Chương 6- Da mặt của mẹ con Lục gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Diệc Khả câu môi cười lạnh.

Nàng bước đến trước Lâm Kiến Sơn, vẫn cung kính gọi một tiếng: "Ba."

"Mày còn biết quay trở về, cái loại mất thể diện, mặt mũi của Lâm gia đều bị mày làm mất cả rồi!" Gương mặt của Lâm Kiến Sơn đã không còn ý cười vừa rồi, lúc nhìn thấy Lâm Diệc Khả, hoàn toàn bị sự tức giận thay vào, bàn tay lớn đập mạnh vào bàn trà trước mặt.

"Ý của ba là, không muốn nhận đứa con gái này?" Lâm Diệc Khả không hề bị hắn hù doạ, mà còn dùng một gương mặt bình tĩnh hỏi hắn.

Lâm Kiến Sơn lửa giận trừng nàng, không nói lời nào.

Chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con, Lâm Kiến Sơn không làm nổi. Người làm chính trị, thứ quan tâm nhất chính là danh tiếng.

"Nhìn cha con hai người xem, thế nào lại giống như kẻ thù kiếp này. Kiến Sơn, anh cũng nên bớt giận, con gái trở về cũng là chuyện tốt." Lục Tuệ Tâm thích hợp mở miệng, cười đi đến bên cạnh Lâm Diệc Khả, kéo lấy tay nàng, một mặt vô cùng thân thiết.

"Tiểu Khả, thế nào chỉ có con trở về, còn đứa nhỏ? Mặc dù nói là trộm sinh, truyền ra ngoài cũng không hay. Nhưng cũng là do con sinh, là cháu ngoại của ba con, con đem đứa bé về, chúng ta cũng có thể chăm sóc nó."

Nụ cười giấu dao, đây chính là thủ đoạn thường dùng của Lục Tuệ Tâm. Lúc trước, nàng tuổi còn nhỏ, đối với sự che chở của Lục Tuệ Tâm lòng lúc nào cũng đầy cảm kích. Sau đó dần mới phát hiện, sau mỗi lần Lục Tuệ Tâm "che chở" cho nàng, Lâm Kiến Sơn chỉ càng đối với nàng tức giận và không vừa ý.

Quả nhiên, sau khi Lục Tuệ Tâm nói xong, sắc mặt của Lâm Kiến Sơn càng khó coi.

Lâm Diệc Khả vung tay khỏi Lục Tuệ Tâm, nụ cười ngọt ngào, chỉ là ý cười không hề có trong ánh mắt, "Cảm ơn sự quan tâm của dì. Chẳng qua, chuyện của cháu dì vẫn là đừng bận tâm. Quan tâm chị gái nhiều một chút, chị ấy trái một lần phải một lần sinh non đối với thân thể không tốt, vạn nhất tạo thành sinh non theo thói quen hoặc không có khả năng mang thai, vậy thì phiền phức rồi."

Lục Vũ Hân ngày trước có cùng một tên tai to mặt lớn trong bất động sản quen nhau, sau đó mới phát hiện đối phương là một tên nghiện thuốc phiện. Bị ép chia tay, hơn nữa còn trộm bỏ đi đứa bé trong bụng.

Chuyện này mặc dù được Lục Tuệ Tâm che đậy rất kín đáo, nhưng trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Chỉ có Lục Kiến Sơn là bị lừa trong cái trống.

"Vũ Hân sinh non? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Lâm Kiến Sơn lần nữa chấn nộ.

Mà Lâm Diệc Khả trong âm thanh giận dữ của hắn, kéo lấy hành lý, không nhanh không chậm dọc theo cầu thang lên lầu, còn chuyện giải thích thế nào với Lâm Kiến Sơn, là việc của mẹ con Lục Tuệ Tâm.

Phòng của Lâm Diệc Khả ở cuối cùng trên lầu ba, trừ phòng ngủ chính, phòng của nàng là lớn nhất và xa xỉ nhất trong căn biệt thự này.

Nàng đẩy ra cửa phòng, tất cả mọi thứ trong phòng giống như không có gì thay đổi, nhưng ở trên đầu giường thứ được đặt không phải là búp bê của nàng, tủ quần áo treo đầy quần áo của Lục Vũ Hân, trên bàn trang điểm bày đầy hình áo cưới của Lục Vũ Hân và Tả Diệp.

Lâm Diệc Khả đứng giữa căn phòng, tuỳ tiện đem hành lý đặt một bên, gọi mẹ Ngô đến.

"Mẹ Ngô, phiền mẹ giúp con đem những thứ không liên quan trong căn phòng này thanh lý ra ngoài, a, trước dọn dẹp phòng tắm, con muốn đi tắm."

"Được, tiểu thư."

Tay chân mẹ Ngô nhanh nhẹn, đợi Lâm Diệc Khả tắm xong từ phòng tắm bước ra, trong phòng toàn bộ đồ của Lục Vũ Hân đều bị ném ra ngoài, đến rèm cửa và gra giường đều được thay mới.

Lâm Diệc Khả ngồi trước bàn trang điểm lau khô tóc, nữ tử trong gương an tĩnh xinh đẹp, giống như một bức tranh.

Cánh cửa phía sau đột nhiên bị đẩy ra, theo đó là một âm thanh nặng nề, Lục Vũ Hân tức giận tiến vào.

"Lâm Diệc Khả, ai cho phép cô động vào phòng của tôi?"

Lâm Diệc Khả thông qua chiếc gương trước mặt nhìn cô ta, tu hú chiếm tổ còn ở đây lời lẽ hùng hồn, nàng có chút đánh giá thấp da mặt cùng với trình độ vô liêm sĩ của mẹ con Lục gia này.

Nàng đặt xuống chiếc khăn lông trên tay, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Lục Vũ Hân cười, "Chị, Tả Diệp cũng đã nhường cho chị rồi, bây giờ đến một căn phòng chị cũng muốn cướp sao?"

"Là do cô không có khả năng giữ lấy nam nhân, bị cướp cũng là đáng, còn đổ tội cho tôi." Ngữ khí Lục Vũ Hân đầy sự chế nhạo.

Lâm Diệc Khả mềm mại cười gật gật đầu, "Em thật sự không có khả năng giống chị, Tả Diệp mở miệng liền muốn phụ trách với chị, chị sẽ không phải là nói với hắn, chị là xử nữ? Nếu như hắn biết chị từng có đứa nhỏ với nam nhân khác, chị đoán xem, hắn sẽ có phản ứng gì nhỉ?"

Lục Vũ Hân nghe xong, sắc mặt trận xanh trận trắng, rõ ràng có chút chột dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung