Chương 16: Nhào tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Nhào tới

Editor: Tiểu Thập Nhất

Long Phi Dạ đứng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ không mảy may động lòng. Cố Bắc Nguyệt rất nhanh liền ấn nút đóng cửa, nghiêng đầu nhìn tới Cố Thất Thiếu.

Chỉ thấy tên này mặc đồng phục bệnh nhân, chân đi dép lê, trên tay còn lưu lại vết cắm của kim chuyền, bụng cũng hơi nhô lên, rõ ràng là được cuốn băng gạc, hơn nữa sắc mặt trắng bệch, có khả năng là vừa tiến hành xong phẫu thuật.

Nơi đây là tầng VIP, tên này không có khả năng là trốn tiền viện phí, phỏng chừng là đang trốn bác sĩ, muốn một mình xuất viện.

Sau khi đánh giá một phen, Cố Bắc Nguyệt cười nói: "Vị tiên sinh này, anh vừa mới phẫu thuật xong, không nên xuất viện ngay, rất nguy hiểm."

Cố Thất Thiếu đứng sau lưng Long Phi Dạ, dựa lưng vào thang máy, tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn cười mỉm, "Phẫu thuật nhỏ, không chết được. Hai người cũng tới khám bệnh sao? Tìm bác sĩ nào vậy?"

[#11: đúng là phong cách của Tiểu Thất - "không chết được!"]

Long Phi Dạ nhìn chằm chằm vào bảng số đang đi xuống, không nói gì.

"Chúng tôi đi thăm bệnh nhân!"- Cố Bắc Nguyệt cũng không muốn cùng hắn tán ngẫu, trả lời qua loa.

Cố Thất Thiếu nghe được câu trả lời như vậy, cũng không tiện hỏi lại, không kiêng dè chút nào liền rút điện thoại ra nói chuyện:

"A lô, Lạc Túy Sơn, lập tức điều tra giúp tôi một chuyện, làm xong sẽ thưởng cho anh đại hồng bao."

Lời này vừa ra, Cố Bắc Nguyệt nhìn Long Phi Dạ, mà Long Phi Dạ cũng có chút phản ứng, như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn sang. Lạc Túy Sơn chính là luật sư Lạc!

Cố Thất Thiếu cũng không chú ý tới sự bất thường của hai người bọn họ, vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại.

"Anh không phải là luật sư của tập đoàn tài chính Long thị sao? Bệnh viện tổng hợp Lăng Vân không phải của Long thị sao? Mặc kệ, anh đi ủy thác viện trưởng cũng được, phó viện trưởng cũng được, nói chung, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Vân Tịch đã bị bổn thiếu gia bao rồi! Sau này cô ấy chính là bác sĩ chuyên môn của bổn thiếu gia, ngoại trừ bổn thiếu gia, cô ấy không cần phục vụ bất cứ người nào!"

"Anh không được từ chối. Chút chuyện nhỏ này anh cũng từ chối, tôi tin anh mới có quỷ!"

. . . . . . . . . . .

Tầm mắt Long Phi Dạ đã trở lại trên màn hình, Cố Bắc Nguyệt dùng dư quang len lén nhìn Cố Thất Thiếu một chút, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lại nói, lời của Cố Thất Thiếu, Lạc Túy Sơn cũng không nhận lời.

Cố Thất Thiếu cúp điện thoại, keng một tiếng, thang máy đã xuống tới tầng một.

Cửa thang máy từ từ mở ra, chỉ thấy Hàn Vân Tịch mặc áo blouse như cũ, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lãnh túc [lạnh lùng + nghiêm túc], cẩn thận tỉ mỉ, cả người tỏa ra một loại quyền uy không thể xâm phạm. Mà sau lưng cô là ba y tá cùng ba bảo an, ai nấy vẻ mặt đều rất nghiêm túc.

Trận thế này, rõ ràng là đặc biệt chặn chờ ở đây!

Long Phi Dạ không nghĩ tới sẽ gặp lại Hàn Vân Tịch, càng không ngờ tới sẽ gặp nhau trong tình huống này, Hàn Vân Tịch hiển nhiên cũng rất bất ngờ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không quá ba giây đều tự động rời đi.

Hàn Vân Tịch trước khi rời đi, nhất định phải bàn giao bệnh nhân trong tay cô cho anh chuyển giao tới bác sĩ khác, rất rõ ràng, trong thời gian cô còn đang công tác ở đây, phát hiện Cố Thất Thiếu bỏ trốn, liền dẫn người đuổi theo.

Hàn Vân Tịch đã sớm nhìn thấy một người mắc áo bệnh nhân núp sau lưng Long Phi Dạ, cô không lên tiếng, đợi cho Long Phi Dạ ra ngoài rồi mới hành động.

Long Phi Dạ lạnh mặt muốn đi ra, ai biết Cố Thất Thiếu kéo áo anh lại, nhỏ giọng: "Người anh em, yểm trợ cho tôi. Đóng cửa lại, nhanh lên!"

Cố Thất Thiếu hận không thể ở bệnh viện mỗi ngày để được nhìn thấy Hàn Vân Tịch, nhưng mà hắn phải về nhà cùng "bà cô nhỏ(2)" Linh Nhi ăn một bữa cơm, nếu như bị Linh Nhi phát hiện ra hắn đang nằm viện, phỏng chừng sẽ làm tổn thương chính mình, sau đó chuyển tới đây nằm viện cùng hắn.

(2) Nguyên tác là "muội muội" (em gái), nhưng mà mình cảm thấy hơn sai sai, đành để tạm cái này, cũng khá hợp với Linh Nhi nhà ta. Nếu mọi người không thích thì mình sẽ đổi lại ^^

"Buông tay!" - Âm thanh của Long Phi Dạ cực kì lạnh lẽo.

Cố Bắc Nguyệt nhíu mày, quay sang, đang định kéo tay Cố Thất Thiếu ra, cũng không biết Cố Thất Thiếu lấy đâu ra sức lực, bất thình lình đẩy Long Phi Dạ ra ngoài, Long Phi Dạ dính đòn bất ngờ này, loạng choạng hai bước ra khỏi thang máy, cả người liền nhào tới Hàn Vân Tịch, trực tiếp đẩy Hàn Vân Tịch cùng ngã trên mặt đất. Hai người môi kề môi, nhất thời đều ngẩn người. Y tá cùng bảo an đứng sau cũng nhất thời hoảng hốt.

Cố Bắc Nguyệt thấy vậy cũng há hốc mồm, Cố Thất Thiếu gấp rút muốn nhấn nút đóng cửa thang máy, thấy tư thế kia của Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, không hiểu sao tay hắn cứng đờ, rất nhanh liền tỉnh táo lại: "Này, đứng lên!"

Rõ ràng chỉ là một bệnh nhân ốm yếu, hắn lại là người đầu tiên tiến lên, kéo Long Phi Dạ ra.

Máu từ sau gáy Hàn Vân Tịch từ từ chảy ra, Hàn Vân Tịch hai mắt dần mất đi tiêu cự, nhanh chóng liền hôn mê...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC