng ngủ Trần Thiên Thiên.

Tô Mộc một thân sa y mỏng manh phủ đầy vết máu ngồi bên cạnh Trần Thiên Thiên, vết máu hiện lên rõ mồn một, cả người chật vật, thương tích đầy mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC