Chương 33: Dàn xếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(33) Dàn xếp

Edit: icedcoffee0011

Hôm sau, Đồng Giai thị tiễn Dận Chân, mặt mày tỏ ra mấy phần thương tâm sầu bi, nàng cảm thán với Đồng ma ma ở bên cạnh:

- Đáng thương Lý tỷ tỷ, không giữ nổi chức vị, ngay cả nhi tử mình sinh ra cũng không giữ được.

- Chủ tử, biết đâu lần này nàng sinh cách cách.

Đồng Giai thị không nói gì, phân phó:

- Sau này các ngươi an tĩnh thành thật một chút, trong phủ chúng ta không có ai đụng được Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, cũng không biết được nàng sẽ lăn lộn ra cái dạng gì, ta xem Tây Lâm Giác La thị không phải dễ ở chung, ta cũng không muốn tứ phúc tấn mượn tay nàng gây khó dễ cho chúng ta.

Đồng ma ma nói:

- Xem biểu hiện của Tây Lâm Giác La thị trước đây, nàng sẽ là quân cờ tốt để tứ phúc tấn đối phó ngài, Lý trắc phúc tấn vì nàng mà hàng vị, trong lòng không biết cáu giận đến mức nào, chủ tử chỉ cần ở một bên nhìn, tứ gia sẽ không để chủ tử xảy ra việc gì.

Đồng Giai thị nhấp nhấp môi, tựa thở dài tựa bất đắc dĩ, lại có vài phần may mắn lẩm bẩm:

- Có nàng, ta cũng không phải lo lắng, có lẽ là có thể có một khoảng thời gian an bình, tứ phúc tấn tuy dùng nàng làm quân cờ, nhưng vẫn sẽ có vài phần cảnh giác với nàng ta.

- Lão nô biết được một chuyện bí mật...

Đồng ma ma kề sát vào tai Đồng Giai thị, hạ giọng:

- Không cần biết chén thuốc Ô Nhã khanh khách thưởng cho Tây Lâm Giác La thị có từng bị tứ phúc tấn động tay chân hay không, nhưng một khi Tây Lâm Giác La được sủng ái, nếu như có người nói việc này cho nàng, chẳng phải nàng sẽ càng hận tứ phúc tấn, nàng còn dám đào tim đào phổi nghe lời tứ phúc tấn?

Đồng Giai thị giữa nhướng mày, bình thản nói:

- Lời này ta không muốn nghe, Đồng ma ma biết tính ta, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân?

- Là chủ tử tâm địa từ bi, cũng may chủ tử gia yêu thương ngài, một khi chủ tử gia ... chủ tử cũng nên suy nghĩ cho ngày sau.

- Ngươi có ý tốt...ta hiểu, đời này gặp phải tứ gia ... ta trốn không thoát, nhưng ta không muốn làm một nữ nhân nội tâm bị hậu trạch vấy bẩn chỉ biết tranh sủng, có bao nhiêu đáng thương chứ?

Đồng Giai thị trong mắt toát ra vài phần bất đắc dĩ, thở dài một tiếng,

- Đây đều là số mệnh.

_____

Ở chính phòng, Dận Chân đưa sổ con đã viết xong cho Ô Lạp Na Lạp thị, nói:

- Ngươi nhìn trước xem.

Ô Lạp Na Lạp thị nhìn lướt qua, quả nhiên, Đồng Giai thị không dễ dàng rơi đài như vậy. Chờ Dận Chân dùng bữa sáng xong, nàng dịu dàng nói:

- Gia nếu đã quyết định, thiếp thân khó mà nói gì nữa, chỉ là Lý muội muội còn mang thai, thiếp thân đành lựa lời nói với nàng, tuy thiệt thòi về danh phận, phải nhường nhịn muội muội Quan Thế Hầu, nhưng gia yên tâm, chi phí ăn mặc thiếp thân sẽ không để Lý muội muội chịu ủy khuất.

Dận Chân tỏ vẻ vừa lòng với Ô Lạp Na Lạp thị hiền huệ, nhưng lại bị một câu muội muội Quan Thế Hầu đâm chọt trong lòng, nếu không phải vì Mạnh Hinh, làm sao hắn lại để Lý thị hoài thai nhi nữ của hắn hàng vị? Tây Lâm Giác La thị ... Dận Chân thần sắc lạnh lùng, không trách nàng thì trách ai?

Mạnh Hinh biết được nội tâm hắn như vậy chắc chắn sẽ không ngại mà phỉ nhổ, hắn căn bản không dám cãi lời Khang Hi, không phải do Mạnh Hinh, mà là chính dã tâm với đế vị khiến hắn không thể không làm theo.

Nghĩ đến đây, Dận Chân bỗng nhiên đứng lên, dọa Ô Lạp Na Lạp một phen, vội hỏi:

- Gia?

Dận Chân thu lại vẻ lạnh lẽo trên mặt, nói:

- Chuyện Lý thị, gia giao cho người, trong phủ có quy củ, ngươi đối xử với nàng tử tế, nhưng không thể để Lý thị quá phận ...

- Hồi phúc tấn, Lý trắc phúc tấn cầu kiến.

Nha đầu ngoài cửa truyền lới, ngay cả Dận Chân hay Ô Lạp Na Lạp thị cũng không ngờ được Lý thị sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, Ô Lạp Na Lạp thị phản ứng rất nhanh,

- Nàng mất công tới làm gì? Thiếp thân đã sớm miễn nàng thỉnh an sáng chiều.

Ô Lạp Na Lạp thị không muốn mang tiếng bạc đãi trắc phúc tấn có thai, thấy Dận Chân không phản ứng quá nhiều, giương giọng nói:

- Cho nàng tiến vào.

Lý thị bụng lớn vượt mặt, một thân quần áo chất phác, cũng không đeo trang sức trân quý long lanh ngày xưa, nàng để mặt mộc nhìn càng thêm mấy phần nhu mỹ, trên người toát ra vẻ dịu dàng của người mẹ, Dận Chân có một phân để ý, Ô Lạp Na Lạp thị đoạt lời hắn nói chuyện trước, ánh mắt Lý thị lúc này quả thực như muốn dán lên Dận Chân:

- Lý muội muội sao lại tới đây rồi?

Dận Chân trên người nhiều thêm một phân ấm áp, Lý thị vụng về hành lễ,

- Thỉnh an tứ gia, thỉnh an phúc tấn, thiếp tới là vì muốn nói với gia, thiếp nguyện ý để vị trí này cho Tây Lâm Giác La muội muội, thiếp lấy thân bồ liễu chi tư, được hầu hạ chủ tử gia đã là thiên đại may mắn, thiếp không dám vọng tưởng chiếm vị trí trắc phúc tấn, thiếp có thể vì chủ tử gia sinh nhi dục nữ, bầu bạn bên cạnh chủ tử gia, thiếp đã thấy đủ.

Ô Lạp Na Lạp thị không biết Lý thị lại có một mặt thâm minh đại nghĩa như vậy, rõ ràng hôm qua còn rất so đo danh phận, làm sao qua một đêm liền đổi tính rồi?

- Là ai nói gì với Lý muội muội sao?

Ô Lạp Na Lạp thị không yên tâm, tìm tòi nghiên cứu, Lý thị điềm đạm lắc đầu, nàng nhìn thoáng qua Dận Chân,

- Là thiếp tự biết thân phận, không muốn làm chủ tử gia khó xử, thiếp chỉ cầu...có thể nuôi nấng nhi nữ, còn lại thiếp cái gì cũng không cần.

Ô Lạp Na Lạp thị bị ánh hào quang từ tình mẹ bao la của Lý thị chói cho đau mắt, nghiêng đầu nhìn Dận Chân dường như đã bị nàng làm cho cảm động, quan hệ của Dận Chận và mẹ đẻ Đức phi không tốt, cho nên hắn càng coi trọng nữ nhân nhu mỹ, thiện lương, sẵn sàng vì con mình mà chịu hết thảy khổ ải. Mặc kệ Lý thị là lấy lui làm tiến, hay có cao nhân sau lưng chỉ bảo, Ô Lạp Na Lạp thị sau này phải cẩn thận nàng.

Bỏ qua Lý thị làm trò đưa đẩy với Dận Chân trước mặt mình, Ô Lạp Na Lạp thị bất đắc dĩ nói:

- Nếu Lý muội muội hiểu chuyện như thế, ta đây liền nói thẳng, tứ gia ý tứ cũng là muốn ngươi nhường một chút.

Lý thị mặt càng thêm trắng, cúi đầu nói:

- Tì thiếp minh bạch, tì thiếp sẽ nhường nhịn muội muội Quan Thế Hầu.

Ô Lạp Na Lạp thị nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nắm tay răng rắc, thái dương Dận Chân phập phồng, Lý thị thống khổ, nhưng Dận Chân chưa chắc đã tốt hơn nàng, hắn là người bực bội nhất ở đây, Dận Chân nói với Ô Lạp Na Lạp thị:

- Ngươi chiếu cố nàng, gia đi hoàng cung gặp Hoàng A Mã.

- Gia, gia, ngài không thể xúc động ... gia ...

Tứ phúc tấn mắt thấy Dận Chân bước nhanh rời đi, nói với Lý thị đang chà mặt lau nước mắt:

- Hoàng Thượng mà tức giận, người xui xẻo đến hàng vị chưa chắc đã chỉ có một, Lý muội muội tính toán thật tốt, ngày xưa ta thật sự xem thường ngươi.

Lý thị nức nở, đoạn muốn quỳ xuống, Ô Lạp Na Lạp thị giơ tay nâng Lý thị, trào phúng nói:

- Đừng, ngươi hiện giờ chính là quý nhân, có thể làm gia giận dữ vì hồng nhan, chậc chậc, ta không trêu chọc nổi ngươi.

- Na ma ma, đưa Lý muội muội an an ổn ổn trở về, phân phó xuống, Lý muội muội từ hôm nay đóng cửa dưỡng thai.

- Vâng.

Ô Lạp Na Lạp thị xoay người vào trong buồng, hiếm hoi mới thấy nàng tức giận chấp nhặt với Lý thị, lý do cũng là vì biểu hiện sáng nay của lý thị trước mặt Dận Chân, Lý thị như thế rất có thể sẽ hại toàn bộ phủ tứ gia.

Ô Lạp Na Lạp lau mồ hôi trên cái trán Hoằng Huy đang ngủ say, chỉnh góc chăn cho con, nàng bất đắc dĩ cười nhẹ:

- Ngạch nương xem thường a mã Hoằng Huy rồi, a mã con nào phải là kẻ dễ dàng bị nữ nhân ảnh hưởng? Xung quan nhất nộ vị hồng nhan, a mã con đời này sẽ không làm, trên đời cái nào nam nhân có thể làm được như hắn? Nhưng mà thói quen tự mình so cao thấp, đời này khổ nhất cũng chính là hắn.

* Xung quan nhất nộ vị hồng nhan: (Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng (xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh).

.....

Dận Chân đệ thẻ bài vào hoàng cung, chờ triệu kiến, nghe thấy bên trong ẩn ẩn có tiếng nói chuyện,

- Chủ tử, nô tài ăn không vào, tổ yến quá ngọt, nô tài ... nô tài thà gặm bánh bột bắp.

- Hỗn trướng, trẫm dặn Ngự Thiện Phòng không bỏ đường, ngươi lại chê tổ yến đắng, bỏ đường, ngươi lại chê quá ngọt? Ngươi còn khó hầu hạ hơn trẫm...

Dận Chân càng nghe càng tức giận, bên trong hẳn là Quan Thế Hầu cùng Hoàng A Mã? Ở trong trí nhớ Dận Chân, trừ bỏ Thái Tử Dận Nhưng, Hoàng A Mã chưa từng dễ gần như vậy, Quan Thế Hầu rốt cuộc có ý nghĩa gì với Hoàng A Mã? Là công thần? Là nô tài? Hay ngài còn muốn coi Quan Thế Hầu như nhi tử không có dã tâm đoạt đích mà nuôi bên người?

Lương Cửu Công từ bên trong bước ra, nói với Dận Chân:

- Vạn tuế gia nói tứ gia chờ một lát.

- Quan Thế Hầu vẫn luôn ở lại hoàng cung?

- Bẩm tứ gia, không phải, Quan Thế Hầu sáng nay mới được vạn tuế gia triệu vào cung, hiện giờ Quan Thế Hầu là thị vệ, xuất nhập hoàng cung tiện lợi, Hoàng Thượng là thấy Quan Thế Hầu ăn uống đến quá ... quá đơn giản, miệng vết thương trên người ngài ấy lại nứt ra, mới dặn Ngự Thiện Phòng làm đồ ăn bổ dưỡng mang lên, nhưng Quan Thế Hầu ...

Lương Cửu Công nói một hơi thở dài một hơi,

- Không phải nô tài nói, Quan Thế Hầu rất kén chọn, rất nhiều thứ ngài ấy không ăn.

...

- Hoàng Thượng, cầu xin ngài cho nô tài ăn bánh bột bắp đi, nô tài ăn bánh bột bắp rồi cái bệnh gì cũng sẽ biến mất.

Bang một tiếng, rõ ràng là Khang Hi đế gõ cái trán Quan Thế Hầu một tiếng giòn vang, sau đó Khang Hi đế liền uy hiếp:

- Ngươi dám cầm vào nửa miếng bánh xem? Trẫm liền cấm ngươi nửa đời còn lại đừng hòng động vào một miếng bánh bột bắp nào.

- Hoàng thượng...Nô tài biết sai.

- Trẫm là muốn tốt cho ngươi, thân thể của ngươi phải điều dưỡng cẩn thận, chờ sức khỏe tốt lên rồi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi bánh bột bắp mà ngươi thích nhất.

Sau đó, Dận Chân mới nghe Khang Hi đế nói:

- Lão tứ, ngươi tiến vào.

Dận Chân quỳ lạy Khang Hi đế,

- Cung thỉnh Hoàng A Mã thánh an.

Hắn giương mắt nhìn Khang Hi đế ngồi ngay ngắn, Quan Thế Hầu Vinh Duệ phảng phất như tòa tháp bằng sắt vững chãi đứng bên cạnh Khang Hi đế, trên giường đất bày đầy thức ăn, Dận Chân chạm mắt với Khang Hi đế trong không trung, sau đó vội gục đầu xuống, Khang Hi đế hỏi:

- Ngươi tới gặp trẫm có việc?

Lời nói bình thường nhưng lại cho Dận Chân bao áp lực, Dận Chân thấp giọng nói:

- Nhi thần tới gặp Hoàng A Mã là ... là vì chuyện thỉnh ... thỉnh phong trắc phúc tấn.

- Ngươi trực tiếp báo với Tông Nhân Phủ là được, không cần tự mình nói với trẫm.

Khang Hi đế liếc xéo nhìn Vinh Duệ đang gục đầu xuống, Vinh Duệ cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, ngẩng đầu vừa lúc chạm mắt với Khang Hi đế, muốn mở miệng nói, lại bị Khang Hi đế hung hăng trừng, Vinh Duệ liền héo, trong mắt Khang Hi đế hiện vẻ sủng ái, nhưng lúc đối mặt Dận Chân lại là lãnh đạm đến cực điểm:

- Các nàng là thê thiếp lão tứ ngươi, an bài như thế nào chỉ cần hợp thể thống quy củ, trẫm sẽ không nhiều lời, trẫm cũng tin tưởng lão tứ ngươi sẽ xử lý chu toàn.

- Nhi thần minh bạch.

Dận Chân áp xuống chua xót trong lòng, nói mấy câu đã bị Khang Hi đế đuổi đi, Dận Chân đi về phía Vĩnh Hòa cung.

Lúc này, Vinh Duệ mới thấp giọng oán giận:

- Ngài rõ ràng biết tứ gia không cam lòng, muội muội nô tài cũng chẳng phải không có tứ gia là không sống được, hà tất khiến bọn họ...

Khang Hi đế hừ lạnh:

- Muội muội ngươi thế nào? Xứng đôi Tứ hoàng tử còn không biết đủ?

- Nô tài là không muốn ủy khuất tứ gia.

- Tiểu tử ngốc.

Khang Hi đế lắc lắc đầu,

- Cái gì mà ủy khuất hắn? Hắn trong lòng còn cao hứng không được, ngươi không hiểu Tứ hoàng tử, trẫm đã cho hắn cái cớ, hắn chỉ việc thuận theo mà thôi.

Khang Hi thấy Vinh Duệ chớp mắt, càng bất đắc dĩ,

- Cũng may muội muội ngươi không giống ngươi, nếu không trẫm thật không dám đem nàng tới trước mặt lão tứ.

- Ngài cũng nhìn ra nô tài muội muội thật tốt đúng không? Hoàng Thượng, không phải nô tài khoe khoang, nàng thật sự rất rất tốt, rất rất đáng giá...

Lại bang bang mấy tiếng, Vinh Duệ bưng kín đầu, Khang Hi đế mới ngừng gõ vào đầu hắn,

- Bởi vì nàng không tồi, trẫm mới đem nàng cho lão tứ, ngươi nghĩ trẫm hồ đồ sao? Vì sủng ngươi liền ủy khuất hoàng tử của trẫm? Vinh Duệ, vậy không phải sủng ngươi, mà là hại ngươi.

- Nô tài biết Hoàng Thượng đối tốt với nô tài, nô tài ...

Khang Hi đế vỗ vỗ cánh tay Vinh Duệ, cười mắng:

- Tiểu tử ngốc ngươi mà xa trẫm, xương cốt đều bị người gặm sạch.

- Ha...ha...

Vinh Duệ vuốt đầu hàm hậu cười, Khang Hi đế trong mắt là cưng chiều sủng ái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net