Chương 423. NÀNG KHÔNG THÍCH THÂN PHẬN NÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________🐖_____________________

Long Phi Dạ vừa tiến vào, Triệu ma ma liền vô cùng thức thời đặt bát canh lên bàn con bên giường ngủ rồi yên lặng lui ra ngoài.

Hàn Vân Tịch còn tưởng rằng hôm nay không thấy Long Phi Dạ qua đây, là vì hắn cũng phải nghỉ ngơi ít nhất một ngày một đêm, ai ngờ không có.

Mặc dù Hàn Vân Tịch rất muốn bảo Long Phi Dạ uống bát canh đó đi, có thể bồi bổ thân thể gân cốt, nhưng khi thấy ánh mắt Long Phi Dạ rơi vào bát canh trên bàn, nàng liền vội nâng bát lên một hơi uống sạch.

Nàng bị Long Phi Dạ trêu đùa đến sợ rồi!

Lúc này Tiểu Đông đang làm ổ bên trên xà ngang, sở dĩ nó trốn ở đây cả ngày cũng không vì gì khác, có đồ ăn ngon không ăn được thì ngửi một chút cũng là một loại hưởng thụ.

Tiểu Đông thấy Vân Tịch mama phản ứng như vậy trong bụng vô cùng khinh bỉ.

Vân Tịch mama thích Long đại đại, ngoài miệng thích, trong lòng cũng thích, nhưng không biểu hiện thích trong hành động, mama chính là quỷ nhát gan.

Long đại đại ngoài miệng chưa từng nói thích Vân Tịch mama, trong lòng thì nó không biết được, nhưng hắn trong hành động nhất định là thích Vân Tịch mama!

Tiểu Đông tin chắc, trong hành động thích mới thật sự là thích!

Long Phi Dạ thu phản ứng của Hàn Vân Tịch vào mắt, khóe môi thoáng qua một độ cong cực nhạt ngay cả chính hắn cũng không phát hiện. Hắn ngồi xuống bên giường.

"Điện hạ, có chuyện sao?" Hàn Vân Tịch buồn bực hỏi.

'Có chuyện sao?', từng vô số lần là lời Long Phi Dạ hỏi Hàn Vân Tịch khi nàng đi tìm hắn.

Không có chuyện thì không thể tới sao?

Long Phi Dạ bị hỏi như vậy có chút không được tự nhiên ho khan hai tiếng, nhàn nhạt nói: "Tốt hơn chút nào chưa?"

"Cơ bản không việc gì, mai là có thể đem Mỹ nhân huyết rót vào Mê điệp mộng thử một chút." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Không vội, điều dưỡng cho tốt trước." Long Phi Dạ lại một lần nữa nhấn mạnh.

Hàn Vân Tịch cười thầm, nàng len lén bỏ vào hệ thống nghiên cứu hắn cũng sẽ không biết.

"Điện hạ, Cổ Thất Sát có thể tìm được di thiên hồng liên và Hùng xuyên không?"

Hàn Vân Tịch vẫn nhớ chuyện này, nàng biết Di thiên hồng liên cùng Hùng xuyên không phải dược liệu bình thường, nó là dược liệu quý giá trong đám dược liệu quý giá.

"Đã hẹn mười lăm tháng sau, nếu hắn cũng tìm không được thì không ai có khả năng tìm được." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

"Ta định hỏi thử Mộc Linh Nhi."

Nếu như không phải vì Ách bà bà đến nay vẫn không chút tin tức, không rõ sống chết, Hàn Vân Tịch đã sớm tìm đến Mộc Linh Nhi nhờ vả.

Mi độc này có khả năng là Mộc Anh Đông hạ, Mộc Linh Nhi tuy là nữ nhi hiểu rõ Mộc Anh Đông nhất, nhưng nàng ta đối với hết thảy chuyện này đều không biết, cho nên cho dù đưa nàng ta toa giải dược nàng ta cũng không liên tưởng tới Ách bà bà.

Long Phi Dạ chần chờ chốc lát, thử thăm dò: "Sợ là tìm được dược, cũng vô dụng."

Hàn Vân Tịch thở dài một hơi: "Nếu thật như vậy, dứt khoát tìm Mộc Anh Đông."

Thật ra vị Bạch Y công tử Ảnh tộc kia cũng có thể biết cái gì đó, nhưng xem hai câu trả lời của hai lần gặp kia, Hàn Vân Tịch vẫn không ôm hy vọng.

Nàng không thích chờ mà không được, hỏi lại không có đáp án.

Chờ không được, hỏi không đáp án, chính mình không nắm quyền chủ động, từ đầu đến cuối đều phải lệ thuộc vào người khác.

"Đừng đả thảo kinh xà." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Hàn Vân Tịch hiểu ý của hắn.

Mộc Anh Đông nhốt Ách bà bà, rất có thể là dùng Ách bà bà làm mồi nhử chờ cái gì đó, bây giờ có thể Mộc Anh Đông vẫn chưa rõ tình huống của bọn họ, đang chờ bọn họ hành động. Hay hoặc là Mộc Anh Đông cũng đang điều tra Hàn Vân Tịch.

Trong tình thế này đi tìm Mộc Anh Đông hỏi bí mật của Thiên Tâm phu nhân chính là cách làm ngu xuẩn nhất.

"Điện hạ, nếu như Ách bà bà thật sự không còn, vậy phải làm thế nào mới ổn?" Hàn Vân Tịch rất bất đắc dĩ.

Long Phi Dạ im lặng rất lâu, hỏi: "Hàn Vân Tịch, thân thế với nàng... rất quan trọng sao?"

'Không quan trọng! Không quan trọng chút nào!'

Lời này, Hàn Vân Tịch trả lời trong lòng, nàng không phải Hàn gia tiểu thư chân chính, thân thế của Hàn gia tiểu thư cùng nàng không hề có một xu quan hệ nào!

Bất đắc dĩ, Hàn Vân Tịch không thể nói cho Long Phi Dạ những điều này, đây là bí mật sâu nhất của một mình nàng.

"Mẫu thân khó sinh mà chết, chuyện này rất đáng ngờ. Nếu như năm đó thật có người mưu hại bà, vì sao lại lưu ta lại? Thiên Tâm chính là Mộc Tâm, vậy phụ thân ta có biết sự tồn tại của ta hay không, nếu biết có phải ông đang tìm ta hay không? Có từng tìm gặp Mộc Anh Đông hay không?"

Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói, nếu quả thật có hung thủ, ngay cả một phụ nữ mang thai cũng không buông tha, nhất định là có thâm cừu đại hận, nhưng có thâm cừu đại hận vì sao lại bỏ qua cho nàng? Bỏ qua cho một nhà Hàn thị? Chuyện này quá kỳ quặc, lưu lại nàng sợ là có nguyên nhân sâu xa nào đó.

"Còn nữa, công tử Ảnh tộc kia..."

Hàn Vân Tịch cũng không biết phải nói thế nào, mặc dù Bạch Y công tử đã nói rõ cứu nàng giúp nàng đều là vì độc thú, nhưng nàng vẫn cảm thấy không phải như vậy.

Đó là dùng mạng thủ hộ!

Hàn Vân Tịch chần chờ một chút rồi nói tiếp: "Điện hạ, nếu ta thật sự là trẻ mồ côi của hoàng tộc Tây Tần, vậy có phải nói lên phụ thân ta là người trong hoàng thất Tây Tần? Vị Bạch Y công tử kia có thể biết phụ thân ta không?".

Những điều này với Hàn Vân Tịch mà nói, nói không quan trọng cũng đúng, nhưng mà bảo không quan trọng thì cũng không!

Mặc dù nàng không phải Hàn gia tiểu thư chân chính, nhưng nàng thừa kế thân phận của Hàn gia tiểu thư, thế cho nên những chuyện này vẫn liên quan với nàng.

Nàng có thể không để ý tới bí mật thân thế, nhưng người biết được bí mật của thân thể này sẽ không bỏ qua cho nàng.

Thân phận trẻ mồ côi hoàng tộc Tây Tần hiển hách như thế, có bao nhiêu người muốn lợi dụng cái thân phận này đây! Còn nữa, nếu phụ thân nàng vẫn còn tại thế, có phải muốn phục quốc hay không?

Tộc nhân Ảnh tộc đã xuất hiện, những quý tộc khác đâu?

Hậu nhân hoàng tộc là kiêu ngạo, đồng thời cũng là gánh nặng, gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm, cừu hận quá sâu, sao có thể tiêu sái bước đi.

Hàn Vân Tịch không thích nhất chính là loại thân phận này!

Những lời này của Hàn Vân Tịch là trả lời vấn đề của hắn sao? Long Phi Dạ nhàn nhạt nói: "Tạm thời quan sát xem Mộc Anh Đông cùng vị Bạch Y công tử kia có động tĩnh gì đã."

Hàn Vân Tịch gật đầu, nếu như đầu mối là Ách bà bà đã không còn, cũng chỉ có tĩnh quan kỳ biến*.

(chú thích: bình tĩnh xem biến hóa)

Nàng nghĩ nếu mình bất hạnh thật sự là hậu nhân hoàng tộc Tây Tần, nhất định một ngày nào đó sẽ có người tìm tới cửa.

Hai người trò chuyện một chút, bất tri bất giác trời đã tối, Triệu ma ma mang bữa khuya tới.

Thật may, lần này không phải canh gà, là món ngọt thanh đạm Hàn Vân Tịch thích nhất.

Tô Tiểu Ngọc đi theo sau lưng Triệu ma ma, cô bé cực kỳ an tĩnh, không tiến lên phục vụ.

Không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Ngọc rất sợ Long Phi Dạ, đứng lâu một chút trước mặt hắn cũng sẽ chột dạ, nếu không phải Triệu ma ma bảo nàng phụ giúp mang thức ăn, nàng mới không lên đây đâu!

Cho đến sau khi xuống lầu, Tô Tiểu Ngọc mới nhỏ giọng bát quái: "Triệu ma ma, điện hạ muốn ngủ lại sao?"

Triệu ma ma lắc đầu: "Vị chủ nhân này ai cũng đoán không được!"

Có lẽ, Tần vương điện hạ sẽ lưu lại, có lẽ, ngài ngồi một chút rồi lại đi.

"Triệu ma ma, Tần vương điện hạ không lâm hạnh vương phi nương nương nhỉ?" Tô Tiểu Ngọc ra vẻ ngây thơ hỏi.

"Làm sao ngươi biết không?" Triệu ma ma không vui hỏi.

"Điện hạ cũng chỉ ngủ lại qua một lần, lần kia nhất định là không (k lâm hạnh), bọn họ thức dậy rất sớm!" Tô Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.

Hào môn quý tộc, hoàng thân quốc thích thê thiếp thành đàn là chuyện không thể bình thường hơn được, cho nên trong phủ xây dựng rất nhiều viện. Nhất gia chi chủ ở một sân viện độc lập, sẽ không ở cùng nữ nhân nào cố định, chỉ khi thì sân này khi thì viện kia của chúng thê thiếp.

Cùng một đạo lý với Hoàng đế lâm hạnh tần phi trong hậu cung.

Theo lý, Hàn Vân Tịch ở Tần vương phủ cũng nên có một sân riêng của mình, thế nhưng nàng từ khi nhập phủ tới nay vẫn ở trong Phù Dung viện của Long Phi Dạ, điều này vô cùng đặc biệt.

Triệu ma ma mất hứng: "Một tiểu nha đầu như ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?!"

"Còn không phải là vì nương nương mà lo nghĩ sao!" Tô Tiểu Ngọc ủy khuất nói.

"Nhanh đi làm việc đi! Đi cuẩn bị lá trà cho ngày mai, điểm tâm cũng phải chuẩn bị ổn thỏa!" Triệu ma ma thúc giục.

Tô Tiểu Ngọc lập tức chống đối: "Nương nương đang điều dưỡng thân thể, sáng mai cũng sẽ không dậy sớm pha trà."

"Vạn nhất điện hạ ngủ lại đây? Điện hạ không dùng sao?!" Triệu ma ma tức giận giận gắt, đôi lúc bà cảm thấy Tiểu Ngọc nhi rất thông minh, nhưng một số lúc lại cảm thấy nha đầu này ngốc giống như heo!

"Ngọc nhi hiểu rồi ạ, lập tức đi ngay!"

Tô Tiểu Ngọc nhanh chóng chạy đi chuẩn bị, bàn trà trong sân mấy hôm trước đã bổ sung tiểu hỏa lò, chính là lò lửa lúc trước Tô Tiểu Ngọc nhắc tới.

Tô Tiểu Ngọc rất nhanh đã chuẩn bị xong, nàng cũng không động tay động chân gì, nàng sẽ không ngốc đến mức đến trước mặt Long Phi Dạ táy máy tay chân, càng không ngốc tới nỗi lưu lại chứng cứ.

Tô Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn lầu gác, trong lòng cười lạnh, 'Tần vương điện hạ, nếu ngươi lâm hạnh Hàn Vân Tịch, có lẽ có thể tránh cho nàng trận tai ương da thịt!' (má ơi, TTN có phải là học đc võ công của Thiên sơn đồng lão k tr, mới k tới 10 tuổi mà tâm cơ tới mức này!!!!!)

Mặc dù nàng sợ hãi Long Phi Dạ, nhưng nam nhân mạnh tới đâu đi nữa thì trong lúc hoan ái cũng sẽ buông bỏ toàn bộ phòng bị, nàng tất nhiên dám đi rình trộm.

Tô Tiểu Ngọc rất chờ mong a, nhưng nàng không chờ được.

Đêm về khuya, Long Phi Dạ đứng dậy, vẫn như hôm trước chỉnh lại chăn đệm cho Hàn Vân Tịch: "Ngủ đi!"

"Điện hạ cũng đi nghỉ sớm đi!" Hàn Vân Tịch thấy được sự mệt mỏi của Long Phi Dạ.

Long Phi Dạ gật đầu, không nói gì thêm xoay người đi ra ngoài.

Hàn Vân Tịch chưa từng mong đợi gì, nhưng sau khi nhìn hắn đóng cửa ra ngoài, trong lòng thế nào vẫn cảm thấy hụt hẫng.

Long Phi Dạ đi không bao lâu, Hàn Vân Tịch gọi Triệu ma ma đến: "Từ mai, cháo gà chuẩn bị cho ta cũng chuẩn bị bị thêm cho điện hạ một phần."

"Vâng!"

Triệu ma ma mừng rỡ, bà mang qua Tần vương điện hạ căn bản không uống, nhưng có những lời này của nương nương, bà liền có thể thêm dầu thêm mỡ đủ loại khuyên điện hạ.

Hôm sau, Hàn Vân Tịch vẫn bị Triệu ma ma hầu hạ, dĩ nhiên nàng đã có thể đến thư phòng, chẳng qua hệ thống giải độc vừa khôi phục nàng không dám làm ra cử động quá lớn, tạm thời gác cả Mê điệp mộng cùng Mỹ nhân huyết sang một bên đã.

Ngày thứ ba, Hàn Vân Tịch muốn đi một chuyến đến Bách Lý phủ xem tình hình Bách Lý Minh Hương một chút, thế nhưng Long Phi Dạ vẫn không cho nàng ra ngoài.

Vô luận nàng nói thế nào Long Phi Dạ vẫn không cho nàng đi, Hàn Vân Tịch mấy ngày nay đang đắm chìm trong hạnh phúc nho nhỏ rốt cuộc phát hiện có cái gì không đúng, Long Phi Dạ sớm đã hạ lệnh Triệu ma ma không cho nàng ra ngoài!

Hàn Vân Tịch buồn rầu: "Ta thật đã không việc gì, chàng đây là giam lỏng ta!"

"Nàng ít nhất phải an dưỡng một tháng!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

"Chàng tìm Cố Bắc Nguyệt tới xem đi, ta thật sự không sao rồi, ở trong nhà miết ngược lại sẽ sinh bệnh đấy!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Long Phi Dạ không thèm suy nghĩ trả lời ngay: "Là Cố Bắc Nguyệt nói nàng phải ở nhà an dưỡng một tháng."

Hàn Vân Tịch khóc không ra nước mắt, đúng lúc này Triệu ma ma vội vã chạy tới: "Điện hạ, có khách cầu kiến."

Có khách cầu kiến?

Có thể hiện tới Tần vương phủ cầu kiến nhất định không phải người bình thường. Bởi vì mọi người đều biết Tần vương điện hạ căn bản không tiếp khách.

Triệu ma ma tới bẩm, vậy người này cũng không đơn giản.

Hàn Vân Tịch đang suy đoán, ai biết Triệu ma ma lại nói người kia là tìm nàng mà không phải Long Phi Dạ.

Triệu ma ma lại bẩm: "Điện hạ, là Minh Hương tiểu thư của Bách Lý phủ, nàng muốn cầu kiến vương phi nương nương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net