CHƯƠNG 1: Lần Nữa Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Sannie

———

"Trình Hữu Hữu, cậu có tranh thủ hoàn thành nhanh không hả ? Bây giờ là mấy giờ rồi, cả phòng kí túc chỉ còn lại mỗi mình cậu chưa tới thôi." Mới vừa bắt máy, âm thanh của Đào Vũ đã truyền đến.

Trình Hữu Hữu đá văng viên đá dưới chân, bình thản đáp một câu, "Mình vốn dĩ đâu có muốn đi."

"Lần này tất cả đều là các anh siêu đẹp trai đó."

Trình Hữu Hữu đè nén bực bội trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Mình thật sự vẫn chưa muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân."

"Ai bảo cậu là đi gặp mặt là sẽ có thể thoát độc thân thế, phòng kí túc cạnh nhau gặp mặt bạn bè không biết bao nhiêu lần rồi, không phải vẫn đang độc thân đấy à."

"Thế các cậu còn bận nói gì nhiều thế ?"

Đào Vũ bị nghẹn lại, tạm thời không thể phản bác, haizz, nếu không nên duyên được, thì vẫn có thể được chiêm ngưỡng nhan sắc của bọn họ mà, sợ cô ấy không đến thật, Đào Vũ không khỏi dùng giọng khẩn cầu: "Hữu Hữu à, cậu tới đây liền đi, ngay bây giờ ấy được không ? Về sau mình không bao giờ thay cậu quyết định nữa ! Nhưng toàn là những nam thần có tiếng hết, lúc đó mình căn bản không ngờ rằng bọn họ sẽ tìm bọn mình muốn thành bạn bè, kích động quá nên mới nhận lời mà !"

Đào Vũ vẫn tiếp tục nhỏ giọng thì thào, "Biết bọn họ muốn trở thành bạn bè với bọn mình, tất cả nữ sinh còn hâm mộ chết đi được ! Nếu thật sự có thể thành đôi, thì cậu chính là đại thần luôn ! Huống hồ Phó Dương chỉ là muốn kết thân với cậu, chứ có phải lập tức bắt về làm vợ đâu, nếu cậu không thích anh ta, thì cứ nhận làm bạn bè thôi, không được ư ! Mình đã chắc nịch cậu sẽ có mặt ở đó rồi, cậu không đến, mình sẽ rất mất mặt đấy !"

"Hữu Hữu à, cậu tới đây ngay đi ! Làm ơn, làm ơn đó !" Nếu đứng trước mặt Trình Hữu Hữu, Đào Vũ đã nhất định chắp hai tay trước ngực vái lạy, nhưng quỳ thì còn mơ.

Trình Hữu Hữu lại đá văng hòn sỏi dưới chân, không lên tiếng, cô cũng không phải quá cay nghiệt chuyện kết giao bạn bè, chỉ là không ngờ Phó Dương cùng Cố Trình Chi lại ở cùng phòng kí túc xá. Nếu cô đến, cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải chạm mặt Cố Trình Chi. Tuy đã chia tay bốn năm, Trình Hữu Hữu vẫn không muốn gặp lại anh.

Thấy Đào Vũ vẫn chưa ra, Trình Hàm mới sốt ruột tìm đến, cô ở chung phòng kí túc với Đào Vũ và Trình Hữu Hữu, hai người đều đã đến nơi gặp mặt. Mới vừa bước vào trong, Trình Hàm đã thấy bộ dạng ăn nói khép nép nhẹ nhàng của Đào Vũ, đáy lòng buồn nôn muốn chết, không khỏi lạnh lùng nói: "Cậu ta có yêu hắn hay không lát nữa đến là rõ, mình lại chẳng tin bọn họ đã đến mà vẫn không nhìn thấy Trình Hữu Hữu, thì cứ thế huỷ hẹn được."

"Má ơi, hai người đều là má của con mà. Cậu đừng thêm mắm thêm muối nữa." Đào Vũ khuyên can mãi mới đẩy được Trình Hàm ra khỏi WC, tiếp tục nhắc: "Hữu Hữu, lần này mình cam đoan với cậu đấy, được không ?"

"Trình Hàm cũng tới à ?"

"Cậu ấy có thể không tới sao ? Cậu lại không phải không biết cậu ấy thích Cố Trình Chi."

Chuyện tình yêu của Trình Hàm vẫn luôn rất hot, toàn bộ sinh viên trong trường Đại học đều biết điều này, Trình Hữu Hữu cũng không thể giả bộ không biết gì được.

Phải nói trời thật biết đùa lòng người, cô và Trình Hàm học cùng cao trung thì thôi đi, lại cùng mang họ Trình, không chỉ một lần mà bị thầy cô giáo hiểu nhầm là chị em. Vất vả trật vật đến Đại học, không chỉ học cùng chuyên ngành, lại còn bị phân đến cùng một phòng ngủ, cái duyên phận này không biết phải tu luyện mấy đời mới có được.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra như thế, Trình Hữu Hữu nhất định phải ưu tiên đi chùa Bạch Mã trước để còn thắp hương khấn Phật.

Đào Vũ tận dụng mọi cơ hội để thuyết phục, "Hữu Hữu, cậu tốt hay xấu gì cũng gặp Phó Dương một lần đi mà? Mình cũng không ép hai người phải thành đôi. Gặp mặt lần này thôi, nghỉ đông mình sẽ không về nhà, ở lại thủ đô mừng năm mới với cậu được không ? Tất cả bài tập của cậu mình cũng bao hết luôn ! Lần này mình tuyệt đối không lừa cậu đâu !"

Trình Hữu Hữu bị nói lâu như thế đã chẳng còn kiên nhẫn nghe nữa, "Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi."

Biết cô đã đồng ý đến đó, Đào Vũ hô vui một tiếng, nhanh chóng gửi địa chỉ vào di động cho cô.

Tuỳ tiện đồng ý bây giờ mới sinh ra tâm lí sợ hãi và áp bức, tưởng tượng đến cảnh phải đối mặt với Cố Trình Chi, trong lòng Trình Hữu Hữu có chút nóng giận.

Cô duỗi tay vẫy vẫy taxi, ngồi vào xe, mới thấy sự bực bội của bản thân thật khó hiểu. Mọi chuyện đã trôi qua bốn năm, nên để quá khứ ngủ yên, ai còn nhớ rõ ai, cho dù gặp mặt thì cũng làm gì được ?

*** Chuyển ngữ: Sannie

Trên đường có hơi kẹt xe, nên lúc đi vào nhà hàng Thiên Thuỷ thì thời gian đã trôi qua quá nửa tiếng đồng hồ rồi.

Khi Trình Hữu Hữu đi vào cửa, Lâm Khang Lê bạn của Phó Dương đang tính tình cáu bẳn mắng người, "Cô ta cố ý chơi người khác à ? Đã nửa tiếng rồi còn chưa đến ? Nếu không muốn đến thì đừng đồng ý, đồng ý rồi còn cố ý làm bộ làm tịch, cô gái này xấu tính thật đấy ?"

"Cậu mới xấu tính thì có, Hoàng thượng không vội mà thái giám gấp cái gì ?" Phó Dương lười biếng châm điếu thuốc.

Lâm Khang Lê bị nghẹn một chút.

Hừ, chưa thành đôi đã bắt đầu bênh người ta như thế, về sau còn kinh khủng đến mức nào nữa ?

Thấy Trình Hữu Hữu đẩy cửa bước đến, Phó Dương vội vàng dứng dậy, thân hình anh cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại có phong độ, chỉ giơ tay nhấc chân thôi đã rất tiêu sái, cười rộ lên lại giống như toả ra ánh mặt trời, "Hữu Hữu tới rồi à ? Lại đây lại đây, ngồi chỗ này, mong mãi em mới tới."

Trình Hữu Hữu giật giật khoé miệng, gọi như thể bọn họ quen thân lắm, có quỷ mới biết đây là lần đầu tiên gặp, Trình Hữu Hữu quét mắt, phát hiện Cố Trình Chi không có ở đây, mới theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng khách sáo, tôi ngồi đây là được." Tháo khăng quàng cổ xuống rồi treo lên, Trình Hữu Hữu ngồi xuống bên cạnh Đào Vũ.

Phó Dương cong cong môi, không cảm thấy thất vọng, nụ cười trong đáy mắt thậm chí còn thêm nồng đậm. Diện mạo của anh có phần phóng khoáng, một đôi mắt đào hoa như muốn câu hồn người khác, cười rộ lên lại cực kì mê người.

Thấy anh cười sâu như thế, Lâm Khang Lê giật giật khoé mắt, cũng không để ý Phó Dương gọi Trình Hữu Hữu là gì.

Trình Hữu Hữu thẳng lưng ngồi xuống, Lâm Khang Lê lại không nhịn được nhìn Trình Hữu Hữu vài lần, khuôn mặt thật ra rất tinh xảo, mang vẻ đẹp tự nhiên, nổi bật lên ở giữa đám người, làn da cũng rất tinh thế, mặt mộc suy cho cùng cũng không đến nỗi. Không giống một ít cô nàng tẩy trang xong nhìn xấu như ma, nhưng kể cả mặt mộc có xinh, mà không thèm trang điểm cũng dám ra ngoài, tức là chỉ đi cho có lệ, nói rõ ràng hơn thì là không để tâm đến lão Dương, không hiểu nổi lão Dương coi trọng cô ở chỗ nào ? Lại còn mẹ nó vì một người phụ nữ mà mới giở trò tổ chức buổi gặp mặt này.

Lâm Khang Lê không ngừng chửi thầm, càng nhìn càng thấy cô gái trước mắt có gì đó rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi...

Lúc cao trung anh học cùng một trường với Trình Hữu Hữu, nhìn quá hai lần, đột nhiên nhớ ra rồi, nhưng sau khi nhớ lại, cả người anh chấn động kinh ngạc, mẹ kiếp ! Mắt nhìn người của lão Dương kiểu gì đây ! Thích ai không thích lại đi thích Trình Hữu Hữu ?

Lâm Khang Lê còn có ấn tượng mạnh với Trình Hữu Hữu là đằng khác, là đàn em hồi học cao trung, cùng với Trình Hàm được mệnh danh là chị em mỹ nữ, Lâm Khang Lê bây giờ vẫn nhớ như in bộ dạng nhanh nhẹn trèo tường kia của cô.

Tuy Trình Hữu Hữu có chút lãnh đạm, nhưng Phó Dương vẫn luôn cười tủm tỉm, "Mọi người chắc cũng đói bụng rồi, để phục vụ mang đồ ăn lên trước, Trình Chi cũng vừa đến rồi, cậu kêu cậu ta lại đây, chờ cậu ấy đến đây bọn mình cũng bắt đầu ăn là vừa."

Phó Dương vừa nói vừa ôm lấy một bạn nam khác nhắc.

Trình Hữu Hữu lúc này mới liếc mắt nhìn nam sinh một cái, anh ngồi trong góc, làn da trắng đến gần như trong suốt, tướng mạo xuất chúng, Trình Hữu Hữu xác định bản thân chưa từng gặp người này, cũng là từ năm hai cao trung đến năm ba đại học, đã mấy năm qua đi, người bên cạnh Cố Trình Chi nếu vẫn không thay đổi thì mới làm người ta cảm thấy kì lạ.... Đang chìm trong suy nghĩ, tay phải bị người khác hung hăng cấu một cái.

Đào Vũ cười ngọt ngào, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vừa mới hành hung, "Phó Dương hỏi cậu kìa."

Chính xác thì Trình Hữu Hữu vừa mới thất thần, căn bản không nghe thấy Phó Dương hỏi gì, Đào Vũ không nhịn được thay cô trả lời, "Cái gì Hữu Hữu cũng thích hết, dễ nuôi lắm, cứ gọi món như thế là được rồi, không cần thêm nữa đâu."

Trình Hữu Hữu mặt đen lại, dễ nuôi cái gì ? Cô âm thầm cào cấu Đào Vũ một trận, để cô ấy nói năng cẩn thận một chút !

Cùng lúc đó cậu bạn da trắng được gọi kia chuẩn bị đi gọi người, Lâm Khang Lê cũng đứng dậy, "Chúng ta cùng đi."

Quen Phó Dương nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp qua cậu ta đối với cô gái nào quá quan tâm đến thế, Lâm Khang Lê thấy bộ dạng nhiệt tình đó liền trướng mắt, dứt khoát bước đi, mắt không thấy tim không đau.

***

Khi Lâm Khang Lê ra đến nơi, Cố Trình Chi đang đứng ở cuối hành lang, trong tay còn kẹp một điếu thuốc, ngũ quan đặc biệt anh tuấn, các bộ phận trên khuôn mặt mang vẻ thâm trầm, trong ánh mắt như ẩn giấu mị lực, rõ ràng luôn là một biểu cảm vô tình, lại khiến người khác tò mò muốn khám phá.

Đến gần, Lâm Khang Lê mới phát hiện ra anh đang gọi điện thoại, một cuộc trò chuyện khô khan, anh chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, rồi thẳng tay cúp máy.

Thấy anh xoay người lại, Lâm Khang Lê tức giận lẩm bẩm, "Thật không thể hiểu nổi mắt chọn người của lão Dương, thấy cậu ta cứ luôn miệng khoe là quen được đại mỹ nữ, mình còn tưởng là ai, quá nửa ngày mới biết hoá ra chính là Trình Hữu Hữu hồi còn học cao trung, mấy năm không gặp, vẫn không thay đổi chút nào."

Nghe thấy ba chữ Trần Hữu Hữu, tay cầm thuốc lá của Cố Trình Chi sững lại một chút, khuôn mặt tuấn lãng như ẩn như hiện giữa đám khói, bởi vì hút thuốc, nên thanh âm có hơi khàn khàn, "Đến rồi ?"

"Hừ, đến trễ nửa tiếng lại cứ tưởng mình là mẹ thiên hạ gì đâu."

Cố Trình Chi tắt thuốc lá trong tay, vứt nửa cái còn lại vào thùng rác, nhấc chân đi đến chỗ ngồi, anh có vóc người cao và đôi chân rất dài, sải bước đi trông rất đẹp, làm người khác không nhịn được mà cảm thán, cùng với gương mặt kia, mang một vẻ ảm đạm xa cách thật khiến lòng người ngứa ngáy.

Thật sự là lớn lên để làm người được người khác hâm mộ, hai ba bước chân đã kéo dài khoảng cách với Lâm Khang Lê.

Lâm Khang Lê theo sát đi lên, không nhịn được mở chuyện: "Cậu còn nhớ Trình Hữu Hữu không ? Chính là con bé nhỏ hơn mình một tuổi, hồi đó cũng khá nổi tiếng nữa."

Nói cô nổi tiếng, thật ra chỉ là bởi vì Trình Hữu Hữu hành xử có chút khác người, thường chỉ có một mình đi đi về về, khi những bạn nữ khác đang bận giao lưu, cô luôn yên lặng quan sát, không hoà nhập với tập thể, còn thường xuyên không thèm đi cửa chính, chỉ để tiết kiệm vài phút ngắn ngủi mà toàn trèo tường vào, bị thầy chủ nhiệm bắt được kỉ luật không chỉ một lần, nhưng dạy mãi vẫn không sửa.

Một phần bởi vì điều đó mà nổi tiếng, cũng còn vì cô có nhan sắc, đã là cô gái xinh đẹp lại có chút cá tính nên tự nhiên sẽ làm người khác chú ý.

"Không nhớ rõ." Tay Cố Trình Chi tay để trong túi quần, trả lời lấy lệ.

"Hừ." Lâm Khang Lê không còn tâm trạng nói chuyện nữa, có đôi lúc nghi ngờ hình như Cố Trình Chi có thành kiến với phụ nữ, chưa bao giờ thấy hắn nhìn ai với ánh mắt nào khác, lãnh đạm đến mức này chắc là cực điểm rồi.

Khi hai người một trước một sau trở lại bàn ăn ngồi, thì chỗ đó đã náo nhiệt vô cùng, Phó Dương là người dễ dàng khiến không khí thêm sôi động, không mất nhiều thời gian, đã quen thân với Đào Vũ và Trình Hàm, còn có thể khiến Lý Tiểu Hân nói vào được mấy câu.

Trình Hữu Hữu luôn luôn không hoà hợp được với tập thể, cũng không có kiên nhẫn, không nhịn được mà cầm điện thoại lướt bảng tin showbiz, bị Đào Vũ nhéo một cái, mới cất điện thoại đi, lơ đãng nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Khi Cố Trình Chi và Lâm Khang Lê đẩy cửa đi vào, Trình Hữu Hữu cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cố Trình Chi so với hồi còn học cao trung đã thay đổi rất nhiều, ngũ quan lại càng thêm sắc nét, mũi thẳng, nét mặt thâm thuý, sườn mặt lạnh như băng, khuôn mặt như được thần tạc quỷ đúc, giống hệt như nhân vật từ trong tranh bước ra. Cả người toả ra một loại cảm giác người lạ chớ đến gần, so với trước kia càng giống tảng băng hơn, dường như có thể làm người ta lạnh đến bỏ mạng.

Trình Hữu Hữu chu chu môi, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC