Chương 433. TRONG PHỦ XẢY RA ĐẠI SỰ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần vương điện hạ thích gì?

Hàn Vân Tịch không biết, Bách Lý Minh Hương đương nhiên lại càng không biết.

Đối mặt với vấn đề của Hàn Vân Tịch, Bách Lý Minh Hương nghiền ngẫm rất lâu, sau đó nghiêm túc nói: "Vương phi nương nương, tặng quà quan trọng ở tâm ý, còn tâm ý thế nào phải xem ở bản thân nương nương!"

Hàn Vân Tịch không nghiêm túc như thế: "Nói nhảm, cô nói có khác gì không nói..."

"Nương nương, thích người tặng quà, bất kể đối phương tặng quà gì cũng sẽ thích, không phải sao?" Bách Lý Minh Hương sâu sắc nói.
(iu ai iu cả đường đi, iu chim iu cả cành chim đậu 😏)

"Lý thuyết thôi!"

Hàn Vân Tịch không quá để tâm, nhưng mà, khi nàng nhìn một đóng lớn trang sức bày trước mặt, trong lòng lại cười thầm.

Qua một lúc Hàn Vân Tịch đột nhiên hỏi: "Minh Hương, cô có người mình thích rồi đúng không? Nếu không có, làm sao cô biết những điều này?"

Nội tâm Bách Lý Minh Hương kinh hãi, lập tức phủ định: "Không có."

"Nói dối, cô chột dạ!"

Minh nhãn của Hàn Vân Tịch nhìn thấu hết thảy khiến Bách Lý Minh Hương cực kỳ hoảng sợ, nàng đã đem bí mật kia chôn kín tận đáy lòng, nàng không dám nghĩ đến hậu quả khi phần tình cảm ái mộ to gan lớn mật với người kia bị phơi bày ra ánh sáng.

"Vương phi nương nương, Minh Hương thật sự không có. Minh Hương chỉ biết nương nương rất thích rương trang sức này mà thôi, cho dù điện hạ tặng cho người một rương đồng nát sắt gỉ, người cũng sẽ vui vẻ, không phải sao?"

Bách Lý Minh Hương rất thông minh, đem vấn đề chuyển trở về trên người Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch vẫn luôn không thích cùng người khác thảo luận đề tài thích với chẳng không, cảm thấy thảo luận những thứ này rất nhàm chán và ngây ngô, nhưng hôm nay cũng không biết làm sao lại cùng Bách Lý Minh Hương nói về những thứ này nữa.

Nghe những lời này của Bách Lý Minh Hương, Hàn Vân Tịch cũng không muốn xoáy sâu hơn vấn đề này, nàng cười đùa nói: "Được! Bản vương phi sẽ tặng Tần vương một rương đồng nát sắt vụn!"

Bách Lý Minh Hương cười cười, cũng không trò chuyện tiếp nữa.

Qua một lúc lâu, Hàn Vân Tịch lại hỏi: "Hai ngày này điện hạ cùng lệnh tôn đều ở chung một chỗ?" (tớ cảm thấy 'ở chung một chỗ', từ này sao sao ấy)

Từ hôm đưa tới đây một rương trang sức, Hàn Vân Tịch chưa từng nhìn thấy Long Phi Dạ lần nào, ban đêm cũng không thấy hắn trở lại.

Tên kia không cho nàng ra ngoài, không phải tự mình chạy đi nơi kia chứ?

"Chuyện của điện hạ cùng phụ thân, trước giờ Minh Hương không có tư cách hỏi tới." Bách Lý Minh Hương thành thật trả lời.

Hàn Vân Tịch hơi gật đầu, trong bụng lại tính toán, nếu Long Phi Dạ thật đã ra ngoài, nàng bất kể Triệu ma ma ngăn trở, làm xong chuyện trong tay, nàng nhất định phải ra cửa hóng mát một chút mới được!

"Thu xếp xong những thứ này, ta dẫn cô ra ngoài ăn uống, ta len lén đi, không để cho đám người Triệu ma ma biết!"

"Tạ nương nương!" Bách Lý Minh Hương cung kính đáp ứng, nàng tuyệt nhiên không biết lệnh cấm túc của Tần vương điện hạ với vương phi nương nương còn chưa được giải trừ.

Hàn Vân Tịch cùng Bách Lý Minh Hương làm việc suốt hai ngày, cuối cùng đem rương trang sức to đùng toàn bộ tẩm độc, phân loại chia vào ngăn tủ nhỏ, chỉ còn một ít công việc là kết thúc, bận rộn nữa ngày liền giải quyết xong.

Hàn Vân Tịch chắc chắn những ngày qua Long Phi Dạ đều không trở về phủ, nàng hẹn với Bách Lý Minh Hương, chiều mai ra ngoài.

Bách Lý Minh Hương đặc biệt dậy sớm hơn mọi ngày, vừa muốn ra ngoài đã thấy Tô Tiểu Ngọc đẩy cửa bước vào nhà.

"Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay sao ngươi sớm thế?"

Sau khi Bách Lý Minh Hương tới đây, những ngày qua đều là nàng dậy sớm nhất, chuyện làm đầu tiên chính là chuẩn bị lá trà cùng điểm tâm đợi vương phi nương nương. Mỗi lần nàng chuẩn bị xong mới thấy Tô Tiểu Ngọc xuất hiện (thức dậy).

"Thức dậy đi giải quyết!" (ehèm, nguyên văn TTN nói đi , vốn tớ định sửa thành đi vệ sinh nhưng thấy từ này ng cổ đại nói ra không hợp lắm)

Tô Tiểu Ngọc dụi dụi mắt cho tỉnh táo, miễn cưỡng trả lời.

Nàng nhìn Bách Lý Minh Hương rất ngứa mắt, liên tục mấy ngày nay nàng đã cố ý thức dậy trước thời gian, ai ngờ nữ nhân này còn sớm hơn nàng.

Nàng vốn định ra tay vào ban đêm, nhưng mà, vị trên lầu gác kia là con cú mèo, hơn nửa đêm thường xuyên không ngủ đứng trước cửa sổ ngắm dây buộc tóc, thế nên nàng cũng không dám tùy tiện hành động.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể trắng đêm không ngủ, chắc chắn an toàn mới động thủ, ai mà biết vừa vào cửa liền đụng phải Bách Lý Minh Hương.

Không người nào coi Bách Lý Minh Hương là hạ nhân thật sự, nàng ta chuyên cần như vậy làm cái gì chứ?

Thấy Tô Tiểu Ngọc đi về phía phòng, Bách Lý Minh Hương cũng không để tâm nhiều, ra sân chuẩn bị trà bánh như thường ngày.

Lúc Hàn Vân Tịch xuống lầu, mặt trời đã nhô, buổi sớm cuối xuân đầu hạ thanh phong (gió mát) dễ chịu, khí hậu hết sức thư thích.

"Vương phi nương nương, buổi sáng tốt lành." Bách Lý Minh Hương phúc thân (làm lễ), điềm tĩnh giống như buổi sớm tĩnh lặng này vậy.

"Hương thơm của Kỳ Môn Hồng, ở tận trên lầu ta đã ngửi thấy rồi!" Hàn Vân Tịch vừa ngồi xuống vừa cười nói.

Trên bàn đá, khay trà bằng huyền mộc (gỗ đen), chung trà bằng sứ, lá trà đỏ nhạt, bánh ngọt thúy lục, nhìn như tùy ý lộn xộn, lại tự nhiên thích mắt, cảnh đẹp ý vui.

Hương trà lượn lờ, thấm đượm vào mũi.

Bàn tay trắng nõn của Bách Lý Minh Hương thoăn thoắt uyển chuyển, mười ngón như lan dâng lên chung trà đầu tiên: "Mời nương nương dùng."

Hàn Vân Tịch không nhiều lời đón lấy, tinh tế khẽ ngửi, tâm tĩnh thần minh.

Nghệ thuật thưởng trà tinh túy chính là hai chữ 'công phu', công phu nhàn (phí), công phu thong dong (chậm), thong dong mới có thể tĩnh, tĩnh mới có thể trầm (nặng), trầm mới có thể nghĩ, cuối cùng là ngẫm.

Sân viện hoàn toàn yên tĩnh, người thưởng trà cùng người pha trà đều trầm tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi lục bục trong chiếc ấm đun trên tiểu hỏa lò đặt trên bàn, hơi nước phun không ngừng.

Bách Lý Minh Hương dùng một chiếc muỗng tinh xảo hình dáng như quả hồ lô lấy nước, nước được múc ra muỗng vẫn còn sôi ùng ục, đủ thấy nhiệt độ cao cỡ nào.

Chỉ có nước đun sôi thế này mới có thể ngâm ra ấm trà nghệ thuật đủ sắc lẫn hương.

Tô Tiểu Ngọc núp ở trong phòng, nằm trên bệ cửa sổ phóng tầm mắt ra xa nhìn một màn này.

Rõ ràng là đứa bé, thế nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng lại trở nên lạnh buốt, bên trong đôi mắt chứa đầy bất đắc dĩ, lãnh khốc cùng quả quyết. Vào giờ phút này, nàng như một gã thợ săn đang ẩn nấp, rốt cuộc đã chờ được con mồi xuất hiện.

Mà những thứ này, người trong sân sao có thể biết được!

Uống hết vài chung trà, Hàn Vân Tịch liền nghiêm túc giao phó: "Những thứ trong thư phòng đã thu xếp xong, từ mai những độc thảo trong sân này do cô chăm sóc, đúng giờ tưới nước. Mỗi mười ngày nhắc nhở ta lấy mẫu độc nghiên cứu biến hóa độc tính. Bên phải cô là một ít độc lan và một số độc thảo khác, đừng trực tiếp chạm vào, nhất là rễ cây; còn có..."

Hàn Vân Tịch nói tỉ mỉ cặn kẽ, Bách Lý Minh Hương ở bên nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận nhớ kỹ, thỉnh thoảng lại châm trà cho Hàn Vân Tịch, hai người vui vẻ trò chuyện.

Đột nhiên...

Ngọn lửa trong tiểu hỏa lò trên bàn bùng cháy mãnh liệt, rất nhiều đóm lửa bắn tung tóe ra ngoài.

Hàn Vân Tịch và Bách Lý Minh Hương lập tức nhìn qua, còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, một ấm nước sôi không hề có điềm báo trước đột ngột bạo nổ, 'oanh' một tiếng, nước sôi văng khắp nơi.

Hàn Vân Tịch và Bách Lý Minh Hương tức khắc né tránh theo bản năng, Hàn Vân Tịch lui nhanh hơn, Bách Lý Minh Hương cách nước sôi gần trăm bước không tránh thoát, ngã nhào xuống đất, toàn bộ cánh tay bị nước bắn ướt đẫm, nước sôi nóng bỏng làm da thịt cùng tay áo dính bết vào nhau. (thực ra nguyên văn conver cách gần trăm dặm, nhưng phi , Bách Lý Minh Hương biệt công đâu chớp mắt thể lui xa thế chứ, [1 dặm = 1 609,344 mét; 100 dặm = 160 934,4 mét], cho nên suy ra tớ nghĩ conver bị sai rồi.)

Bách Lý Minh Hương ngã ngồi dưới đất ngây ngốc nhìn cánh tay mình.

Hàn Vân Tịch bất chấp nước sôi còn đang bắn tung tóe, nàng quả quyết bước nhanh tới kéo Bách Lý Minh Hương chạy trốn, phải nhanh chóng tìm nước lạnh để hạ nhiệt, một khi để quần áo và da thịt lẫn lộn vào nhau thì vết thương sẽ rất phiền toái!

"Mau lên!"

Bách Lý Minh Hương sực hồi thần, phối hợp với sức kéo của Hàn Vân Tịch đứng dậy, nhưng ai ngờ, nàng vừa đứng lên, lại nhìn thấy lò lửa phía sau Hàn Vân Tịch đột nhiên vọt lên một ngọn lửa bắn tới.

Bách Lý Minh Hương không biết tình cảnh hiện giờ là thế nào, nhưng nàng biết tuyệt đối trong này có dị thường.

"Nương nương cẩn thận!!!"

Bách Lý Minh Hương không chút do dự nhào tới ôm Hàn Vân Tịch, xoay người một vòng để lưng mình hướng về lò lửa đang bạo phát kia.

'Òanhhh!!!!'

Toàn bộ lò lửa nổ mạnh, mảnh vụn cùng than lửa đỏ hồng văng tung tóe, nặng nề nện vào tấm lưng Bách Lý Minh Hương.

Sự việc ngoài ý muốn phát sinh chỉ trong nháy mắt, mảnh vụn đầy đất, than lửa rãi đầy, hết thảy cũng kết thúc rất nhanh. Hàn Vân Tịch cảm nhận rõ ràng Bách Lý Minh Hương đang run rẩy.

"Minh Hương!!!!"

Hàn Vân Tịch vội thoát khỏi vòng tay Bách Lý Minh Hương, nàng thoáng nhìn lưng Bách Lý Minh Hương một cái, không kiềm được hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên lưng Bách Lý Minh Hương bị than lửa cùng mảnh vụn hỏa lò nóng bỏng đốt ra rất nhiều lỗ, thiêu đốt y phục cháy vào da thịt, huyết nhục mơ hồ.

Hàn Vân Tịch liếc nhìn hỏa lò đã nổ tung, sau khi chắc chắn không còn nguy hiểm nữa, nàng lập tức đỡ Bách Lý Minh Hương ngồi xuống tại chỗ, nàng một bên gọi Tô Tiểu Ngọc cùng Triệu ma ma, một bên chạy đi lấy nước lạnh giảm nhiệt và rửa vết thương cho Bách Lý Minh Hương.

Triệu ma ma nghe tiếng nổ lập tức chạy tới, bà vội vã bảo Tô Tiểu Ngọc gọi đại phu, còn mình thì đi giúp lất nước lạnh.

"Vương phi nương nương, người không sao chứ?"

"Hỏa lò sao vậy? Tại sao lại thế này?"

"Đang yên lành tại sao lại phát nổ?"

Triệu ma ma quan tâm nhất là chủ tử của bà, bất luận kẻ nào bị thương cũng không gấp gáp, vạn nhất nữ chủ tử bị thương, tất cả mọi người đều sẽ gặp họa theo.

Hàn Vân Tịch khuẩn cấp xử lý hạ nhiệt vết thương cho Bách Lý Minh Hương, không hề để ý tới Triệu ma ma.

Tô Tiểu Ngọc nấp trong bóng tối, hung tợn nhìn chằm chằm Bách Lý Minh Hương, hận không thể chém Bách Lý Minh Hương thành vạn mảnh!

Nàng sớm đã động tay động chân với hỏa lò kia, kế hoạch rất tốt, đợi thời khắc Hàn Vân Tịch đưa lưng về phía lò lửa nàng sẽ bắn ra ám khí, lò lửa nô tung, nhưng không nghĩ tới Bách Lý Minh Hương lại làm hỏng mọi chuyện!

Đáng chết!

Sau khi Hàn Vân Tịch xử lý hạ nhiệt, lập tức đưa Bách Lý Minh Hương vào nhà khẩn cấp tiến hành xử lý vết thương, kiểm tra hiện trường.

Đáy mắt Tô Tiểu Ngọc xẹt qua vẻ lo âu, điều chỉnh lại tâm tình mới vội vã chạy tới.

Bách Lý Minh Hương nằm trên giường nhỏ, Hàn Vân Tịch đang giúp nàng ta xử lý vết thương trên lưng, cũng may kịp thời hạ nhiệt, y phục không bết vào vết thương quá nhiều, nếu không rát rắc rối.

Triệu ma ma nhìn một mảnh da thịt mơ hồ, vết thương sưng đỏ như bị thối rữa, trái tim cảm thấy rất nặng nề. Nhưng Bách Lý Minh Hương đau đớn cũng không kêu một tiếng, hai tay nàng bấu chặt vào chăn đệm, trầm mặc như người bị bỏng không phải là nàng.

Một phòng yên tĩnh, Hàn Vân Tịch cẩn cẩn dực dực tách quần áo khỏi mặt vết thương, sau đó khử trùng, bôi thuốc rồi băng bó.

Xử lý xong vết thương trên lưng, Hàn Vân Tịch cũng không ngừng lại, tiếp tục xử lý cánh tay cho Bách Lý Minh Hương.

Triệu ma ma còn tưởng rằng cánh tay này bị thương không nặng, nhưng không nghĩ tới, cánh tay như ngọc vừa nãy chỉ là sưng đỏ chẳng biết từ lúc nào đã phòng lên mụn nước rất to, diện tích cỡ một bàn tay.

Thấy thế, tay Hàn Vân Tịch cứng lại, mà Tô Tiểu Ngọc đứng phía sau cũng không kiềm được nổi da gà khắp người, ngay cả kẻ gây ra tất cả là nàng cũng cảm thấy mụn nước này lớn đến đáng sợ.

Mụn nước nhỏ căn bản không cần xử lý, nhưng mụn nước lớn như này nhất định phải châm thủng.

Thấy Hàn Vân Tịch chậm chạp không ra tay, lúc này Bách Lý Minh Hương mới lên tiếng, "Vương phi nương nương, thế nào?"

Cảm giác bỏng rát như kim châm từ phía sau lan tràn tới cánh tay, không phải nàng không đau, chẳng qua, nàng không có thói quen kêu đau thôi.

"Yên tâm, không có việc gì!"

Hàn Vân Tịch thấp giọng, cả người trầm xuống, nàng biết vết thương kia vốn nên ở trên người nàng.

Nàng quả quyết lấy kim châm hơ lửa khử độc xong, cẩn thận từng li từng tí đâm rách mụn nước, đem chất dịch bên trong xử lý sạch sẽ.

Lúc mụn nước còn nguyên vẹn, Bách Lý minh Hương vẫn chưa cảm nhận được đau đớn, nhưng sau khi châm vỡ, xử lý sạch sẽ hết chất dịch bên trong, đau đớn ngay lập tức ập tới.

Diện tích mụn nước lớn như vậy, phải đau đến thế nào đây?!

____________________________________________

🐢: tuổi còn tâm địa đã thâm hiểm ngoan độc đến cỡ này!!!!!

Bếp để bàn:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net