Chương 469 thú thế kỳ duyên, công lược kiệt ngạo Lang Vương (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi chúa ơi! Đây là..."

Thú nhân thấy thế nhất thời há hốc miệng khi nhìn thấy điều này.

Sau vài tiếng cảm thán này, càng có nhiều ánh mắt khó tin chuyển sang tảng đá thô được cắt gọt.

Hiện trường im lặng một lúc.

Trong chốc lát, lại có một sự hỗn loạn khác.

"Nó đang dâng lên! Nó đang dâng lên!!!"

"Nó đang chuyển sang màu xanh!"

"Nhìn xem có bao nhiêu nước kìa, trời ạ!"

...Nhất thời ồn ào náo động không dứt.

Trong tiếng thảo luận, Hùng Phàn vốn có vẻ mặt không kiên nhẫn, không khỏi co con ngươi lại.

Carlos và Phong Lệ cũng có vẻ sốc.

Về phần Hạ Miên Miên...

"Không thể nào!" Cô ta thất thanh, trong lòng nhanh chóng tìm được lý do.

Trên bề mặt chỉ nên có một lớp màu xanh lá cây!

Phải.

Chính là như vậy!

Làm sao có thể tìm thấy những viên đá tâm linh tốt nhất trong khu vực giá rẻ của "Một trăm thú tệ"?

Hạ Miên Miên tự lừa dối mình, nhưng không khỏi tiến về phía trước mấy bước, thậm chí còn lặng lẽ thả hệ thống ra -

Bởi vì cô vẫn là "Nhà thám hiểm cấp 1" nên phạm vi "quét" chỉ trong phạm vi 10 cm.

Cho nên lúc này Hạ Miên Miên bật chức năng quét lên, muốn lén lút quét qua.

Tất nhiên là khoảnh khắc đó.

Vân Khuynh người bắt gặp những chuyển động nhỏ kỳ lạ của "Khí vận chi nữ" này, tựa như lơ đãng mà thân hình nhoáng lên

"Khụ khụ...." Cô run rẩy đứng lên, nhưng lại lặng lẽ tránh xa Hạ Miên Miên.

Mẹ nó!

Hạ Miên Miên bị hoảng, trong lòng chửi rủa và định bước thêm một bước nữa.

Nhưng cô ta phát hiện ra đám thú nhân đông đến mức không còn chỗ cho cô ta bước tới.

Lúc này Hạ Miên Miên cảm giác được một ngụm máu trào ra, cô ta bị nghẹn chết.

Nhưng vào thời điểm này, không có thú nhân nào giữa sân tâm đến cô ta

Mọi ánh mắt đổ dồn vào "lãi giống cái" dưới máy cắt đá.

Trong mắt bao người.

Vân Khuynh người cải trang thành người già, vẫn di chuyển bình tĩnh.

Chẳng bao lâu, giữa tiếng "chi chi" vang lên, hòn đá thô ráp dưới tay cô lại bị xẻ ra thêm.

Diện tích xanh cũng ngày càng được mở rộng.

“Cái này, cái này là…”

“Không thể nào? Làm sao có thể?”

  …

Những tiếng thở hổn hển kinh ngạc tiếp tục vang lên khắp nơi.

Vân Khuynh ngoảnh mặt đi, sau một vết cắt khác, cô trực tiếp đặt bánh mài lên đó và bắt đầu chà xát chậm rãi.

Không biết đã bao lâu rồi.

Khi toàn bộ quá cắt tháo đá hoàn tất và cô cẩn thận rút viên đá xanh ra -

Cảnơi lại im lặng.

Ôi trời!

Đây là loại đá tâm linh gì vậy!

Nó có kích thước bằng nắm tay của một người đàn ông.

Thế nước của nó trong mờ và trong suốt như thủy tinh.

Từng bề mặt vết cắt đều phát ra một thứ ánh sáng màu xanh đậm tuyệt đẹp, nhìn ở góc độ nào cũng đều rất đẹp mắt...

Nhìn thấy cảnh này, Hạ Miên Miên trợn mắt không thể tin được, cảm giác như thể mình bị tát ở nơi công cộng mặt nóng rát.

Đối diện với cô ta là những thú nhân khác, những thú nhân nhìn nó với vẻ mặt gần như si mê -

Giống đực ăn linh thạch để nâng cấp, còn nữ giới thì tự hào trong việc xác định linh thạch.

Nỗi ám ảnh về những viên đá tâm linh từ lâu đã in sâu vào quan niệm của mỗi thú nhân Nhật Diệu.

Chưa kể, đây cũng không phải là một khối linh thạch bình thường...

"Thủy tinh đế quốc xanh!" Một lúc sau, Hùng Phàn là người đầu tiên thốt lên, phá vỡ sự im lặng.

"Trời ạ! Đây là thủy tinh đế quốc xanh!"

Hắn kinh ngạc nói, nguyên bản khinh thường thần sắc hoàn toàn biến mất, trong mắt tràn đầy tham lam.

Phải biết rằng, loại thủy tinh là loại cao cấp nhất, và màu xanh hoàng gia cũng là loại màu cao nhất ngoài ngọc đen... Sự kết hợp này đủ để đáp ứng tiêu chuẩn của đá linh hồn cấp 1!

Đá tâm linh cấp 1 ngay cả ở thủ đô Lạc Lan cũng không có!

Chỉ có người giàu mới giữ nó trong nội bộ và không sẵn lòng lấy ra sử dụng.

So sánh, băng nhu màu vàng hạt dẻ nở rộ trước đó của Hạ Miên Miên đơn giản là không đáng nhắc đến!

Huống hồ Hùng Phàn hiện tại đã là cao giai cấp thấp, lo lắng đạt tới Thiên cấp, nếu có thể lấy được viên linh thạch này...

Nghĩ đến đây, thiên tài Hùng tộc tiến lên vài bước, chỉ muốn cùng Vân Thanh giao dịch, lại bị ba người cùng lúc ngăn cản, chen ngang -

"Lão nhân gia!" "Đại nhân!" "Đại sư!"

Ba thanh âm phát ra từ Phong Lệ, Carlos và quản lý cửa hàng.

Nói xong, hai nam một nữ nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương đều có cùng một loại dục vọng.

Sau một lúc.

Người quản lý cửa hàng dày dạn kinh nghiệm mới là người lên tiếng trước: "Đại sư, Anya chúng tôi sẵn sàng trả 900 vạn thú tệ để mua viên linh thạch này. Xin hãy cân nhắc." "

Hừ," Carlos nghe vậy khịt mũi: "Đây là cái gì vậy? Chúng ta Sư Tộc nguyện ý trả một ngàn vạn thú tệ!”

Hắn tựa hồ có rất nhiều tiền.

Lại không nghĩ

Nói xong, Phong Lệ lạnh lùng nói: "Lão nhân gia, giá bao nhiêu tùy ngài, từ một ngàn vạn đến năm ngàn vạn!"

Xôn xqo

Sau khi ba người này bày tỏ ý kiến ​​của mình, lũ thú nhân đang xem đều bị sốc.

“Quả nhiên, anh ta xuất thân từ một gia đình giàu có, có xuất thân như thế này…” “

Tôi nghe nói Phong Lệ và Carlos dường như đang bị mắc kẹt ở ngưỡng cửa thiên giới…” “

Cho nên bọn họ muốn dùng nó để phá vỡ qua? Chẳng trách."

  ...

Trong chốc lát, mọi người đều nói chuyện vui vẻ.

Carlos ba người họ đối chọn gay cắt

Hùng Phàn, người bị cắt ngang, nóng lòng không nói nên lời -

Carlos là thiếu gia của Sư tộc, Phong Lệ là thủ lĩnh của Ưng tộc, và quản lý cửa hàng đại diện cho toàn bộ tộc Báo .

Nhưng hắn chỉ là thiên tài trong tộc Gấu, địa vị và tài chính đều không bằng bọn họ

  .

Đối mặt với sự cám dỗ của hàng vạn tệ thú, ai lại ngu ngốc đến mức chỉ nuôi một con chó con...

Hùng Phàn nghĩ, vắt óc xem xét lại vốn liếng của mình.

Vân Khuynh lên tiếng trước.

“Không cần…” Cô xua tay với đám người Phong Lệ, sau đó nói với giọng run run: “Bà già tôi chỉ thích con chó con đó thôi…”

Nói xong, khán giả đều bị sốc.

Hùng Phàn kinh ngạc ngẩng đầu.

Ngược lại, Vân Khuynh  hoàn toàn phớt lờ phản ứng từ thế giới bên ngoài và chỉ hướng sự chú ý đến quả cầu lông trắng đang ngồi xổm.

Lần này cô công khai nhìn chằm chằm vào "con sói đuôi nhỏ" giả làm chó sữa, giọng điệu kiên trì.

Ánh mắt họ chạm nhau

Vâm Khuynh nắm bắt chính xác sự tàn nhẫn trong đôi mắt đen, lại nở cười trở nên "hiền lành" hơn.

Thành công khiến bánh bao trắng phải cảnh giác đào đất.

Cô cong môi, sau đó bình tĩnh quay về phía Hùng Phàn: “Anh bạn trẻ, thỏa thuận của chúng ta…?”

“Đương nhiên không có vấn đề gì!” Hùng Phàn nghe vậy, vội vàng nói, đang định trực tiếp giao con chó con ra.

"Tại sao!?" Hạ Miên Miên phản ứng lại sau cú sốc và bùng nổ: "Anh nói là cho tôi... Ngô!"

Tuy nhiên, trước khi cô ta kịp lên tiếng, Phong Lệ và Carlos đã đồng loạt chặn miệng cô lại.

Vì thế Hạ Miên Miên vừa múa vừa giãy giụa nhưng lại không gây ra tia lửa điện nào.

Vân Khuynh lười để ý đến cô ta, chỉ dừng động tác của Hùng Phàm, cười nói: “Không cần, lão bà ta tự mình làm.”

Nói xong, cô cầm chiếc nạng bên cạnh máy cắt đá và bước lên run rẩy.

Đến trước mặt Hùng Phàm.

Vân Khuynh không hề do dự chút nào, lập tức muốn tặng viên đá xanh quý giá này.

Tuy nhiên, Hùng Phàn quá lo lắng đến mức không dám chạm vào nó mà ra lệnh cho tùy tùng lấy hộp đá linh hồn và cất cẩn thận.

Vân Khuynh cũng không thèm nhìn, chỉ cầm sợi dây xích chậm rãi cởi ra.

Sau đó cô cẩn thận bế hắn lên.

Toàn bộ thú nhân: "..."

Một ném hàng vạn thú tệ chủ vì một con chó con? !

Bà già này rốt cuộc là giám linh sư cấp độ nào?

Thực sự là phong cách của một bậc thầy!

Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi thì thào.

Tuy nhiên, Vân Khuynh ôm quả bóng tóc trắng mềm mại ấm áp, "khuôn mặt già nua" hiện lên một nụ cười, giơ đôi chân ngắn ngủn lên cao nhất và xoa xoa má.

Lại không nghĩ rằng.

Thân hình nhỏ bé trắng như tuyết đột nhiên nhảy lên, nương theo người cô mà leo lên.

Vân Khuynh trong lòng dở khóc dở cười, đúng lúc cô chuẩn bị "run rẩy" bắt lấy tiểu ác ma -

Hắn đã nhảy lên vai cô.

Rồi bất ngờ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC