Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Ngật nhìn người trước mắt đột nhiên xuất hiện, che giấu cúi thấp người ,  ho khan mấy tiếng , mất tự nhiên nói:
" Ở ngăn kéo trong phòng khách."

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn trong tay còn cầm đường, trên mặt hiếm thấy không tự nhiên, nhịn xuống muốn cười lớn :
" Anh từ từ ăn, trong bao còn có một túi đường."

Người này thật là khẩu ngại , vừa trên bàn cơm cho hắn , hắn không ăn, hiện tại vụng trộm ăn, nghĩ đến hắn vừa nhìn thấy mình bộ dáng có chút bị sợ, lấy mực nước xong về phòng, nàng bật cười:" ha ha".

Nghiêm Ngật đứng ở phòng bếp nghe tiếng cười trong phòng truyền đến , nhìn đường trong tay...

Thẩm Mỹ Hoa ở trong phòng bắt chước chữ viết của nguyên chủ bắt đầu viết bản kiểm điểm, vừa lúc viết xong thì Nghiêm Ngật đẩy cửa tiến vào, nàng quay đầu nhìn, thời khắc đó nhìn thấy hắn, trong não tự động hiện ra cảnh tượng trong phòng khách, nàng muốn cười, nhanh chóng quay đầu mím chặt môi. 

Nghiêm Ngật nhìn thấy bả vai nàng run run , ở cửa ra vào dừng lại vài giây, đi đến bên giường vén chăn lên nằm xuống. 

Thẩm Mỹ Hoa đem bản kiểm điểm viết xong, nhìn kỹ một lần không có chữ sai, chữ viết cùng nguyên chủ bắt chước cực kì giống,nhìn không kỹ không ra vấn đề. Nàng đem giấy viết bỏ vào trong thư đã chuẩn bị sẵn , đi ra phòng tắm rửa mặt,  xong xuôi về phòng ngủ lên giường ngồi nói :  "Kiểm điểm tôi viết đã xong , sáng mai anh đi đội thì mang đi, tôi sẽ không đi ."

Thẩm Mỹ Hoa đưa tay chỉ trên bàn tin, ý chỉ Nghiêm Ngật lúc đi đừng quên lấy. Nghiêm Ngật ân một tiếng tiếp lật sách trong tay. 

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hắn nghiêm túc đọc sách , trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh lần trước mình đọc sách, trên sách vở hắn có làm mấy tờ giấy chú giải , những chú giải kia rất có hữu ích , có địa phương thậm chí thấy tương lai phía trước . 

Ba năm tai họa qua đi,  chính là sau 10 năm , nàng không biết hắn hiện tại viết về ngày đó, về sau có thể sẽ trở thành tai hoạ , nàng không hiểu, nhưng vẫn có chút lo lắng. Nàng đứng dậy xuống giường đi đến mặt bàn cầm lấy quyển sách kia, lật đến chỗ có chú giải, nhìn nhìn, làm bộ làm tịch xoay người, chỉ vào chú giải trong sách nói : "Đây là anh viết sao?"

Nghiêm Ngật quét mắt tới sách trong tay nàng hạ giọng : "Không phải."
Thẩm Mỹ Hoa sửng sốt: "Kia ai viết ?"
Này không phải sách của hắn sao? Nghiêm Ngật liếc qua nhìn, thản nhiên nói "Hàn Tuần."

Thẩm Mỹ Hoa nghe Hàn Tuần tên này cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời có chút không tưởng tượng ra , nàng ở nơi nào đó có nghe qua. Nghiêm Ngật thấy nàng nhìn sách trong tay cau mày: "sách này làm sao?" Thẩm Mỹ Hoa bị Nghiêm Ngật nhìn , mở miệng trả lời: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy tùy tiện viết chữ lên , thói quen có chút không tốt."

Nếu không phải Nghiêm Ngật viết , vậy thì không sao. Nghiêm Ngật nghe trong lời nói của nàng không thấy có gì sai , tiếp nhìn sách trong tay. Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nghiêm Ngật không nói lời nào, hắn cũng thích ở trên sách làm chú giải đi, nàng nghĩ nghĩ mở miệng:
"Về sau Đại Lực đến trường không thể để hắn dưỡng thành cái tật xấu này, sách phải bảo dưỡng tốt , nếu nhất định muốn viết lên vài nét bút bị người có tính thích sạch thấy , không biết sẽ bị nói như thế nào."

Nàng sau khi nói xong quét nhìn trộm Nghiêm Ngật, thấy hắn khép sách lại, nhìn mình:
" Cô là muốn nói gì?"
"Ở trên sách lưu chữ không tốt, quá khoe khoang." Nàng chính là muốn cho hắn đừng lưu chữ lại dù chỉ một chút , về sau khả năng sẽ trở thành một câu truyện để bàn tán . Nghiêm Ngật mắt nhìn nàng khẽ nâng đầu, đôi mắt nhất nhất nhìn biểu tình của nàng như vậy, khóe mắt vừa kéo, lấy đi sách trong tay nàng để ở một bên, tay tắt đèn: "Ngủ."
Thẩm Mỹ Hoa: "..."

Trong phòng nháy mắt hiện màu đen, nàng nằm trên giường nhìn Nghiêm Ngật, nhận ra ý của hắn , lôi kéo chăn nằm xuống, ngày mai nàng liền đem đường trong nhà toàn bộ giấu đi, khiến hắn một hạt đường cũng không tìm thấy . 

Sáng sớm hôm sau, nàng rời giường còn chưa đi đến phòng khách liền nghe thấy tiếng cười của Đại Lực cùng Nguyên Bảo, đến gần vừa thấy, hai đứa nhỏ vừa cười vừa ăn bánh trong tay, trong phòng có mùi hương của bánh. Nàng nhìn Đại Lực cầm bánh trong tay, Nghiêm Ngật biết làm ? Nguyên Bảo cùng Đại Lực thấy nàng đi ra, chào nàng một tiếng, trên mặt đất Nguyên Bảo từ dưới đất đứng lên đến, hướng tới phòng bếp mà chạy: "Cha, nương tỉnh ."

Cửa phòng bếp bị kéo ra, mùi hương trong phòng càng thêm nồng đậm, Nghiêm Ngật không quay đầu nhìn nhi tử, đem từ nồi ra một khối bánh cuối cùng để trong đĩa. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn đi ra, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt lên bàn ăn bánh. Nghiêm Ngật làm bánh có chút hơi khô, nhưng mùi vị không tệ, một hơi ăn hết hai khối ,uống nửa bát nước mới dừng lại. Thẩm Mỹ Hoa chờ một bên Nghiêm Ngật ăn xong, mở miệng nói: "Giữa trưa trở về ăn sao?"

Ngày hôm qua mua củ cải ,bắp cải, giữa trưa nàng tính toán làm mì.

"Không trở về, buổi tối cũng không cần phần cơm." Thẩm Mỹ Hoa ân một tiếng, hắn nói không trở về, giữa trưa nàng liền ít đi. Một bên Nguyên Bảo nghe cha giữa trưa không trở lại, buông bánh trong tay :
"Cha, buổi tối muốn người trở về sớm chút."

Hắn muốn cùng cha ở cùng nhau. Nghiêm Ngật cười gật đầu đáp ứng, hắn cúi đầu tiếp tục ăn bánh trong bát. Sau bữa cơm Nghiêm Ngật đi vào đội, nàng dọn dẹp , thu thập xong.  

Nghĩ ngày hôm qua nhìn thấy mấy đôi giày đã bé hơ n chân bọn nhỏ , giữa trưa làm mì cán sợi , bên trong bỏ chút rau xanh , ăn xong , cầm đế giày sang nhà chị Ngọc Hà hỏi cách làm giày như thế nào. Học một buổi chiều chỉ xong được một cái đế giày. Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ sắc trời đã tối Thẩm Mỹ Hoa dọn đồ đã làm , cất gọn :
" Chị Ngọc Hà , không còn sớm , em trở về cơm nấu."

Triệu Ngọc Hà cười nói: "Đi thôi, cha Đại Hổ cũng mau trở lại , ta cũng muốn đi xuống chuẩn bị ."

"Đại Lực về nhà ." Thẩm Mỹ Hoa nói, trong phòng Đại Hổ cùng Nguyên Bảo, Đại Lực chơi đang vui vẻ. Đại Hổ nghe thẩm thẩm muốn dẫn bọn họ trở về, lôi kéo không cho đi, hắn còn đang nghĩ sẽ tiếp tục cùng nhau chơi đùa. Triệu Ngọc Hà gặp nhi tử lôi kéo không bỏ, tiến lên kéo ra: "Đợi ngày mai lại cùng Nguyên Bảo chơi."

Hiện tại thời gian không còn sớm, chậm trễ không kịp nấu cơm. Đại Hổ đầy mặt luyến tiếc nhìn Nguyên Bảo, ngửa đầu nhìn nương.
" Con đây đem Nguyên Bảo đưa về nhà."

Thẩm Mỹ Hoa nhìn thấy bộ dáng cầu khẩn của Đại Hổ , hướng hắn nhắn nhủ : " Chị Ngọc Hà, để Đại Hổ đến nhà em đi , em ở trong phòng nấu cơm có thể để mắt được ."
Triệu Ngọc Hà vừa nghe cảm thấy có cái gì đó không đúng, trong lời nói của Mỹ Hoa hẳn là nhà có bệ bếp đi  : "Ngươi ở trong phòng làm bệ bếp?"

Nàng nói xong gặp Mỹ Hoa gật đầu.
" Làm được là tốt, làm được cũng bớt đi gặp một số chuyện ". Đại Hổ nhìn thấy nương không nói lời nào, lôi kéo Nguyên Bảo liền hướng nhà thẩm thẩm. Thẩm Mỹ Hoa nhìn xem bọn nhỏ đã trở về, lại cùng Chị Ngọc Hà nói vài câu về phòng nấu cơm.

Cơm nước xong xuôi , nàng mang theo hai đức nhỏ tắm rửa sạch sẽ, mãi cho đến tám giờ Nghiêm Ngật mới trở về. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn muốn tìm quần áo đi tắm rửa , lên tiếng: "Nước nóng ở nồi trong nồi bếp."

Ấm nước nóng có chút không giữ ấm được , nàng trực tiếp để nồi nước nóng trong bếp , như vậy hắn trở về nước vẫn nóng. Sau khi nàng nói xong, Nghiêm Ngật cầm quần áo đi tắm rửa, nàng tiếp tục làm đế giày buổi chiều, không chuẩn bị xong đế giày, liền không mộng tưởng có thể khâu thành giày. Nghiêm Ngật tắm xong , đi bên giường vén chăn nằm xuống, nhìn người  bên cạnh chú tâm khâu đế giày. Nhìn Thẩm Mỹ Hoa thấp giọng nói: "Ngày mai có việc , buổi chiều xuất phát, em ở nhà chiếu cố tốt hai đứa nhỏ nhà mình."

Nói xong báo một chuỗi con số, để nàng có việc thì gọi số điện thoại này . Thẩm Mỹ Hoa nghe hắn đi đến vội vã như vậy, theo bản năng mở miệng hỏi: "Nhiệm vụ gì vội vã như vậy?"

Nàng nói xong chưa được đáp lại, qua vài giây nàng mới phản ứng được, nhiệm vụ bọn họ hẳn là đều rất bí ẩn không thể nói ra.
"Khi nào trở về?"
"Không xác định."
"Kia đi ngủ sớm một chút."

Thẩm Mỹ Hoa nghe hắn nói không xác định, vừa nghĩ đến hắn không biết khi nào trở về, nàng một bụng bầu đem hai hài tử ở lại trong đội , có chút khó hiểu khủng hoảng. Nghiêm Ngật thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, nghĩ đến nàng một mang lớn bụng đi theo là hai hài tử, miệng thoáng mím. Thẩm Mỹ Hoa ngồi ở trên giường thoáng chậm chạp, mở miệng nói: " Đã biết , thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."

Ngày mai hắn liền xuất phát, hiện tại đã tám giờ rưỡi.
"Tiền cùng phiếu đều ở ngăn kéo thứ hai , không đủ trong ngăn tủ còn có." Nghiêm Ngật đem chỗ để tiền và phiếu đều nói ra hết.
Thẩm Mỹ Hoa khẽ gật đầu, tiền nàng không thiếu. Nghiêm Ngật đem điều muốn nói , nói xong hết . Hai người tắt đèn nằm ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Hoa tỉnh lại, Nghiêm Ngật đã rời đi, Đại Lực cùng Nguyên Bảo uể oải ngồi ở trên băng ghế. 

Thẩm Mỹ Hoa nhìn thấy như vậy nghĩ Nghiêm Ngật đi trước hẳn là nói với đứa nhỏ chuyện đi qua đoạn thời gian mới có thể trở về. Nàng ăn xong bữa sáng, hai người ỉu xìu trở về phòng, giữa trưa Đại Hổ tìm đến chơi nhưng bọn nhỏ cũng không ra cửa . Liên tục mấy ngày hai đứa đều như vậy, sau ngày thứ mười Nghiêm Ngật đi, bên ngoài bắt đầu trời quang mây tạnh, dưới lầu không ít người đi ngồi ở trong viện phơi nắng.

"Đại Lực, mang theo Nguyên Bảo đi xuống phơi nắng."
Thẩm Mỹ Hoa kéo cửa phòng Đại Lực ra , để bọn trẻ đi ra. Đại Lực ân một tiếng lôi kéo Nguyên Bảo đi ra ngoài. Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn trẻ trên chân vẫn thường xuyên đem giày cũ : " Xỏ giày mới."
Nàng mấy ngày hôm trước mới đem giày của bọn nhỏ làm xong . Nhưng bọn nhỏ vẫn đem hài cũ đi. Đại Lực lắc lắc đầu: "Lần sau con xỏ ." Dưới lầu đều là bùn, hắn luyến tiếc xỏ giày mới.

"Vì sao lần sau mới đi?" Thẩm Mỹ Hoa hỏi tới. Nàng nói xong cũng nhìn Đại Lực cúi đầu không nói lời nào, nhìn về phía Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng không mở miệng. Thẩm Mỹ Hoa làm không rõ bọn họ nghĩ như thế nào , thử hỏi:
"Là không thích sao?"

Kia hai đôi hài nàng lần đầu tiên làm, có chút khó coi. Nguyên Bảo ngồi ở bên giường đối nương lắc đầu, nhìn nương :
"Dưới lầu dơ bẩn."

Nguyên lai là luyến tiếc giày mới , sợ làm dơ , không phải không thích, Thẩm Mỹ Hoa nhẹ nhàng thở ra, cười mở miệng:
" Xỏ vào đi, bẩn thì nương tẩy sạch ."

Nàng đi đến trong phòng cầm ra hai đôi giày mới cho bọn hắn đi vào, mang theo hai người xuống lầu. Đi đến dưới lầu hít sâu một hơi, quay đầu, vẫn là bên ngoài không khí tốt
Hiện tại không khí ngoài trời hợp hoạt động một chút gân cốt. Thẩm Mỹ Hoa nhìn bên cạnh Nguyên Bảo cùng Đại Lực đứng vẫn không nhúc nhích:
"Theo nương hoạt động một chút ."

Nàng nói xong làm động tác giậm chân tại chỗ động tác, nhìn hai người cùng nhau làm. Nguyên Bảo nhìn xem nương vẫy tay nhấc chân, đầy mặt nghi hoặc nhìn nương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

"Mỹ Hoa, cô làm gì đó ?" Hồ Ái Bình cách thật xa liền gặp Mỹ Hoa nâng tay nhấc chân.
"Thân thể có chút không thoải mái, hoạt động một chút, chuyện gì vui vẻ như vậy?" Thẩm Mỹ Hoa thấy nàng đầy mặt ý cười, như là đã gặp việc vui.

"Vương Mạn mới vừa ở trong đội làm kiểm điểm, ta đi xem, cô cũng không nhìn thấy lúc ấy sắc mặt của nàng, muốn bao nhiêu khó coi đều có ." Hồ Ái Bình đem cảnh tượng lúc đó cùng Mỹ Hoa nói qua một lần. Thẩm Mỹ Hoa thấy nàng là vì việc này cao hứng như vậy, có chút dở khóc dở cười.

"Gọi cô đi cùng không đi." Hồ Ái Bình nói xong nghĩ đến buổi sáng kêu Mỹ Hoa đi, Mỹ Hoa nói cái gì cũng không đi, nhất định muốn ở nhà nhìn xem hài tử. Thẩm Mỹ Hoa cười nói: " Ngươi đi cũng giống ta đi ."
Bên ngoài chính đều có tuyết, đường trơn, không dám mạo hiểm, lại nói nàng đối với người kia cũng không cảm thấy hứng thú. Hồ Ái Bình đang muốn nói tiếp, nhìn thấy có cách người đấy không xa , nhanh chóng nghiêng người hướng tới Mỹ Hoa mở miệng: "Mỹ Hoa, ngươi nhìn, đó là gia Nghiêm đoàn trưởng sao? "

Thẩm Mỹ Hoa theo tay Hồ Ái Bình nhìn lại, một cái thân ảnh quen thuộc đang hướng bọn hắn đi đến. "Cữu cữu." Đại Lực miệng một đoàn, hướng tới cữu cữu vọt qua. Nguyên Bảo bước chân ngắn nhỏ đi theo sau lưng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net