Chương 472 thú thế kỳ duyên, công lược kiệt ngạo Lang Vương (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lông đại bàng đó là của ai...?" Một giọng nam trầm thấp vang lên, ngữ điệu nặng nề.

Đối với những người không biết, e rằng họ có thể nghĩ rằng hắn đang hỏi một câu hỏi trọng đại đấy.

Tuy nhiên, khi Vân Khuynh nghe thấy điều này, cô không khỏi giật mình.

  ! ?

Hàng mi dài của cô run rẩy, cô gần như bật cười khi nhìn tiểu shota đẹp trai với khuôn mặt trang nghiêm trước mặt.

Tư thế "đáng sợ" này chỉ dành cho... một câu hỏi như vậy?

Khụ.

Lúc ấy Vân Khuynh nén lại nụ cười trên môi, sau đó mới miễn cưỡng có thể nghiêm túc đáp lại -

"Cái lông đại bàng đó," nàng trầm ngâm, nhưng đột nhiên lại có ý trêu chọc ác ý: "Là vị hôn phu của ta,chính là Phong Lệ…”

Vừa dứt lời, nàng đã thấy đôi mày thanh tú của tiểu shota trở nên lạnh lùng hoàn toàn.

  ?

Vân Khuynh chỉ nhếch khóe môi, thở dốc nói thêm: “Nhưng chỉ là vị hôn phu trước.”

Phượng Minh: “…”

Vua Sói còn trẻ nhìn về phía người đang cười đến bỡn cợt tiểu hồ ly,cuộc đời lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất đắc dĩ

“…Sao lại thế?” Sau một hồi im lặng,hắn lại lên tiếng, nhưng vẫn không khỏi đặt câu hỏi.

Vân Khuynh chớp mắt và giải thích tiềm căn hậu quả*.

*Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước dẫn tới kết quả hiện nay

Giọng điệu kể chuyện rất bình đạm.

Tuy nhiên, với tư cách là một khán giả, Phượng Mịn ngồi ở mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt không khỏi càng ngày càng tối tăm.

Vân Khuynh nhìn hắn, không khỏi âm thầm mỉm cười.

Có lẽ là bởi vì dung mạo bị thu nhỏ lại...

Tuy rằng người này thói quen giữ tư thế kiên cường, nhưng thực ra -

Chỉ cần nhìn đôi mắt hoa đào đột nhiên hơi tròn, và ánh mắt lạnh lùng kia...

Tóm lại, mặc dù tiểu shota khuôn mặt nghiêm nghị, vẫn có thể nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt hắn.

Nó thật sự rất... dễ thương!

Vân Khuynh không khỏi cảm thấy ngớ ngẩn trong im lặng, ho nhẹ và kết thúc

"...Đại khái là như vậy. Hiện tại trong mắt bọn họ, có lẽ cũng không biết ta đang sống hay chết."

Nàng thở dài, rất có ý đồ bỏ qua chuyện chạy trốn mà để lại một bức thư hố Phong Lệ

Đương nhiên, trước mặt người yêu vừa mới gặp kiếp này, nàng nhất định phải giữ vững hình ảnh của mình...

Cho nên, trong lời nói này, Vân Khuynh bị Phong Lý Hạ Miên Miên ép buộc, bị tộc nhân âm thầm từ bỏ.

Là một tiểu cô nương yếu đuối không có khả năng tự vệ, nàng chỉ có thể dấn thân vào con đường trốn chạy.

Phượng Minh: “…”

Yếu đuối không có khả năng phản kháng?

Hắn nhìn Vân Khuynh, và điều hắn nghĩ đến là - khả năng phát hiện linh hồn đáng kinh ngạc của nàng, khả năng ngụy trang gần như là thật, phương pháp kỳ lạ che giấu tin tức tố và sự tồn tại của nàng, những kỹ năng quỷ dị thậm chí còn tốt hơn cả thân thủ của những giống đực khác...

Giờ đây, có lẽ cộng thêm thói quen vô lại mặt dày.

“Sứ giả của nữ thần” mà nàng nhắc cũng hãi thế tục.

Nhưng trong mắt Phượng Minh, giống cái khó hiểu kia còn chưa bằng một nửa nàng

Về phần cái gọi là thủ lĩnh của tộc Ưng, trên thực tế,căn bản không khống chế được hồ ly nhỏ này.

Nói cách khác, e rằng không có nhiều giống đực có thể chế trụ nàng

Tuy nhiên lúc này, Phượng Minh nhướn mày, nhìn giống cái nhỏ với bộ dạng trong ngoài không đồng nhất, máu trong người hắn đột nhiên sôi lên.

Đó là khát khao chinh phục đã thấm sâu vào tận xương tủy.

Nàng xác thực khơi gợi được sự hứng thú của hắn.

Tất nhiên, mức độ này không thể gọi là thích sâu sắc chứ đừng nói đến yêu.

Tuy nhiên, đây thực sự là lần đầu tiên trong đời Phượng Minh có cảm xúc khác với một giống cái.

Cà tình cảm dù sâu sắc đến đâu cũng thường bắt đầu từ nhịp tim bắt đầu đập..

Mặc dù lúc này, hắn vẫn chưa nhận thức được điều này.

Tuy nhiên, sau khi dán nhãn Vân Khuynh là "đặc biệt" trong lòng, Vua Sói điện hạ nhìn lại "trải nghiệm" của nàng và cảm thấy ... càng ngày càng không vui.

Hừ

Cái gì Hồ tộc,Ưng Tồi, Sứ giả của nữ thần?

Nhóm thú nhân ở Nhật Diệu này cho rằng họ chính thống, nhưng thực tế họ chỉ đơn giản là không biết gì.

Phải biết rằng, ở Ma Minh, lũ thú nhân tin tưởng vào sức mạnh của bản thân hơn là mù quáng dựa vào sức mạnh của thú thần… kể cả đá tâm linh.

Lũ thú nhân ở thành Lạc Lan đã từ bỏ hồ ly nhỏ mà truy đuổi sứ giả của nữ thần đó...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phượng Minh tối sầm lại, đột nhiên nói: "Tiểu hồ ly."

"Hả?" Vân Khuynh lười nhác đáp lại. Nàng phát ra âm thanh, nâng cằm lên và nhìn hắn với vẻ thích thú.

Thành thật mà nói, có người rõ ràng bây giờ là một tiểu shota lại dùng âm thanh người lớn gọi nàng là "Tiểu hồ ly"...

Thật quá giống shota dễ thương giả vờ làm người lớn.

Kết quả là nàng cũng hình thành tâm lý “tỷ ty kì quái”, luôn khó có thể nghiêm túc.

……Ai.

Vân Khuynh bất đắc dĩ mà thân than, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng sáng hơn.

Nhưng Phượng Minh bất chấp ánh mắt xa lạ và nóng rực này, chỉ thờ ơ liếc nhìn nàng, khoan dung lướt qua nàng rồi nói tiếp.

“Ngươi cùng ta quay lại Ma Minh?”

Nghe như một câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn không thể nghi ngờ.

Vừa nghe rõ ràng, Vân Khuynh không khỏi giật mình.

Ngay lập tức, nàng nhếch lên khóe môi và mỉm cười rạng rỡ.

“Được.” nàng đồng ý không chút do dự

Vân Khuynh nhìn vào mắt hắn, đột nhiên nói: “Nhưng, ta nên đi với tư cách gì?”

Phượng Minh nghe vậy, hơi nheo mắt lại nhìn nàng, môi mỏng nhếch lên.

“Ma Minh hoàng hậu, như thế nào?”

Hắn nhướng mày cười, giọng nói từ tính hơi khàn khàn, trầm thấp truyền vào tai nàng.

Trong phút chốc,hormone giống đực mãnh liệt tỏa ra.

Rõ ràng vẫn còn ở trạng thái thu nhỏ, nhưng lại thể hiện ra khi trưởng thành đã lộ ra vẻ huy hoàng vô song.

Vân Khuynh: “…”

Quả thực

Nàng... lại bị con sói con này quyến rũ nữa!

  *

Ngày tiếp theo.

Khi ánh bình minh mờ nhạt.

Vân Khuynh, người đã nghỉ ngơi cả đêm, và Phượng Mnh người tu luyện suốt đêm cải trang thành hai cha con giống đực và thành công lẻn ra khỏi thành.

Lại đi một đoạn.

Thấy đã cách xa cổng thành, Vân Khuynh dừng bước, quay đầu nhìn về bên cạnh đứa bé năm tuổi

Không tồi

Phượng Minh dù tu luyện suốt đêm nhưng thân hình năm tuổi của hắn vẫn không hề thay đổi.

Hắn hoàn toàn không sử dụng đá linh hồn.

Hoàn toàn dựa trên phương pháp võ giả,khộ tu

Vân Khuynh thậm chí còn nhớ lại cái nhìn ghê tởm của vua sói đối với những viên đá linh hồn: "Đừng dựa quá nhiều vào những viên đá linh hồn để thăng tiến."

Phượng Minh tin rằng với nỗ lực của chính mình, hắn sẽ có được tài năng lớn hơn khi thức tỉnh.

---Đây là nhận thức của giống đực Ma Minh

Phải nói là nó hoàn toàn khác với quan niệm giống đực Nhật Diệu điên cuồng khao khát dựa vào linh thạch và thăng tiến thoải mái.

Chẳng trách Ma Minh bị Nhật Diệu coi là lập dị.

Vân Khuynh rất ngưỡng mộ.

Vì vậy, không hề giả vờ, cô đã lấy lại “hòn đá cứu chuộc” của ai đó và mang theo bên mình.

……Khụ

Tuy nhiên -

Trạng thái hiện tại của Phượng Minh  quá nhỏ.

Vân Khuynh thân thể mặc dù do tu luyện mà mạnh hơn rất nhiều so với giống cái bình thương, nhưng vẫn là yếu hơn giống đực

Vì vậy, hai người muốn xông tới Ma Minh thì không thể lên đường như những giống đực chiến binh bình thường được...

Nghĩ đến đây, nàng cúi xuống vỗ nhẹ vai hẳn ủy thác: “Chúng ta đi như thế nào?”

“Đi đến ngoại ô thành ,chúng ta hãy gia nhập đoàn lữ hành." Phượng Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nói chuyện đó khi đến rừng Ám Dạ"

" Được." Vân Khuynh đồng ý và hoàn toàn làm theo lời khuyên của hắn.

“Ngoan.” Sau đó Phượng Minh  hài lòng nheo mắt lại, chủ động nắm tay cô: “Tiểu hồ ly, đi thôi.”

——Phốc.

Lúc đó Vân Khuynh cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nắm lấy ta lấy sói con.

...Vì vậy, hắn nắm tay nàng và bắt đầu cuộc hành trình đến Ma Minh.

Vài tháng tới.

Nhóm du lịch hai người quá giang qua hết thành này đến thành khác.

Trên đường đi, Vân Khuynh thường ghé thăm các cửa hàng linh thạch ở nhiều nơi và lặng lẽ nhặt của hời

Sau khi trở về khách sạn, dùng chiếc máy cắt đá mới mua để tách những viên đá thô ráp ra.

Phượng Minh nhìn nàng lần lượt cắt ra linh thạch, nhưng hắn chưa bao giờ đặt câu hỏi, và tất nhiên, hắn cũng chưa từng sử dụng nó dù chỉ một lần.

Cho tới ngày này.

Cuối cùng cả hai cũng đến được ranh giới giữa Nhật Diệu và Ma Minh: khu rừng Ám Dạ.

Lại không ngờ.

Một cuộc hành trình suôn sẻ, nhưng lại có điều ngoài muốn xảy ra ở đây——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net