Chương 407. VẾT MÁU, TÌNH CỜ PHÁT HIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( lỗi chính tả xin góp ý)
------------------------🐇----------------------

Quân Diệc Tà biết mình không có khả năng trốn khỏi đảo Ngư Châu, bây giờ hắn chỉ có thể ký thác hy vọng vào hoàng tộc Bắc Lịch. Lần này hắn ra biển là dùng thuyền chuyên dụng của hoàng tộc Bắc Lịch, được Bắc Lịch đế đích thân phê chuẩn.

Hắn không trở về, Long Phi Dạ lại vận chuyển về lượng lớn hải ngư, Bắc Lịch đế sẽ tự đoán được hắn xảy ra chuyện.

Quân Diệc Tà ngồi bên hồ băng, chỉ có thể chờ đợi, cũng may lúc đầu bắt được không ít cá, không thì hắn sẽ chết đói mất.

Bất quá, mặc dù không chết đói, thì hắn so với đám dân chịu thiên tai ở Thiên Ninh cũng không khác bao nhiêu, khoảng thời gian tiếp theo hắn chỉ có thể gặm cá qua ngày.

Quân Diệc Tà ngồi một hồi lâu thì buồn chán, hắn đứng dậy đi tới chỗ hố băng.

Trên Ngư Châu đảo đã có quy củ, nhóm ngư công cũng không sợ hắn, thậm chí không thèm để ý tới hắn.

Quân Diệc Tà dùng tay không vốc nước lạnh, ngửi ngửi, hắn vẫn luôn suy nghĩ thứ trong lọ mà Hàn Vân Tịch đỗ xuống rốt cuộc là gì mà lại có thể phá tan truyền thuyết đại ngư nhãn, hấp dẫn toàn bộ cá đi.

Nghĩ mãi không ra, hắn làm liều uống một ngụm nước lớn, kết quả vẫn như cũ, không tra ra.

Không thể không thừa nhận, độc thuật của nữ nhân kia trên cơ hắn.

Quân Diệc Tà nhìn bóng mình phản chiếu trong nước đến sững sờ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hàn Vân Tịch giơ cao cánh tay, bóng người cô độc đứng trong băng tuyết.

Nốt chu sa đỏ chói kia dường như đang ở ngay trước mắt hắn.

Tới giờ hắn vẫn không tin được, nữ nhân kia vẫn còn là xử nữ, nói cách khác, Long Phi Dạ chưa hoàn toàn có được nàng ta.

Nghĩ đến điểm này, Quân Diệc Tà lại mơ hồ có chút vui mừng.

Đáng chết, lẽ ra hắn căm hận nữ nhân kia vì sao không chết đi, nhưng không hiểu thế nào trong lòng hắn lại nhen nhóm chút hy vọng.

Quân Diệc Tà lắc đầu thật mạnh, để cho mình tỉnh táo một chút.

Hắn quay người rời đi, ai ngờ vừa xoay người lại nhạn ra được khí tức của độc tố.

Quân Diệc Tà lập tức cảnh giác.

Có độc!

Chẳng lẽ hắn sơ xuất, Hàn Vân Tịch thật sự hạ độc?

Quân Diệc Tà ngồi xổm xuống, lần nữa vốc nước nghiêm túc kiểm tra.

Cho dù là một chút xíu hy vọng, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua!

Phải biết rằng nếu như bị hắn tra ra chứng cứ Hàn Vân Tịch hạ độc, như vậy tất cả sẽ đảo ngược, hắn có thể lật ngược thế cờ!

Hắn vô cùng cẩn thận kiểm tra một lần nữa, vẫn không tìm ra dấu hiệu độc tố từ trong nước băng. Nhưng hắn lại phát hiện ra, là máu tươi bên hồ có độc!

Số máu này là của phụ tử Bách Lý Nguyên Long để lại khi cản kiếm của Long Phi Dạ.

Quân Diệc Tà nhìn quanh xác định không ai chú ý, hắn liền ngồi xổm xuống, lấy chủy thủ đào chút máu đã đóng băng lên bỏ vào lòng bàn tay, lợi dụng thân nhiệt hòa tan ra, cất vào bình sứ.

Tất cả quá trình đều im hơi lặng tiếng, không một ai phát hiện.

Mặc dù máu này có cả của Bách Lý Nguyên Long và Bách Lý Minh Huơng, nhưng Quân Diệc Tà cơ bản có thể khẳng định là Bách Lý Minh Hương.

Ngay từ đầu hắn đã chú ý tới mỹ nhân yếu bệnh này, nhìn ra được nàng ta có khả năng trúng độc, nhưng nghĩ không ra vì sao Hàn Vân Tịch không giúp nàng ta giải độc.

Giờ có số máu này, hắn đã chắc chắn Bách Lý Minh Hương trúng độc, hơn nữa trúng độc rất sâu.

Chỉ là lúc trước khiêu khích Long Phi Dạ quá nhập tâm, cho nên lúc Bách Lý Minh Hương chảy máu hắn không nhận ra được.

Bây giờ có thứ này trong tay, hắn sẽ từ từ tìm hiểu xem độc mà Bách Lý Minh Hương trúng rốt cuộc là độc gì.

Thân phận của Bách Lý Minh Hương không đơn giản, nàng ta tại sao trúng độc, vì sao Hàn Vân Tịch không giúp nàng ta giải độc. Đây chính là những điểm Quân Diệc Tà hiếu kỳ nhất.

Mà lúc này, Bách Lý Minh Hương đã rời xa đảo Ngư Châu, nàng ngồi trong khoang thuyền, đang nhìn vết thương trên tay mình đến ngẩn người.

Cũng không biết hôm nay từ biệt, đến bao giờ mới có thể gặp lại Tần vương điện hạ.

Lần này nàng cuối cùng không thể giúp được gì.

Nàng biết nghĩ nhiều vô ích, nhưng cuối cùng không kiềm được lòng mình, nàng rất tò mò, lúc này điện hạ và vương phi nương nương thế nào rồi.

Điện hạ tức giận như thế, sẽ làm thế nào với nương nương đây?

Nghĩ đến đây thì nàng cười.

Tay của nàng cùng với phụ thân chảy máu như vậy mà điện hạ cũng không hề nhìn tới, chỉ bảo nàng và phụ thân cút ra. Nhưng khi vương phi nương nương định chộp lấy lưỡi kiếm, tay còn chưa chạm vào thì người đã lập tức thu kiếm.

(sao có thế so sánh thế được, một bên là người trong lòng, một bên ngay cả bằng hữu cũng k phải. Tình cảm, đâu phải mình hi sinh cho ai thì người đó phải báo đáp hay nhớ đến mình....)

Cho dù là giận ngút trời, thì điện hạ còn có thể làm gì vương phi nương nương chứ!

Chính nàng cũng bị thương, còn thay người ta lo lắng cái gì?

Âu Dương Ninh Nặc đi tới, cười nói: "Bách Lý cô nương, tay cô không sao chứ?"

"Không có gì đáng ngại, đa tạ Âu Dương công tử quan tâm." Bách Lý Minh Hương khách khí đáp.

"Thân thể Bách Lý cô nương dường như không khỏe? Ốm sao?" Âu Dương Ninh Nặc là người tinh tế, vừa liếc mắt đã nhìn ra thân thể Bách Lý Minh Hương có vấn đề.

Hắn đã từng nghe nói về vị tiểu thư Bách Lý phủ này, là chuyện vào mấy tháng trước, khi tham dự thọ yến của Thiên Ninh Thái hậu chẳng phải nàng ta vẫn rất khỏe hay sao.

"Chỉ là nhiễm chút phong hàn, không đáng ngại."

"Trên biển gió to, Bách Lý cô nương nên khoác thêm áo." Âu Dương Ninh Nặc thuận miệng nhắc xong lại chuyển đề tài, "Vị Tần vương phi kia của các người thật thú vị!"

Bách Lý Minh Hương chỉ cười nhẹ, không có ý đáp lại, loại gian thương không nguyên tắc này nàng không muốn tiếp xúc nhiều.

"Bách Lý cô nương, nghe nói Tần vương phi là nữ nhi của Thiên Tâm phu nhân?" Âu Dương Ninh Nặc lại hỏi.

"Minh Hương cũng không rõ, chuyện của vương phi nương nương, Minh Hương không dám vọng nghị. Minh Hương có chút khó chịu, không thể bồi công tử tiếp."

Bách Lý Minh Hương cảnh giác trong lòng, dứt lời liền rời đi.

Âu Dương Ninh Nặc cũng không giữa lại, hắn đi ra khoang thuyền, nhìn Ngư Châu đảo đang xa dần, khóe môi cong lên nụ cười hư ảo, "Hàn Vân Tịch... ha ha, có ý tứ!"

Lúc này, một thuộc hạ của hắn tới gần, cúi người: "Chủ tử, lần này chúng ta lỗ lớn!"

Thuộc hạ này nói không sai, lần này Âu Dương Ninh Nặc tiêu phí rất nhiều nhân lực vật lực, bồi tội với Long Phi Dạ còn phải tính thêm phần của Quân Diệc Tà, trở về còn bút mua bán ngựa ở biên giới Bắc Lịch chưa giải quyết được, thậm chí còn tổn thất lượng lớn mễ lương và ngân lượng.

Đây có thể nói là vụ thua lỗ đầu tiên và lớn nhất của Âu Dương Ninh Nặc từ khi xuất đạo đến nay.

"Yên tâm đi, cũng chẳng phải lỗ mấy." Âu Dương Ninh Nặc nói như không hề gì...

Thuyền ra giữa biển, vào mùa xuân sóng êm gió lặng nên đi rất thuận lợi.

Vương thuyền của Long Phi Dạ đã tới bến tàu từ sớm.

Hồi đầu tháng giêng, một đoàn quan viên từ trên xuống dưới đến trước cửa phủ quận thủ quỳ muốn cầu kiến Long Phi Dạ, nói cần lương gấp, muốn có phương án giải quyết thiên tai.

Long Phi Dạ chỉ bỏ lại một câu 'mười lăm mới trở về'.

Nay bọn họ từ bến tàu trở lại phủ quận thủ Ninh Nam vừa vặn chính là ngày mười lăm, đám quan viên này khẳng định không hề quỳ hết mười lăm ngày, nhưng hiện tại bọn họ đều vây đầy trước cửa.

Thấy Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch xuống xe ngựa, huyện lệnh Ninh Bắc là người đầu tiên tiến lên: "Tần vương điện hạ, vương phi nương nương, nhị vị đã trở lại, lương thực của Ninh Bắc huyện cũng sắp nảy mần rồi, tất cả nạn dân đều mong đợi điện hạ cùng nương nương trở lại, hôm nay cuối cùng đã đợi được!"

Đây rõ ràng là lấy dân hiệp quân.

(chắc là lấy dân hợp quân đội, lấy ý muốn của dân tạo thành sức ép to lớn)

Chỉ là lần này bọn họ đã rút kinh nghiệm, khôn ngoan hơn, dùng dân ý chứ không phải dân phẫn.

Thử nghĩ xem, lão bá tính đem toàn bộ hy vọng ký thác vào Tần vương, một khi Tần vương để bọn họ thất vọng, nếu chuyện này thật sự xảy ra, không phải là để mất lòng dân sao?

"Lần này Thiên Huy có tiến bộ!" Long Phi Dạ thấp giọng nói.

Hàn Vân Tịch suýt nữa bật cười, nếu lời này để Thiên Huy đế nghe được, không chừng sẽ tức đến giậm chân.

"Bảo bọn họ yên tâm, sau năm ngày, bản vương cho bọn họ ăn mặn!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Ăn mặn?

Trong lúc nhất thời mọi người đều kinh hãi, lời này của Tần vương là nói đùa ư?

Thiên tai mất mùa lâu như vậy, tới lương thực còn không có ăn, huống chi là thịt cá? Tần vương điện hạ lấy đâu ra món mặn?

Khi lời này truyền tới tai Thiên Huy đế, hắn đang ở ngự thư phòng vô cùng khoái trá cười lớn.

"Ăn mặn? Ha ha, trẫm thật muốn xem đệ đệ tốt của trẫm có bản lĩnh lớn đến đâu!"

Năm ngày sau, thương hội của Âu Dương Ninh Nặc đưa tới 60 vạn gánh lương thực và bạc trắng, cũng vào hôm nay, hải ngư cũng sẽ vận chuyển về đến.

Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch không ra mặt, đem mọi chuyện giao phó cho mấy quan lại đáng tin cậy, hai vợ chồng giờ đã chạy tới Mai hải ở Giang Nam 'nghỉ phép'.

Trong lúc này có thể tìm được lương thực đã khiến cho cả nước khiếp sợ, ai có thể ngờ đến Tần vương điện hạ còn có khả năng bắt được nhiều hải ngư thế này chứ. Quả thật như ngài nói, cho nạn dân ăn mặn!

Lại nói, số hải ngư này bách tính tại tai khu không ăn hết, bách tính vùng lân cận nhờ vậy cũng được hưởng phúc lây, căn cứ theo nhân khẩu phân phát cá.

Ở Vân Không đại lục, ngư nghiệp của Thiên Ninh là phát triển nhất. Nhưng lượng cá có thể bắt được cũng có giới hạn, ngư dân bình thường căn bản không có khả năng bắt được số lượng cá khổng lồ thế này.

Xuân canh còn chưa tới, công việc giúp nạn thiên tai đã hoàn thành toàn bộ. Bởi vì giúp nạn dân kịp thời, số người bệnh chết giảm xuống vô cùng lớn, không hề bùng phát bệnh dịch quy mô lớn.

Lần thiên tai lớn nhất lịch sử Thiên Ninh, lại thuận lợi vượt qua như thế.

Long Phi Dạ nghe ý kiến của Hàn Vân Tịch, lấy bạc thương hội Vân Không đưa tới mua số lượng lớn hạt giống tốt, phát tặng cho nạn dân.

Tần vương không chỉ có được lòng dân, còn được cả đám sử quan ca tụng ân đức vĩ đại thế này thế kia trên sách sử, vượt xa Thiên Huy đế.

Thiên Huy đế hỏa khí công tâm, bệnh nặng không dậy nổi, đã mấy ngày không tảo triều.

Tiết trời ấm dần, tuyết dần tan hết.

Mai hải Giang Nam, cánh hoa bay tán loạn trong trời đất, quả thật danh xứng với thực - Mai hải, đẹp đến nổi Hàn Vân Tịch chỉ muốn ở mãi nơi này.

Long Phi Dạ đã theo nàng mấy ngày, chuyện kia, Long Phi Dạ không nhắc lại, nàng cũng không nói nhiều.

Không biết có phải là ảo giác của Hàn Vân Tịch không, nàng luôn cảm thấy khoảng thời gian này Long Phi Dạ có ý theo nàng, giống như đang đền bù gì đó.

Trước kia không quá quan tâm, hắn thường xuyên ra ngoài, đi suốt mấy ngày không về là chuyện rất bình thường.

Còn lần này, từ khi bọn họ đến đây, hắn một bước cũng không rời nàng.

Hai người rất giống du khách.

Phần lớn thời gian hắn đều ở trong thư phòng, xem cổ tịch, thỉnh thoảng xử lý văn kiện ám vệ mật báo. Còn nàng thì phần lớn thời gian là phơi nắng trong sân, chìm đắm trong hệ thống giải độc, tranh thủ thời gian tìm cách giải độc cho Bách Lý Minh Hương.

Thi thoảng đọc sách ban đêm cùng Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch ngủ gật trong thư phòng, khi tỉnh dậy không phải đang ngủ trong phòng mình như trước đây, mà là làm ổ trong ngực hắn.

Thi thoảng, nữa đêm canh ba tỉnh dậy, nàng ra ngoài tình cờ bắt gặp hắn ngâm trong suối nước nóng, nàng vờ như không nhìn thấy, cuống quít đi ngang qua, thật ra thì hắn biết.

Lại thi thoảng, thấy hắn đang uống trà một mình, nàng sẽ tiến tới, tựa vào vai hắn nói chuyện phiếm, mặc dù kiệm lời, nhưng hắn vẫn đáp lại.

Lần đầu tiên Hàn Vân Tịch cảm nhận rõ ràng Long Phi Dạ đang ở bên cạnh mình, khoảng thời gian bình thản này khiến nàng rất thoải mái.

Nhưng nàng biết, thời gian tươi đẹp này nhất định không kéo dài quá lâu...

Xuân canh chưa đến, Thiên Huy đế đã phái người tới giục Long Phi Dạ quay về đế đô...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net