Chương 400. TÂM TÌNH KHÔNG TỆ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( lỗi chính tả xin góp ý)
-----------------------🐇-------------------------

Ngư Châu đảo là một tồn tại rất thần kỳ, nhìn khắp dáng vẻ toàn đảo, ngoài cùng là bãi cát bao quanh, kế tiếp là rừng cây, sau cùng là tồn tại thần kỳ nhất Ngư Châu đảo - hồ Huyễn Hải.

Bách Lý Minh Hương một thân áo bào bằng da hồ ly thật dày dẫn đường phía trước, nàng đối với ngư nhãn của Huyễn Hải hồ có nghiên cứu, cũng đã tới đây mấy lần, biết ở nơi nào có thể tìm được ngư nhãn.

Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ đi phía sau Bách Lý Minh Hương, cũng không biết Long Phi Dạ từ lúc nào đã dắt tay Hàn Vân Tịch, đây tựa hồ đã trở thành thói quen thông thường.

Bách Lý tướng quân mang một nhóm ngư công cùng tùy tùng đi sau cuối, đoàn người xuyên qua bãi cát hướng vào rừng cây.

"Thật kỳ lạ, rõ ràng là mùa đông rét đậm, nơi này cỏ cây ngược lại xanh um tươi tốt, nước hồ phía trước thế nào lại đóng băng?" Hàn Vân Tịch kỳ quái hỏi.

Vị trí của đảo này ở thiên Bắc, vào mùa đông rét đậm nước hồ đóng băng là chuyện bình thường, chẳng qua là, tại sao rừng cây còn có thể xanh tốt như vậy.

Hàn Vân Tịch phát hiện kiến thức địa lý thông thường của mình hoàn toàn không cách nào lý giải được loại tình huống này.

Bách Lý Minh Hương đang định trả lời, nhưng không ngờ Long Phi Dạ đã mở miệng trước: "Toàn bộ đảo này là một tồn tại phi lý."

Được rồi, những lời này có thể giải thích hết thảy không hợp lý.

"Nói cũng như không." Hàn Vân Tịch dám lẩm bẩm, nhưng lại không dám để người nào đó nghe được.

Bất quá, nàng nghĩ kỹ lại vẫn có thể tiếp nhận được, dù sao địa lý vốn có rất nhiều hiện tượng mâu thuẫn không cách nào lý giải.

Đi thêm một đoạn, Hàn Vân Tịch kéo kéo cổ áo lên cao hơn, cảm thấy rất lạnh.

Lúc bọn họ lên đảo cảm thấy trừ gió lớn một chút, nhiệt độ cũng không có gì thay đổi. Nhưng càng đi sâu vào trong đảo, nhiệt độ rõ ràng cáng lúc càng xuống thấp.

Hàn Vân Tịch vừa động, Long Phi Dạ liền nhận ra được, hắn thấp giọng: "Lạnh?"

"Cũng không quá lạnh." Áo choàng lông hồ trên người Hàn Vân Tịch rất dày, lòng bàn tay lại càng ấm áp.

Long Phi Dạ không lên tiếng, chỉ đưa tay kéo nàng vào trong lồng ngực. Dán gần hắn như vậy, Hàn Vân Tịch liền thật một chút cũng không lạnh.

Người này tính tình bạc bẽo lạnh lùng như vậy, thân thể lại nóng hừng hực, thật thoải mái.

"Huyễn Hải hồ có lạnh lắm không?" Hàn Vân Tịch hỏi.

"Toàn bộ hồ từ nữa năm sau bắt đầu băng phong, băng dày ba thước, mặt băng vừa bị đập vỡ liền lập tức đóng băng trở lại, cho nên, bắt được cá lên có thể tại chỗ băng phong, giữ tươi nữa năm là không thành vấn đề." Trả lời vẫn là Long Phi Dạ.

Người đi theo Tần vương điện hạ đều biết, Tần vương tích tự như kim nhưng nói chuyện với vương phi nương nương lại không hề ít.

"Tiện lợi như vậy, chẳng trách chàng lại nhớ tới nơi này tìm lương!"

Khoảng cách giữa Ngư Châu đảo với tam đại tai khu ở Thiên Ninh cũng không phải quá xa, thừa dịp lúc xuân hàn lành lạnh chuyển từng đợt băng ngư qua đó, tân tiến độ là không thành vấn đề.

Thịt cá có thể ăn ngay, cũng có thể đem ướp giữ lâu từ từ dùng, còn có thể kết hợp với rau dại và gạo (cơm cháo) coi như món chính ăn cùng lúc, như vậy có thể tiết kiệm lương thực (gạo).

Đối với dân chúng gặp thiên tai mà nói, đây tuyệt đối là một sự hưởng thụ.

Hàn Vân Tịch càng nghĩ thì càng mong đợi, hận không thể ngay lập tức chở một thuyền lớn cá trở về, để cho lão bách tính cao hứng một chút, cũng nhân tiện để Thiên Huy đế lại khó chịu một chút.

Gió lại nổi lên, xen lẫn Huyễn Hải hồ băng hàn, thổi lên trên mặt đau nhói, thật sự càng lúc càng lạnh.

"Còn chịu được không?" Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.

Người trong ngực vốn không phải là kiều hoa, lại có hắn che chở, làm sao lại có thể không chịu nổi chút phong hàn này?

"Không việc gì!" Hàn Vân Tịch ngay cả trái tim cũng ấm áp đây!

Bách Lý Minh Hương đi phía trước, hai tay bọc trong áo choàng, vừa cúi đầu dẫn đường, vừa nghe tiếng nói chuyện ở phía sau.

Vẫn trầm mặc, cảm giác chua xót cúi cùng không khống chế được mà xông lên đầu.

Chân chính lạnh là nàng! Thân thể và gân cốt yếu như vậy kiêng kỵ nhất là bệnh lạnh.

Nàng ở ngay trước mặt Tần vương điện hạ, đáng tiếc, điện hạ vẫn là không thấy được.

Bách Lý thị yên lặng vì điện hạ bán mạng, chưa từng cho người nhìn nhiều. Bây giờ, ngay tại trước mặt người, cũng là lấy mạng mà làm, nhưng người như cũ không thấy được.

Nàng có ở đây hay không, người đều như cũ.

Cho nên, nàng cạnh tranh cùng không cạnh tranh, lòng người vẫn vậy.

Bởi vì quá rõ đạo lý này, cho nên, nàng luôn yên lặng, chưa bao giờ cạnh tranh cái gì.

Cạnh tranh mà không được, sẽ khiến người tuyệt vọng.

Cách Huyễn Hải hồ càng gần gió càng lớn.

Cả người Bách Lý Minh Hương hơi co ro vì lạnh, đột nhiên một cỗ ấm áp từ phía sau lưng truyền tới.

Bách Lý Minh Hương quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Hàn Vân Tịch đã đến bên cạnh nàng ta, phủ thêm một lớp áo choàng nhung thật dày cho nàng ta.

"Ta thấy áo choàng lông hồ của cô vầy là không đủ!"

Hàn Vân Tịch vừa nói vừa dùng tay mình che lỗ tai đang lạnh như băng của Bách Lý Minh Hương, làm ấm xong mới giúp nàng ta đội lên cái mũ lông cừu thật lớn.

"Vốn muốn cho cô lạnh một hồi, từ từ quen với nhiệt độ này, sợ cô đến hồ Huyễn Hải đột ngột quá lạnh thân thể xương cốt sẽ không chịu nổi. Nhưng giờ xem ra, vẫn nên khoác thêm áo rồi hãy nói."

Đội tốt mũ trùm, Hàn Vân Tịch còn nghiêm túc cẩn thận thay Bách Lý Minh Hương thắt dây lại, bọc nàng ta kín mít, chỉ lộ ra cái mũi cùng đôi mắt.

Bách Lý Minh Hương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, đôi môi mím chặt, hồi lâu không nói.

Nàng cho rằng mình bị bỏ quên, nhưng không, Hàn Vân Tịch vẫn luôn chú ý tới nàng!

Nữ nhân này, rõ ràng nhỏ hơn nàng mấy tuổi, lại giống như một đại tỷ chiếu cố nàng, Bách Lý Minh Hương đột nhiên cảm thấy ấm áp, rất muốn khóc.

Nàng là nữ nhi nhỏ nhất Bách Lý quân phủ, có mấy vị tỷ tỷ. Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện có tỷ tỷ là cảm giác thế này!

Hốc mắt cay cay, sợ bị nhìn thấy, Bách Lý Minh Hương vội vàng cúi đầu xuống, "Đa tạ vương phi nương nương!"

"Khách sáo quá, đi thôi. Cô cũng không thể bị bệnh!" Hàn Vân Tịch khoác tay Bách Lý Minh Hương, hy vọng thân nhiệt của mình có thể truyền cho nữ tử dáng thương này chút ấm áp.

Bách Lý Minh Hương vừa cảm kích, lại thấp thỏm, nàng ta nghĩ, vào giờ phút này Tần vương điện hạ đang nhìn bọn họ.

Long Phi Dạ quả thật đang nhìn hai người Hàn Vân Tịch, nhưng trong đầu lại suy nghĩ chuyện Mỹ nhân huyết, lấy được Mỹ nhân huyết đối với Hàn Vân Tịch nghiên cứu Mê điệp mộng có trợ giúp sau này.

Thấy vương phi nương nương không có ở bên người điện hạ, Bách Lý tướng quân mới lên tiếng, "Điện hạ, mạt tướng nghĩ không ra vì sao Âu Dương Ninh Nặc lại cấu kết với Quân Diệc Tà?!"

Mặc dù Âu Dương Ninh Nặc là thương nhân, toan tính có lợi là kết giao được, nhưng nếu chỉ là đến để bắt cá, lấy bản lĩnh của Âu Dương Ninh Nặc, không đến mức tìm Quân Diệc Tà hợp tác chứ?!

Điều Bách Lý tướng quân khó hiểu cũng là chuyện Long Phi Dạ một mực suy nghĩ, "Sợ là hai người này còn thủ đoạn phía sau."

"Điện hạ, Vân Không thương hội thế lực lớn như vậy không thể uổng công nhường cho Quân Diệc Tà!" Bách Lý tướng quân vội vàng nói.

Điểm này trong lòng Long Phi Dạ rõ ràng hơn ai hết, hắn vừa mới nhượng bộ không có nghĩa là bỏ qua (nhường).

"Chuyện này ngươi không cần quan tâm, bản vương trong lòng hiểu rõ." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, từ lúc hắn và Âu Dương Ninh Nặc gặp nhau lần đầu ở biên quan vào mấy năm trước, hắn đã bắt đầu điều tra người này.

Đoàn người Long Phi Dạ hướng hồ Huyễn Hải đi tới, Quân Diệc Tà và Âu Dương Ninh Nặc cũng mang một bang ngư phu xuyên qua rừng cây.

Hiệp làm này, thật ra là Âu Dương Ninh Nặc chủ đọng tìm tới Quân Diệc Tà, sau khi Quân Diệc Tà thụ sủng nhược kinh cũng bắt đầu phòng bị.

Nhưng sau khi biết được trên tay Âu Dương Ninh Nặc có vài bút mua bán ngựa bị biên quan Bắc Lệ giữ lại, muốn cầu cạnh mình, hắn mới buông xuống đề phòng.

Chuyện Long Phi Dạ cứu nạn thiên tai ở Thiên Ninh huyên náo rất lớn, Quân Diệc Tà đã sớm chú ý, cũng biết hắn ta có chủ ý với hải ngư ở đây.

Vừa vặn, Âu Dương Ninh Nặc trên tay có không ít cao thủ tìm ngư nhãn, hai người thường xuyên qua lại, sau khi bàn chút điều kiện liền làm bạn mà đi.

Quân Diệc Tà giúp giải quyết vài nét buôn ngựa bị giữ lại, Âu Dương Ninh Nặc giúp hắn hắn tìm ngư nhãn, bắt được hải ngư.

Quân Diệc Tà bắt nhóm hải ngư này là tình thế bắt buộc, hắn muốn đem số hải ngư này tới trao đổi giải dược với Hàn Vân Tịch.

Cho dù là đụng mặt nhóm người Long Phi Dạ, như cũ sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

Phải biết, người trên tay Âu Dương Ninh Nặc, cũng không phải là đám thùng cơm, trên thế giới này không còn ai có thể quen thuộc ngư nhãn hơn so với đán ngư phu này.

"Khang vương điện hạ cùng Tần vương tựa hồ kết thù khá sâu?" Âu Dương Ninh Nặc cười hỏi, hắn biết hai vị Vương này xưa nay đối địch, lại không nghĩ rằng sẽ tới độ vừa thấy mặt đã đánh nhau.

Quân Diệc Tà cười lạnh không nói, gió thổi vào mặt, hắn không tự chủ nắm chặt cánh tay, lộ ra biểu tình thống khổ.

Cánh tay này trúng độc của Hàn Vân Tịch đến nay vẫn chưa giải được.

Trời càng trở lạnh thì càng đau đớn dữ dội, như gió lướt đau đớn như vậy lại khiến người vô kế khả thi, không thể làm gì. Mặc dù hắn nhịn rất giỏi, nhưng một số thời khắc quả thật là nhịn không được.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ không ra đây là độc gì, nhưng lấy kinh nghiệm của hắn xem, đau đớn này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng toàn bọ cánh tay phỏng chừng sẽ bị phế.

Hắn bị Hàn Vân Tịch hạ độc trên vai, hắn sẽ từ từ chơi nàng ta! Chuyện độc thú một khi công khai, đã đủ để Hàn Vân Tịch chật vật. (nguồn: Vincy98)

Thấy Quân Diệc Tà không trả lời, Âu Dương Ninh Nặc cũng không truy hỏi, mà là quan tâm tới chuyện của Hàn Vân Tịch.

"Nghe nói vị Tần vương phi kia là cao thủ dùng độc?"

"Ha ha, ngươi đi thử một chút thì biết có phải cao thủ hay không!" Quân Diệc Tà tâm tình không tệ, chế nhạo nói.

Âu Dương Ninh Nặc một bên cười, một bên lắc đầu, tâm tình tựa hồ cũng không tệ.

Như thế xem ra, đối với ngư nhãn, hai người cần cố gắng hết sức mới được.

Ngư phu ở phía trước dẫn đường, rất nhanh, bọn họ đã đến hồ Huyễn Hải, và rất không đúng dịp, vừa ra khỏi rừng cây liền thấy cách đó không xa đám người Long Phi Dạ cũng vừa đến bờ hồ.

Huyễn Hải hồ là một hồ lớn hình tròn, trong hồ có hơn ngàn loại cá, cho dù mặt hồ đã đóng băng, nước dưới hồ vẫn chảy, cá bên dưới vẫn sống sót.

Ở trên mặt băng tùy ý khai phá một cái hang, đều cò thể đưa tới số lớn hải ngư trồi lên hô hấp.

Mà cái gọi là "ngư nhãn", chính là trên mặt băng xác định vị trí, một khi phá động, sẽ đưa tới tốp đàn cá hội tụ. Ngư nhãn có phân chia 'đại, trung và tiểu' hấp dẫn dẫn đàn cá cũng có phân chia 'đại, trung và tiểu'.

Ngư nhãn cũng không phải dễ tìm như thế, người không chuyên nghiệp căn bản tìm không ra, cho dù là người chuyên nghiệp đa số tìm được cũng chỉ là tiểu ngư nhãn, tìm được trung ngư nhãn đã coi như là rất hiếm có. Ở Ngư Châu đảo ghi lại, đến nay vẫn chưa có người tìm được đại ngư nhãn.

Nghe nói, một khi tìm được đại ngư nhãn, là đem trọn cá trong cái Huyễn Hải này bắt hết sạch.

Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch rất nhanh cũng nhìn thấy bọn Quân Diệc Tà, thật là oan gia ngõ hẹp!

Bách Lý Minh Hương đã phủ thêm hai lớp áo dày vẫn lạnh đến run cầm cập. Nhưng nàng không chút do dự một cước đạp lên mặt băng.

"Điện hạ, khu vực này là nơi bầy cá tập trung, cũng là đại ngư nhãn nhất." Mặc dù trong lòng sợ hãi, khẩn trương, nhưng đây là chuyện trọng đại, nàng vẫn vô cùng nghiêm túc.

"Giao cho ngươi!"

Sự chú ý của Long Phi Dạ đều đặt trên người Quân Diệc Tà, lạnh lùng nhìn.

Quân Diệc Tà cũng nhìn Long Phi Dạ, "Âu Dương công tử, cho người của ngươi cùng tiến lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net