CHƯƠNG HAI: GÓI HÀNG QUAN TRỌNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài phút sau khi biết được sự thật đáng ngạc nhiên đó, Seina được Onnainin đưa đi xem cầu tàu. Khi cậu bước đi, người phụ nữ lạ xinh đẹp đang theo sau và xoa đầu cậu. Seina không dễ bị thuyết phục trước sự việc kinh ngạc này, nhưng cậu vẫn có chút nghi ngờ.

"...Đây là không gian...nhưng vẫn có khả năng đây chỉ là giả?" Seina tự nói với bản thân.

Mặc dù thức dậy với tâm trí vẫn còn mơ hồ nhưng Seina nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Nhờ có sự xui xẻo của mình mà Seina có thể nhanh chóng phục hồi trở lại sau những cú sốc. Cậu đi ngủ và thức dậy trên tàu vũ trụ, cậu không hề nằm mơ.

Như mọi người thưởng hay nghi ngờ, Seina nghĩ rằng tình huống này vẫn có phần giả tạo. Con tàu vũ trụ này có thể chỉ là đạo cụ và nó đang sử dụng những hiệu ứng đặc biệt. Có lẽ không gian rộng lớn mà cậu nhìn thấy chỉ là một hình chiếu CGI.

[...Sau cùng đây vẫn chỉ là quảng cáo cho một bộ phim hoặc của một công viên giải trí hiện đại nào đó..] Seina tự thuyết phục bản thân mình. Với cậu thì đó là lời giải thích rõ ràng nhất.

"Đây chắc chắn là một quảng cáo được làm rất tỉ mỉ, họ thâm chí còn lôi kéo cả gia đình của mình tham gia. Nhưng lẽ ra họ nên bỏ nhiều tiền hơn vào bộ phim." Seina vừa nói vừa nhớ lại những hình ảnh hoài cổ được in trên cuốn sách. Có lẽ nó đã được chuẩn bị như thế. Mặc dù vậy nhưng Seina không biết tại sao mọi người lại tin vào kiểu quảng cáo này, trông như họ không giống như đang bị lừa. Seina đã tỉnh dậy được 12 phút nhưng chưa có xui xẻo nào xảy ra với cậu. dù vậy Seina vẫn thấy mình không nên lún xâu vào việc này.

"Mình nghĩ nên ở lại đây và tiếp tục giấc mơ này." Seina nghĩ khi đang chuyển từ nghi ngờ thành tin tưởng và đi theo Onnainin.

"Tôi không hiểu cậu ý cậ là gì... Có vẻ như cậu vẫn còn đang bối rối. Cậu đang nói mấy thứ khỏ hiểu đấy?"

Mặc dù Seina đã được thấy phòng điều khiển nhưng cậu vẫn không tin Onnainin. Onnainin gãi đầu trước sự khó hiểu của Seina.

"Nó trông như được dàn dựng rất công phu vậy. Diễn xuất của anh trông quá sến súa và quan trọng hơn là anh đang nói cùng loại ngôn ngữ với tôi đó. Hơn nữa là tôi biết là người ngoài hành tinh hầu như có hình dạng không giống con người và ít có khả năng các nền văn minh phát triển đến mức này lại tuyển dụng những người như chúng tôi."

"Bạn có thể hiểu những gì tôi nói vì chúng tôi đã tiêm cho cậu các máy Nano trong lúc cậu ngủ. Về diện mạo của chúng tôi, đó thứ được nền văn minh cổ đại chọn trong vô số giống loài trên hành trình gieo mầm sự sống của họ... khoảng 60% các nền văn minh trong thiên hà mang diện mạo con người. Bên cạnh đó, việc gặp gỡ những người từ nền văn minh đang phát triển như cậu vẫn thường xuyên xảy ra..."

"......."

"Onnainin-chan, có vẻ như Seina-chan vẫn chưa lĩnh hội được những gì cậu nói thì phải?", Mitoto, người phụ nữ bí ẩn nói khi đang chỉ tay về Seina. Tâm trí của Seina đang đóng băng vì cố xử lý những thông tin mới này.

"Bối rối thật đấy." Onnainin than thở.

"Tôi từng hỏi Mihoshi-chan về điều này trước đây và con bé nói rằng cách tốt nhất để các thành viên của gia đình Masaki hiểu là tắt hệ thống lực hấp dẫn nhân tạo."

"Mitoto-sama. Nó có thể rất hiệu quả nhưng chúng ta đang ở trong một chuyến thám hiểm. Nó quá nguy hiểm."

"Chỉ một chút thôi mà, chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì đâu."

"Nhưng..."

Lời nói của người phụ nữ tên Mitoto rất nhẹ nhàng và không ép buộc nhưng Onnainin vẫn chấp thuận.

[Không biết mối quan hệ của họ là gì...]

Seina nghĩ nhìn thấy họ nhập vai vào nhân vật của mình trong phim hẳn là rất thú vị, mặc dù bây giờ không phải lúc để nghĩ về những điều như thế. Cậu nghĩ đã đến lúc phải giải quyết các vấn đề trước mắt.

"Đó là điều tất yếu phải không?"

"Nếu đó có thể khiến Seina tin nhanh hơn thì tôi đoán sẽ ổn thôi."

"...Alan. Làm nó đi."

"Đã hiểu." Nghe lệnh, Alan, một thành viên của phi hành đoàn nhanh chóng vận hành bảng điều khiển gần đó.

"Uwaaaaa?....."

Ngay sau đó, Seina bắt đầu mất thăng bằng và ngã nhào. Cơ thể cậu rung lên bần bật. Cậu cảm giác như bị tách khỏi đôi chân của mình.-----

"Wow...Oh...OH!" Seina bắt đầu lơ lửng như không trọng lượng.

Seina sớm bình tĩnh cảm xúc của mình mặc dù cậu cảm nhận được chân của mình không còn trên mặt đất.

Dù có điều khiển như thế nào đi nữa, cậu dường như vẫn không thể tìm được cách để di chuyển. Bình thường thì không có đi lên hoặc xuống trong không gian. Trực giác của cậu loại bỏ những định kiến về tình huống này.

Nó giống như việc cậu đang chìm sâu trong nước và nó hoàn toàn khác xa so với các trò chơi ở công viên giải trí. Sự không trọng lượng thực sự ngay trước mặt khiến Seina kinh ngạc. Onnainin đi ngang qua cậu mà không có vẻ gì bối rối.

"Giờ thì cậu hiểu rồi chứ?"

"Uhm, đây là... có lẽ nào?"

"Đây là cái mà gọi là 'Không trọng lực'."

"Không trọng lực...!"

Seina đã nghe về nó cả nghìn lần nhưng những gì cậu nghe không thể bằng với việc được thực sự trải nghiệm nó. Nó thật hơn nhiều lần so với cách nó được mô tả. Seina hoang mang và bắt đầu kiểm tra cơ thể mình, không có sợi dây nào nối với cơ thể cậu, không gì cả. Đối với Seina, nó thật sự quá thực tế.

Tuy nhiên...

"...đây có phải là thỏa thuận thật sự không?" Seina tự hỏi.

Seina nghi ngờ đây có thể là do sự xui xẻo của cậu, nhưng sự tò mò của cậu sớm vượt qua được những nghi ngờ đó. Cậu không biết phải đối mặt với việc nó là giả như thế nào.

Họ có thể lừa cậu, nhưng cậu vẫn mong điều này trở thành sự thật vì cậu tò mò về nó. Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn dữ phải dữ sự ngờ vực của mình để tránh bi lừa và lòng tin bị tổn thương.

Trong lúc này, Seina như nảy sinh một khát vọng mới đó chính là đi vào không gian. Cậu nhìn xung quanh trong khi đang trôi nổi. Seina không chỉ muốn được trôi nổi như vậy, cậu muốn được khám phá nhiều hơn. Điều kiện này thật là hoàn hảo cho cậu làm điều đó.

Seina thích thú. Cậu không còn từ chối thực tại nữa.

"Vậy đây là... điều này có nghĩa là...mình đang ở ngoài không gian?" Seina thì thầm với bản thân khi đang xử lý những lời phát ra từ miệng.

"Mình đang ở ngoài không gian!...Không gian...Không giaaaan! Vũ trụ! Trước đó mình đã không tin nhưng mình thực sự đang ở ngoài không gian!"

Anime, manga và tiểu thuyết khoa học đều nói về không gian. Nhưng cậu đang ở đó. Xung quanh cậu là vũ trụ vô tận. Seina đang đứng đó, trong không gian...và đang lơ lửng.

Việc con người có thể du hành vũ trụ không phải là hoàn toàn bất khả thi. Nhiều công ty đang biến việc du hành cá nhân thành việc thường ngày. Nhưng còn rất lâu họ mới đạt được mục tiêu đó vào thời điểm này. Cậu sẽ trở thành một ông già trước khi điều đó xảy ra và cậu sẽ không bao giờ được trải nghiệm nó. Nhưng giờ đây cậu đã ở ngoài không gian.

Kiriko trở về quê nhà.

Seina đi một con đường kỳ lạ để gặp cô.

Lốp xe đạp cậu bị thủng.

Câu gặp được Amane.

Cậu nhận được một cuốn sách.

Cậu đã điền thông tin vào đó.

Gia đình bắt cậu phải đóng dấu.

Thật là một chuỗi những trùng hợp bất ngờ.

...không, nó là định mệnh, và bây giờ cậu đang ở đây, trong không gian vũ trụ. Seina quên mất việc mình đang lơ lửng.

Seina đang sắp xếp lại toàn bộ thông tin. Onnainin đã nói rằng GP có nghĩa là Cảnh sát Thiên hà. Cậu đã không thực sự để ý đến nội dung cuốn sách trước khi ký nó. Nếu đây là một tổ chức thật sự thì bộ phận PR củạ họ đã làm quảng cáo quá vụng vệ.

"Tuyển dụng những người trẻ tuổi? Vì hòa bình của vũ trụ!" toàn các từ ngữ không được hay sử dụng.

Seina nhớ mình đã không quá chú ý vào trang bìa, trên đó có các sĩ quan lực lưỡng đang lặng lẽ sử dụng các khẩu súng bắn ra các tia laze vào con bạch tuộc nhầy nhụa như bước ra từ trong các bộ phim khoa học viễn tưởng về người ngoài hành tinh.

Seina nghĩ người nào chịu trách nhiệm làm ra nó phải bị sa thải vì khả năng nghệ thuật kém cỏi đó.

Cậu cho rằng việc được ra ngoài không gian là may mắn nhưng với vận rủi của mình, nếu mà cậu tham gia GP thì nó sẽ gây ra nguy hiểm.

Seina xui xẻo không muốn hy vọng vạo tương lai cậu sau này nữa. Với sự xui xẻo của mình, cậu có thể bị đánh ngất và vất ra khỏi phi thuyền bất cứ lúc nào. Nghĩ đến nó thôi cũng đủ làm đầu óc cậu quay cuồng.

"huh?"

"Có chuyện gì sao?"

"Có chút...Tôi cảm thấy hơi buồn nôn."

"À, đó là chứng bện khi cậu tiếp xuc với môi trường không trọng lực. Alan, kích hoạt lại hệ thống kiểm soát trọng lực."

"Nó đã được kích hoạt." người thuyền viên nói.

Zuuuun! Trọng lực nhân tạo đã quay trở lại.

Chân của Seina bị kẹt vào lưng ghế khi trọng lực kéo cậu trở lại sàn.

"Aaah!"

Staaaan. Staaaan. Doooosh. Seina nghe thấy tiếng động cũng một lúc. Hai tiếng nhẹ nhàng của Mitoto và của Onnainin, còn lại là tiếng hạ cánh nặng nề của Seina.

"Ouch..."

"Seina-chan, cậu không sao chứ?" Mitoto chạy đến với vẻ mặt lo lắng.

"X...Xin lỗi về điều đó...Tôi không sao."

"Được rồi. Nhưng lần sau cậu hãy cố hạ cánh nhẹ nhàng thôi nhé."

"Tôi thật sự xin lỗi."

Seina đặt tay lên cái bảng gần đó, cậu dùng nó làm đòn bẩy để đứng dậy. Mitoto đỡ cậu dậy và bắt đầu xoa tóc cậu một lần nữa. Cơ thể cậu nặng nề khủng khiếp mặc dù cậu chỉ ở trong môi trường không trọng lực vài phút, cơ thể cậu như đã quen với nó vậy.

"Seina-kun, cậu có đau ở đâu không?"

"Không sao, tôi đã quen với việc bị ngã rồi."

Seina vẫn còn bị chóng mặt ở một mức độ nào đó nhưng nó không quá nghiêm trọng. Seina nhìn Onnainin rồi từ từ đứng dậy. Thật buồn cười khi người mà Seina nghĩ chỉ là một diễn viên hóa ra lại là một sĩ quan GP thực thụ.

"Cậu có muốn trở về phòng của mình và chợp mắt một lúc không? Chúng ta còn khoảng 2 lần nữa trước khi đến học viện."

"Học viện? Đó là cái gi?" Seina hỏi lại. Cậu đã được nghe mẹ mình đề cập đến trước đây nhưng cậu không hoàn toàn hiểu được ý của bà.

"Ồ, xin lỗi. Nhưng ai đó quên giải thích cho cậu à? Chúng tôi gọi đó là Học viện Thiên hà (Galaxy Academy), đó vừa là học viện vừa là cất giữ những công trình nghiên cứu lớn nhất trong thiên hà, một số người còn goi đó là bộ não của Liên minh Thiên hà. Seina-kun, tổ chức của chúng tôi, GP, kiểm soát trực tiếp học viện GP và sử dụng nó để đào tạo những học viên mới."

"...ngay cả cảnh sát cũng cần phải được đào tạo..."

Seina giờ đã biết được nơi huấn luyện của cảnh sát ngân hà.

Nó giống như trong phim, nhưng đây vẫn là hiễn thực. Nó giống như việc cậu đi học cấp ba, có lẽ không còn cách nào khác.

Nhưng Seina lại phấn khích hơn bởi những lời trước đó của Onnainin.

"Nhân tiện, cái bước nhảy đó có phải là Warp không?" Seina hỏi một cách hào hứng. Warping xuyên qua không gian.

Warping là điều cần thiết để đi đến các hệ sao khác nhau. Ngay cả những người không quan tâm đến khoa học viễn tưởng thì biết đó chỉ là công nghệ cơ bản của khoa học viễn tưởng. Nó khiến chúng ta có thể dù hành trong vũ trụ với tốc độ chóng mặt. Nhưng người ta nói rằng với công nghệ hiện tại thì không thể. Seina nghĩ rằng được trải nghiệm nó sẽ thật tuyệt vời.

Cậu đã rất phấn khích khi ở trong không gian nhưng giờ đây lại có thêm nhiều thông tin mới khiến cậu bội thực, nó giống như cậu vừa ăn một bữa buffet và dời đi với một bụng đầy thức ăn vậy.

Seina đã gặp Onnainin và Mitoto, bọn họ đều là người ngoài hành tinh. Cậu được ở trên một con tàu vũ trụ tuyệt vời. Nhưng nó vẫn chỉ là món phụ, Warping mới là món chính. Cậu không quan tâm họ gọi nó là gì, nó chăc chắn là 'Warping'.

"Tôi đang cảm thấy vô cùng hào hứng! Tôi chưa bao giờ từng nghĩ là có thể được trải nghiệm nó." Cảm giác này còn tuyệt hơn cả việc được tham gia lễ hội nữa.

"Tôi không thể nói chúng là một nhưng nó khá là tượng tự đấy."

"Yahoo!"

Hơi thở của Seina trở nên nặng nhọc. Cậu không chỉ đang ở trong không gian mà còn được trải nghiệm Warping. Mọi sự giận dỗi của cậu với gia đình đều biến mất, thay vào đó là sự biết ơn.

"Vậy thì khi nào chúng ta Wa... ý tôi là thực hiện bước nhảy?"

"Đây là một bước nhảy dài và vùng không gian này không đủ ổn định để thực hiện, vì vậy chúng ta sẽ phải di chuyển đến một điểm nào đó. Sẽ mất một khoảng thời gian." Onnainin trả lời Seina.

"Trong khoảng thời gian trở đợi, cậu nên trở về phòng của mình và nghỉ ngơi. Tôi sẽ gọi cậu khi chúng ta sẵn sàng để nhảy."

"Được thôi."

Seina rất muốn khoe về Warping với Kai. Seina bước qua cánh cừa và trở về phòng của minh.

"Vậy thì, găp lại ...sau!"

Cái cửa đóng lại khi cậu mới bước qua được một nửa. Cậu nhìn Onnainin để xin giúp đỡ.

"Đừng lo, chỉ cần lần sau cậu cẩn thận hơn!" Seina quá hưng tập trung vào Warping nên cậu đã quên hết về sự xui xẻo của mình. Một bên má bị véo của cậu đang nhói lên

"Seina-chan, cậu ổn chứ?"

"Tôi không sao... uhm, nhân tiện, Mitoto-san có phải là người phụ trách cảu GP không?" Seina hỏi cô, cậu nghĩ điều này là rất có khả năng vì phi hành đoàn dễ dàng nghe những lời yêu cầu của cô.

Mitoto mang tạp dề và cây lau nhà, nó khiến cô giống một hầu gái hơn, nhưng ngay sau đó cô lại giống như một người chỉ huy với thái độ ung dung của mình. Cô cũng không giống một cảnh sát thiên hà cho lắm.

" Tôi ư? Tôi chỉ ở đây để dọn dẹp thôi!"

"Ồ...nơi này cũng cần người dọn dẹp ư?"

Seina không hiểu lắm, cậu đoán mọi con tàu đều cần phải được dọn dẹp. Dù sao cũng có người sống ở nơi này. Có vẻ là ở trái đất hay vũ trụ thì việc dọn dẹp cũng là điều cần thiết.

"Nhưng cây lau đó có vẻ rất thô sơ, con tàu này không có nhưng loại robot để dọn dẹp sao?"

"Như thế này vui hơn." Mitoto cười nói.

"Vâng, vâng, vâng, tôi hiểu điều đó mà Mitoto-sama." Onnainin lao lên từ phía sau để tiếp cận Mitoto.

"Thật tốt khi được dọn dẹp...Yay!" Anh ta giật lấy cây lau từ Mitoto, cô đột nhiên trở nên nhợt nhạt.

"Uhm...sao vậy...?"

"Làm ơn đừng dọn dẹp bất cứ thứ gì cho đến khi chúng ta đến được học viện." Onnainin nói.

"Uhm...tại sao?"

"Bởi vì ở đó sẽ có những người dọn dẹp con tàu này đúng cách, nếu ngài làm điều đó ở đây thì họ sẽ mất việc hết."

Onnainin bắt đầu quở trách cô như một đứa trẻ.

"...Tôi đã không biết điều đó...Tôi xin lỗi."

Có vẻ có những lý do khiến con tàu này không được dọn dẹp thường xuyên. Seina có thể hiểu tại sao xã hội lại nhấn mạnh sự sạch sẽ đến vậy.

Sự xui xẻo của cậu đã cho những người xung quanh cậu những trải ngiệm khó chịu.

Không được dọn dẹp, cô buồn bã bước đi, đôi khi cô ấy dừng lại để xem xét thứ gì đó và bạn có thể thấy miêng cô ấy run lên khi cố để kiểm soát bản thân khỏi việc dọn dẹp.

"Sao vậy, cô ổn chứ?" Seina hỏi.

"Đằng kia, đằng kia." Cô buồn bã chỉ tay vào chỗ hơi ố vàng. Bây giờ khi cô ấy đề cập đến nó thì Seina mới thấy được nơi này bẩn thỉu như thế nào.

"Mitoto-san chắc chắn rất thích sạch sẽ đúng không?"

"Hành lang này bẩn quá..."

"Huh?"

Có vẻ như Mitoto yêu dọn dẹp, nhưng nó giống như là sự ích kỷ vậy.Có lẽ cô ấy làm nó không phải vì long tốt mà đó là nguyên tắc sống của cô.

"Hành lang đó, cánh cửa đó, tay cầm đó..."

So với Seina đang di chuyển nhanh chóng thì Mitoto lại bước đi buồn bã khi cô thấy những vết bẩn và nói to nó lên.

Đi ra ngoài không gian, tham gia cảnh sát thiên hà, trải nghiệm warping. Seina đã là một fan của khoa học viễn tưởng từ khi còn bé nên khá dễ hiểu khi cậu thấy rất hào hứng. Tuy nhiên sự háo hứng của cậu đột nhiên trùng xuống, Seina nhớ ra một điều rất quan trọng.

(Mình không thể gặp lại Kiriko-san lần nào nữa!) Cậu nhận ra những sự hiểu lầm ngày hôm trước vẫn chưa được giải quyết.

(Không! Bây giờ thì làm thế nào được!)

Vì bây giờ cậu đang ở ngoài không gian nên cậu không biết khi nào mới có thể gặp cô.

"Nếu vậy thì mình sẽ không bao giờ giải quyết được tình huống khó xử đó!"

Mặt cậu đanh lại khi nghĩ Kiriko có thể hiểu lầm tình huống đó trong một thời gian dài.

"Mitoto-san, liệu có thể quay lại trái đất một chút được không? Tôi quên một thứ."

"Cậu quên đồ ư?"

"Một thứ rất quan trọng."

"Vậy cậu nên gọi về trái đất và để họ mang đến cho cậu sau."

"Uhm...nó không phải...chờ đã, ở đây có điện thoại sao!?"

"Đúng vậy. Nó ở kia." Mitoto chỉ tay vào một thứ gần đó.

"...nhìn kìa...đó là một chiếc điện thoại quay số."

Có một chiếc thoại quay cũ kỹ ngay trước mặt Seina. Cậu bận lo lắng cho Kiriko đến mức không nhận ra mình đã bước vào một căn phòng kiểu nhật.

"...Đây không phải thứ mình mong đợi. Họ tìm thấy chiếc điện thoại cũ như vậy ở đâu chứ?" những nghi ngờ cứ lởn vởn trong đầu cậu.

"Uhm...là nó à?"

"Đầu tiên làm theo tôi...đầu tiên là nhấc ống nghe."

Đó là điều hiển nhiên. Seina không muốn nghe hướng dẫn về cách sử dụng điện thoại. Cậu nhấc ống nghe.

"Woah!?"

Seina nhấc máy và ngay lập tức một màn hình xuất hiện trước mắt cậu.

"Cậu có thể nhìn thấy người đang cậu đang gọi trên màn hình đó. Nhưng họ sẽ không thể nhìn thấy cậu vì điện thoại của họ không có chức năng đó."

"Ha!"

Seina chọc vào màn hình đang lơ lửng trong không khí. Nó có ở đó nhưng chỉ là mình chiếu ba chiều, đây chắc là công nghệ của người ngoài hành tinh.

"Còn một điều nữa. Để liên lạc với hệ thống điện thoại ở trái đất, chỉ cần thêm 4989 vào đầu số cậu muốn quay."

"4989. Một con số thú vị."

*ĐÔI LỜI CỦA NGƯỜI ĐÃ DỊCH LN RA BẢN TIẾNG ANH:

Dịch giả BIG GIANT UNSKIPPABLE lưu ý: Tôi phải xuất hiện tại đây. Xin lỗi đã làm phiền khi mọi người đang thưởng thức tác phẩm này. 4989 theo Kanj có nghĩa là đang gặp tai nạn, chịu đựng khó khăn hay bốn và tám loại đau khổ, nó là một thuật ngữ trong Phật giáo chỉ nỗi khổ của việc sinh ra, sống, già, chết và tất cả những điều đó cộng với việc phải xa người mình thương, gặp phải những điều mình ghét, không đạt được điều mình muốn và những đau khổ của hiện tại. Có thể hiểu là Seina phải quay một số mà nghĩa tiếng Nhật của nó tượng trưng cho đủ các loại đau khổ.

Thêm nữa là bối cảnh của Tenchi GXP diễn ra vào năm 1993, đó là lý do mà Seina không sử dụng điện thoại di động hoặc nó để gọi hoặc gửi tin nhắn email cho Kiriko. Rất ít điện thoại hoặc hoặc đồ công nghệ xuất hiện trong Tenchi. Thường thì khi xuất hiện thì chúng chỉ là những điện thoại có camera rất đơn giản. Hãy nhớ rằng, trái đất của Tenchi không có băng thông rộng.

Quay lại với câu chuyện.

Cậu hơi lo lắng về con số đó nhưng cậu vẫn phải gọi cho Kiriko vì cô sẽ chỉ ở nhà bố mẹ trong thời gian ngắn. Cuộc gọi này sẽ là cơ hội cuối cùng để cậu giải thích mọi chuyện với Kiriko. Cậu đang thực hiện một kế hoạch đó là CƯA ĐỔ KIRIKO-SAN.

[thiếu]

[Wow Seina-chan, em thực sự đã trở thành một sĩ quan GP!]

[Đúng vậy, Kiriko-san. Em sẽ bảo vệ hòa bình thiên hà và cả chị nữa!]

[Chị tin tưởng em sẽ bảo vệ chị. Chị yêu em Seina-chan!]

[Đừng mà Kiriko-san!]

Trong suy nghĩ của Seina, cả hai đã có những hành động kỳ lạ và sau đó, uhm, là những thứ đáng mong đợi.

"...mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy. Mình nghĩ Kiriko-san sẽ không làm mấy trò người lớn với mình chỉ vì mình nói đã gia nhập cảnh sát thiên hà đâu nhỉ."

Đầu tiên thì việc xóa bỏ mọi hiều lầm với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net