Chương 67: Cảnh giới cao làm mất mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Viễn Thương cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên là — hắn tu ma bị phát hiện sao? Nhưng lại lập tức phản bác, không thể nào.

Khắp Điểm Thuý môn không một người nào có tu vi cao hơn hắn, công pháp hắn tu luyện vốn không phải công pháp bình thường, lúc hắn lên đến Trúc Cơ kỳ đều không có người phát giác, hiện tại đã là Kim Đan trung kỳ thì làm sao có thể bị nhìn ra?

Chuyện này ngẫm lại đã biết không có khả năng.

Ánh mắt Lạc Viễn Thương lạnh đi vài phần, "Các ngươi là muốn làm phản sao?"

Đường Thời bên này thầm hừ một tiếng, mắng hắn: "Đầu óc ngươi bị lừa đá chắc? Đây vừa thấy rõ ràng đang muốn mạng ngươi, thoát ra ngoài trước lại nói."

Y cũng không có hứng thú bản thân bị mọi người vây xem, còn vây trong một cái trận pháp, chết tiệt, đây không phải muốn biến y thành thú trong vườn a?

Thị Phi vẫn ở bên cạnh không hé răng, chỉ giương mắt quan sát xung quanh.

Đường Thời biết hắn là người luôn nhìn ra đại cục, cũng không đi quấy rầy hắn, ánh mắt y dò xét khắp nơi, muốn tìm một thứ thích hợp để phá trận.

Mới vừa vào địa giới Điểm Thuý môn, vậy mà lại xảy ra chuyện này...

Lạc Viễn Thương không thấy được người mình quen thuộc, luôn có một loại dự cảm không lành, gần đây bốn môn phái ở Đông Sơn đấu đá rất lợi hại, nên không phải có người cố ý đến tính kế chứ?

Nói là tu ma, nhưng Lạc Viễn Thương dù sao cũng được Điểm Thuý môn bồi dưỡng, tuy rằng sư tôn đối xử với hắn không tính là rất tốt, nhưng lúc đầu những tâm pháp tu vi đều do hắn chỉ dạy, Lạc Viễn Thương lẻ loi hiu quạnh tiến vào Điểm Thuý môn, hôm nay cho dù cực kỳ phong quang, nhưng hắn vẫn có cảm tình đối với Điểm Thuý môn. Lúc trước bị Chính Khí tông lôi kéo, hắn cũng chưa từng phản bội, bây giờ dĩ nhiên xảy ra chuyện như vậy...

Lạc Viễn Thương theo bản năng mà cho rằng tất nhiên là trong môn đã xảy ra biến cố gì đó, phải bắt được một người tới hỏi, thật không ngờ lúc hắn muốn động thủ, bậc thang trước cửa có một người chậm rãi đi tới, Lạc Viễn Thương vừa thấy liền ngừng tay, hô: " Sư tôn, có chuyện gì vậy?"

Nhìn qua chắc là tạm thời không đánh được, Đường Thời thu tay, chẳng qua cánh tay nắm Trảm Lâu Lan vẫn giấu sau lưng, vì bảo đảm an toàn nên Đường Thời đứng bên cạnh Thị Phi, lại bởi vì bị mọi người nhìn chăm chú thì liền kề sát vào Thị Phi, môi mở, như không tiếng động mà nói một câu: "Lạc Viễn Thương có phải uống lộn thuốc hay không?"

Thị Phi không đáp lời, chỉ nghiêng mắt nhìn y.

Đường Thời nhìn chằm chằm sư tôn của Lạc Viễn Thương đang đi tới, như đang lo lắng gì đó.

Y đang nhìn ánh mắt vị sư tôn kia, lúc nhìn Lạc Viễn Thương hình như cũng không phải là không có cảm tình nhỉ?

Thị Phi nói; "Có chút cổ quái."

"Là rất cổ quái." Đường Thời sửa đúng cho hắn, sau đó lại nhìn về phía trước.

Sư tôn Lạc Viễn Thương đi tới, hít một hơi, nói: "Lạc Thương...Ngươi không nên trở về..."

Lạc Viễn Thương nghe không hiểu: "Sư tôn, đây là có ý gì?"

"Giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ đi, Điểm Thuý môn sẽ vẫn là nhà của ngươi." Sư tôn hắn pháp hiệu Hành Vân, là một tên kiếm pháp rất tốt, hiện giờ nhìn lại tựa hồ có chút già nua, lời nói ra cũng rất kỳ quái.

Đường Thời không biết ở giữa cất dấu huyền cơ gì, chỉ có thể ở một bên nghe.

"Bảo ta...Giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ?" Lạc Viễn Thương như thật không ngờ đây mới là đáp án, hắn nhìn về phía Hành Vân đạo nhân, đột nhiên hỏi, "Sư tôn, nói như vậy Điểm Thuý môn chúng ta cũng không có phát sinh bất luận nguy hiểm gì, phải không?"

Sư tôn hắn gật đầu, chỉ nói: "Chỉ cần ngươi giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ, trận pháp này sẽ không bị phát động."

Lạc Viễn Thương tựa như nghe được chuyện cười lớn, "Cho ta lệnh bài Thiếu môn chủ chính là ngươi, muốn ta lệnh bài cũng là ngươi. Hiện giờ sư tôn một câu có thể đủ thu hồi lệnh bài, ta căn bản sẽ không cự tuyệt, nhưng mà sư tôn...Ngươi vì sao Diệt linh trận đều mở?"

Diệt linh trận này không cần nhiều tu sĩ, năm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một tu sĩ Kim Đan kỳ, còn lại chừng mười người đến Luyện Khí kỳ, trước đây Diệt linh trận chỉ có Hành Vân đạo nhân có khả năng dùng, bây giờ trận này mở, tự nhiên cũng chỉ có một mình Hành Vân mới có thể mở ra.

Dù sao chủ trì trận pháp, nhất định là một người Kim Đan kỳ.

Chắc là vẻ mặt Lạc Viễn Thương quá mức trào phúng, Hành Vân đạo nhân cả giận nói: "Không cần phí lời, giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ, nhường vị trí cho Trường Vân, ngươi vẫn là đệ tử Điểm Thuý môn."

Trường Vân là ai? Đường Thời và Thị Phi đều không rõ lắm.

Nhưng mà lúc Lạc Viễn Thương nghe được cái tên này, lại như hiểu được.

Vẻ mặt Lạc Viễn Thương có vẻ càng thêm trào phúng, hắn cười: "Sư tôn thật sự nghĩ như vậy sao? Ngươi là sư tôn của Trường Vân, thì không phải sư tôn của ta sao?"

Hành Vân đạo nhân; "Ta đã sớm nói qua, tâm tính của ngươi quá hiếu thắng, không thích hợp làm môn chủ."

"Ha ha ha ha..." Lạc Viễn Thương chợt cười phá lên, bàn tay hắn vừa lật liền có một cái lệnh bài xuất hiện ở trong tay, cười xong, lại thở dài một tiếng, "Người bày trận cũng đừng núp, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, có gì mà không thể nói."

Đường Thời thầm nghĩ: Lạc Viễn Thương là tính toán rốt cuộc muốn bắt đầu nổi điên.

Thị Phi nhìn về phía bàn tay Lạc Viễn Thương, ngay sau đó, hắn nắm một cái lệnh bài tung lên giữa không trung.

Chỉ nghe Lạc Viễn Thương nói: "Sư tôn, ngươi nói cái gì ta đều sẽ làm theo, vì sao phải thi triển Diệt linh trận chứ?"

Chỉ tiếc, Hành Vân vẫn luôn không đáp lời, dường như hắn rất không muốn trả lời vấn đề này, đứng ở nơi đó, "Chỉ là sợ ngươi không nghe lời mà thôi, lệnh bài đưa cho ta đi."

Lạc Viễn Thương cười nhạo, ngay sau đó đã có vài phần cuồng loạn, "Ta vì Điểm Thuý môn có thể nói là cúc cung tận tụy, bây giờ đổi lại cũng là sư tôn người triệu nhiều người như vậy kết đại trận đối đãi ta, chỉ coi ta sẽ không phản kháng sao?"

"Từ khi ngươi trở thành Thiếu môn chủ, Điểm Thuý môn chúng ta chết bao nhiêu người? Bổn môn căn bản không muốn cạnh tranh ba cửa với Chính Khí tông, ngươi lại muốn làm xằng làm bậy, đạo gia tu hành coi trọng thanh tĩnh vô vi, ngươi lại đi ngược thiên đạo, trong môn phái không dung túng ngươi."

Ý tứ của Hành Vân đạo nhân là, toàn bộ môn phái đều bất mãn với Lạc Viễn Thương.

Đường Thời cũng là lần đầu tiên nghe được lý luận kỳ ba như vậy, nhất thời nhịn không được, cười ra tiếng, "Ai nha, ta nói Lạc sư huynh, môn phái của ngươi làm sao lại thế này? Không bằng ngươi đến Tẩy Mặc các ở Nam Sơn với ta, lấy tu vi Kim Đan kỳ của Lạc sư huynh, mặc kệ nói như thế nào chiếm một vị trí đệ tử nội môn cũng rất đơn giản a. Muốn đổi nghề hay không suy nghĩ một chút nhá?"

Kỳ thật Đường Thời là thật tâm thật lòng mà lôi kéo người, chỉ tiếc Lạc Viễn Thương vẫn trưng mặt lạnh, nhìn chằm chằm Hành Vân phía trước, biểu tình trên mặt không thấy một điểm buông lỏng, như đông cứng.

Thị Phi vẫn luôn im lặng, sau khi liếc nhìn Đường Thời một cái, bỗng nhiên nói: "Diệt linh sát trận cũng đã sớm thành hình, mặc dù ngươi giao ra lệnh bài thì cũng không thể an toàn từ trong trận thoát ra."

"..." Đường Thời quay đầu, nhìn về phía Thị Phi, mang theo vài phần dò hỏi, "Thật sao?"

Thị Phi gật đầu một cái, đáy mắt dẫn theo vài phần thương xót, đáp lời: "Không giả."

Lần này, Đường Thời đã nhìn Lạc Viễn Thương đầy đồng tình, động tác của y thập phần quỷ dị mà xoay xoay cổ, thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng lâu rồi chưa có đánh nhau...Không biết nhân cơ hội này đánh cướp có thể bị tên Lạc Viễn Thương bệnh thần kinh kia bắt lấy hay không..."

Lạc Viễn Thương nhìn về phía đối diện, đã nghe được lời nói của Thị Phi, lệnh bài trong tay bị hắn hung hăng bóp nát, dĩ nhiên bể thành bột mịn, "Ta nơi chốn đều vây quanh Điểm Thuý môn, thế nhưng lúc này đều tới giết ta, quả nhiên thật sự là đạo bất đồng, ngay từ đầu cũng chưa từng có người nào nói cho ta biết. Cái gì cũng không nói đã trực tiếp khai sát trận, tốt, tốt, tốt, thật là lợi hại!"

"Ngươi dám hủy hoại lệnh bài?!" Hành Vân đạo nhân nổi giận, "Ngươi đã khư khư cố chấp, cũng đừng trách ta không khách khí!"

"Lạc sư huynh, sư tôn ngươi là não tàn hả?" Đường Thời cảm thấy không sao hiểu nổi, sư tôn hắn thật sự không thấy được tu vi của Thị Phi và y, hoàn toàn không nhìn hai người bọn họ được Lạc Viễn Thương mời đến, hay căn bản không đặt bọn họ vào trong mắt?

Lời này của Đường Thời rất không khách khí, Lạc Viễn Thương thở dài một tiếng: "Có thể ngươi nói đúng."

Điểm Thuý môn vẫn luôn là môn phái nhỏ an phận ở một góc, một đêm quật khởi rất nhiều người xem ra đều vui vẻ nhưng thật ra là đang sợ hãi, một mình Lạc Viễn Thương bỗng trở thành người đại biểu cho toàn Điểm Thuý môn, nói Lạc Viễn Thương cũng như đang nói Điểm Thuý môn, lòng trung thành của những người khác sẽ bị hạ thấp, huống chi Lạc Viễn Thương lại muốn Điểm Thuý môn trở thành tông môn hạng nhất Đông Sơn, không thiếu người được phái ra ngoài chém giết, bởi vì thực lực chênh lệch, giữa quá trình cạnh tranh khẳng định sẽ có thương vong, càng vì gần đây sắp cử hành đại hội Đông Sơn, cho nên tranh đấu đã thành ám sát kếp hợp với minh đấu.

Áp lực của Lạc Viễn Thương cũng rất lớn, không phải thế thì nửa đường cũng sẽ không chặn Đường Thời và Thị Phi, nghĩ muốn kéo bọn họ đến trợ trận.

Nhưng mà trăm triệu không ngờ chính là, vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, tên tuổi tông môn sắp dễ dàng đạt được hạng nhất Đông Sơn, lại vào lúc Lạc Viễn Thương vừa mới bước vào sơn môn thì xảy ra chuyện như vậy —— làm sao có thể không khiến Lạc Viễn Thương thất vọng?

Bọn họ không thích tử vong, cũng không thích đi chịu chết, càng sợ hãi loại tranh đấu cùng tàn sát này, thứ bọn họ muốn là môn phái vẫn giống như trước kia cẩu thả sống qua ngày, mà không phải môn phái nổi danh trong quy hạch của Lạc Viễn Thương...

Kỳ thật lúc đầu, căn bản không có khác nhau lớn như vậy, ngay từ lúc Lạc Viễn Thương đề xuất mục tiêu, ai mà không bị hấp dẫn? Nhưng cũng bởi vì có người theo tranh đấu mà chết, những người còn sống sót bắt đầu sợ hãi, dù sao chết người sẽ thấy cũng không sống được, hơn nữa thực lực của Điểm Thuý môn trong bốn môn phái tranh đấu xem như thấp nhất, bọn họ sợ hãi, kèm theo khủng hoảng.

Thanh danh bên ngoài của Lạc Viễn Thương lại là Kim Đan trung kỳ, trong sơn môn chính là người có tu vi cao nhất, bọn họ cảm thấy nếu không diệt trừ Lạc Viễn Thương, thì sẽ vô pháp khống chế Điểm Thuý môn, khiến nó "Trở về quỹ đạo", hơn nữa tư tâm của chưởng môn Hành Vân đã như thế, hết thảy liền như vậy thuận lý thành chương.

Bức bách Lạc Viễn Thương giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ, sau lại đuổi Lạc Viễn Thương đi, buộc hắn phế bỏ một thân tu vi, là có thể vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.

Cho nên hiện tại nhìn Lạc Viễn Thương muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, những người này đều vừa sợ vừa giận.

Cảm thấy việc khó giải quyết là Hành Vân đạo nhân kia, nhưng hắn mặc dù là Kim Đan sơ kỳ thì dù sao cũng kiến thức nông cạn, một không nhận ra Thị Phi là người nào, hai sẽ không nhận ra Đường Thời là tên gia hỏa có bao nhiêu đáng sợ.

Lúc này Điểm Thuý môn nắm giữ Diệt linh trận, liền có thể dễ dàng trừng trị ba người bị nhốt trong trận pháp.

Hành Vân đạo nhân biết, rất nhiều chuyện bây giờ đã hoàn toàn không có cách nào vãn hồi rồi ——

Giết chết Lạc Viễn Thương, Điểm Thuý môn vẫn lại là Điểm Thuý môn.

"Giết hắn."

Giọng nói của Hành Vân đạo nhân thực lãnh tĩnh.

"Thần kinh!"

Đường Thời quả thực muốn quỳ trước cửa Điểm Thuý môn, những người này mạch não bị úng nước hả?

Y cắn răng, nghiến răng hồi lâu, cuối cùng đột nhiên lên tiếng: "Ta nói, lão đầu tử, ngươi có thể hay không nhìn xem chúng ta thực lực đối lập a? Ngươi giết Lạc Viễn Thương thì có thể, nhưng cũng đừng xuống tay với bọn ta."

Hành Vân đạo nhân không phải không chú ý tới bọn họ, nhưng dù sao hỏa lực của Lạc Viễn Thương tương đối hấp dẫn, hiện tại nhìn bọn y chỉ nói: "Chuyện của Điểm Thuý môn chúng ta, các ngươi đừng nhúng tay."

Đường Thời nhún vai: "Chúng ta chẳng qua vì nghe danh đến thăm, làm sao biết được nơi này sẽ xảy ra vấn đề lớn như vậy đâu? Bây giờ ngài nhốt chúng ta cùng một chỗ với Lạc Viễn Thương, ta sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"

Một bộ khẩu khí thiên chân thuần khiết thiện lương này, thật dễ để người quen biết Đường Thời nhớ tới một ít chuyện không tốt của y.

Lạc Viễn Thương hiện tại chỉ nhớ lúc Đường Thời bị coi thường và ra tay ngoan độc, quả thật là tư thế như vậy.

Dù sao Đường Thời Kim Đan sơ kỳ, ở phương như Đông Sơn vẫn có sức chiến đấu nhất định.

Nếu thật sự đánh nhau, uy lực của Diệt linh trận dường như sẽ hao tổn hơn phân nửa. Nếu như truy binh có thể không đánh mà thắng, Đường Thời liền có thể trở thành "Binh".

Chẳng qua cũng chỉ là nếu như mà thôi.

Hành Vân đạo nhân kia nói: "Các ngươi ở trong trận chờ đi, đợi Điểm Thuý môn chúng ta giải quyết xong chuyện này, sẽ tới tìm các ngươi nói rõ."

"Mẹ ngươi đánh rắm!"

Đường Thời chợt tuôn ra lời thô lục, khiến cho những người của Điểm Thuý môn vây xem xung quanh hoàn toàn chấn kinh rồi, trên đời làm sao có người thô tục như vậy? Vậy mà tu vi còn không thấp ? !

Thật ra Đường Thời chỉ không thể nhịn được nữa mà thôi, thật mịa nó ngôn ngữ mới là điểm mấu chốt sao? Người như Đường Thời là kiểu không kiên nhẫn, giao tiếp với người hợp ý, có thể tâm bình khí hòa mà nói mấy câu, lúc gặp được người không ưng, lại còn là người đặc biệt bị coi thường, Đường Thời liền muốn bạo phát.

"Chúng ta đợi trong trận pháp, ngươi lấy cái gì cam đoan chúng ta an toàn? Môn phái các ngươi tranh đấu chúng ta không nghĩ quản, lập tức để người triệt khai trận pháp, Lạc Viễn Thương mà các ngươi muốn chém chém giết giết cũng không có nửa xu quan hệ với ta."

Hoàn hảo Lạc Viễn Thương biết bản thân Đường Thời là cái dạng tiện nhân gì, nghe y nói như vậy cũng không có nửa phần sinh khí, ngược lại nói ra rất sảng khoái, có thể làm người như Đường Thời, muốn mắng liền mắng, đó mới thật sự là đắc ý đến cực điểm.

"Tốt xấu gì cũng là ta mời các ngươi đến ngoại viện, bây giờ cũng không cần phủi sạch quan hệ như vâyh chứ?" Lạc Viễn Thương khẽ cười ra tiếng, rồi sau đó nâng bàn tay lên, đã chuẩn bị động thủ, nếu Điểm Thuý môn không thể đi theo ý mình, như vậy hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của bản thân, cải tạo Điểm Thuý môn thành môn phái thích ứng loại trạng thái sinh tồn trên đại lục Linh Xu.

Thị Phi vẫn luôn im lặng, bất kể là trước nghe Đường Thời mắng chửi người, hay nghe Lạc Viễn Thương đáp lời, quả nhiên hoàn toàn không bị bất luận cái gì ảnh hưởng.

"Người kia là ai a?"

"Ta thấy thế nào người nọ giống hệt hòa thượng?"

"Ngươi nói đùa cái gì vậy, người vừa mới mắng chửi kia không phải nói cái gì mà Tẩy Mặc Các ở Nam Sơn sao?"

"Ngươi nghe qua chưa?"

"Chưa từng nghe qua a..."

"Không phải, làm sao ta lại cảm thấy y lớn lên nhìn có chút quen mắt nhỉ?"

"Người nào ngươi cũng đều nhìn quen mắt, tật xấu gì vậy?"

"...Ta là nói thật..."

"Còn nói nữa!"

...

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Đường Thời sờ sờ mũi, nhân tiện nói: "Lạc Viễn Thương, ngươi động thủ sao? Nếu như muốn mời ta và Thị Phi hỗ trợ, ngươi nên ra một giá tiền thích hợp. Ta là vải thừa, một lần ra tay lấy năm nghàn linh thạch, về phần Thị Phi —— hắn tương đối lợi hại, lấy tám ngàn, chúng ta liền giúp ngươi thu phục cục diện hỗn loạn."

Đường Thời cảm thấy mình thật sự là lương tâm giới yên tâm giới, trên đời này không có người nào dùng tay đấm lấy lợi ích thực tế như vậy đâu.

Người chung quanh cảm thấy tam quan hoàn toàn bị quét mới, mịa nó cực phẩm kỳ ba này rốt cuộc Lạc Viễn Thương đào từ góc nào tìm ra?

Thật ra Đường Thời rất muốn tỏ vẻ một chút: Chỉ chủ một nhà, không còn chi nhánh.

Lạc Viễn Thương quay đầu nhìn y, hơi hơi cười lạnh: "Mời ngươi ngược lại không thành vấn đề, chẳng qua ta nghĩ...Ngươi có thể thay vị bên cạnh ngươi làm chủ à?"

Đường Thời vừa sờ cằm, nhìn về phía Thị Phi, nói: "Tiền ta chia ngươi một nửa, không —— bảy phần, dư lại ba phần thì cho là cho ta làm phí đại lý, cứ như vậy đi."

"..." Thị Phi nói không ra lời.

Dân chúng Điểm Thuý môn: Chúng ta cũng nói không ra lời.

Tu sĩ công khai yết giá[1], đây là hủ bại đi? !

[1]: Yết giá (tiếng Anh: Quotation) là việc xác định mức giá mới nhất của một cổ phiếu, trái phiếu hay tất cả các tài sản được giao dịch nói chung.

Đường Thời căn bản là đến nói hưu nói vượn, mắt thấy lực chú ý của mọi người đã hoàn toàn bị hấp dẫn, Đường Thời lại bất ngờ xuất chiêu, bỗng nhiên  bay lên, từ sàn nhà vọt lên trên, trường kiếm chỉ thiên, y như một đạo phi ảnh chảy ra quang hoa, từ mặt đất đến khoảng trời rộng lớn!

Nhưng mà đến nửa đường, trường kiếm và mũi kiếm đụng phải một phòng hộ cứng rắn, vì thế hình dạng của Diệt linh trận dưới một kiếm này, không chỗ che giấu.

Thị Phi biết bọn họ gặp phải một cọc tai họa, Đường Thời mới vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ là giả, muốn thừa nước đục thả câu mới là thật.

Lúc này thừa dịp Đường Thời khiến Diệt linh trận hoàn toàn lộ ra sát cơ, đáy mắt Thị Phi hồng quang lóe ra lại quay về bình tĩnh, thị lực đã được cải biến thật tốt.

Càn Khôn vị, ly đoái khảm chấn...

Trận này, có ba cái mắt trận.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thị Phi liền đã thấy rõ ràng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhìn qua thì Đường Thời đã động thủ rồi.

Một kiếm này của y, có thể nói là thanh thế kinh người, vòng cầu vồng giống như ánh mặt trời chói mắt không thể nhìn gần, cơ hồ khiến người ta chấn động theo, nhưng mà ánh sáng kia vẫn còn kiềm chế áp lực, rõ ràng từ trước đến nay một kiếm này Đường Thời chưa từng dốc hết sức.

Một kiếm đó của Đường Thời vốn chỉ để thăm dò, nhân cơ hội hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Đường Thời ở Tiểu Tự Tại Thiên xem qua trận đạo, chẳng qua nghiên cứu không sâu, điều duy nhất y nhớ rõ là Thị Phi xem toàn cục rất tốt, mà còn tinh thông trận đạo, cho nên hiện tại chuyện phá trận cơ bản là giao cho Thị Phi.

Thị Phi mắt thấy chiến đấu sắp nổi lên, bỗng nhiên nói: "Đường sư đệ, trước tiên lui ba bước, mắt trận thứ nhất."

Đường Thời thầm nghĩ Thị Phi quả nhiên là chủ thượng, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đi theo hắn chỉ dẫn, chân trái đến ly vị, lui ra phía sau ba bước, cầm kiếm đứng lại.

Chiêu thức ấy vừa xong, ánh mắt Hành Vân đạo nhân lộ ra thần sắc kinh hãi, thậm chí có người có thể trong vòng thời gian ngắn ngủi như vậy nhìn thấu Diệt linh sát trận được Điểm Thuý môn bọn họ đặc biệt cải biến, thực làm người ta kinh ngạc, Hành Vân đạo nhân giơ tay, liền đẩy ra một ký hiệu Thái Cực đồ, rồi sau đó cổ tay xoay chuyển, ở bên ngoài truyền âm nói: "Mười sáu đệ tử, trước một sau ba, đạp tử huyệt."

Thị Phi nhíu mày, cảm thấy Hành Vân đạo nhân này căn bản cũng không phải đèn cạn dầu gì.

Hành Vân đạo nhân mới vừa rồi để người phía dưới trực tiếp xếp đặt trận pháp cải biến, vào lúc này lại còn cho người đạp lên tử huyệt, đệ tử phải đạp lên tử huyệt rõ ràng là đi chịu chết...

Từng gặp qua người ác độc, nhưng lại chưa thấy qua ác độc như vậy, đây mới thật sự là ngoan nhân—— Đường Thời tâm nói mình so ra còn kém, đang cảm thán, liền nghe Thị Phi nói: "Lùi ra sau hai bước. Lạc Thiếu môn chủ, bước chính giữa ba bước, gần bên phải."

Đồng thời chính Thị Phi cũng dừng bước, thối lui đến một vị trí, ba người dùng tư thế kỷ sừng mà đứng.

Vì thế toàn bộ trận pháp trên không nhất thời bắt đầu thay đổi bất ngờ, xung quanh thế núi vây quanh, mới có thể hình thành trận thế như vậy, bởi vì Thị Phi để bọn Đường Thời đều đứng ở mắt trận, liền như đang nắm chặt con xà bảy tấc, toàn bộ trận thế lập tức dao động.

Hiện tại còn chưa động thủ là do Thị Phi từ bi, đối với Đường Thời mà nói căn bản không có cái gì là không thể động thủ.

Lúc này mắt trận nếu đã hoàn toàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net