Chương 436. HUYNH ĐÀI VÀ CÁC HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi cơm!

Quân Diệc Tà chun mũi ngửi ngửi mùi hương, cả người lập tức phấn chấn, hắn men theo mùi thơm mà tìm, rất nhanh đã đi vào sâu bên trong rừng dừa.

Trên khoảng đất trống, một nam tử toàn thân hắc y che mặt đang nấu cơm.

Người này dường như có chuẩn bị mà đến, bên người hắn ta có mấy túi đồ, dựng tạm hai bếp lò bằng đá, bên trên bếp là hai cái nồi, một cái đang nấu nước, cái còn lại đang đang nấu cơm trắng. Nồi cơm trắng như tuyết, hạt cơm đầy đặn, dịu thơm ngon miệng, bốc lên khói trắng nóng hổi, Quân Diệc Tà không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Hơn ba tháng ròng, một hạt cơm hắn cũng chưa được ăn!

Đương nhiên, thèm là thèm, đường đường nam nhi thân cao bảy thước (2,18694 mét) há sẽ vì ngũ cốc mà khom lưng?!

Quân Diệc Tà một thân chật vật vẫn cố nhịn, hắn nuốt nước bọt, điều chỉnh tâm tình một chút mới đi qua: "Vị huynh đài này thật có nhã hứng."

Cố Thất Thiếu liếc mắt quan sát hắn, cười nói: "Chắc hẳn các hạ là Khang vương Bắc Lịch, Quân Diệc Tà?"

Vừa nghe câu này, Quân Diệc Tà có rất lúng túng, chuyện Long Phi Dạ điều động thủy quân Thiên Ninh bao vây đảo Ngư Châu chắc hẳn đã sớm truyền khắp Vân Không đại lục, những người lên đảo nhận ra hắn cũng không kỳ lạ.

Đương nhiên, lúng túng bất quá chỉ trong một sát na, Quân Diệc Tà vẫn rất cuồng ngạo thừa nhận: "Chính là bản vương! Không biết huynh đài xưng hô thế nào?"

"Một người nhàn hạ trong giang hồ." Cố Thất Thiếu phong khinh vân đạm đáp, tựa hồ đối với thân phận của Quân Diệc Tà không chút hứng thú.

"Lúc này huynh đài tới Ngư Châu đảo, có vẻ không đúng lúc?" Quân Diệc Tà lại hỏi.

Mặc dù hồn phách đã bị mùi cơm câu đi một nửa, nhưng hắn vẫn duy trì được một nửa tỉnh táo.

Hắc y nhân bịt mặt này vô duyên vô cớ chạy tới Ngư Châu đảo nhóm bếp thổi lửa, không phải rất kỳ quái sao?

"Ha ha, tới đùng lúc, cuối xuân đầu hạ là lúc tôm hùm trong Huyễn Hải béo nhất." Cố Thất Thiếu nói.

"Ra là vậy, ra là vậy..."

Quân Diệc Tà cũng đã nghe nói qua biến ảo của mùa này là tôm hùm, chẳng qua muốn câu được cũng không dễ dàng, phải vô cùng kiên nhẫn, cho nên mùa này rất ít người đến, tháng trước hắn đã gặp được hai tên, nhưng cuối cùng vẫn biết khó mà lui.

Nồi nước bắt đầu sôi lên, Cố Thất Thiếu lấy ra một gói gia vị dạng bột, mở ra trút vào nồi nước sôi, rất nhanh, mùi thơm đã bay khắp xung quanh.

Không phải mùi thơm thoang thoảng như cơm trắng, này là mùi thịt, thơm không nói nên lời.

Quân Diệc Tà hít sâu một hơi, khó che giấu kinh hỉ: "Đây là lẩu dê Nhung thành của Bắc Lịch! Được xưng là món lẩu đứng đầu thiên hạ."

"Mùi thơm vẫn chưa hoàn toàn tỏa ra, Khang vương điện hạ đã có thể nghe ra, chắc hẳn Khang vương điện hạ cũng muốn hớp vài ngụm chứ?" Cố Thất Thiếu cười nói.

Hắn nói không sai, lúc này mùi thơm vẫn chưa hoàn toàn tỏa ra, chờ sôi thêm chút nữa, hương thơm tất sẽ lan xa vạn dặm (nói qá!), khiến người ta vô cùng thèm muốn.

Con sâu thèm ăn trong dạ dày của Quân Diệc Tà sớm đã theo nồi lẩu đang sôi kia mà nhộn nhạo không ngừng, hắn không mời tự ngồi, ha ha cười lên: "Lẩu dê vốn là cống phẩm hoàng thất, cũng chỉ mới lưu truyền ra dân gian một hai năm nay, nguồn cung có hạn, huynh đài lại có thể mua được nguyên liệu nấu nồi lẩu này, hẳn phí không ít tâm sức nhỉ?"

Cố Thất Thiếu cũng cười: "Ha ha, chết vì háo ăn mà!"

Nhân vị tài tử, điểu vị thực vong*, người này lại khác người, hắn là 'nhân vị thực vong'!

(chú thích: Nhân vị tài tử, điểu vị thực vong: Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn.)

Quân Diệc Tà phá lên cười: "Huynh đài là người có cá tính, Bản vương thích!"

Lúc này nồi lẩu nấu cũng sắp được rồi, mùi thơm nức mũi theo hơi nóng lan tỏa khắp nơi, kích thích khứu giác con người.

Cố Thất Thiếu cười cười, cố ý khoa trương hít sâu một hơi: "Thơm quá! Thật sự là quá thơm!"

"Huynh đài, ngửi mùi lẩu dê không phải như vậy, phải thế này." Quân Diệc Tà vội nói.

Hắn nói xong, hít một hơi thật sâu, ngừng lại, để cho mùi thơm tràn đầy khoang mũi, sau đó chậm rãi khuếch tán đền khoang miệng.

Cố Thất Thiếu vội học theo, hít sâu một hơi, bình tức, thong thả cảm nhận, vô cùng hưởng thụ.

"Vẫn là Khang vương điện hạ biết hưởng lạc."

Quân Diệc Tà cười ha ha, tiếp tục hít sâu, chậm rãi cảm thụ hương thơm, dù không ăn được thì ngửi một chút cũng đã ghiền!

Nồi lẩu hoàn toàn sôi bùng lên, Cố Thất Thiếu lôi ra túi lớn túi bé mở miệng (túi) rồi đổ vào nồi. Hai loại nguyên liệu, một là thịt dê thái mỏng tinh xảo, một là rau cải xanh mơn mởn.

Quân Diệc Tà không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt, cơm trắng thơm ngát, thịt dê xỏ xâu phối hợp cùng cải xanh, đậm đà mà không ngấy, chính là mỹ vị nhân gian!

Cố Thất Thiếu liếc nhìn Quân Diệc Tà, đáy mắt thoáng qua vệt cười lạnh không dễ phát giác.

Hắn rót nước chấm, bắt đầu xỏ xâu từng mẫu thịt dê.

Xỏ thịt dê thái mỏng thành một xâu, nhúng vào nồi lẩu đang sôi rồi vớt lên ngay, chấm vào xì dầu (nước tương), nhân lúc xâu thịt còn đang bóc khói bỏ vào miệng thưởng thức, nhai một miếng, thơm ngon mềm mại, hương vị quấn quýt răng môi, ngon không diễn tả nổi.

Quân Diệc Tà nhìn đến mức bụng sôi ùng ục, hắn lúng túng che bụng.

Cố Thất Thiếu làm như không nhìn thấy, lại ăn thêm mấy miếng, sau đó mới mặt mày thỏa mãn nói: "Ừm, mùi vị vừa phải. Khang vương điện hạ, nếm thử một chút không?"

Quân Diệc Tà tự nhiên sẽ không chủ động mở miệng xin ăn, Cố Thất Thiếu đây là cho hắn một cái thang.

Quân Diệc Tà mừng rỡ: "Cung kính không bằng tuân mệnh!"

Cố Thất Thiếu lấy một chiếc đũa bẻ làm đôi, tạo thành một cặp: "Dùng tạm."

Chỉ mang một đôi đủa? Trong lòng Quân Diệc Tà thầm nghĩ tên này hẳn không phải vì hắn mà đến rồi.

Đương nhiên, Quân Diệc Tà vẫn rất cẩn thận, dù cho bụng đang rất đói, hắn xỏ thịt dê chần qua nước lẩu rồi lưu tâm quan sát, chắc chắn thứ này không có độc mới ăn.

Lại nói, lẩu dê đậm đà thật sự đã ăn liền không dừng được.

Chỉ trong nhấp nháy, hai người đã quét sạch cơm trắng cùng nồi lẩu dê.

Sau khi cơm nước no nê, Quân Diệc Tà liền hỏi: "Huynh đài có từng nghe nói Bắc Lịch và Thiên Ninh xảy ra chiến sự không?"

Lấy hiểu biết của Quân Diệc Tà với Bắc Lịch đế, Long Phi Dạ làm ra hành động khiêu khích lớn như vậy, Bắc Lịch đế tuyệt đối sẽ phản kích, sẽ gây áp lực với Thiên Huy đế, không thể đến nay vẫn không có chút phong thanh nào!

Cố Thất Thiếu lười biếng tựa vào thân cây, nheo mắt nhìn Quân Diệc Tà, cười lạnh nói: "Chuyện triều đình trước giờ bản thiếu gia không có hứng thú."

Quân Diệc Tà cau mày, thái độ của tên này rõ ràng không đúng.

Hắn ta có ý gì?

Lãnh ý nơi đáy mắt Cố Thất Thiếu càng nồng hơn: "Bản thiếu gia đối với ngươi lại tương đối có hứng thú!"

Quân Diệc Tà lập tức phòng bị, hắn liếc nhìn vụn thức ăn còn sót lại, trong lòng biết có bẫy, chẳng qua, thức ăn này hắn chắc chắn không có độc! Trừ Hàn Vân Tịch, trên thế gian này còn có ai có độc thuật cao hơn hắn sao?! (mẹ dạy không được ăn bậy!)

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại tới đây?" Quân Diệc Tà lạnh giọng chất vấn.

Cố Thất Thiếu chậm rãi phun ra hai chữ: "Hùng xuyên..."

Vừa nghe câu này, Quân Diệc Tà càng khiếp sợ, chẳng qua hắn không biểu hiện ra ngoài, mà lạnh lùng hỏi ngược lại: "Hùng xuyên là cái gì?"

"Ngươi không biết?" Cố Thất Thiếu cười.

"Chưa từng nghe qua!" Quân Diệc Tà hoàn toàn phủ định.

Hùng xuyên là cái gì, hắn thế nào lại không biết?! Hùng xuyên là dược liệu đặc thù cực kỳ trân quý, nó cũng không dùng cho việc chữa bệnh mà dùng để điều chế giải dược.

Năm đó hắn đã phí không biết bao nhiêu công sức, bỏ ra một số tiền lớn mới thu được vào tay.

Kẻ này từ nơi nào thăm dò được Hùng xuyên đang ở trong tay hắn? Muốn Hùng xuyên, lại là chế giải dược gì?

Quân Diệc Tà phủ định, Cố Thất Thiếu lại không cuống. Hắn không nói lời nào, chỉ thích thú nheo mắt nhìn.

Ăn của người ta một bữa mỹ vị, Quân Diệc Tà có thể ổn định sao, hắn (QDT) cau mày, suýt nữa động thủ, nhưng rất nhanh hắn đã nhớ lại quy tắc cấm võ của Ngư Châu đảo.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Quân Diệc Tà tức giận

Mâu quang trong mắt Cố Thất Thiếu trở nên âm ngoan, từng chữ từng chữ hung hăng nói: "Giao Hùng xuyên ra, ta sẽ cho ngươi thuốc giải! Bằng không...."

Quân Diệc Tà buồn bực trong bụng, xem thái độ của hắn ta, dường như có thâm cừu đại hận gì không đội trời chung với hắn thì phải.

Người Quân Diệc Tà đắc tội quá nhiều, giết cha giết vợ giết cả nhà người ta đều có cả.

Đây rốt cuộc là vị cừu nhân nào?

Mặc dù chột dạ, khí thế của hắn vẫn rất lớn, liếc người bằng nửa con mắt: "Không thì như thế nà..."

Ai ngờ lời còn chưa dứt dạ dày hắn liền quặn đau, loại đau đớn này không phải gia tăng từng chút một, mà là chở chớp mắt liền đau cực kỳ quằn quại, toàn bộ dạ dày giống như bị thiêu đốt.

Cố Thất Thiếu tự mình hạ độc, sao có thể đơn giản?

Cho dù là đại nam nhân như Quân Diệc Tà cũng không chịu nổi đau đớn mà nhíu chặt mày.

Đương nhiên, sau khi cố trấn tỉnh từ đau đớn, trong lòng hắn đã sớm kinh đào hãi lãng*.

(chú thích: 惊涛骇浪: Kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn; sóng gió gian nguy; tình cảnh nguy nan; lúc hiểm nghèo, ví với hoàn cảnh nguy nan)

Thức ăn trong bữa cơm này lại thật có độc, hắn không chỉ không dò xét được, hơn nữa sau khi độc phát vẫn không biết bản thân đã trúng độc gì!

Ngã ở chính lĩnh vực mình am hiểu nhất, đây đối với người tài năng xuất chúng trong độc giới, môn chủ Bách Độc môn như hắn mà nói, đó chính là một việc cực kỳ sỉ nhục! (con công xòe đuôi!!)

Một Hàn Vân Tịch đã đủ lắm rồi, nay lại nhảy ra thêm một tên như vậy?

Quân Diệc Tà cố nén đau đớn, tức giận quát: "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"

Cố Thất Thiếu miễn cưỡng đứng dây, tiện tay ngắt một cọng cỏ vuốt vuốt, lúc lâu sau mới sâu kín phun ra hai chữ: "Hùng... xuyên..."

"Không có!" Quân Diệc Tà vẫn phủ định.

Cố Thất Thiếu nhún nhún vai, nghỉ ngơi chốc lát, lại lấy ra một túi thịt dê thái mỏng đùa cợt ăn, ăn rất nhiệt tình, tự sướng.

Mà trong khoảng thời gian đó, Quân Diệc Tà đau đến sắp không ổn rồi.

Hắn ôm bụng, lưng cũng đã cong, chẳng qua hắn không muốn dễ dàng giao ra Hùng xuyên như vậy.

Hắn nhẫn!

"Tại hạ đi câu tôm, Khang vương điện hạ nếu như nghĩ thông suốt, có thể tùy thời tới tìm ta lấy thuốc giải." Cố Thất Thiếu cười nói.

Trên Ngư Châu đảo cấm võ, nhưng không cấm độc! Chỉ cần hắn không độc chết cái hồ cá lớn kia, ai có thể làm gì hắn! Ai nói Quân Diệc Tà am hiểu độc thuật nhất, đó là chưa gặp phải hắn thôi!

Dưới ánh mắt hung tợn của Quân Diệc Tà, Cố Thất Thiếu vác cần câu, khẽ ngâm nga ca hát đi tới Huyễn Hải hồ, hắn dự định câu mấy con tôm hùm thật lớn cho Độc nha đầu của hắn bồi bổ thân thể.

Cuối xuân đầu hạ, chính là thời tiết bồi bổ tốt nhất!

Cố Thất Thiếu vừa đi, Quân Diệc Tà tức giận đạp một cước đã văng nồi lẩu!

Đáng chết!

Hắn gần đây số con rệp sao? Tùy tiện một người đến cũng có thể chỉnh hắn?

Muốn hắn giao ra Hùng xuyên, không có cửa!

Quân Diệc Tà ngồi xuống dưới tàn cây, gắt gao ôm bụng, cố làm cho mình tỉnh táo, hắn cũng không tin hắn giải không được độc trên người mình!

Đáng tiếc, sau nhiều giờ vắt óc cùng nhẫn nại, Quân Diệc Tà vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn ngồi dưới đất, đau đến không thẳng người lên nổi, lại xui xẻo cố tình vào lúc này, độc trên bả vai cũng phát tác.

Quân Diệc Tà đổ xuống đất, an tĩnh chốc lát, rốt cuộc chịu không nổi, lăn lộn trên đất.

Đau, cũng có thêt chết!

Thiên hạ có rất nhiều người đang sống sờ sờ bị đau đến chết.

Lúc Quân Diệc Tà ý thức được mạng mình khó giữ, cuối cùng hắn thỏa hiệp, cố gượng đi tới Huyễn Hải hồ, suy yếu đến nói không nổi, tay run run đưa Hùng xuyên qua, nhìn Cố Thất Thiếu tỏ ý trao đổi.

"Ai yah, nghĩ thông rồi?" Cố Thất Thiếu cười nói.

"Giao thuốc giải ra!" Lúc này Quân Diệc Tà mới kên tiếng, sắc mặt trắng bệch, mặt đầy mồ hôi lạnh

"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao?" Cố Thất Thiếu lạnh lùng hỏi ngược lại.

Quân Diệc Tà không cam lòng, lại không làm gì được, đem gấu Xuyên ném qua.

Cố Thất Thiếu tiếp lấy, sau khi xác định là hàng thật, rất hoan hỉ. Hắn chuyển mắt nhìn Quân Diệc Tà cười một cái, khuynh quốc khuynh thành: "Ơ, ta quên mang giải dược rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net