Hoa Tử Dương trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời bạn tác giả gốc: 

"Nguồn linh cảm từ chứng nôn hoa trên weibo Tô Sam Sam. Thoát khỏi thực tế"



            Tô Sam Sam mở mắt ra, nhìn thấy một mảng đỏ nhạt.

            Triệu chứng nôn hoa càng thêm nghiêm trọng, đếm ngày một chút, hôm nay là ngày cuối cùng.

            Bên cạnh vết máu trên bao gối, có một đóa Tử Dương nhỏ. Tô Sam Sam dùng hai ngón tay kẹp lấy, lập tức đóa hoa bởi không có cuống hoa và đài hoa chống đỡ mà vỡ vụn, tản ra thành từng mảnh.

            Tô Sam Sam trở mình, nhặt lấy từng cánh hoa kia bỏ vào trong miệng.

            Cánh hoa có vị đắng, lẫn trong đắng là chút tanh nồng từ máu, chắc đêm qua trong lúc Tô Sam Sam nôn ra máu đã dính lên.

            Lại nhặt thêm một mảnh ăn tiếp, Tô Sam Sam suy nghĩ, mình quả thật không quá khát khao sống .


            Hoa Tử Dương có độc, chuyện này là Lưu Lực Phi nói cho nàng biết. Lúc cùng Lưu Lực Phi đi du lịch Nhật Bản, các nàng từng dừng chân ở một cánh đồng hoa Tử Dương. Bởi vì đóa hoa xinh đẹp, Tô Sam Sam sinh ra kích động muốn "nếm thử mùi vị". Lưu Lực Phi ngăn cản nàng, nói với nàng hoa Tử Dương từ trên xuống dưới đều có độc. Tô Sam Sam vốn không tin, cảm thấy đóa hoa đẹp mắt như vậy chắc cũng không đến nổi nào. Lưu Lực Phi liền mở trang web bách khoa ra cho nàng xem, nhưng nàng lại chỉ tay vào một đoạn trong đó, nói: "Chị xem, nó còn có thể dùng làm thuốc Đông y, nghĩa là độc tính cũng không mạnh như vậy. Ăn một cánh chắc không có chuyện gì đâu." Lưu Lực Phi không nói lời nào, vỗ vào bàn tay định vươn ra hái hoa của nàng, mang theo lo lắng cùng tức giận nói: "Cây Anh Túc cũng có thể dùng làm thuốc, chẳng lẽ em cũng vừa nhìn thấy liền muốn ăn!"

            Tô Sam Sam cuối cùng vẫn không ăn cánh hoa Tử Dương nào, nàng không muốn chỉ bởi loại chuyện không quan trọng này khiến cho Lưu Lực Phi nổi nóng. Cố sức nũng nịu, dỗ ngọt một lúc, sắc mặt Lưu Lực Phi đã tốt hơn rất nhiều. Vì vậy nàng vội vàng chỉ về phía xa nói sang chuyện khác, nói bên kia dường như chính là cây Ishitokaba Zakura nổi tiếng.

            Lưu Lực Phi không cảm thấy Ishitokaba Zakura có điểm nào đẹp, cô nói với Tô Sam Sam, vẫn thấy hoa anh đào ở Vũ Hán càng đẹp mắt hơn. Tô Sam Sam tuy không phải người Vũ Hán nhưng nghe cô nói vậy vẫn cảm thấy cao hứng. Bởi vì thật ra Lưu Lực Phi cũng chưa từng đến Vũ Hán, trên một phương diện nào đó Tô Sam Sam liền cho rằng Lưu Lực Phi yêu ai yêu cả đường đi lối về.


            Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Tô Sam Sam đã quên suy nghĩ "muốn ăn hoa Tử Dương", cho đến gần đây ——

            Vào ngày nào đó của một tuần trước, một buổi sáng tỉnh giấc giống như thường ngày, Thảm ca nằm cạnh bên người, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nàng. Tô Sam Sam, chưa bao giờ cảm thấy "mèo" là một sinh vật kì dị, không rõ nguyên do đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn. Sau khi kịp phản ứng liền tức giận xách Thảm ca lên đem nó ném ra khỏi giường —— ngược lại cũng không lo lắng nó sẽ té ngã, cho dù có mập như Thảm ca, độ nhạy bén cũng đủ sức đối phó với loại sự tình nhỏ nhoi này. Ngay khi nàng ngáp một cái dự định ngủ thêm chút nữa, một màu tím bắt mắt thu hút sự chú ý của nàng.

            Đó là lần đầu tiên nàng nôn ra hoa —— nho nhỏ, trông như một cánh hoa mỏng manh. Lúc ấy Tô Sam Sam còn không nhận ra đó là hoa gì, cũng không ý thức được nó từ trong miệng mình phun ra. Nàng buồn bực trên giường tại sao lại có cánh hoa, suy nghĩ một chút mới nhớ ra vừa rồi Thảm ca cũng nằm ở vị trí đó, đơn giản cho rằng Thảm ca từ góc nào đó trong phòng tìm được rồi đem lên giường.

            "Thảm ca thật có tiền đồ nha. Đã biết nên tặng hoa cho mẹ chứ không phải là tặng gián rồi." Mơ mơ màng màng suy nghĩ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy lần nữa, đã sắp đến mười hai giờ trưa. Tô Sam Sam mơ màng đi rửa mặt, khi đang cúi đầu thấp xuống, đột nhiên một trận khó chịu nơi ngực trái ập đến. Nàng cảm thấy trái tim giống như bị ai đó hung hăng dùng tay nắm chặt, ngay cả dạ dày cũng giống như trải qua một trận lửa đốt. Nàng nắm chặt bệ rửa mặt, há miệng ra, một khóm hoa Tử Dương lớn liền bị nàng nôn ra ngoài.

            Chứng nôn hoa —— chỉ nghe qua chưa từng thấy bệnh. Cho dù lập tức đi bệnh viện cũng không can thiệp được, trừ phi có thể trong vòng năm ngày nhận được lời tỏ tình từ người mình thích.

            "Mình thích ai ư?" Tô Sam Sam nhìn gương, bất đắc dĩ cười.


            Ngày thứ hai mắc chứng nôn hoa, nàng bắt đầu thỉnh thoảng ho khan. Nghĩ triệu chứng còn chưa rõ ràng, nàng mở zhibo, định dựa vào việc cùng fan táu gẫu tới tạm thời quên đi chuyện nôn hoa của mình. Không ngờ tới Lưu Lực Phi vừa vặn cũng đang zhibo, thậm chí còn cùng nàng nối mic. Nàng nhìn Lưu Lực Phi trong màn ảnh tay ôm Quái Quái khoe "cái đuôi sư tử" cô mới tỉa cho nó, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều. Một trận khó chịu nơi ngực trái lại tới, nàng che miệng ho khan, vội vàng quay người đi tránh ống kính. Hoa Tử Dương nôn ra vừa vặn đem mấy phần tâm tình kia kéo trở về đáy vực. Nàng trở lại trước ống kính, thấy khuôn mặt đầy lo âu của Lưu Lực Phi nhìn mình.

            "Chắc do uống nhiều thức uống lạnh. Cả hôm nay vẫn luôn ho khan."

            "Hèn gì chị cứ thấy giọng em hôm nay không đúng lắm, so với bình thường thấp hơn một chút. Giờ cũng không còn sớm, nếu vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi."

            "Mới nói một lúc thôi, đã muốn đuổi em đi rồi sao?"

            "Không phải!" Lưu Lực Phi vội vàng giải thích, "Chị sợ em ngủ không ngon, ngày mai lại ho nhiều hơn. Em không muốn ngủ thì không ngủ a. Chị làm sao nghĩ sẽ đuổi em chứ."

            Tô Sam Sam nhìn dáng vẻ cuống cuồng giải thích của cô, tâm tình lại tốt lên chút ít. Nàng khoát tay, nói: "Được rồi, không đùa chị nữa. Em cũng chuẩn bị đi ngủ rồi. Ngủ ngon."

            Sau khi tắt zhibo, Tô Sam Sam nhìn thời gian. Mới vừa qua 0 giờ đêm, quả nhiên nôn hoa lấy mỗi giờ làm chu kỳ. Chỉ cần tại mỗi chu kỳ nôn hoa đều chú ý tránh người khác, sẽ không có người phát hiện mình mắc chứng bệnh này.

            Tô Sam Sam chợt nhớ tới lúc nàng dạo trên mạng có nhìn thấy một thảo luận: Nếu có một ngày một mình bạn chết ở trong nhà, thi thể sau bao lâu sẽ được phát hiện. Có người nói: "Người nói không ngừng như tôi, mới một ngày không đăng weibo, đã có rất nhiều bạn bè nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì không. Nếu tôi chết, khẳng định rất nhanh sẽ có người phát hiện." Tô Sam Sam cảm thấy người này chính là đang khoe khoang, khoe bản thân có nhiều người bạn vừa vô cùng chú ý đến động tĩnh, lại vừa quan tâm hắn. Ngay sau đó nàng nghĩ đến, nếu như chính mình chết trong phòng nhỏ ở trung tâm, hẳn công ty sẽ rất nhanh liền phát hiện. Thế nhưng bằng hữu xa xôi tận Quảng Châu kia, rất có thể phải thông qua tin báo từ người khác mới biết được  —— Tô Sam Sam nghĩ, nhất định không nên như vậy.

            Tô Sam Sam hỏi Lưu Lực Phi, "Nếu như một ngày nào đó, em bỗng dưng phải chết, làm sao mới có thể trước lúc chết thông báo cho chị nhỉ." Trong màn hình video call, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Lực Phi ngay lập tức đổi thành biểu cảm không thể tin được. Cô đối với việc Tô Sam Sam nói về loại vấn đề đáng sợ này bày tỏ kháng nghị, cũng khuyên nhủ Tô Sam Sam đừng nên suy nghĩ đến vấn đề kì quái này nữa.

            "A... rất kì quái sao?" Tô Sam Sam hỏi.

            "Chẳng lẽ không kì quái sao? Đang yên đang lành bỗng nhiên nói mấy thứ này. Trừ phi em ..." Nói đến đây, Lưu Lực Phi dường như nghĩ tới khả năng nào đó, thân thể bởi vì khẩn trương mà nhào cả về phía trước, khuôn mặt tiến đến gần ống kính, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tô Sam Sam, không bỏ qua bất kì thay đổi biểu cảm nào trên mặt nàng, sau đó cẩn thận hỏi: "Em có chuyện gì phiền lòng sao? Có thể nói với chị không?"

            Tô Sam Sam "Phốc" cười ra tiếng. Nàng biết Lưu Lực Phi đã nghĩ đến nơi nào, chẳng phải là lo lắng nàng đột nhiên hỏi vấn đề này bởi vì trong lòng có ưu tư, ấm ức, không thể nghĩ thoáng sao. Đem nội dung cuộc thảo luận nàng nhìn thấy ở trên mạng giải thích với Lưu Lực Phi một hồi, cô mới như trút được gánh nặng nói: "Tình huống em nói không có khả năng phát sinh. Trên người em cũng không mắc bệnh nặng gì mà nay sống mai chết cả."


            Ngày thức ba mắc chứng nôn hoa, Lưu Lực Phi nhắn weixin hỏi Tô Sam Sam thân thể có tốt hơn chút nào không, có đi khám bác sĩ chưa, bên người có thuốc hay không. Tô Sam Sam nâng đóa hoa lớn mới vừa nôn ra, rất muốn gọi điện cho Lưu Lực Phi. Nhưng Lưu Lực Phi nói cô một chút nữa có lịch chụp ảnh, hẹn buổi tối nói chuyện.

            Đặt điện thoại xuống, Tô Sam Sam đem đóa hoa lớn kia bỏ vào thùng rác.


            Ngày thức tư mắc chứng nôn hoa, Lưu Lực Phi biết chuyện nàng nôn ra hoa. Trong lúc video call nói chuyện, Tô Sam Sam cầm cánh hoa Tử Dương trong tay. Tô Sam Sam nói: "Chị còn nhớ lần trước đến Nhật Bản du lịch, chuyện em muốn ăn cánh hoa Tử Dương không?" Lưu Lực Phi nói dĩ nhiên nhớ. Tô Sam Sam còn nói: "Chị không cho em ăn, nói cánh hoa Tử Dương có độc. Em hiểu có độc, chính là ăn vào sẽ chết." Lưu Lực Phi cau mày, nói đó là đương nhiên rồi. Vì vậy Tô Sam Sam nói với nàng: "Vậy bây giờ không sợ, em có thể thỏa sức ăn nó, bởi vì em rất nhanh sẽ phải chết. Chị nói không sai, một người nếu như không có bệnh nặng gì, bỗng nhiên chết đi xác suất quả thực rất thấp. Nhưng nếu như mắc phải loại bệnh không trị được, thì rất nhanh sẽ chết. Bây giờ em chính là như vậy. Cho nên em muốn tự mình nói với chị, không để chị phải từ chỗ bất kì staff hoặc thành viên nào đó biết được, thậm chí là fan sau khi đọc tin tức bạo trên douban rồi đến túi phòng nói cho chị biết."

            Ngay trước ống kính màn hình video call có khuôn mặt Lưu Lực Phi, Tô Sam Sam cười rồi ho khan. Cánh hoa liên tiếp từ kẽ bàn tay đang che miệng tràn ra. Hình ảnh này khiến cho đầu óc Lưu Lực Phi trống rỗng, hơn nữa cũng không kiềm được mà bật khóc. Tô Sam Sam nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt trong điện thoại, cảm thấy thật giống như nàng dự đoán, đồng thời cũng thêm vài phần mừng rỡ. Nàng nghĩ: "Dù đến cuối cùng vẫn không nghe được chị tự nguyện chủ động nói thích em, nhưng ít nhất cũng đã nhìn thấy chị thật sự vì em mà đau lòng." Lúc nôn hoa, bộ phận đau đớn đã từ dạ dày tiến triển đến đường ruột, nàng thậm chí đã quen với loại quặn đau này. Nàng nghe Lưu Lực Phi đã khóc đến không thành tiếng hỏi người nàng thích là ai, nói phải đi tìm người kia, ám chỉ người kia tới cứu mạng. Nàng buông xuống bàn tay che ở khóe miệng, không chú ý đến mấy cánh hoa vụn còn dính trên môi, cố gắng cười nói: "Không có biện pháp. Chính em cũng không biết, em vì ai mà nôn hoa."


            Hiện tại là ngày cuối cùng mắc chứng nôn hoa. Chuyến bay Lưu Lực Phi đặt đã hạ cánh, hẳn rất nhanh sẽ đến trung tâm. Tô Sam Sam không muốn để cho cô thấy bao gối dính máu. Dẫu sao máu chỉ có ở trong phim hoạt hình hay vài trò chơi nhất định mới hiện lên một cách sạch sẽ, duy mỹ.

            Ngồi trong căn phòng không có cách âm, bốn phương tám hướng đều truyền tới thanh âm sinh hoạt huyên náo từ các cô gái. Tô Sam Sam đột nhiên cảm thấy có chút bất công. Ở chỗ này khốn khổ vì tình không chỉ có một người, tại sao chỉ có duy nhất mình nàng mắc chứng nôn hoa?

            Có lẽ do bệnh tình chuyển nặng, chu kỳ nôn hoa từ lúc mới bắt đầu mỗi giờ một lần rút ngắn còn mỗi mười phút một lần. Mỗi lần ho khan, tất cả các bộ phận bên trong cơ thể đều đau giống như bị xoắn lại vào nhau vậy. Hoa Tử Dương mới nôn ra không còn là màu tím như mấy ngày trước, mà đã chuyển thành màu đỏ đầy ma mị, thông thường hoa Tử Dương có rất ít khi có màu sắc này. Tô Sam Sam lại nuốt vào một miệng đầy hoa, hoa nôn ra khỏi miệng không cách nào giúp nàng ngừng đau, nhưng có thể khiến cho cảm giác khó chịu nơi ngực trái thuyên giảm. Tiếng gõ cửa vang lên nàng cũng không nghe thấy, đợi nàng kết thúc một chu kỳ nôn hoa, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lưu Lực Phi mắt đẫm nước đứng trước mặt.

            "Người em thích là chị sao?" Lưu Lực Phi hỏi thẳng vào vấn đề, trong mắt mang theo sắc thái mong chờ.

            "Nếu là chị, em khẳng định đã sớm nói." Tô Sam Sam đáp xong, nhìn thấy trong mắt Lưu Lực Phi một màu ảm đạm bao phủ. Kích thích nôn hoa mãnh liệt ập đến khiến nàng lần nữa từng ngụm từng ngụm ho khan, dồn dập từng đợt cánh hoa màu đỏ mang theo máu tươi rơi rải rác .

            "Không sao. Đừng khóc. Trước khi chị tới, em đã ăn rất nhiều cánh hoa. Không phải nó có độc sao? Em muốn sớm một chút khiến mình bị độc chết, so với cuối cùng khắp người toàn thân đều nở hoa, hẳn sẽ nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều. Suy nghĩ một chút liền biết, từ dưới da mọc lên cuống hoa, kết nụ sau đó mới nở thành hoa, quá trình này thật sự là quá xấu."

            Tô Sam Sam biết, lúc này bất kể nàng có nói gì, cũng không cách nào ngăn được Lưu Lực Phi khóc. Nàng muốn, Lưu Lực Phi đến cuối cùng vẫn không biết được, cô đúng là có thể cứu Tô Sam Sam. Mà chính chuyện "Lưu Lực Phi không biết được" này, khiến cho Tô Sam Sam cam chịu nôn hoa sau đó tự sát bằng phương thức nuốt ngược trở vào.

            Đến cuối cùng, nàng được Lưu Lực Phi ôm trong ngực. Từ khe hở giữa cơ thể hai người, hoa Tử Dương tràn ra phía ngoài, rơi kín giường, đầy khắp mặt đất. Cuối cùng nàng chết bởi độc tính của hoa Tử Dương, trốn tránh được dáng vẻ chết đầy thảm thương mà nàng sợ hãi.


            Tô Sam Sam từng cho rằng con người sau khi chết sẽ hoàn toàn không biết gì cả. Luân hồi cũng tốt, linh hồn cũng tốt, đều là sản phẩm của những người nơi dương thế không ngừng sáng tạo ra. Sau đó nàng phát hiện, ngay khi đau nhức toàn thân do chứng nôn hoa mang tới biến mất, trong lúc vô tình nàng đã ở giữa một biển hoa.

            Chẳng lẽ đây chính là thế giới sau khi chết? Tô Sam Sam đứng dậy, nhìn bốn phía, căn bản không thấy điểm cuối của biển hoa này là nơi nào. Mà phía sau lưng nàng, có một gian nhà gỗ. Trên tường nhà gỗ phủ đầy dây leo, điều này khiến Tô Sam Sam cảm thấy kì quái —— hoa Tử Dương hình như không có kiểu hình thái nào giống vậy.

            Tô Sam Sam đi tới phía nhà gỗ, phát hiện cửa không có khóa. Nàng đẩy cửa đi vào, giẫm trên nền 'mặt đất' như có như không. Phía sau cánh cửa là cả một không gian lớn vượt ngoài tưởng tượng, dường như là cả thế giới của riêng nàng. Chẳng qua thế giới này lại trống rỗng, giống như cảnh phố thị sau khi tắt điện chỉ còn sót lại bầu trời đêm đen nhánh, sâu thẳm.

            Trên nền trời đêm luôn có vài thiên thể tỏa sáng lấp lánh. Tô Sam Sam hướng đến nơi ánh sáng nổi bật hơn hẳn giữa những nguồn sáng khác, mỗi một bước đi, thế giới này đổ gãy, đảo ngược, lên xuống, mất trật tự, thấp thỏm không yên, trăn trở trằn trọc, dường như không chịu ảnh hưởng của bất kì quy luật vật lý nào.

            Hấp dẫn nàng đi tới, không phải thiên thể, càng không phải ánh đèn gì, mà chính là một người. Tô Sam Sam cảm thấy rất bất ngờ, tại sao trong thế giới sau khi chết này còn có thể nhìn thấy Lưu Lực Phi?

            Tô Sam Sam vừa đi tới trước mặt Lưu Lực Phi, cô liền tỉnh. Ánh mắt bình thản nhìn Tô Sam Sam, mở miệng nói với nàng: "Lẽ ra em nên nói cho chị biết."

            Tô Sam Sam cười, chỉ một câu nói này, nàng liền biết, đây bất quá chính là chấp niệm và kì vọng mà nàng từng vấn vương, nay hóa thành ảo ảnh.

            Chỉ cần nàng muốn, nơi này có thể xuất hiện bất kì thứ gì nàng nghĩ tới. Nàng muốn ngồi xuống, sau lưng liền xuất hiện một chiếc ghế. Nàng cảm thấy ghế này ngồi không thoải mái, muốn tựa vào đầu giường hơn, chiếc giường quen thuộc liền xuất hiện trước mặt. Không cần nàng nói, Lưu Lực Phi sẽ theo tâm ý của nàng ngồi lên giường rồi dựa vào đầu giường, sau đó nàng tựa vào trong lòng Lưu Lực Phi nghỉ một chút.

            Nàng cũng có thể tưởng tượng về thế giới này nhiều hơn. Trời trăng mây gió, núi non sông ngòi, chỉ cần nàng muốn, nàng đều có thể tạo ra. Nàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt Lưu Lực Phi. Đối phương cũng đang nhìn nàng giống vậy, nhìn một chút, liền tựa như muốn tiến đến hôn lên môi nàng. Nàng tự giễu cười một tiếng, trốn tránh lùi về phía sau —— đã cố gắng nín nhịn đến tận khi chết đi, hà cớ gì giờ lại đòi hỏi một ham muốn vô lí.

            "Lưu Lực Phi, sau khi em chết, có thể một ngày nào đó chị chợt nhận ra, người em thích thật sự là chị không?"

            "Không được đi. Chị tốt nhất vẫn đừng nên biết."

            Nàng lẩm nhẩm một mình, Lưu Lực Phi bên cạnh cũng không đáp lời.

            "Hóa ra sau khi chết chính là vĩnh viễn ở trong một thế giới khác sao? Chết như vậy cũng thật tốt a. Huống chi trong thế giới này vẫn còn có chị."

            "Nhưng chị cũng chỉ là một ảo ảnh, không cần gấp gáp phủ nhận. Em biết chị là ảo ảnh, hơn nữa còn rất muốn khiến cho chị biến mất. Nhưng em phát hiện cái ý nghĩa 'khiến cho chị biến mất' lại không cách nào thực hiện được trong thế giới này."

            "Chị chắc chắn không nghĩ ra được tại sao em lại muốn chị biến mất. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, em không muốn chị và em đều bị giam giữ ở nơi này. Cho dù chị chỉ là một ảo ảnh, nhưng chỉ cần chị sở hữu khuôn mặt này, em liền xem như chị là Lưu Lực Phi. Nếu là Lưu Lực Phi, vậy thì hẳn phải được tự do. Còn gì tự do hơn so với chuyện có thể làm những gì mình muốn làm sao? Không nên dùng cái gọi là tình bằng hữu để trói buộc Lưu Lực Phi, càng không thể dùng tình cảm đơn phương của bất cứ ai mà trói buộc chị ấy."

            "Chị bị ý thức sau khi chết của em ràng buộc ở đây, cho nên em hy vọng chị sẽ biến mất."

            Thế giới sau khi chết, không phân rõ ngày đêm, Tô Sam Sam cũng không biết mình đã nằm bao lâu. Nàng không cần phải ngủ, liền tựa vào lồng ngực người phía sau cùng trải qua thế giới mà mọi khái niệm thời gian đều trở thành vô nghĩa. Nàng nghĩa, đây là khoảng thời gian hết sức thích hợp để suy nghĩ mấy vấn đề triết học, nàng thậm chí còn nghĩ đến thần Vishnu ngồi trên người con rắn Sesha trong văn hóa Ấn Độ, thoạt nhìn liệu có giống với mình bây giờ không. Đáng tiếc kể cả khi nàng có ở nơi này thông suốt toàn bộ vấn đề triết học trong lịch sử nhân loại, cũng không cách nào đem đáp án truyền cho người còn sống. Loại chuyện mơ hồ như báo mộng đương nhiên không tồn tại, trên thực tế, nàng giống như bị giam cầm ở nơi này vậy.

            Cuối cùng, nàng cảm nhận được mệt mỏi, liền nghiêng người nằm trên giường, thân thể cong lại.

            Nhớ lại cách đây không lâu, vào buổi sáng hôm nàng phát hiện mình ho ra máu, nàng cũng nằm nghiêng, cong người lại như vậy. Có lẽ do tác dụng tâm lý, cảm giác khó chịu ở ngực trái cùng cơn đau quặn nơi lục phủ ngã tạng lại lần nữa ập đến. Trong đầu nàng thầm mắng một câu, cảm thấy quy tắc cứ suy nghĩ liền đạt được ở thế giới này quá nhanh nhạy, không phải lúc nào cũng tốt.

            "Tô Sam Sam?" Lưu Lực Phi vẫn ngồi nguyên một chỗ, bỗng nhiên gọi nàng.

            "Sao vậy?" Nàng đáp lời hết sức tự nhiên.

            "Cánh hoa Tử Dương có mùi vị như thế nào?"

            "Đắng, rất đắng. Nếu không có độc, có thể dùng như món ăn vặt thông thường. Trước khi ăn em sẽ chấm thêm chút mật ong."

            "Ừ, quả thật đắng."

            Tô Sam Sam đột nhiên cảm nhận được điểm kì lạ, nàng xoay đầu, ngồi dậy, nhìn thấy Lưu Lực Phi đang cầm một cánh hoa Tử Dương đưa vào trong miệng.

            "Tại sao chị có vật này?"

            "Không phải khắp nơi đều có à?"

            Lưu Lực Phi tùy ý co tay lại, trên tay giống như trình diễn ảo thuật, xuất hiện rất nhiều cánh hoa rơi xuống. Tô Sam Sam cảm thấy thú vị, cũng đưa tay bắt lấy, nhưng không bắt được gì.

            "Nhanh lên a. Sao chị làm được vậy? Dạy em một ít đi." Tô Sam Sam sốt ruột, bắt lấy tay Lưu Lực Phi hỏi. Nhưng Lưu Lực Phi không nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net