[Trả flag 2] Mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




            .

            .

            Tô Sam Sam thật là một tiểu cô nương phiền phức.

            Đầu cúi vai rụt, đứng bên cạnh đàn dương cầm, giống như mầm cây nhỏ, chỉ đợi một trận gió lớn lùa qua sẽ ngay lập tức ngã xuống. Từng phím đàn dương cầm được ấn xuống. Do mi sol mi do. Những nốt đơn giản nhất để mở giọng, lại bị nàng hết lần này tới lần khác hát từ sol thành si.

            Nàng nhỏ giọng xin lỗi, chân thành nói thật ra nàng muốn hát sol.

            Tôi đứng ở cửa phòng đàn, nhìn mười ngón tay mảnh khảnh giấu sau lưng bất an siết chặt.

            Thầy hướng dẫn kêu tôi vào, thế là tôi nhìn thấy đôi mắt nhỏ long lanh hướng nhìn mình, đôi mắt ướt đẫm mang theo một chút ủy khuất cùng một chút không cam lòng, giống như một chú thỏ trắng đơn độc vướng phải bẫy thú.

            "Học tỷ."

            Nàng nhu mềm gọi tôi, mơ hồ còn có cả chút khẩu âm không rõ ràng. Thời điểm cúi đầu, mái tóc dài đen mượt cũng theo đó mà trượt xuống hai bên bả vai.

            "Chị có thể dạy em được không?"

            .

            .

            .

            Đó là cách mà tôi và Tô Sam Sam quen biết nhau.

            Cẩu huyết lại đột ngột, giống như cảnh mở đầu tiêu chuẩn trong một bộ manga nhiệt huyết thanh xuân.

            Lúc đó nàng quy củ mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi gọn gàng vắt ngang nơi eo váy. Thời điểm hát sai nốt nhạc, đôi vai sẽ bất giác rụt lại, dùng giấy phổ nhạc che mặt, khuôn mặt vừa thẹn thùng vừa chán nản.

            Nàng hát quá tệ rồi. Nhưng khi hát nhìn rất đẹp mắt. Cửa sổ phòng nhạc đối diện thao trường. Mấy nam sinh cao to lại tận lực đóng chiếm sân bóng rổ ngay dưới cửa sổ. Chỉ để khi bốn phía hoan hô vui mừng, nữ sinh bên trong cửa sổ có thể thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái.

            Tôi nghĩ kiếp trước phúc phận tu luyện của mình thật không tồi, mới có thể mỗi ngày khi hoàng hôn đã buông xuống, âm thầm chiếm đoạt thời gian một giờ quý báu của nàng.

            Nàng gọi tôi, từ lễ phép khách sáo "Học tỷ", sau đó biến thành mềm mại nũng nịu "Phi Phi", đôi khi mang theo chút oán giận "Lưu Lực Phi". Âm cuối nhất định phải trầm xuống rồi lại bổng lên. Nếu như sóng âm truyền trong không khí có thể được nhìn thấy và thể hiện ra bằng hình tượng, đó nhất định là một dấu ngã hoàn chỉnh.

            Thầy hướng dẫn không phải mỗi ngày đều tới. Nàng liền lặng lẽ chen vào cùng tôi ngồi chung trên băng ghế đàn.

            Chiếc quạt điện vàng ố trên đầu két két chuyển động. Tôi không biết cô gái này có phải len lén trộm dùng một ít nước hoa không, hoặc có thể đó là hương thơm tự nhiên từ cơ thể nàng. Lẫn trong từng lọn tóc là mùi chanh bạc hà, vạt áo lay động trước gió lại tỏa ra mùi vị ngọt ngào của quả quýt chín.

            Tôi vùi đầu ấn hết phím đàn này đến phím đàn khác, ý đồ che giấu hai má đã bị thiêu đốt tới nóng rực.

            "Có phải rất nóng không a?"

            Nàng nghiêng đầu tiến gần về phía tôi, sau đó đứng lên, bước nhanh đến một góc khác trong phòng đàn, điều chỉnh nút quạt điện.

            Âm thanh chi nha chi nha biến thành tiếng gió thổi ông ông ông. Nhạc phổ bởi quạt bỗng nhiên tăng tốc mà hoa hoa lạp lạp bay lên. Tôi luống cuống tay chân ngăn lại. Thiếu nữ cũng nhanh chóng chạy đến, hỗ trợ thu dọn giấy tờ bừa bộn.

            Nàng có chút thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, mồ hôi bám trên tóc mai trượt dài đến cằm.

            Phanh

            Tôi đoán đó lại là một cú ném đẹp. Ngoài cửa sổ, đám con trai lại bắt đầu reo hò.

            Nàng cầm nhạc phổ nhìn về phía tôi.

            "Tóc chị bị gió thổi loạn cả rồi Lưu Lực Phi."

            Nụ cười xinh đẹp lại hiện hữu trên gương mặt nàng.

            Buổi chiều hôm đó, cả vùng trời rực rỡ trong sắc hồng của hoàng hôn. Tôi nghĩ. Màu hồng phấn này hẳn có nguồn gốc từ trái tim mình, sôi sục dâng trào, lan tràn cả một mảng trời rộng.

            .

            .

            .

            Thời gian hai người chúng tôi đồng thời xuất hiện thật giống chỉ tồn tại ở thời điểm chạng vạng tối từ thứ hai đến thứ sáu. Những lúc khác trong trường thậm chí đến cả một lần kề vai cũng không có. Tôi nghĩ khả năng là nàng bận rộn rất nhiều việc.

            Bị Trương Quỳnh Dư giựt dây đến lần thứ ba mươi hai, tôi lấy hết dũng khí muốn hẹn nàng cùng ra ngoài chơi.

            Nhưng nàng thật giống như không lúc nào thiếu người vây quanh. Tôi đứng trong phòng đàn, cách cửa sổ thủy tinh, thấy nàng bị một nhóm nam sinh vây quanh. Nam sinh kia cười lên trông rất thật thà nhưng ánh mắt không hề tự nhiên, lại còn cố giả vờ tùy tiện.

            Tôi đỡ cằm, tâm trạng chán nản gảy gảy lớp sơn đã bong ra trên khung cửa sổ, nội tâm tiểu nhân âm thầm niệm chú, không được đồng ý không được đồng ý không được đồng ý.

            Một phút sau lại nhìn sang, nhóm người đã giải tán. Một giây kế tiếp, cửa phòng đàn phanh một tiếng như bị dùng sức mở ra.

            Tôi kinh ngạc nhận ra nàng dường như có chút tức giận. Người kia ôm nhạc phổ sãi bước đi tới, mái tóc và làn váy theo nhịp chân khẽ nâng lên.

            "Lưu Lực Phi."

            Nàng chống eo nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

            Tôi giống như nam sinh vừa rồi, ánh mắt hơi mất tự nhiên.

            "Thứ bảy chị có thời gian rảnh không?" Nàng mềm giọng xuống.

            Trên thực tế, tôi phải đến nhà giáo viên bổ túc số học. Trong đầu thầm đem bài thi nhăn nhíu cùng nữ sinh ngọt ngào đáng yêu trước mắt so sánh.

            Tôi nói có.

            "Chúng ta đi khu vui chơi đi a."

            Tôi mở lời mời nàng.

            .

            .

            .

            Nàng xem ra đã trang điểm cẩn thận. Đuôi mắt hồng nhạt, cùng bờ môi sáng bóng.

            Tôi mua cho nàng một chiếc cài tai thỏ, nàng tức giận nói chị mới là thỏ. Không thể làm gì khác hơn, tôi đành tự mình đeo lên, còn nàng đeo một chiếc cài tiểu ác ma tinh nghịch.

            Tôi phát hiện hóa ra người nàng lại nhỏ nhắn đến vậy. Tôi giúp nàng cột bóng bay vào cổ tay, còn tốt hơn tự mình khom eo tốn sức.

            "Tô Sam Sam, em là chú lùn sao?"

            Sau đó bị nàng níu lấy tai thỏ đánh tơi bời.

            Người đến người đi đông đúc, khô nóng lại chật chội. Nam sinh đầu tóc rực rỡ trông có vẻ cà lơ phất phơ đến hỏi nàng phương thức liên lạc. Nàng bị dọa sợ lui về phía sau. Tôi một tay đem giấu nàng sau lưng, rõ ràng nói với hắn ——

            "Tôi là bạn trai nàng."

            Hẹn gặp lại cái mẹ mày.

            Nàng cười khanh khách. Thời điểm vai kề vai, ngón tay út len lén câu lấy ngón tay tôi.

            "Bạn trai, oh?" Nàng cười trêu chọc tôi.

            Tôi nghĩ, nhóc ranh này, tôi là học tỷ đó. Sau đó vô cùng không chịu thua kém, từ cổ đến trán đều đổi một màu đỏ bừng.

            Nàng mặc váy ngắn, có đầy đủ lý do để không phải chơi những trò cảm giác mạnh đem tim người ta từ khoang ngực quẳng lên đến cổ họng.

            Tôi theo nàng dạo một vòng lớn, ăn hết tất cả các món trong khu vui chơi, nào kẹo bông, hot dog, cupcake. Ngồi vòng xoay ngựa gỗ hai lần, nếu không phải quá đông, có lẽ đã có thêm lần thứ ba.

            Chú hề với cây guitar điện sau lưng muốn cùng chúng tôi chụp ảnh. Nàng đem kem và miếng cupcake cuối cùng ăn hết, vỗ vỗ bàn tay phủi cặn bánh, sau đó vươn tay mượn đàn.

            Tôi giật mình phát hiện nàng lại còn biết dùng guitar điện.

            Nàng còn bao nhiêu niềm vui nhỏ chưa được phát hiện?

            Trò chơi cuối cùng mà mọi người tham gia lúc nào cũng là đu quay.

            Đã là hoàng hôn. Thời điểm chúng tôi ngồi lên toa ghế mặt trời vừa vặn dừng ở nơi chuyển tiếp giữa chân núi và bầu trời.

            Lạch cạch một tiếng cửa đóng lại. Thế là toa ghế trở thành một thế giới của riêng chúng tôi trong vòng ba phút hai mươi giây.

            Tôi không dám cùng nàng ngồi kề nhau. Nàng dường như có chút mệt, tựa đều lên kính khẽ khàng chớp mắt.

            Sắc mặt trời thật ấm áp. Tôi ngắm nhìn lông mi cong dài của nàng, trái tim cũng theo chuyển động của lông mi ấy mà rung rinh.

            Hướng lên rất nhanh sẽ chìm vào sắc lam xanh thẳm trên bầu trời, hướng xuống lại là thế giới neon rực rỡ sắc màu. Chúng tôi ở nơi lưng chừng giữa. Trong không khí khô nóng, tôi thoang thoảng ngửi được mùi chanh bạc hà hoà cùng vị quýt chín.

            Nàng nhìn về phía tôi, trong mắt ánh lên sắc cam rực như màu vỏ quýt.

            Tôi muốn nói, Tô Sam Sam, chị thích em.

            Đầu lưỡi lắp bắp, tôi đần độn không phát ra thanh âm nào.

            Cót két cót két. Toa ghế rất nhanh đã lên đến nơi cao nhất.

            Nàng đột ngột tiến gần đến, đôi tay mát lạnh đặt trên hai gối tôi.

            Tôi nếm được mùi vị son môi nàng đang dùng.

            Nhận ra muôn vạn tinh tú đã sà vào lồng ngực mình.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net