Chương 18: Thu hồi nước mắt của cô lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18: Thu hồi nước mắt của cô lại

*** Editor: Tiểu Thập Nhất ***


Long Phi Dạ quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vân Tịch nhìn anh chăm chú, lệ rơi đầy mặt.
Long Phi Dạ ghét nhất loại phụ nữ làm bộ làm tịch, cũng không biết như thế nào, thấy bộ dạng này của Hàn Vân Tịch, lồng ngực anh thế nhưng đau nhói.
Một loại cảm giác quen thuộc cảm nảy lên trong lòng, làm anh bất tri bất giác xoay người đi qua.
Cố Thất Thiếu cùng Ninh Thừa nhìn bọn họ, vẻ mặt hồ nghi, người vẫn luôn chăm chú ở trên sóng não đồ Cố Bắc nguyệt cũng nhìn qua, thập phần khó hiểu.
Hai người kia...... Đã xảy ra chuyện gì?
Long Phi Dạ dừng chân ở bên giường bệnh, nhăn mày, từ trên cao nhìn xuống nhìn Hàn Vân Tịch, nỗ lực mà hồi tưởng.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đã tỉnh táo hoàn toàn.
Cô cũng không biết bản thân vì sao lại mơ một giấc mơ như vậy, càng không biết bản thân vì sao lại goi tên anh.
Cô bị Long Phi Dạ nhìn chằm chằm thập phần xấu hổ, trong lòng nghĩ tên này nhất định lại cho rằng mình cố ý. Cô vội vàng lau nước mắt, xuống giường, nói, "Long Phi Dạ, anh đụng phải tôi rồi cứ như thế mà đi sao?"
Long Phi Dạ lúc này mới bình thường trở lại, ánh mắt anh đầy chán ghét, lạnh lùng nói, "Thu hồi nước mắt của cô lại, đã có người chịu toàn bộ trách nhiệm với cô rồi!"
Hàn Vân Tịch trong lòng ủy khuất khó chịu.
Những lời này của Long Phi Dạ là ý gì? Anh ta cho rằng cô đang giả vờ sao?
Đáng hận!
Cô mới không muốn mơ phải cái giấc mộng quỷ quái này! Cô mới không muốn kêu tên anh ta như vậy! Hồi tưởng lại bỗng dưng bị cướp đi nụ hôn đầu, càng nghẹnhọng càng ủy khuất!
Có hại vẫn luôn là cô bị hại có được không, ánh mắt này của Long Phi Dạ là ý gì!
Hàn Vân Tịch cố ý dùng sức sờ sờ môi, lạnh lùng nói, "Long Phi Dạ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi không phải muốn anh chịu trách nhiệm!"
Long Phi Dạ nhớ tới cái kia hôn, rõ ràng cũng có chút xấu hổ, chỉ là, anh rất nhanh liền nói, "Thứ tôi nói là phí chữa bệnh, cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi."
Anh nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Hàn Vân Tịch mặt lập tức liền đỏ lên, thế nhưng không phản bác. Tên này, quả thực khinh người quá đáng!
Hàn Vân Tịch vừa bực vừa thẹn, cô lơ đãng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Ninh Thừa nghi hoặc mà nhìn chằm chằm mình.
Ninh Thừa nói, "Cậu vừa xảy ra chuyện gì vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?"
"Cái kia...... Cái kia...... Mình, mình gặp ác mộng. Mình mơ thấy anh ta...... Anh ta......" Hàn Vân Tịch giải thích không rõ ràng lắm, nếu đem giấc mơ kia theo đúng sự thật nói ra, sẽ có người tin sao?
"Muốn mình giúp gì hay không ......"
Ninh Thừa còn chưa nói xong, Cố Thất Thiếu liền chen ngang, hắn đưa tới một cái khăn ướt nhàn nhạt hương hoa, cười ha hả nói, "Bác sĩ Hàn, đừng sợ, chuyện này tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, tôi sẽ phụ trách đến cùng."
Hàn Vân Tịch lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Cố Thất Thiếu, cô chậm rãi nheo mắt, rốt cuộc nhớ tới căn nguyên của sự việc.

Người khởi xướng chuyện này chính là cái người ở trước mắt đây!
Cô một bên mỉm cười với Cố Thất Thiếu, một bên ấn nút trợ giúp khẩn cấp. Rất nhanh, hai y tá liền chạy vào.
"Lập tức đem người bệnh này mang về phòng bệnh, kiểm tra miệng vết thương, kiểm tra huyết áp. Anh ta vừa mới làm giải phẫu xong, trong vòng 24 giờ không được xuống giường. Anh ta đã từng trốn viện, xin bác sĩ mới để ý giúp, tốt nhất nên phái chuyên gia trông chừng!"
Hàn Vân Tịch tuy rằng trên người mặc quần áo bệnh nhân, còn choáng váng, chính là lời nói và vẻ mặt nghiêm túc, rất rõ ràng, không chút hàm hồ, khí tràng mười phần.
Cố Thất Thiếu càng nhìn càng thích, hắn bất động thanh sắc cùng hai y tá rời đi, vừa đi đến cửa liền thấp giọng, "Tôi muốn đổi phòng bệnh, đổi đến bên cạnh. Còn nữa, tất cả mọi chuyện đều từ tôi mà ra, tiền viện phí của bác sĩ Hàn đều ghi trên danh nghĩa của tôi."
Hắn nói, quay đầu lại nhìn Ninh Thừa, nghiêm túc nói," Kiện tụng gì đó là chuyện rất phiền toái, vậy đi, mấy người mang tư liệu cô ấy sở hữu nhanh chóng giao cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net