Chương 431. RẤT ĐẸP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là lúc trước, Long Phi Dạ có hành động bảo vệ và sủng ái như này, trong lòng Hàn Vân Tịch nhất định sẽ thấp thỏm, thậm chí sẽ hoài nghi hắn có... mục đích khác.

Ai kêu nàng động tâm trước chứ?

Mà hơn nửa năm chung đụng, Hàn Vân Tịch đã không còn những lo âu bất an đó, nàng thoải mái hưởng thụ sủng ái của Tần vương, nàng biết, nam nhân này cũng thích nàng.

Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, ân sủng lớn bằng trời nàng cũng dám nhận! (Chỉ cần hắn thích, chỉ cần nàng cũng thích, thiên đại ân sủng nàng đâu thừa nhận được!)

Hàn Vân Tịch cứ nhìn chằm chằm tay áo kia, rốt cuộc Long Phi Dạ liếc qua nàng: "Nhìn cái gì?"

Lúc này Hàn Vân Tịch mới thu tầm mắt, ra vẻ nghiêm túc: "Cảm ơn điện hạ cứu giúp!"

Long Phi Dạ nheo mắt quan sát nàng một lúc: "Ừhm!"

Chỉ như vậy? Không nói thêm gì sao? Không an ủi nàng chút sao? Tình cảnh vừa rồi thật nguy hiểm, trong lòng nàng thật có chút khẩn trương.

"Điện hạ mà đến chậm một bước, thần thiếp thật mất hết thể diện!" Hàn Vân Tịch lại nói.

"Ừhm." Long Phi Dạ lại nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Điện hạ có thể tới tìm thần thiếp, thần thiếp rất vui!" Hàn Vân Tịch lại dò xét.

"Ừhm." Long Phi Dạ bất động thanh sắc.

Được rồi, nàng nên biết hắn sẽ có thái độ thế này, cho dù nàng hành đại lễ tạ ơn với hắn, có lẽ hắn cũng sẽ mặt vô biểu tình gật đầu một cái mà thôi.

Thật là tên mặt lạnh!

Hàn Vân Tịch lại liếc về cái tay áo tách kia, lười biếng tựa vào cửa sổ, nhìn nào nhiệt ở bên ngoài.

Àizz, bị nhốt quá lâu, thật sự muốn ra ngoài tản bộ một chút!

Đang nhìn rất nhập tâm, đột nhiên cảm thấy trên mái tóc có động tĩnh, còn chưa kịp nhìn xem, Long Phi Dạ đã nhẹ nhàng kéo xuống dây bạch gấm đang buộc tóc của nàng, ba ngàn sợi tóc theo dây gấm bị kéo xuống mà xõa tán toàn bộ.

Hàn Vân Tịch theo bản năng quay đầu lại, ba ngàn sợi đen mềm mại xõa trên vai, càng tôn lên nét thanh thuần, diễm lệ trên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn không điểm chút son phấn. Nàng vốn tự nhiên phóng khoáng, giờ tăng thêm mấy phần nữ tính ôn nhu.

Vẻ mặt Hàn Vân Tịch mờ mịt, người này làm gì vậy?

"Điện hạ...."

Nàng mở miệng hỏi, lại ngừng lại, phát hiện Long Phi Dạ đang ngắm mình, ánh mắt đen huyền sâu hun hút, tựa như có thể hút người ta vào bên trong.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, Hàn Vân Tịch vội tránh ánh mắt hắn.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, Long Phi Dạ vẫn không có động tĩnh. Tim Hàn Vân Tịch như bị thứ gì đó gãi vào, không kiềm chế được.

Người này rốt cuộc đang làm gì?

Nàng hạ mắt, len lén liếc qua, rất không may mắn bị Long Phi Dạ tóm gọn, Long Phi Dạ vẫn luôn nhìn nàng.

Nàng dứt khoát quay đầu lại đối mắt với hắn, nào ngờ, ánh mắt Long Phi Da càng trở nên càn rỡ, nhưng nàng cũng không sợ, vén gọn suối tóc dài, dùng tay cố định.

Long Phi Dạ lập tức bá đạo gỡ tay nàng ra, suối tóc mềm mại lần nữa xõa tung; Hàn Vân Tịch vén trở lại, Long Phi lại kéo ra; Hàn Vân Tịch lại vén, Long Phi Dạ rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Rất đẹp!"

Tóc thường được xem là đại biểu cho nữ tử chưa xuất giá.

Nữ tử xõa tóc hoặc y phục xốc xếch không chỉn chu, hay những lúc cởi áo nới đai lưng là vào thời điểm ban đêm đi ngủ, hoặc cởi hết chính là lúc tắm.

Có thể nhìn thấy dung nhan lúc nữ tử xõa tóc, trừ nha hoàn thiếp thân, chỉ có phu quân của nàng.

Sau khi Hàn Vân Tịch ý thức được điều này, đôi gò má nàng nổi lên một tầng hồng vân, nàng vén gọn mái tóc, cuối cùng Long Phi Dạ cũng đưa dây gấm lại cho nàng, không tiếp tục trêu đùa nữa.

Hàn Vân Tịch lẳng lặng nghĩ, 'Người này bản chất vốn phúc hắc, hay là đột nhiên xấu xa đây?'

Yên lặng, bầu không khí là lạ, trong không khí giống như có cái gì đó đang manh nha rục rịch.

Dưới tình huống này, Long Phi Dạ tuyệt đối sẽ không mở miệng, Hàn Vân Tịch lại không chịu được loại không khí này.

Nàng tìm đề tài: "Điện hạ, chàng nói Mục đại tướng quân sao lại giáo dưỡng ra một nữ nhi đần như vậy nhỉ?"

Cuộc 'vây công' vừa rồi, hành xử của Mục Lưu Nguyệt khiến Hàn Vân Tịch nhìn không nổi.

"Không biết."

Long Phi Dạ nhàn nhạn đáp, mang người từ chỗ Lý Thái hậu ra ngoài là xong, hắn mới không rỗi hơi đi quan tâm tranh đấu của đám nữ nhân hậu cung.

Những nữ nhân này, ít nhất trước mắt không có tầm ảnh hưởng gì với thế cục.

Mở miệng được, Hàn Vân Tịch cảm thấy hô hấp thoải mái hơn nhiều, nàng nghiêm túc: "Điện hạ, lúc trước Sở Thanh Ca cùng Sở Thiên Ẩn đến địa cung Độc Tông không phải cũng vì Mê điệp mộng chứ?"

Lần đầu tiên nàng và Sở Thanh Ca kết thù là ở địa cung của Độc Tông, nếu như không phải là lần kia, có lẽ quan hệ của bọn họ cũng không phát triển xấu đến trình độ này.

Việc này, Long Phi Dạ đã sớm chú ý đến, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.

Đáy mắt thoáng qua tia phức tạp, Long Phi Dạ nhàn nhạt nói: "Độc thuật của Sở Thanh Ca không tệ, có thể là tới tìm dược."

Nơi đó là kho độc thảo của Độc Tông, hội tụ đủ các loại độc thảo trong thiên hạ, quả thật có không ít người trong độc giới tới nơi đó trộm độc thảo.

"Điện hạ, chàng không cảm thấy kỳ quái sao? Sở gia là tướng môn, một nữ tử xuất thân nhà tướng như Sở Thanh Ca vì sao phải học độc thuật?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.

"Đó là chuyện của cô ta." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, rõ ràng không muốn nói nhiều.

Chẳng lẽ thật là nàng suy nghĩ nhiều, thấy thái độ này của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không hỏi nhiều nữa.

Tối hôm trở lại Tần vương phủ, Hàn Vân Tịch thong qua Triệu ma ma, Triệu ma ma lại thông qua Sở Tây Phong, ba lần tám lượt mới lấy được ngoại bào có tay áo bị xé kia.

"Vương phi nương nương, trộm đồ của điện hạ... Có vẻ không tót đâu?" Triệu ma ma dè dặt hỏi.

Mặc dù Sở Tây Phong nói, bộ y phục này điện hạ sẽ không mặc nữa, nhưng là, cũng không có ném bỏ! Không có sự cho phép của điện hạ đã lấy đi, thế nào cũng không tốt.

Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn: "Con mắt nào của bà thấy ta trộm?"

Ách...

Triệu ma ma khóc không ra nước mắt, dĩ nhiên không người nào nhìn thấy vương phi nương nương trộm, bởi vì thứ này là Sở Tây Phong cùng bà hợp mưu đi trộm a!

Triệu ma ma sâu sắc ngộ ra một chân lý, vĩnh viễn đừng lảm nhảm với vương phi nương nương, nếu không sẽ chết rất thê thảm!

Triệu ma ma không nói gì khiến lỗ tai Hàn Vân Tịch được yên tĩnh, đáy mắt xẹt ánh cười, ôm trường bào của Long Phi Da lên lầu.

Chiếc ngoại bào này và dây buộc tóc kia, nàng muốn cất giữ chúng!

Hôm sau, tẩm cung bên kia sóng êm gió lặng, rốt cuộc có phát hiện ngoại bào bị mất hay không, không ai biết được.

Tâm tư của Tần vương điện hạ, ai có thể nhìn thấu?

Mấy ngày sau, Sở Tây Phong khuân tới một rương gỗ lớn cao hơn một mét, "Vương phi nương nương, đây là điện hạ đưa người, người đoán chút xem đây là gì?"

Hàn Vân Tịch nhìn tới nhìn lui rất lâu, nghi ngờ hỏi: "Dược liệu?"

Cái rương lớn như vậy, nếu thật chứa dược liệu số lượng sẽ là bao nhiêu đây?

Sở Tây Phong lắc lắc đầu, Hàn Vân Tịch lại hỏi: "Quần áo?"

Sở Tây Phong lại lắc đầu, Triệu ma ma vội tiếp: "Y thư?"

Sở Tây Phong vẫn lắc đầu, Triệu ma ma không nhịn được mắng: "Ngươi tên tiểu tử này còn ở đây vòng vo với nương nương?"

"Vương phi nương nương, vật này rất nặng, thuộc hạ cũng không biết là cái gì." Sở Tây Phong rất vô tội.

Hắn phí rất nhiều khí lực mới khuân được cái rương lớn này từ U Các về Vân Nhàn các.

Hàn Vân Tịch càng hiếu kỳ hơn, nhanh chóng mở ra, vừa thấy đồ vật bên trong chủ tớ ba người ngay lập tức sững sờ.

Đồ vật chứa bên trong cái rương lớn này thế mà là... trang sức.

Cái rương hơn một mét a, đầy ắp bên trong đều là trang sức, đủ mọi kiểu dáng, đủ loại chất liệu nhiều đếm không xuể, dùng lời của Hàn Vân Tịch thì là nhiều như sao trên trời, lại không cần tiền!

Triệu ma ma không kiềm được bật thốt một câu từ tận đáy lòng: "Nương nương, điện hạ đây không phải khảng khái, mà là không biết tặng quà cho nữ nhân!"

Ai lại tặng quà cho người ta như vậy, nhất là đồ trang sức, số này đem đi bán cũng còn được!

Triệu ma ma một câu trúng đích, Long Phi Dạ chính là không biết.

Hàn Vân Tịch nhìn cái rương cười ngây ngô, mặc dù nàng cũng không thích, cũng không có thói quen đeo trang sức, nhìn cái rương chứa đầy tâm ý trước mắt, nàng vẫn rất vui vẻ.

Nàng quyết định bắt đầu từ hôm nay, học tập ăn vận y phục và đeo trang sức lên người, chỉnh sửa thói quen ăn mặc đẹp hơn một chút!

"Điện hạ đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.

"Ở U Các, đang cùng Bách Lý tướng quân nghị sự." Sở Tây Phong vội trả lời.

Nếu bình thường, Sở Tây Phong sẽ trả lời không biết, nhưng lần này lại trả lời rất cặn kẽ, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch đang đắm chìm trong vui mừng, không chú ý tới điểm này.

Sở Tây Phong nhanh chóng cáo từ, hắn phải mau trở về bồi điện hạ đi Dược Quỷ cốc đây!

Ước hẹn ngày mười lăm vẫn chưa tới, nhưng điện hạ muốn đi trước thời hạn.

Lúc trước vì cứu Bách Lý Minh Hương, khiến vương phi nương nương biết được chuyện ước hẹn ngày mười lăm ở Dược Quỷ cốc, điện hạ chung quy muốn sớm xử lý cho xong.

Có một số việc đã lừa gạt, lấy tính tình điện hạ ắt sẽ lừa đến cùng!

Một rương trang sức to đùng cần thu xếp, thời gian điều dưỡng của Hàn Vân Tịch rốt cuộc không còn nhàm chán, không thể không nói, trang sức đưa tới mặc dù nhiều, nhưng mỗi cái đều là tinh phẩm, giá trị đều không thấp.

Mặc dù có Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc hỗ trợ, nhưng qua ba ngày bọn họ mới chỉ thu xếp được một phần nhỏ.

"Vương phi nương nương, điện hạ nhất định rất thích người!" Tô Tiểu Ngọc nói.

"Nói nhảm!" Triệu ma ma liếc cô bé.

Hàn Vân Tịch không lên tiếng, nàng vừa thu xếp vừa thầm suy nghĩ, làm thế nào đem số trang sức này tẩm độc, rồi như thế nào tàng trữ độc châm.

Nàng không biết võ công, dù sao cũng phải nghĩ thêm nhiều biện pháp tự bảo vệ mình, đối phó địch nhân.

"Vương phi nương nương, quả thật quá nhiều, muốn cho tất cả vào hộp trang sức thì không biết phải cần bao nhiêu hộp nữa?" Triệu ma ma bất đắc dĩ nói.

Hàn Vân Tịch suy nghĩ chốc lát, bảo Triệu ma ma đi đặt làm một chiếc tủ thuốc, đem đóng đồ trang sức xem như dược liệu phân loại cất vào những ngăn kéo nhỏ.

"Vương phi nương nương muốn làm gì ạ?" Tô Tiểu Ngọc khó hiểu.

"Vương phi nương nương, thu xếp như vậy, không ổn đâu?" Triệu ma ma cũng không hiểu.

Hàn Vân Tịch mới không nói cho hai người biết, nàng muốn đem đóng trang sức này tẩm độc mang ở bên người làm ám khí, ám khí mà, quá nhiều người biết sẽ không gọi là ám khí.

"Nói nhảm nhiều quá, còn không mau đi!"

Hàn Vân Tịch nghiêm nghị thúc giục, Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc không dám dây dưa nữa.

Sau một ngày, tủ thuốc được làm xong, kê trong thư phòng.

Hàn Vân Tịch cũng không để cho Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc hỗ trợ, nàng dùng kí tự riêng chỉ có nàng hiểu đánh ký hiệu trên mỗi ngăn tủ nhỏ, sau đó bắt đầu chia lợi loại đem cất.

Không thể không nói, đây là một công việc 'vĩ đại', Hàn Vân Tịch thấy mình cần một trợ thủ đáng tin. Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc tuy đáng tin, chỉ tiếc già trẻ hai người không hiểu độc thuật, nàng cũng không có nhiều tinh lực như vậy để dạy bọn họ từ đầu.

Mặc dù không vội xử lý đóng trang sức này, không cần làm xong trong một sớm một chiều, nhưng Hàn Vân Tịch không thích trì hoãn, chuyện có thể nhanh chóng làm xong thì sẽ nhanh chóng hoàn thành.

Lúc Hàn Vân Tịch bận rộn không để ý tới cơm nước, Bách Lý Minh Hương đã tới.

Trước đó đã chào hỏi, Lạc quản gia trực tiếp đưa người tới Vân Nhàn các.

Lại nói, Hàn Vân Tịch quả thật đã quên chuyện này.

Nàng vừa ra khỏi thư phòng, chỉ thấy Bách Lý Minh Hương đang đứng trong sân, nàng mặc một thân trang phục tỳ nữ rất giản dị, vấn một búi tóc đơn giản, hai tay chắp lại đặt trước bụng.

Thân thể nàng đã gần như khôi phục hoàn toàn, lúc trước dạo qua một vòng Quỷ môn quan, nàng giống như tân sinh, mặt không phấn trang, toàn thân trở nên chững chạc khiêm tốn, không thể không nói, bộ dáng nàng hiện tại thật không kém cạnh tiêu chuẩn cung nữ bên người Lý Thái hậu!

_____________________________________________________________


Bát quái: cái này khá giống mô tả về Dược quyên phiến!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net