Hoa Tử Dương trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn nàng, rồi cầm cánh hoa trên tay đưa vào trong miệng.

            Độc tố ăn mòn thể xác, không biết có thể ăn mòn ảo ảnh không.

            —— Tô Sam Sam bỗng nhiên nảy sinh tò mò với việc này, liền mặt đầy hứng thú nhìn Lưu Lực Phi ăn. Đến khi chị nuốt xuống cánh hoa đầu tiên, Tô Sam Sam nghe thấy âm thanh như có gì đó nứt ra

            Không đúng.

            Thế giới này tất cả đều là tưởng tượng của mình. Tại sao những chuyện mình không nghĩ đến, Lưu Lực Phi lại làm?

            Tô Sam Sam chợt vươn tay muốn đoạt lấy cánh hoa trên tay Lưu Lực Phi, nhưng Lưu Lực Phi lại nhanh nhẹn không kém một trận gió. Thân thể ảo ảnh bắt đầu nứt ra, khe hở chằng chịt giống như con người bằng mắt thường sẽ không thể nhận ra lưới săn, cứ thế xuyên thẳng qua.

            Thế giới biến mất. Tô Sam Sam đang đứng giữa biển hoa mà nàng nhìn thấy lúc vừa mới chết. Tô Sam Sam quay đầu, không thấy nhà gỗ phía sau.

            Ảo ảnh hoàn toàn biến mất rồi sao? Bởi vì mình "hy vọng chị biến mất", cho nên ảo ảnh mới biến mất sao? Cô không hề bị trói buộc trong thế giới tịch mịch này, giống như sự tự do mà lúc còn sống nàng vẫn luôn hy vọng Lưu Lực Phi nơi dương thế sẽ có được?

            "Không phải vậy. Không có."

            Không biết là ai nói.

            "Làm sao có thể? Ai đang nói gì đấy? Là ai ?"

            "Lưu Lực Phi sẽ không tự do. Cô ấy cũng giống như cô mắc chứng nôn hoa, mà người có thể giúp cho Lưu Lực Phi khỏi bệnh đã chết. Không có ai bầu bạn cạnh bên cô ấy trước khi chết, trên thân thể nở ra rất nhiều hoa Tử Dương. Thật đúng là một cảnh tượng đẹp mắt."

            Không biết là ai đang thấp giọng kể chuyện, mỗi một câu nói, phản phản phục phục, không ngừng. Giống như mê sảng, cũng giống như lời nguyền, khiến cho tâm trí bất an, trằn trọc trăn trở.

            Tô Sam Sam thở từng nhịp gấp gáp, rất nhanh, từ trong miệng nàng lại trào ra những cánh hoa. Nàng đè ngực, kịch liệt ho khan. Lúc cảm nhận được mùi rỉ sét quanh quẩn trong miệng, nàng phát hiện mình lại ho ra máu.

            Nàng nhắm hai mắt lại, nỗ lực không để ý đến ngoại cảnh, dùng sự trốn tránh này để gạt bỏ giọng nói mơ hồ đang khiến tâm trí nàng dần sụp đổ.


            Đột nhiên, âm thanh mở khóa cửa bằng thẻ từ vang lên, nàng mở mắt, phát hiện đồng hoa không thấy đâu, giọng nói cũng biến mất. Giữa rèm cửa chưa kéo kín hoàn toàn, vài tia sáng mặt trời len vào. Nàng quay đầu nhìn, bên cạnh vết máu trên bao gối, có một cánh hoa Tử Dương nhỏ.

            Lưu Lực Phi một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng. Cô thở hổn hển, trên trán thậm chí còn thấy rõ mấy giọt mồ hôi. Ngay cả trang điểm cũng không có, trên gương mặt trắng mộc mạc nổi bật hai quầng thâm lớn nơi vành mắt.

            "Chị đổi giờ bay thành rạng sáng, muốn sớm được nhìn thấy em." Lưu Lực Phi nói, "Người em thích là chị sao?" Lưu Lực Phi lại một lần nữa thẳng thắn hỏi.

            "Nếu là chị, em khẳng định đã sớm nói." Trí não Tô Sam Sam có chút ngẩn ngơ, nhưng dưới tình cảnh gặp lại chuyện đã từng xảy ra như vậy, nàng không chút do dự lặp lại lời thoại khi trước, sau đó chờ đợi đau đớn kịch liệt và ho khan nối tiếp nhau kéo đến.

            "Thật không?" Nhưng mà câu nói của Lưu Lực Phi lại không giống với dự tính của nàng, "Nếu quả thật là chị, em chắc chắn sẽ không nói."

            Tô Sam Sam sững sốt, nàng cảm thấy nội tâm mình như bị đối phương thành công nhìn trộm. Ngay sau đó, nàng bắt đầu luống cuống, nàng theo bản năng mở to khóe mắt, muốn nói vài lời hùng hồn để phản bác đối phương, nhưng đối phương căn bản không cho nàng cơ hội này.

            Lưu Lực Phi nhẹ nhàng hôn lên miệng nàng. Lúc rời đi, thuận tiện mang theo cả cánh hoa nhỏ còn sót lại trên môi nàng.

            Ngày thức năm Tô Sam Sam mắc chứng nôn hoa, tình yêu như hoa nở rộ.


            (hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net