Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc giải thích: "Long tiên sinh nói, bác sĩ Hàn trong lúc làm việc mang giày cao gót, làm trái quy định của bệnh viện tổng hợp Lăng Vân. Trong lúc làm việc, cô phóng túng theo sở thích của bản thân, quá lưu ý hình tượng của bản thân, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác, đối với bệnh nhân có biểu hiện không chịu trách nhiệm!"

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch cúi đầu nhìn xuống đôi giày cao gót dưới chân, Ninh Thừa cũng đồng thời nhìn sang, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy mông lung...

Cố Bắc Nguyệt nói tiếp: "Bác sĩ Hàn mang giày cao gót, bước đi khó khăn, một khi gặp tình huống bệnh nhân cần cấp cứu, tất làm lỡ thời gian chữa trị."

Ninh Thừa biết Hàn Vân Tịch thích đi giày cao gót, lại không nghĩ đến lúc làm việc cô cũng mang.

Cậu ta có chút lúng túng nhưng vẫn dựa theo lí lẽ biện luận cho Hàn Vân Tịch: "Vấn đề này thuộc về thói quen cá nhân của bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn ở bệnh viện tổng hợp Lăng Vân công tác hai năm, vì sao bệnh viện chậm chạp không nói vấn đề này? Bệnh viện cũng có trách nhiệm giám sát không phải sao? Còn nữa, bác sĩ Hàn làm việc tới nay cũng không bởi vấn đề này mà làm lỡ một ca cấp cứu nào!"

"Thế nhưng có tiềm ẩn nguy cơ!" Cố Bắc Nguyệt lập tức phản bác Ninh Thừa.

Ninh Thừa nhất thời không nói được lời nào, Hàn Vân Tịch lại nói: "Được rồi được rồi, đem giải ước thư ra, tôi kí là được!"

Nếu không phải vì chuyện bản thân XXX không thể nói cho ai biết, cô còn lâu mới thoải mái nhân nhượng!

Cô mang giày cao gót thì làm sao?

Cô mang giày cao gót, so với bất kì bác sĩ đi giày đế bằng nào còn chạy nhanh hơn, không phục, bất cứ lúc nào cũng có thể tới PK. Đi giày là một chuyện, ảnh hưởng tới cứu người còn tùy từng người.

Long Phi Dạ này rõ ràng là đang trêu chọc!

Cũng may, Long Phi Dạ không đem chuyện vừa rồi nói ra, cô vẫn là phải cảm tạ anh ta.

Ngược lại, cô chỉ mong có thể nhanh giải ước! Danh tiếng bị hủy thì bị hủy, lúc cô ở bệnh viện tổng hợp Lăng Vân danh tiếng không tốt không quan trọng, danh tiếng tốt từ bệnh nhân là được rồi. Danh tiếng của bệnh viện chẳng phải cũng do người bệnh cho hay sao?

Cùng lắm thì cô về học viện Y dạy học.

Ninh Thừa vô cùng bất mãn với sự trêu chọc này của Long Phi Dạ, còn muốn biện luận, Hàn Vân Tịch lén lút véo cậu ta một cái khiến cậu ta ngậm miệng.

Hàn Vân Tịch nói: "Còn chuyện thứ hai?"

"Chuyện mạo danh thay thế, Long tiên sinh hi vọng cô không truy cứu Đoan Mộc Dao, cần bồi thường bao nhiêu, cô cứ nói."

Hàn Vân Tịch nhìn Ninh Thừa một chút, đang định nói thì bị cản lại, cậu ta nói: "Chuyện này chờ bác sĩ Hàn suy xét cẩn thận rồi sẽ cho các người một câu trả lời chắc chắn!"

Cố Bắc Nguyệt lại hỏi: "Thời gian ra sao?"

Ninh Thừa đáp: "Ba ngày!"

Cố Bắc Nguyệt đứng dậy, cười khẽ: "Được, ba ngày sau, giải ước thư sẽ được ủy thác cho luật sư giao tới nhà bác sĩ Hàn."

Ninh Thừa vội vã yêu cầu: "Đưa tới phòng làm việc của tôi!"

Hàn Vân Tịch lại nói: "Không cần, bây giờ liền viết. Tôi chờ, kí xong tôi lập tức nói cho các người biết cần bồi thường bao nhiêu. Thời gian của tôi rất quý giá, tôi hi vọng chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng trong hôm nay, bằng không... Tôi cũng không biết ngày mai mình có thay đổi chủ ý hay không."

Bồi thường chuyện Long Phi Dạ làm trái điều khoản sa thải cô, cô có thể không cần. Nhưng chuyện Đoan Mộc Dao mạo danh thân phận của cô, cô cần, cũng đã nghĩ xong, nhất định lấy của anh ta một trăm triệu.

Bệnh viện tổng hợp Lăng Vân những năm gần đây mở rộng không ít chi nhánh ra ngoài tỉnh, chiêu được rất nhiều bác sĩ giỏi từ các bệnh viện công lập. Bác sĩ giỏi thực ra là một loại tài nguyên chữa bệnh vô cùng quý giá, ở bệnh viện công lập, người dân bình thường còn có thể được hưởng thụ, nếu như toàn bộ chiêu nhập vào bệnh viện tư nhân, vậy thì bên trong chỉ có giai cấp thượng lưu mới được hưởng thụ.

Bác sĩ giỏi vốn đã hiếm, lại bị Lăng Vân tính toán chiêu mộ đi, số còn lại càng ít. Nếu gặp phải bệnh nan y, bệnh nặng, dưới điều kiện kinh tế hạn chế, biết đi đâu tìm bác sĩ?

Phải biết thu phí của bệnh viện Lăng Vân so với bệnh viện công lập cao hơn gấp ba!

Hàn Vân Tịch biết mình không thể lay động được tập đoàn khổng lồ này, thế nhưng có thể buộc bọn họ phải móc ra một ít tiền làm từ thiện!

Một trăm triệu, đủ để thành lập một quỹ chữa bệnh từ thiện rồi!

Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch tính toán bất luận thế nào cũng phải giải ước trước rồi mới sử dụng công phu sư tử ngoạm.

Cố Bắc Nguyệt không biết khế ước bán thân giữa Hàn Vân Tịch với bệnh viện tổng hợp Lăng Vân, cũng không biết nguyên nhân thực sự đằng sau việc Long  Phi Dạ sa thải Hàn Vân Tịch, trong lòng anh ta cùng Ninh Thừa là giống nhau, cảm thấy Long Phi Dạ vì chuyện Hàn Vân Tịch không cho chen ngang, đâm ra thì dai rồi.

Anh ta nghi ngờ nhìn Hàn Vân Tịch, rõ ràng người phụ nữ này bị khi dễ, sao còn dễ dàng nhường bước như thế? Hơn nữa, còn chủ động không cần bồi thường vi phạm điều khoản?

Cố Bắc Nguyệt nghĩ không ra cũng không rảnh nghĩ nhiều, dù sao Long Phi Dạ vẫn còn chờ anh ta quay lại. Anh ta nói: "Được! Vậy tôi sẽ liên hệ với luật sư lập tức viết giải ước thư!"

Ninh Thừa lại lên tiếng: "Không cần! Giải ước thư tôi đã viết xong, anh cầm qua cho Long tiên sinh nhìn một chút. Bác sĩ Hàn đã kí trước, nếu Long tiên sinh thấy không có vấn đề, anh ta cũng kí tên đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC