Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sweetie

Hiện tại ngoài ruộng ít việc, Lý Thanh Lê đột nhiên trở nên nhàn rỗi, sau bữa cơm sáng, cô và ông Lý liếc mắt nhìn nhau, cả hai phì cười rồi từng người trở về phòng ngủ tiếp.

Một giấc này ngủ tới tận giữa trưa, nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, Lý Thanh Lê nóng không chịu nổi lăn từ trên giường xuống dưới đất, ra cửa đi thẳng đến phòng bếp lấy bát tráng men múc nước giếng, uống hai hớp cảm giác nóng bức trong người mới dịu đi một chút.

Người tỉnh bụng cũng tỉnh, Lý Thanh Lê không hiểu vì sao mình nằm một buổi sáng lại cảm thấy đói, nhưng từ trước đến nay cô không hề có thói quen đè ép dục vọng của chính mình, vì thế cô nhẹ nhàng bước ra sân, đi thẳng đến vườn rau bên bờ sông tuần tra một vòng, lúc trở ra trong tay có thêm một quả dưa lê và hai quả cà chua.

Cũng chỉ có Lý Thanh Lê cô là có thể tự do dạo vườn rau, trước đó còn có một người nữa là Lý Đại Bảo, nhưng hiện tại nó đã bị bà Điêu đá ra khỏi danh sách một trong ba người được yêu thương nhất nhà mất rồi.

Lý Thanh Lê biết quả dưa mình đang cầm chính là một tiểu yêu tinh yêu diễm đê tiện, nếu như cô mang yêu tinh này về chắc chắn trong nhà sẽ xảy ra một hồi gió tanh mưa máu, vì sự yên bình của gia đình, cô chỉ có thể rưng rưng há to mồm ăn thịt nó, đến da của “yêu tinh đê tiện” cũng không tha, thi cốt biến mất thì đám Lý Đại Nha mới không phát hiện ra, chặt đứt mọi ảo tưởng không nên có.

Lúc bà Điêu trồng dưa đã nói, hai cây dưa lê này là trồng cho Tiểu Lục ăn, đừng nói là cháu trai, đến con trai cũng đừng hòng mơ ước, một cái lá cũng không được hái.

Đối với chuyện này Lý Thanh Lê chỉ có một suy nghĩ: Mẹ tốt quá, con yêu mẹ!

Ăn xong dưa lê và cà chua, về đến nhà vừa lúc tới giờ ăn cơm, Lý Thanh Lê xới cho mình một chén cơm thật đầy, dưới nước thịt khô xào đậu que lên trên, mỗi hạt cơm đều thơm ngào ngạt đẫm nước xốt, ăn vào miệng cảm giác như tâm hồn và thể xác đều sắp thăng hoa.

Ăn xong chén cơm thứ nhất, Lý Thanh Lê buông chén đũa lau miệng, bà Điêu lo lắng hỏi: “Sao thế Tiểu Lục, trưa chỉ ăn một chén cơm thì sao no được?”

Lý Thanh Lê sờ sờ bụng: “Mẹ, dạo này con làm công gầy đi rồi còn gì, chắc là dạ dày cũng bé lại, con không ăn nữa đâu.”

Lý Đại Nha tỏ vẻ cạn lời, cao giọng hét lên: “Cô nhỏ, mu bàn chân cô còn dính hạt dưa lê kia kìa!”

Lý Thanh Lê: “…”

Lý Thanh Lê yên lặng móc ra một cái kẹo trái cây từ trong túi, “Lý Đại Nha, cho cháu thêm một cơ hội nói chuyện đó.”

Trong nháy mắt Lý Đại Nha như chó con thấy xương, mắt sáng lập lòe, “Cô nhỏ dạo này bị mệt cho nên ăn uống không tốt, cô nhỏ thật là vất vả quá đi.”

Lý Thanh Lê gật gật đầu, “Cháu gái của cô thật là hiểu chuyện, cô phải khen thưởng chính mình mới được.”

Lý Đại Nha còn không chưa kịp phản ứng, Lý Thanh Lê đã lột xong vỏ kẹo trái cây, chuẩn xác ném vào miệng mình.

Lý Đại Nha: ???

Lý Thanh Lê cười tà mị: “Lý Đại Nha, cháu lớn rồi, có một số đạo lý cũng nên hiểu, hôm nay cô nhỏ dạy cháu thế nào là không thể đắc tội với phụ nữ!”

Lý Đại Nha khóc không ra nước mắt.

Vốn buổi trưa Lý Đại Nha phải rửa chén, nhưng con nhóc này cơm nước xong liền bỏ đấy rồi chạy ra ngoài.

Lý Thanh Lê đều nhìn thấy, thấy Lý Tam Nha chuẩn bị vào phòng bếp dọn dẹp cùng Lý đại tẩu, cô liền kéo nó đến chỗ ngoặt không người.

“Tam Nha, muốn ăn kẹo trái cây không?”

Mắt Lý Tam Nha hấp háy, thái độ lại nhu thuận như con cừu non:

“Cô nhỏ, cô muốn cháu giúp cô làm gì? Cháu không cần kẹo của cô, chúng ta là người một nhà mà.”

Lý Thanh Lê nhét kẹo vào lòng bàn tay Lý Tam Nha ép nó nhận, “Giờ cháu đi theo dõi Đại Nha, xem con bé nói chuyện cùng ai.”

Lý Tam Nha vừa nghe chuyện đơn giản như vậy thì hất bím tóc ra đằng sau, nháy mắt chạy không thấy bóng.

Có người giúp mình làm việc, Lý Thanh Lê liền yên tâm thoải mái về phòng tiếp tục ngủ trưa, dù ngủ không được thì dưỡng đầu óc cũng tốt, nói không chừng ngày nào đó đầu óc cô đột nhiên khai thông trở nên thông minh thì sao?

Buổi trưa quá nóng, Lý Thanh Lê trằn trọc hồi lâu mới ngủ được, cô ngủ liền một mạch tới tận chạng vạng, lúc tỉnh lại khi cả người bủn rủn, nhất thời không phân biệt được hôm nay hôm nào, thẳng đến khi Lý Tam Nha nhẹ chân đẩy cửa tiến vào.

“Cô nhỏ dậy rồi à?” Lý Tam Nha thấy Lý Thanh Lê ngồi trên giường mới nhảy nhót chạy đến mép giường ngồi xuống.

Lý Thanh Lê mặt vô cảm, tròng mắt ngơ ngác mà chuyển động nhìn xung quanh, sau đó mới nhìn sang Lý Tam Nha, hai cô cháu cứ thế nhìn nhau không ai lên tiếng.

Cuối cùng bả vai Lý Tam Nha buông thõng xuống, lắc đầu thở dài: “Kẹo trái cây, chị cả của cháu, cô nhỏ nhớ ra chưa?”

Hai phút lúc sau, ánh mắt tan rã của Lý Thanh Lê mới ngưng tụ lại vài phần thần thái, chỉ là nói chuyện vẫn còn chậm nửa nhịp: “À…… Đại Nha à, con bé nói chuyện với ai?”

Lý Tam Nha mở to mắt đếm đầu ngón tay, “Đầu tiên là chị ấy nói chuyện với chị Ngân Yến một lát, sau đó đến nhà ông ba chơi cùng chị họ, trên đường gặp được bạn học Vương Song Song lại nói vài câu, cuối cùng về phòng không ra nữa.”

Đáy mắt Lý Tam Nha ẩn ẩn chút ranh mãnh, trên mặt lại nghi hoặc hỏi:

“Cô nhỏ, cô bảo cháu đi theo chị cả làm gì nha? Chẳng lẽ chị ấy xảy ra chuyện gì?”

“Còn không phải là do Đại Nha có…” Nói được một nửa Lý Thanh Lê bỗng nhiên dừng lại, thần chí cuối cùng cũng quay về, cô bật cười dí dí trán Lý Tam Nha, “Hay quá ha, suýt nữa bị con nhóc này lừa nói ra rồi! Cháu không cần biết nhiều như vậy, nếu còn muốn ăn kẹo thì tiếp tục giúp cô theo dõi chị cả cháu đi.”

Lý Tam Nha gật đầu như gà mổ thóc, thập phần thông minh mà trả lời, “Vâng vâng vâng, cháu nhất định sẽ giúp cô nhỏ theo dõi chị cả.”

Lý Thanh Lê đột nhiên nhăn mày, mắt lộ ra nghi hoặc: “Không đúng, Lý Tam Nha, cả một buổi trưa cháu đều đi theo Đại Nha sao? Cháu không cần đi học à?”

Biểu cảm Lý Tam Nha cứng đờ, nhưng nó nhanh chóng cúi mặt xuống không để Lý Thanh Lê thấy vẻ hoảng loạn trong mắt mình, trả lời dõng dạc:

“Ây da, còn không phải do dạo này cô giáo Lưu bận chuyện vào đại học thường xuyên có việc hay sao, buổi sáng cháu mới có tiết. Ít đi học cháu ở nhà cũng thấy phiền.”

Mấy ngày nay Lý Thanh Lê đều là ngủ sớm dậy muộn, trên bàn cơm trong mắt cũng chỉ có đồ ăn, tuy mấy đứa cháu trai cháu gái xinh xắn đẹp trai có thừa, nhưng nhìn nhiều cũng chỉ có như vậy, cho nên trừ khi ngày nào đó trong nhà lại có thêm một cái đầu trứng kho, nếu không cô sẽ không thèm để ý bọn nó, Lý Tam Nha nói thế nào thì nghe như vậy, căn bản không suy nghĩ nhiều.

Đúng lúc này có tiếng Lý lão tam ngoài sân, Lý Thanh Lê lập tức tinh thần phấn chấn nhảy xuống giường, hai bước đi ra ngoài.

Lý lão tam thấy Lý Thanh Lê đi ra cũng không ngạc nhiên, liếc cô một cái sau đó nhìn ra ngoài, Lý Thanh Lê nháy mắt đã hiểu, bước ra sân đứng đợi dưới gốc cây hòe.

Chẳng bao lâu sau, Lý lão tam cũng đi ra, không chờ cô mở miệng nói chuyện đã nhét mấy tờ tiền giấy vào tay cô.

“Dùng tiết kiệm một chút, em cũng lớn rồi, nên tích tiền riêng cho mình đi.”

Lý Thanh Lê vui vẻ cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Cảm ơn anh ba, anh ba tốt với em quá à.”

Nhìn hình bóng Lý lão tam rời đi, Lý Thanh Lê xoay người quay vào sân tìm tới Lý lão nhị đang ngồi sửa cuốc, lôi anh đi ra ngoài.

Lý lão nhị cũng đang muốn tìm Lý Thanh Lê đối chất nên không phản kháng, hai anh em một trước một sau đi ra phía sau bụi cỏ ở một góc hẻo lánh bên bờ sông Tiểu Vượng.

Mồm mép Lý Thanh Lê từ trước đến nay đều rất nhanh nhảu, Lý lão nhị mới chuẩn bị xong mấy câu chất vấn đã bị Lý Thanh Lê đoạt trước.

“Anh hai, hôm nay anh cùng anh ba đi ra ngoài, anh ba cho anh bao nhiêu tiền?”

“Gì, ý gì? Tiền nào? Sao lão Tam phải cho anh tiền?” Trình tự ngôn ngữ của Lý lão nhị vừa mới được sắp xếp xong xuôi, nháy mắt lại bị Lý Thanh Lê quấy rầy đến nỗi nói chuyện lắp bắp.

Lý Thanh Lê làm mặt quỷ với anh, đè thấp giọng: “Anh đừng giả vờ nữa! Em biết chuyện anh cùng anh ba cưa gỗ trên núi đưa đến chợ đen bán rồi!”

Lý lão nhị sợ tới mức râu cũng run run, giọng bất giác cất cao:

“Con nhóc nhà em bị ngốc rồi đúng không? Anh chẳng hiểu em đang nói gì cả, anh còn có việc, không có thời gian nói bậy bạ với em đâu!”

Nói xong Lý lão nhị liền xoay người muốn đi.

Lý Thanh Lê không nhanh không chậm lấy tiền ra lắc lắc trước mặt anh, “Anh ba mới vừa cho em tiền, vẫn còn nóng hổi đây này, ba anh em chúng ta hiện tại đã là người trên một chiếc thuyền rồi, anh sợ cái gì?”

Lý lão nhị như trộm nhìn trái nhìn phải, thiếu chút nữa đưa tay lên bịt miệng Lý Thanh Lê, vẫn là Lý Thanh Lê ghét bỏ anh trai mình lôi thôi dùng sức đẩy tay anh ra.

Trán Lý lão nhị thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đè thấp giọng:

“Lý Tiểu Lục, em không muốn sống nữa à, sao dám nói chuyện này ở bên ngoài? Em rốt cuộc là muốn làm gì?”

Lý Thanh Lê tỏ vẻ ủy khuất: “Thì em thấy anh ba thông minh như vậy, sợ anh hai bị thiệt đó! Anh giúp anh ba cưa gỗ, vận chuyển gỗ, gánh biết bao nguy hiểm, anh ba nói thế nào cũng phải đưa anh một nửa chứ.”

Lý lão nhị đột nhiên bình tĩnh lại, anh nhấp môi: “Lão Tam là người nào anh còn hiểu rõ hơn em, không cần em phải lo lắng. Nếu em quan tâm anh thì đã không làm ra chuyện đổi rượu thành nước rồi!”

Nghe đến đây mặt Lý Thanh Lê không có hoảng loạn như Lý lão nhị dự đoán, cũng không có một chút hổ thẹn nào, ngược lại vẻ mặt “Em biết, em tự hào” của cô càng làm anh tức điên.

“Lý Tiểu Lục!” Lý lão nhị thổi râu trừng mắt, khóe mắt như sắp nứt ra.

Lý Thanh Lê thầm thở dài, phóng cho anh một ánh mắt ai oán.

“Anh hai, sao anh biết em không quan tâm anh?”

Lý lão nhị: ???

Lý Thanh Lê ngồi xuống đống cỏ khô, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lý lão nhị, không nhanh không chậm hỏi:

“Anh hai và chị dâu nhiều năm không có thêm đứa con nào, anh có từng nghĩ tới, có lẽ chị dâu không có vấn đề, người thực sự có vấn đề là anh không?”

Uy lực lời này giống như chọc trúng tổ ong vò vẽ, Lý lão nhị nổi trận lôi đình, chỉ vào Lý Thanh Lê nước miếng văng tung tóe:

“Con nhóc như em mới bao lớn? Em thì hiểu cái gì? Lời này là lời một cô gái chưa chồng như em nên nói sao? Truyền ra ngoài về sau còn ai dám lấy em nữa? Anh đã nhắc em rồi, sau này có chuyện thì đừng trách anh không báo trước! Không lựa lời cái gì cũng nói ra được! Cha mẹ cứ nuông chiều em mãi như thế, này không phải giúp em mà là đang hại em đấy!”

Lý Thanh Lê nghĩ thầm, lời này nếu đặt trong nội dung quyển tiểu thuyết gốc, anh hai cô đúng là nói không sai chút nào, vì cô thường nói không lựa lời nên mới thường xuyên đắc tội Tô Nhân và anh năm không phải sao? Không chỉ vậy cô còn đắc tội với đám người anh trai chị dâu, tuy rằng đời này theo tình hình hiện tại không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất ước nguyện ban đầu không phải làm anh trai chị dâu tức giận, mà là vì muốn thay đổi vận mệnh của họ.

Đương nhiên, mấy ngày qua cô chơi cũng rất vui vẻ.

Lúc trước cô còn muốn đem nội dung tiểu thuyết nói hết cho vợ chồng mấy người anh trai biết để họ cảnh giác, nhưng hiện tại cô đã đổi ý, nói ra họ tin hay không là một chuyện, chủ yếu là vì sao phải nói cho họ biết?

Nếu tính cách họ không thay đổi thì biết trước cốt truyện cũng chẳng có tác dụng gì. Trốn được cái hố thứ nhất thì vẫn còn cái hố thứ hai, thứ ba, kết cục bi thảm có thể sẽ đến trễ, nhưng tuyệt không sẽ vắng mặt.

Đương nhiên, Lý Thanh Lê cũng muốn nhắc nhở chính mình, nhất định phải ăn ngon ngủ ngon, về sau dù vận mệnh có tái diễn, cô cũng muốn làm con quỷ xinh đẹp nhất!

Nhưng trước mắt vẫn còn sớm để nói chuyện này, Lý Thanh Lê lau lau nước miếng trên mặt, dùng biểu cảm chân thành mà Lý lão nhị chưa bao giờ gặp qua, cười sầu thảm:

“Anh hai, chúng ta nói thế nào cũng là từ một bụng mẹ sinh ra, dù ngày thường có cãi vã nhưng em tuyệt đối không bao giờ hại anh! Em biết anh cảm thấy lời vừa rồi của em khó nghe, cảm thấy bị xúc phạm, nhưng em là vì muốn tốt cho anh cho nên mới nói vậy, dù anh giận thì có một số lời em vẫn muốn nói.”

“Lúc anh và chị dâu sinh Nhị Nha, anh bao nhiêu tuổi? 20 tuổi. Nháy mắt qua 14 năm, anh đã 34 tuổi, vẫn trẻ trung khoẻ mạnh, chị dâu đi bệnh viện khám cũng không tra ra vấn đề gì lớn, nhưng vì sao mãi vẫn không có thai? Trừ đi 999 khả năng, khả năng cuối cùng chính là chị dâu không có vấn đề, người có vấn đề chính là anh! Không phải bởi vì anh tuổi lớn, mà là vì anh từ sau khi sinh Nhị Nha bắt đầu uống rượu, rượu hại gan, bên ngoài nhìn không ra nhưng bên trong đã suy yếu, cho nên mới dẫn đến việc chị dâu không thể có thai!”

Lý Thanh Lê nói chuyện dõng dạc hùng hồn có khí phách, Lý lão nhị nghe xong bỗng giác ngộ, đầu óc cũng choáng váng.

“Là... là như vậy sao?” Lý lão nhị lắp bắp.

Anh và vợ là tự tìm hiểu nhau, tình cảm rất sâu đậm, thấy vợ luôn phải uống thuốc anh cũng rất đau lòng, đột nhiên nghe em gái nói nguyên nhân không thể có thai là do mình, anh bị cái kết luận mới này làm cho sợ ngây người.

Mỗi một câu của Lý Thanh Lê đều giẫm đạp lên tôn nghiêm đàn ông của Lý lão nhị, “Chứ không thì sao? Cả vợ và chồng đều có thể là nguyên nhân dân đến vô sinh, chị dâu không có vấn đề, vậy vấn đề không nằm ở anh thì còn ai vào đây? Là do anh uống nhiều rượu, không đủ lực nên chị dâu mới không thể có con. Không phải em nói hươu nói vượn đâu, lúc ở trên huyện thành em nghe người ta nói, có người đàn ông được người lớn cho uống rượu từ khi mới 4-5 tuổi, mười mấy tuổi đã trở thành sâu rượu, sau này lấy vợ mãi vẫn chưa có con, đi bệnh viện khám mới biết là uống rượu hại gốc rễ, đời này coi như đoạn tử tuyệt tôn rồi. Loại chuyện thế này đều là dựa vào may mắn, may thì uống rượu thế nào cũng vẫn có con, xui thì đoạn tử tuyệt tôn. So với hắn ta, anh không cảm thấy mình may mắn sao?”

Trời nóng nhưng Lý lão nhị lại toát mồ hôi lạnh, dùng sức xoa xoa trán, “Thế thì người kia đúng là thảm thật, ít nhất anh còn có Nhị Nha.”

Lý Thanh Lê còn ngại chưa đủ mà châm thêm lửa, “Thật ra nếu bây giờ chị dâu mang thai cũng không biết có nên giữ đứa bé lại hay không, vì sao? Vì anh uống rượu nhiều, đầu óc khờ luôn rồi, lỡ sinh ra đứa bé cũng chậm chạp như anh thì phải làm sao?”

Mồ hôi Lý lão nhị lại tuôn như mưa, run rẩy nói chuyện: “Anh không uống rượu nữa, không bao giờ uống rượu nữa. Anh không thể hại Tiểu Yến và các con, ước mơ hồi nhỏ của anh chính là về sau sinh mười đứa bé, mười đứa nó lại sinh cho anh tám chín mười đứa cháu trai, ra ngoài có ai không nói anh một câu thật ngầu bá cháy? Anh còn trẻ, anh vẫn sinh được!!!”

Một câu cuối cùng Lý lão nhị dùng hết sức mà gào rống.

Lý Thanh Lê: “…” Chị dâu vất vả rồi, chắc chị đã phải chịu đựng rất nhiều!

Lý lão nhị phía trước, Lý Thanh Lê phía sau, hai anh em trầm mặc quay về nhà, trong lòng phập phồng gợn sóng nhưng không ai nói gì.

Lý Thanh Lê nhìn Lý lão nhị không còn dáng vẻ khí phách hăng hái, trong lòng thầm nghĩ mình vừa rồi nói bậy bạ một hồi, kiên quyết kéo chuyện không thể có con lên đầu anh hai chắc không sao đâu ha? Hơn nữa cô cũng cảm thấy mình nói vô lý, độc dược hại thân, rượu cũng không phải thứ tốt, cho nên chắc chắn cũng không tốt, có thể dẫn tới vô sinh hay không cô không biết, nhưng chắc chắn nó sẽ làm anh hai đoản thọ!

Còn lời cô nói làm người nào đó sợ tới mức hồn vía lên mây, hồn lìa khỏi xác, hồn phi phách tán, càng không phải vấn đề cô cần phải suy xét.

Có thời gian cô thà đi đọc thêm vài quyển sách còn hơn, biết đâu qua mấy năm nữa còn thi đậu đại học ấy chứ!

Hai anh em cùng về đến nhà, Lý lão nhị bước nhanh vào phòng mình, lúc đi ra trong tay nhiều thêm sáu bình rượu, có bình tràn đầy, có bình đã uống hơn một nửa.

Lý Thanh Lê mấy phút trước còn đau lòng cho anh trai ruột: “…”

Đau lòng đàn ông chính là khởi đầu của bất hạnh! Đau lòng sâu rượu chính là khởi đầu của não tàn!

Tại khoảnh khắc này, cô đã hoàn toàn ngộ ra!

Lý lão nhị không biết Lý Thanh Lê lúc này đang tự bổ não, anh gật đầu với cô, bước chân nặng nề như đang bước lên đoạn đầu đài, từng bước từng bước đi tới, đưa sáu bình rượu cho ông Lý đang ngồi ở nhà chính.

Ông Lý giương mắt nhìn, lập tức sợ trắng mặt: “Đưa rượu? Thằng nghịch tử này muốn mẹ mày đánh chết ông đây sau đó kế thừa di sản chứ gì?”

Lý lão nhị: “…”

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Ông Lý: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm! ( 艹皿艹 )

~⭐⭐⭐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net