Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Ngọc Hà thấy Mỹ Hoa nhìn bụng có chút mông lung, cười nói: "Này em đã sinh đến đứa thứ hai , hài tử động vài cái cho em sợ đến như vậy." 

Thẩm Mỹ Hoa nghe lời của Chị Ngọc Hà  xong,  lấy lại tinh thần, sợ Nghiêm Ngật bên cạnh phát hiện dị thường, nhanh chóng mở miệng nói: "Thời gian quá lâu, em còn tưởng rằng ăn no hỏng  bụng." Nói xong cố ý làm bộ dáng cười ngường ngùng . 

"Khó tránh khỏi bỡ ngỡ, cũng đã nhiều năm sau khi sinh Nguyên Bảo, các ngươi mau chóng về đi thôi." Triệu Ngọc Hà nói xong nhìn Nghiêm Ngật còn ôm Mỹ Hoa, bảo hắn nhanh chóng ôm trở về phòng, đừng ở bên ngoài đứng ngốc . 

Thẩm Mỹ Hoa cùng Chị Ngọc Hà nói tạm biệt, ra hiệu cho Nghiêm Ngật thả nàng xuống tự nàng có thể đi, hắn không thể cứ ôm nàng như thế mà trở về phòng. 

Nghiêm Ngật mắt nhìn Thẩm Mỹ Hoa trong ngực đỏ mặt muốn đi xuống , đem người buông xuống chờ nàng đứng ổn mới đứng thẳng người, hai người một trước một sau vào phòng. 

Thẩm Mỹ Hoa vừa vào phòng nghĩ lại phản ứng đầu tiên khi thấy bụng động , chính mình cho là ruột có vấn đề ? Nghĩ đi WC? Nàng lúc ấy như thế nào lại nghĩ đến hai cái việc này, có chút dở khóc dở cười. 

Nàng lắc lắc đầu, vừa quay đầu lại liền gặp Nghiêm Ngật đứng ở sau lưng nàng, vừa nhìn thấy hắn hình ảnh hắn khom lưng thoải mái đem nàng ôm lấy , nàng ôm chặt cổ của hắn, ngửi được mùi hương dễ chịu trên người hắn, mặt nóng lên. 

"M iệng vết thương trên lưng anh có hay không bị nứt ra?" Hắn vừa ôm nàng, cũng không biết miệng vết thương có bị vỡ ra không. 

"Không có." Nghiêm Ngật đi đến cửa phòng tắm đem nàng buông xuống ,lấy ấm nước nóng mang đến phòng bếp, rót bát nước nóng đặt lên bàn. 

Thấy hắn nói không có, nàng nhẹ nhàng thở ra, trên lưng hắn bị thương thật vất vả mới tốt chút, nếu là miệng vết thương nứt ra, lại muốn thương tâm. 

"Tôi đi nhìn Đại Lực một chút, anh trước nấu cơm." Nàng nói xong cũng chuẩn bị hướng tới phòng Nguyên Bảo. 

Nghiêm Ngật thấy nàng muốn đi phòng bọn nhỏ , cầm lấy bát nước đi đến trước mặt nàng: "Uống nước trước ." 

Hai người mới vừa ở ngoài cửa đứng thật lâu, trong phòng bếp, kệ bếp đốt một chút củi, so với bên ngoài ấm áp hơn, cơ thể tiếp xúc với môi trường nóng lạnh, rất dễ bị cảm. 

Thẩm Mỹ Hoa nhìn trong bát nước trong tay hẵn, vẫy tay : "Tôi không khát, anh cứ để đó, lát khát tôi liền uống." 

Buổi sáng trước khi đi xuống lầu nàng uống khá nhiều nước, hiện tại càng không thấy khát . 

Đến hiện tại nàng uống nước rất mau đi vệ sinh, có đôi khi một buổi sáng muốn chạy vài lần, cũng không biết có phải mang thai ép đến bàng quang. 

Nghiêm Ngật thấy nàng muốn đi: "Uống vài hớp." 

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn vẫn luôn muốn cho nàng uống nước, bất đắc dĩ nói: "Không muốn uống, uống xong liền mau đi vệ sinh." 

Nghiêm Ngật: "... . ." 

Nàng nhìn người trước mắt không nói chuyện nữa, xoay người đi nhìn Đại Lực.

Đại Lực ở trong phòng đang cùng Nguyên Bảo ngồi xổm trên mặt đất chơi đá cuội, thấy nàng tiến vào, mở miệng nói: "Mợ." 

Nguyên Bảo cũng theo tiếng gọi nương. 

"Không lạnh sao?" Thẩm Mỹ Hoa xem bọn hắn chơi đá cuội hai tay bị lạnh đỏ bừng. 

Trong khoảng thời gian này tay không chạm nước lạnh lại được xoa thuốc, bọn nhỏ trước bị nứt tay giờ đã lành không ít,lần trước có thể thấy đủ loại sẹo. 

Nguyên Bảo nhìn nương lắc đầu, trong phòng không lạnh, tay hắn trên mặt đất vẫn cầm đá tiếp tục chơi. 

"Lại đây nương xem." Thẩm Mỹ Hoa hướng bọn hắn vẫy gọi làm cho bọn nhỏ lại đây, trời lạnh như vậy tay trên mặt đất nhích tới nhích lui, như thế nào sẽ không lạnh. 

Nguyên Bảo buông viên đá trong tay , lôi kéo ca ca hướng về phía nương, chủ động đưa tay thò đến trước mặt nương . 

Trên tay hai người  dính không ít tro, nàng sờ tay cảm giác lạnh lẽo , mở miệng nói: "Chuẩn bị ăn cơm , đi rửa tay trước." 

Thẩm Mỹ Hoa nói xong nhìn hai đứa đều bất động, nói: "Đang còn muốn chơi?" 

Đại Lực ân một tiếng, gật đầu. 

" Chơi ở trên bàn, chơi xong đi rửa tay." Trên bàn so mặt đất tốt hơn chút, không bị lạnh như ở dưới đất . 

Nguyên Bảo và Đại Lực cùng nhau gật đầu, hai người ở trên bàn chơi , nàng ở một bên nhìn xem, thẳng đến lúc ăn cơm, hai người thu hết đá theo nàng đi phòng tắm rửa tay. 

Nàng để hai đứa nhỏ cùng nhau rửa tay sau đấy mới đi đến phòng khách, cầm lấy đôi tay đều được rửa sạch, xoa xoa, hướng tới bọn nhỏ mở miệng nói: "Móng tay trong đều là tro, chúng ta đem đi cắt hết được không ?" 

Lúc vừa rửa tay xong, nàng liền thấy các kẽ ngón tay rửa không được sạch sẽ, móng tay so với lần trước càng dài hơn. 

Đại Lực nhìn mợ nắm tay hắn, chăm chú nhìn móng tay, còn dùng tay xoa xoa, do dự một hồi: "Được." 

Thẩm Mỹ Hoa gặp Đại Lực gật đầu nguyện ý cắt móng tay, phản ứng đầu tiên  là có chút không tin, không xác định lại hỏi một lần: "Là dùng kéo cắt." 

Lần đầu tiên cắt móng tay cho bọn nhỏ, hai đứa đều không muốn, nhìn đến kéo sợ liền chạy. 

Nàng dứt lời  không bao lâu liền gặp Đại Lực gật đầu, tay xoa xoa đầu của hắn: "Mợ đi lấy kéo." 

Nghiêm Ngật bưng đồ mới xào xong ra tới cửa, nâng mắt gặp Nguyên Bảo ngồi ở một bên trên băng ghế nhìn không chuyển mắt , theo ánh mắt Nguyên Bảo nhìn lại ,liền gặp Thẩm Mỹ Hoa cầm kéo thật cẩn thận cắt móng tay cho Đại Lực. 

Nguyên Bảo thấy ca ca cắt không bị đau; từ trên băng ghế nhồm xuống dưới, chạy đến bên người Thẩm Mỹ Hoa xòe tay ra trước mặt. 

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo chủ động đưa tay ra , cười nắm tay Nguyên Bảo rồi cắt móng . 

"Nương, không muốn vào thịt ." Trước ca ca  cắt cho hắn đều vào thịt , chảy rất nhiều máu. 

Nhìn Nguyên Bảo có chút sợ,  trên mặt nàng tươi cười càng thêm ôn hòa: "Sẽ không ." Nàng sẽ rất cẩn thận. 

"Ăn cơm ." Nghiêm Ngật nhìn ba người trên bàn làm xong , đem thức ăn bưng đặt trên bàn cơm. 

Nàng mang theo bọn nhỏ rửa tay sạch sẽ về phòng ngồi xuống ăn cơm, sau bữa cơm cùng Nguyên Bảo về phòng bọn nhỏ , mãi cho đến buổi tối ăn cơm xong tắm sạch sẽ mới về phòng nằm xuống. 

Nằm không bao lâu,  Nghiêm Ngật đẩy cửa tiến vào, lau tóc ngồi vào trước bàn lật văn kiện. 

Nàng nằm trên giường ngủ không được, đứng dậy cầm lấy một quyển sách nhìn lại. 

"Trong nhà những sách khác đâu?" Thẩm Mỹ Hoa lật xong sách trong tay, đứng dậy đi tìm những sách khác, không có tìm được, hỏi Nghiêm Ngật lật văn kiện ở một bên. 

Nàng nhớ còn có hai bản trong ngăn tủ, như thế nào không thấy . 

Nghiêm Ngật đem trong tay tờ văn kiện cuối cùng một nhìn xong, mở miệng nói: "Sách đem qua phòng làm việc , chỉ còn lại một cuốn ." 

"Anh mang đi văn phòng làm cái gì?" Thẩm Mỹ Hoa nghe lời hắn nói , có chút kỳ quái, hắn bình thường bận rộn như vậy, không có khả năng đang làm việc lại đọc sách đi. 

"Hữu dụng." Nghiêm Ngật cũng không quay đầu lại, nói xong đảo đến trang văn kiện kế tiếp. 

Thẩm Mỹ Hoa: "... ." 

"Sách trong tay tôi đã xem xong rồi, anh có thời gian mang mấy thêm mấy quyển trở về." 

Bình thường ở nhà không có việc gì, đọc sách có thể giết thời gian, trong nhà hiện tại chỉ còn 1 quyển , không đủ nàng nhìn. 

Nàng không thích nhìn một quyển sách lặp đi lặp lại, nhìn thấy nhiều liền sinh ra cảm giác chán ghét. 

Nghiêm Ngật ân một tiếng, ở trên văn kiện kí tên. 

Nàng thấy hắn đáp ứng ở trên ngăn tủ mới đỡ người đứng dậy về giường ngồi tiếp tục đọc sách trên tay, nhìn một lát, có chút buồn ngủ, lật vài tờ mí mắt bắt đầu đánh nhau, sách trong tay  trượt xuống, phịch một tiếng rơi trên mặt đất. 

Thẩm Mỹ Hoa giật mình, đang muốn khom lưng  xuống lấy, bụng động một chút, cùng cảm giảm động của buổi trưa giống nhau, quen thuộc cảm giác mấp máy, một chút tiếp một chút. 

Nghiêm Ngật nghe tiếng vang quay đầu lại, liền thấy nàng khom người vẫn không nhúc nhích. 

"Làm sao?" 

Thẩm Mỹ Hoa nghe câu hỏi của hắn, ra vẻ trấn định trả lời: "Hài tử động ." 

Nàng nói xong cũng thấy hắn nhìn nàng, ánh mắt rất sâu, không biết đang nghĩ cái gì, não vừa kéo, mở miệng : "Anh muốn tới xem thử không?" 

Chờ nàng nói xong mới ý thức tới mình nói cái gì, hận không thể đánh miệng mình, nàng như thế nào sẽ nói lời này. 

ánh mắt Nghiêm Ngật dừng ở trên chăn ngăn che bụng, ngừng lại một lát, đứng dậy. 

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn thật lại đây, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, bước chân hắn rất lớn, vài bước liền đi đến bên người nàng khom lưng nhặt lên sách để ở một bên, đứng ở bên giường bất động. 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ổ chăn tay nàng nắm chặt , lời nói ra không thể thu trở về, vì sợ bị phát hiện điểm không thích hợp , nghĩ ngang, kéo chăn lộ ra bụng. 

Trên người nàng mặc áo lông, đã có thể nhìn ra chút bụng to. 

Nghiêm Ngật ánh mắt dừng ở trên bụng của nàng , thấy bụng bên trái bắt đầu chuyển động, nghĩ đến đó là hài tử ở bên trong động, cổ họng có chút nóng lên. 

Thẩm Mỹ Hoa đợi vài giây, thấy hắn bất động, hắn đây là không sờ sao? 

"Không sờ tôi đắp chăn , có chút lạnh." Nàng nói xong nhanh chóng kéo chăn đắp ; nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích. 

Nghiêm Ngật đứng ở một bên, qua hồi lâu ân một tiếng trở lại trên băng ghế ngồi , trên bàn văn kiện thật lâu không thay đổi một tờ. 

Thẩm Mỹ Hoa nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Nghiêm Ngật nghe  thấy trong  phòng đã vang lên tiếng hít thở đều đều, khép lại văn kiện trên tay , đi đến bên giường nhìn người đang năm ngủ, nhìn một lúc tay hắn nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng, thật lâu không có động tĩnh. 

Nửa đêm Thẩm Mỹ Hoa bị tiểu nghẹn tỉnh, mơ mơ màng màng giật giật vài cái, còn chưa mở mắt ra liền nghe thấy bên người truyền đến tiếng nói chuyện. 

"Làm sao?" 

Thẩm Mỹ Hoa hai tay chống giường đứng lên, eo có chút đau, đầu óc không thanh tỉnh, theo bản năng nói câu: " Đi WC." 

Một bên Nghiêm Ngật nghe hai chữ nhà vệ sinh này , vươn tay muốn tay cầm đèn pin giúp nàng. 

Trong phòng quá đen, nàng nhìn không thấy, nàng hai chân vừa hạ xuống đất đứng lên, chân đá phải một bên ngăn tủ, buồn ngủ nháy mắt biến mất, cả người thanh tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn đá phải cái gì, trong phòng sáng lên một chùm sáng, Nghiêm Ngật đứng dậy cầm đèn pin đi đến trước mặt nàng. 

"Để mình tôi đi." Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn muốn đỡ nàng đứng lên, không để hắn đỡ, một tay đỡ eo  , một tay tiếp nhận đèn pin trong tay hắn . 

Hắn muốn đỡ nàng đi WC nhưng nàng muốn đi một mình. 

Nghiêm Ngật thấy nàng không muốn cho đi cùng, liền không đi ra nữa, Thẩm Mỹ Hoa giải quyết xong , về phòng nằm xuống, mệt mỏi hoàn toàn không có, nằm ở trên giường mở mắt ra nhìn bóng đen trong phòng tối , một tay xoa eo. 

Hông của nàng đau lợi hại, có thể là bởi vì tư thế ngủ không đúng; xoa nhẹ , thân thể bắt đầy nóng lên nhiệt độ ở trong chăn như thế cũng ấm hơn , nàng đem chân đưa ra ngoài, thả ra lại cảm thấy có chút lạnh rụt trở về, trong chăn cảm thấy nóng lại duỗi ra ngoài, tới tới lui lui lấy vài lần. 

Nàng không biết mình lui đi lui lại lần thứ bao nhiêu, trong phòng vang lên tiếng của Nghiêm Ngật .

"Ngủ không được?" Nàng đang muốn đem chân lùi về nghe Nghiêm Ngật nói chuyện định ở bên ngoài, qua vài giây đem chân thành thật rụt trở về, ân một tiếng, hiện tại một chút mệt mỏi cũng không có, nàng bình thường buổi tối không uống nước, sợ đi WC sau ngủ không được. 

Còn chưa nghĩ xong, eo lại bắt đầu hiện ra đau, tay xoa eo, xoa nhẹ vài cái, một bàn tay đặt ở trên thắt lưng nàng: "Nơi này đau?" 

Eo nàng co rụt lại, kéo tay hắn, còn chưa đụng tới tay hắn, hắn liền xoa bóp rồi. 

Nháy mắt thoải mái đánh tới, nhịn xuống thiếu chút nữa muốn thốt ra tiếng hừ, chính tay nàng xoa không đủ lực, hắn xoa bóp khí lực vừa vặn, hết sức thoải mái, nghĩ đi kéo tay hắn rụt trở về, thành thật để hắn làm. 

Một lát sau, mệt mỏi lại đánh tới, mắt vừa nhắm liền ngủ thiếp đi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net