Chương 73: Dưỡng thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(73) Dưỡng thai

Edit: icedcoffee0011

Sau khi trở về từ bãi săn Mộc Lan, Mạnh Hinh vẫn luôn ở trong trạng thái thất sủng, điều mà Mạnh Hinh cũng nghĩ đến, Dận Chân từ đó tới nay không thèm để ý đến cô.

Khang Hi đế sau khi hồi kinh cũng không hề che giấu sủng ái tín nhiệm với Quan Thế Hầu, liên tiếp ban thưởng, Thiện Bảo đánh bạc thắng nhiều tiền, thường xuyên mang cho Mạnh Hinh bao nhiêu thứ tốt, ăn, dùng, chơi, Mạnh Hinh quả nhiên không thiếu hưởng thụ.

Mặc dù cô vô sủng, nhưng địa vị của cô ở hậu viện Dận Chân vẫn được củng cố, tứ phúc tấn vẫn luôn rất ủng hộ cô, cũng không ai đui mù tìm tới cửa Mạnh Hinh giải buồn, sinh hoạt của Mạnh Hinh vừa trơn tru lại nhẹ nhàng, nhưng hai ngày trước nghe nói Ô Nhã thị được sủng ái, lại nghe nói Đồng Giai thị được Dận Chân ưa thích, Đồng Giai thị còn tốt, ở trước mặt Mạnh Hinh trước sau như một vinh nhục không kinh, nhưng vị Ô Nhã thị kia có thể nói là nét mặt lộ rõ vui mừng, nghe nói còn rất thánh mẫu thỉnh cầu Dận Chân, đến nghỉ ở chỗ Mạnh Hinh.

Mạnh Hinh nghe lời đồn không biết là thật hay là giả này, xù lông, pháo hôi nữ phụ danh xứng với thực như cô, đã lưu lạc đến nông nỗi cần thánh nữ tới cứu giúp cảm hóa hay sao, chứng minh cô hiện giờ quá bình thường, hậu viện Dận Chân quá hài hòa, thật không khoa học!

Muốn từ trong phòng người khác túm Dận Chân sảng một phen, Mạnh Hinh còn phải tìm thời cơ, cũng cần trước tiên dò hỏi ý tứ tứ phúc tấn. Mạnh Hinh có thể túm Dận Chân từ chỗ bất luận các trắc phúc tấn thị thiếp khanh khách nào, nhưng tuyệt đối sẽ không túm Dận Chân từ chỗ đích phúc tấn.

Mặc kệ tam thê tứ thiếp phù hợp với truyền thống cổ đại, Mạnh Hinh không phải người cổ đại, là người hiện đại được giáo dục đàng hoàng, cô coi như trở thành tình nhân của Dận Chân, áp lực khi đối mặt với vợ cả là có thực, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xử lý Ô Lạp Na Lạp thị lên thượng vị.

Cái gì mà chính thất xấu với tiểu thiếp tốt, Mạnh Hinh cảm thấy ông bà mấy người đó khóc chết, dựa vào cái gì chính thất phải thoái vị nhường tiểu thiếp? Dựa vào cái gì mà chính thất không vừa bằng lòng không nhường nhịn, tiểu thiếp tỏ vẻ ngoan ngoãn không tranh giành một cái, cái gì tốt đẹp ngày sau đều là của tiểu thuyết, Mạnh Hinh vỗ vỗ đầu, cũng chỉ là vì các nàng là nữ chủ, không hổ là định luật nhân vật chính?

Nữ chủ trong tiểu thuyết nữ chủ, có là thiếp cũng cứng mạng, bay nhảy hơn gián, vợ cả có thiện lương có chung tình với nam chủ đến đâu cũng uổng phí, cũng kém tiểu thiếp không tranh không đoạt an tĩnh làm ruộng dưỡng bánh bao.

Mạnh Hinh khô khan nuốt một miếng điểm tâm, Lan Thúy bên cạnh kinh ngạc nói:

- Không hợp khẩu vị sao? Nô tỳ thấy ngài có vẻ... ghê tởm?

Mạnh Hinh rót một hớp nước trà, nói:

- Không có việc gì, đầu óc ta bị những thứ trước kia làm cho ghê tởm mà thôi.

Nếu cô đã xuyên thành thân phận hiện tại, bên cạnh nam chính lại có bảy bảy bốn chín các nữ Thanh Xuyên, Mạnh Hinh ẩn ẩn có quyết định, không theo kịch bản nữ phụ xoay người nữa, cô sẽ làm một nữ phụ pháo thủ, tranh thủ kéo cừu hận giúp các nữ chủ thanh xuyên, đào hố cho các nàng giẫm vào. Cũng không còn cách khác, Quan Thế Hầu đang được sủng ái, từ giờ đến lúc Khang Hi chết còn mười chín năm, Dận Chân muốn ngôi vị hoàng đế, cũng phải đối xử tử tế với cô, Khang Hi đế càng già, càng bị mấy đứa con trai làm cho thương tâm Khang Hi đế sẽ càng ngày coi trọng Vinh Duệ.

Mạnh Hinh khóe miệng đắc ý nhếch lên, ca ca ngốc đã từng nói, Khang Hi cũng là người ham sống, cũng đúng, con người ai mà chẳng muốn sống thọ, cuộc sống này thật là quá sung sướng, co không kiêu ngạo, không kéo thù hận, vậy thật xin lỗi ca ca ngốc chỗ dựa vững chắc của cô.

- 10 ngày nữa là phúc tấn sinh nhật, mấy ngày tới tứ gia sẽ đến phòng tứ phúc tấn.

- Ừm, bà dì vừa qua hai ngày trước, khá thích hợp.

- Vừa qua mười lăm, như vậy tính ra, liền ngày mai đi, bắt tứ gia lại đây hai ngày, nếu tứ gia quá mệt mỏi, ta ngủ quá không thành thật, không thể được làm ồn đến ngài ta, vậy ngài ta đi chỗ khác đi..

Mạnh Hinh chọn lựa lựa chọn ngày mai túm Dận Chân trở về, Lan Thúy rót nước trà cho Mạnh Hinh, nghe mà hoang mang, thấy Mạnh Hinh nhàn nhã uống trà, hỏi:

- Nô tỳ nghe ý tứ chủ tử chính là, nếu tứ gia mệt mỏi, ngài sẽ không giữ tứ gia lại? Nhưng mà...thời điểm ngài ấy mệt mỏi tranh sủng mới là vừa vặn nhất, không phải sao?

Lan Thúy muốn hiểu Mạnh Hinh không hành sự theo lẽ thường nghĩ gì trong đầu, tương lai cũng dễ nói chuyện với tứ phúc tấn, dựa theo kinh nghiệm trước kia, tứ gia mệt mỏi là thời điểm dễ tiếp cận, cũng dễ dàng tới gần tứ gia mới phải.

- Mệt mỏi, nào còn có tinh lực vận động? Mạnh Hinh nhếch chân bắt chéo, chức trách của ta là hầu hạ tứ gia, ngài tamệt mỏi, vẫn là đi chỗ khác nghỉ đi thôi.

- ...Ý tứ ngài không phải là hầu hạ tứ gia sao?

- Không giống sao?

- ....

Lan Thúy cúi đầu nhìn mũi chân, Mạnh Hinh tùy ý duỗi người,

- Trà đại hồng bào Hoàng Thượng ban thưởng quả nhiên dễ uống, lần tới bảo a mã ta mang nhiều một chút, dù sao ngài ấy cũng không hiểu được hương vị của đại hồng bào, lá trà một lượng bạc một cân cũng đủ cho cha ta phẩm rồi.

Mạnh Hinh thấy bên ngoài đã nổi gió lạnh, khoác áo choàng, quay đầu lại nhìn Lan Thúy đang phát ngốc, tiểu nha đầu đáng thương, chưa thành thân thì sao hiểu được thể lực nam nhân là chìa khóa ảnh hưởng đến vui thích chứ, lại nói:

- Không phải có câu, có công mài sắt, có ngày nên kim sao? Chính là đạo lý này, Lan Thúy tương lai tìm nhà chồng, ta giúp ngươi xem.

Dận Chân gần đây số lần thăm hậu viện tăng mạnh, không ai biết hắn có thể bị người ép khô hay không? Nếu sức khỏe không được, Mạnh Hinh không níu kéo cũng là có lý do, không được hưởng thụ, Mạnh Hinh cũng chẳng muốn kéo giá trị thù hận, mù quáng kéo giá trị thù hận, là việc đồ ngốc mới.

Lan Thúy mặt đỏ nhìn Mạnh Hinh, mờ mịt hỏi:

- Lời này nô tỳ cũng nghe qua, là nói khổ công nhất định có thể thành công, đúng không, chủ tử, nô tỳ không lý giải sai đi.

- Đúng đúng đúng, lĩnh hội tinh thần đi.

Mạnh Hinh giảo hoạt cười, đi về hướng viện của tứ phúc tấn, gần đây số lần tứ phúc tấn gặp Mạnh Hinh tương đối nhiều, trừ bỏ sớm chiều thỉnh an, Mạnh Hinh có thói quen ở cạnh hầu hạ tứ phúc tấn, bưng trà đổ nước, còn khéo léo hơn so với lúc cô làm khanh khách, tứ phúc tấn tuy rằng ngoài miệng nói không cần Mạnh Hinh ân cần hầu hạ như thế, nhưng trong lòng vui phải biết, nữ nhân, đến mười đời vẫn là khẩu thị tâm phi, có thể làm muội muội Quan Thế Hầu hầu hạ, tứ phúc tấn đương nhiên là sung sướng hưởng thụ, hơn nữa trên đầu Mạnh Hinh còn treo cái thanh danh được Dận Chân sủng ái, tứ phúc tấn không dạy dỗ Mạnh Hinh, lập uy mới là việc lạ.

Cho dù được sủng ái cũng phải thành thật quy củ ở trước mặt tứ phúc tấn, ai bảo nàng là thiếp.

- Phúc tấn thỉnh dùng trà.

Mạnh Hinh đem chung trà đưa cho tứ phúc tấn ngồi trên giường đất, tứ phúc tấn vẫy vẫy tay,

- Ta đang xem sổ sách, trước không cần.

Tứ phúc tấn chưa nói buông, Mạnh Hinh chỉ có thể bưng chung trà tùy thời hầu hạ, tứ phúc tấn bảo cô ngồi xuống, Mạnh Hinh không dám làm theo, đứng hơn nửa canh giờ, tứ phúc tấn khép sổ sách, thấy Mạnh Hinh còn kính cẩn bưng chung trà, trong mắt hiện lên đắc ý, trong miệng lại đau lòng nói:

- Tây Lâm Giác La muội muội cũng thật là, ta vội vàng chuyện này trong phủ, muội cứ ngồi xuống, muội còn cần khách khí với ta làm gì?

- Nước trà lạnh, thiếp đổi cho ngài một ly khác.

Mạnh Hinh thấy Ô Lạp Na Lạp thị chuẩn bị nhận chén trà, vội vàng nói, Ô Lạp Na Lạp thấy Mạnh Hinh vội vàng đi đổi nước, bận rộn hầu hạ nàng, lại nói:

- Trong số các tỷ muội trong phủ, chỉ có Tây Lâm Giác La muội muội hiểu quy củ, không hổ là xuất thân họ lớn.

- Ngài quá khen.

Mạnh Hinh theo tứ phúc tấn sai sử, ngồi xuống cùng Ô Lạp Na Lạp thị nói chuyện, chỉ nghe nàng nhắc tới Ô Nhã thị được sủng ái, nhắc tới Đồng Giai thị độc chiếm tứ gia, Mạnh Hinh giật mình, lặng lẽ nhấc mi mắt:

- Đồng giai trắc phúc tấn không hầu hạ được tứ gia, chẳng lẽ là Như Yên khanh khách?

- Như yên tuy rằng là ngạch nương cấp cho gia, nhưng chung quy là một Bao y, sao so được với quý nữ Bát Kỳ? Tây Lâm Giác La muội muội dùng tâm tư đối xử với ta lên người gia, muội cũng không đến mức mấy tháng không được gặp tứ gia.

Khẩu khí Ô Lạp Na Lạp thị có quan tâm thương hại, lại có cáu giận Mạnh Hinh không biết cố gắng:

- Muội xem ta phải nói thế nào đây? Vốn nghĩ muội đi theo gia đến bãi săn Mộc Lan, để tứ gia sủng muội nhiều một chút, nhưng muội... nhưng muội cũng là biết gia không thích những nữ tử đanh đá, cố tình muội còn cãi nhau la thét trước mặt các vương công Mông Cổ, các hoàng tử các a ca, còn đánh Nữu Hỗ Lộc khanh khách, muội không biết đó là người được Thập Tứ a ca coi trọng? Sủng đến cùng đầu quả tim, tứ gia và thập tứ gia chung quy là huynh đệ ruột thịt, Quan Thế Hầu được vạn tuế gia sủng ái, nhưng tứ gia sủng chính muội mới là có lợi.

- Đa tạ phúc tấn chỉ bảo, thiếp là đứa vụng về, luôn chọc tứ gia tức giận, cô phụ phúc tấn hậu ái thiếp.

Suy nghĩ của Mạnh Hinh bay tới Nữu Hỗ Lộc thị cùng thập tứ a ca, chẳng lẽ giữa hai bọn họ lại có bát quái gì rồi? Vâng vâng dạ dạ đón ý nói hùa theo Ô Lạp Na Lạp thị, lúc này ngoài cửa có người thông truyền:

- Tứ gia đến.

Mạnh Hinh vội vàng đứng dậy, thối lui đến đằng sau tứ phúc tấn phía, xem ý tứ là nàng đồng ý cho mình túm người, Mạnh Hinh hành lễ:

- Thỉnh an tứ gia.

Trước mặt tứ phúc tấn, Dận Chân chưa từng thấy Mạnh Hinh chủ động ngẩng đầu, cũng chưa thấy tứ phúc tấn tức giận vì nàng, vĩnh viễn nhu thuận nghe lời, Dận Chân hừ lạnh một tiếng, khi hắn cùng tứ phúc tấn nói chuyện, Mạnh Hinh nghe xong một hồi, hành lễ nói:

- Thiếp cáo lui, nhị vị từ từ nói chuyện.

- Đi thôi.

Tứ phúc tấn cười khanh khách nói, Mạnh Hinh quy quy củ củ rời đi, tứ phúc tấn cười khẽ:

-Tây Lâm Giác La muội muội ở trước mặt thiếp thân đúng là nhìn không ra nàng đanh đá không hiểu quy củ chỗ nào, với thiếp thân mà nói, trong phủ chẳng có ai hiểu quy củ hơn nàng.

Dận Chân rũ mí mắt, đó là nàng đối với ngươi, với người khác có bao giờ nàng thèm nhắc đến quy củ, thi thể người chết cũng dám chạm loạn vào, một lời không hợp liền dám cho người ăn tát, phải nói Mạnh Hinh đánh Nữu Hỗ Lộc thị Dận Chân cũng cảm thấy đến đau.

Dận Chân nói chuyện với tứ phúc tấn một hồi, trước bữa tối, Dận Chân đứng dậy:

-Gia đã đồng ý đi thăm Đồng Giai thị, phúc tấn và Hoằng Huy dùng bữa đi.

Tứ phúc tấn tươi cười không thay đổi, đem áo choàng đưa cho Dận Chân, nói:

- Bên ngoài nổi gió, ngài mặc nhiều một chút, buổi tối hàn khí, nếu muộn quá ngài ở lại chỗ Đồng giai muội muội nghỉ ngơi.

- Gia hiểu.

Dận Chân cầm tay tứ phúc tấn, bước nhanh rời đi, Ô Lạp Na Lạp thị xoay người, trong mắt là oán hận với Đồng Giai thị, có mang còn không ngừng câu dẫn tứ gia, nàng chỉ có trông cậy vào Mạnh Hinh có thể hiểu ý tứ nàng.

Viện của Đồng Giai thị bố trí thoải mái, ấm áp, Đồng Giai thị dựa sát vào trong lòng ngực Dận Chân, trên mặt rạng rỡ, hờn dỗi nói:

- Biểu ca, ta muốn nghe, chàng đọc cho ta nghe được không? Đứa bé cũng muốn được nghe giọng chàng, trong phòng của ta.

Dận Chân thấy Đồng Giai thị ôn nhu mỹ miều, vừa định gật đầu, Lan Thúy cuống quít chạy đến sân Đồng Giai thị, trong tay cầm một phong thư, kêu gào:

- Chủ tử gia, cầu xin ngài cứu chủ tử đi!

Cảnh có đẹp mấy, có Lan Thúy gây mất hứng, cũng là uổng công.

Dận Chân buông Kinh Thi trong tay, lại là Tây Lâm Giác La thị, Dận Chân lãnh đạm nói:

- Tiến vào.

- Chủ tử gia thỉnh ngài xem, đây là thư trắc phúc tấn viết cho ngài từ, chủ tử nói nhớ ngài đến không còn tiếc sống.

Lan Thúy hiền lành dựa theo lời căn dặn của Mạnh Hinh, một khóc hai nháo vọt vào, một phen nước mũi nước mắt, ớt cay bôi đến đau mắt, chủ tử hại chết nô tỳ rồi, ngài bôi nhiều như vậy còn nói kẻo nô tỳ không khóc được...làm sao mà không khóc được chứ.

Đồng Giai thị sắc mặt lập tức trắng bệch, Niên thị không phải còn chưa vào phủ hay sao? Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh còn học được chiêu này của Niên thị?

Người khác mà ở cùng Dận Chân triền miên, Niên thị mỗi lần muốn túm Dận Chân đi, không phải lấy cớ sinh bệnh, không thoải mái lấy cớ, thì sẽ trắng trợn táo bạo đưa thơ tình, người biết mấy chữ như nàng, biết viết thư tình sao?

Đồng Giai thị hết lần này sang lần khác nhắc nhở bản thân đừng tức giận, nhưng thật vất vả muốn cho Dận Chân quan tâm đến đứa bé trong bụng nàng, lại bị Mạnh Hinh phá hủy, đáng giận, Đồng Giai thị tức giận đến móng tay đâm rát lòng bàn tay, thống khổi khi Dận Chân bị kéo đi, nàng đã nếm được.

Nhận được thư tình, còn là Mạnh Hinh tự tay viết, Dận Chân tâm tình cực tốt, mở thư tình rồi, Dận Chân tay run lên, Đồng Giai thị nhìn qua trong thư có màu đỏ chợt lóe, Dận Chân liền thu hồi thư tình, trấn định một hồi lâu, xoay người nói với Đồng Giai thị nói:

- Gia đi xem nàng lại hồ nháo cái gì, nàng hiểu chuyện hơn nàng ta, cũng không tùy hứng, dưỡng thai cho tốt, hai ngày nữa gia lại đến xem nàng.

Dận Chân để lại cho Đồng Giai thị mấy cuốn sách đơn lẻ sau đó theo Lan Thúy rời đi, cho Mạnh Hinh đồ trang sức, cho Đồng Giai thị là sách, Dận Chân cũng coi như là gãi đúng chỗ ngứa, Đồng Giai thị tay nắm lấy sách, hận đến ngứa răng, nàng tỉ mỉ bố trí mọi thứ mà không có Dận Chân thì có ích lợi gì?

- Chủ tử, xin ngài bớt giận, xin ngài bớt giận, ngài còn có thai nhi trong bụng, so đo với đồ đê tiện không thể sinh đó làm gì? Ngài không phải thường nói cười người hôm trước hôm sau người cười? Lúc này để nàng đắc ý một chút, tương lai tứ gia cũng chẳng cần nàng, đợi ca nhi trưởng thành, ả chắc chắn phải đến trước mặt ngài vẫy đuôi lấy lòng, hôm nay tính là cái gì? Chủ tử, ngài bớt tức giận.

Đồng Giai thị vỗ về bụng, hít sâu một hơi, lại hít sâu hai hơi,

- Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh khinh người quá đáng, ta xem nàng có thể trương dương bao lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net