Chương 451. KHAI SÁNG TÂN TRIỀU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt như sơn đen của Long Phi Dạ sâu thẳm như đại dương, cho dù là người lịch duyệt thế sự hơn nửa đời người như Ách bà bà cũng đoán không ra vào giờ phút này hắn đang suy tư điều gì.

Những gì Ách bà bà biết, đều đã nói ra.

Nghĩ tới thân phận người trẻ tuổi trước mắt, Ách bà bà vẫn không thể tin được, bà không kiềm được hỏi: "Tần Vương, hoàng tộc Đông Tần năm đó không phải đã...."

Nếu Ách bà bà nhớ không nhầm, Mộc Tâm tiểu thư từng nói với bà, vận mệnh hoàng tộc Đông Tần năm đó còn bi thảm hơn hoàng tộc Tây Tần, hoàng thành bị công phá, hoàng cung chìm trong biển lửa, lửa dữ thiêu đốt gần nửa tháng, hoàng tộc không một ai may mắn sống sót.

Long Phi Dạ giương mắt, con ngươi lạnh giá thoáng qua tia hận ý bạo lệ, Ách bà bà chợt sợ hãi, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì cho đúng.

Ân oán năm đó của hoàng tộc Tần thị, giằng co kéo dài tròn ba năm không phải chỉ vài ba lời là có thể nói rõ, những gì Ách bà bà biết chỉ là một mảnh nhỏ trong cố sự đó. Chẳng qua, thù nhà hận nước giữa hai hoàng tộc thì không một ai có thể xem nhẹ.

Mặc dù nội tâm sợ hãi vị vương giả trước mắt, nhưng Ách bà bà vẫn nói thẳng: "Tần Vương, lòng người bất định. Lịch sử vĩnh viễn sẽ không thay đổi, oán cừu đã kết năm xưa, vĩnh viễn càng không thay đổi được."

Ách bà bà là người cẩn trọng, nhưng không biết vì sao, lúc nãy lại đem toàn bộ chân tướng nói ra, có lẽ, bởi vì câu nói kia của Tần Vương, 'muốn nàng đời này chỉ là đích nữ Hàn gia, không có cừu hận, không có hổ thẹn, thanh thản an ổn ở bên cạnh Bản Vương' đi.

Năm đó phu nhân (mẹ MT) cùng Mộc Tâm tiểu thư không phải cũng mang nguyện vọng này sao.

Các nàng chỉ muốn làm một cô nương bình thường, không có dã tâm to lớn, không gánh nổi cái gì mà thù nhà hận nước; thiên hạ hưng vong - thất phu hữu trách, sứ mệnh gia tộc cao hơn tất cả, nhưng, các nàng cũng chỉ là một nữ tử, mong ước lớn nhất của các nàng chính là thiên hạ thái bình, trăm họ vĩnh an.

Ách bà bà nhớ Mộc Tâm tiểu thư từng nói, nàng muốn bí mật hoàng tộc sẽ kết thúc trên người nàng, hy vọng con nàng sau này không cần mang trên lưng cừu hận, đôi vai không cần gánh trách nhiệm nặng nề.

Ách bà bà tin tưởng ánh mắt mình, tin tưởng những gì người trẻ tuổi đối diện nói vào lúc này đều là thật, tấm lòng đối với Vân Tịch cũng là thật.

Nhưng, lòng người sẽ thay đổi! Huống chi lòng hắn ngập tràn cừu hận.

Câu nói của Ách bà bà, Long Phi Dạ vừa nghe đã hiểu.

Trong lòng hắn quả thật có cừu hận, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người không hề kiêng kỵ nói cho hắn năm đó hoàng tộc Tây Tần âm hiểm tàn nhẫn như thế nào, quỷ quyệt giảo hoạt cùng lật lọng ra sao; bọn họ nói cho hắn trận hỏa hoạn trong hoàng cung Đông Tần năm đó thiêu chết bao nhiêu người tay không tất sắt, thiêu chết bao nhiêu phụ nữ cùng trẻ con; nói cho hắn, tổ phụ, phụ thân vì khôi phục đại nghiệp đã bỏ ra cái giá đắt nhường nào!

Sau đó, Mẫu phi hắn chết.

Nhiều năm trôi qua, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên tình cảnh lúc Mẫu phi tự sát.

Từ lúc còn bé, trong lòng hắn đã hận, mà nặng hơn cừu hận chính là trách nhiệm gánh trên vai.

Như di nói, hắn gách vác không chỉ có đại nghiệp, còn có tính mạng của phụ mẫu tổ tiên, bọn họ không thể hy sinh vô ích.

Không ai biết từ khi Ảnh tộc xuất hiện đến nay, nội tâm hắn phải chịu bao nhiêu giày vò, nhất là Đường Ly luôn tận lực khuyên ngăn hắn, còn lần mắng kia của Như di.

Long Phi Dạ vẫn trầm mặc, mà loại trầm mặc này khiến Ách bà bà cực kỳ lo sợ.

"Người trẻ tuổi, lão thân nói không sai chứ ngươi..."

Ách bà bà còn chưa nói xong thì Long Phi Dạ đã cắt lời, thanh âm vẫn lãnh đạm như cũ, ngữ điệu không nhanh không chậm, không mang chút tâm tình nào, nhưng lời nói ra lại khiến Ách bà bà ngây ngốc.

Hắn nói: "Bản Vương vốn muốn giết nàng, thế nhưng, nàng bỏ trốn. Sau khi lật tung thiên hạ tìm được nàng về, liền cực kỳ sợ hãi lại đánh mất nàng."

Không biết Hàn Vân Tịch nghe được câu này, có xúc động bật khóc hay không?

Trong ấn tượng của Hàn Vân Tịch, lần nàng trốn đi kia, Long Phi Dạ rất phẫn nộ. Nàng vĩnh viễn biết ẩn dưới vẻ tức giận đó là sự sợ hãi tột cùng của Long Phi Dạ.

Với Hàn Vân Tịch, điện hạ của nàng chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì.

Có những người, hứa hẹn đủ điều, thậm chí đưa ra lời thề độc, đều không đủ khiến người ta tin tưởng, nhưng, có những người, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói một câu, lại nặng tựa thái sơn, để người ta không cách nào nghi ngờ. Rất rõ ràng, Long Phi Dạ thuộc kiểu người vế sau.

Thế nhưng, Ách bà bà vẫn không an tâm.

"Tần Vương, tâm ngươi lớn, có thể chứa được Vân Tịch, nhưng mà, người bên cạnh ngươi thì sao? Người tận tâm vì hoàng tộc Đông Tần thì sao?" Ách bà bà nghiêm hỏi.

"Bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Vĩnh viễn che giấu là lựa chọn tốt nhất, nếu không giấu được, hắn cũng không ngại diệt trừ những kẻ chống đối kia. Ở chỗ của hắn, không chấp nhận những tướng sĩ không an phận, không phục tùng mệnh lệnh, lưu lại có ích gì!

Cái Long Phi Dạ lo âu ngược lại là những người ngoài kia.

"Bà chắc chắn Mộc Anh Đông không biết chuyện Tây Tần?" Long Phi Dạ hỏi lại lần nữa.

"Lão thân có thể lấy mạng đảm bảo, hắn tuyệt đối không biết. Tâm tư Mộc Anh Đông đều đặt trên chuyện Độc Tông, hắn muốn mượn cơ hội này lấy được sự ủng hộ của Y thành, ngồi vững vị trí đệ nhất thế gia Dược thành!" Đối với Mộc Anh Đông, Ách bà bà hiểu rất rõ.

"Vậy chỉ còn tên Ảnh tộc kia!" Đáy mắt Long Phi Dạ thoáng qua sát ý, rất rõ ràng, hắn sớm đã nổi sát tâm.

"Vì sao người Ảnh tộc hoài nghi tới Vân Tịch?" Ách bà bà nóng ruột.

Năm đó sau khi tổ mẫu Vân Tịch trốn khỏi Ảnh tộc và U tộc, đã không còn tin tức của Ảnh U hai tộc nữa.

Vấn đề này, cũng chính là điều Long Phi Dạ phiền muộn nhất.

Thật ra, đến tận bây giờ Bạch Y Ảnh tộc vẫn không đưa ra câu trả lời khẳng định Hàn Vân Tịch chính là hậu nhân hoàng tộc Tây Tần, nhưng, với chuyện này, Long Phi Dạ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Lấy quan hệ của Ảnh tộc và U tộc, một khi Ảnh tộc xác định thân phận Hàn Vân Tịch, U tộc nhất định sẽ rất nhanh tìm tới.

Đây cũng là nguyên do Long Phi Dạ hơn nữa năm qua vẫn luôn nghiên cứu 'Thất Quý tộc chí' cùng truy lùng tung tích hậu nhân Thất Quý tộc.

"Còn có hắc y nhân uy hiếp bà lúc trước...." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Người kia thể chất đặc thù, thân thủ quỷ dị không biết vì sao lại biết Ách bà bà bị nhốt ở U Các, hơn nữa hắn biết bao nhiêu chuyện của Ách bà bà, Long Phi Dạ vẫn không ngừng điều tra.

Thế nhưng, Ách bà bà nhất mực giấu giếm sự tình Tây Tần, cho nên người kia hẳn là vì cố sự giữa Mộc Tâm và dư đảng Độc Tông mà tới.

U Các vẫn luôn bày thiên la địa võng, chờ hắc y nhân kia lần nữa ghé thăm.

"Muốn giấu nhẹm chuyện này không đơn giản, cũng may người biết chuyện không nhiều." Ách bà bà cảm khái, nếu không phải Ảnh tộc xuất hiện, nếu không phải Tần Vương ban nãy dò xét, chuyện này sẽ theo Mộc Tâm tiểu thư xuống mồ, vĩnh viễn vùi chôn trong lòng Ách bà bà.

Long Phi Dạ gật đầu uống xong chung trà mới nâng mắt: "Bà bà, bà là người biết được nhiều nhất."

Nhớ tớ sát ý trong mắt Tần Vương, lại nghe thên những lời này, tim Ách bà bà hẫng một nhịp, cúi đầu.

Tần Vương nói không sai, trên thế gian này bà là người biết chân tướng nhiều nhất.

"Vân Tịch, vẫn luôn tìm kiếm bà." Long Phi Dạ nói tiếp.

Ách bà bà im lặng, trầm mặc, Long Phi Dạ lại nhàn nhạt nói: "Bản Vương nói với nàng ấy, bà đã rơi xuống vực vong thân. Ngày mai ta phái người đưa bà xuất quan, đi về phương tây, vĩnh viễn đừng quay lại."

Ách bà bà chỉ lặng lẽ gật đầu, Long Phi Dạ đứng dậy rời đi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng hạ xuống, biết được chân tướng, xác định tất cả nghi ngờ trong lòng, hắn hành động sẽ càng quả quyết hơn.

"Bà bà, không gặp lại."

Long Phi Dạ rót một chung trà cho Ách bà bà, xong thì rời đi, hắn còn phải hồi phỉ, đem lọ thuốc giải giao cho Hàn Vân Tịch. Nhiều ngày không gặp, cũng không biết nữ nhân kia đang làm gì nữa.

Long Phi Dạ ra khỏi mật thất, mắt thấy cửa đá sắp đóng lại, Ách bà bà mời khẽ mở miệng, bà biết hỏi cũng bằng thừa, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được.

"Tần Vương, Đông Tần có ánh sáng phục quốc sao?"

Hoàng tộc Tây Tần trên thế gian này chỉ còn mình Vân Tịch, nhưng Vân Tịch lại không hề biết gì cả, bà nghĩ, nô tỳ như bà dẫu sao cũng phải thay hoàng tộc Tây Tần hỏi một câu đúng không.

"Tần Vương điện hạ, nếu ngày nào đó Đông Tần phục quốc, có thể nể mặt Vân Tịch, hạ thủ lưu tình hay không?"

Hoàng tộc Tây Tần đã diệt, nhưng những Quý tộc nhất mực tận trung năm xưa đã từng thề cũng như lưu lại di mệnh, đời sau đều sẽ một lòng trung thành, vĩnh viễn không thay đổi..., hậu nhân những Quý tộc này đều vẫn tồn tại.

Một khi Đông Tần phục quốc, tất sẽ báo thù!

Long Phi Dạ nghe những lời này, vốn không định trả lời, nhưng, đi được hai bước, hắn lại dừng lại, khinh thường 'hừ' nhẹ: "Bản Vương không muốn phục quốc, thiên hạ Bản Vương mà muốn rất lớn, Bản Vương sẽ khai sáng tân triều!"

Nghe câu này, Ách bà bà chợt kinh hoàng, ngây ngẩn, cho đến khi cửa đá mật thất chậm rãi đóng lại, bà vẫn thất thần bất động.

Bà biết Tần Vương không phải vật trong ao, dã tâm không nhỏ, cũng nhìn thấy trong mắt Tần Vương sự bất đắc dĩ cùng bá đạo, chẳng qua, bà không thể nào ngờ đến Tần Vương lại muốn khai sáng tân triều!

Từ bỏ thù nhà hận nước nhỏ mọn, vứt bỏ trách nhiệm phục quốc, đây mới thực sự là nam tử hán, là cường giả chân chính!
(Vượt qua thù nhà hận nước nhỏ mọn, vứt bỏ Phục Quốc bọc quần áo, đây mới thực sự là đại nam tử, cường giả chân chính nha!)

(Thế quái nào lại vậy, tớ chỉ thấy tâm của TV thật kinh khủng, nếu từ bỏ phục quốc thời thế đã đổi, trăm họ không chìm trong chiến loạn sẽ đại, nhưng....)

Không cách nào tưởng tượng, tâm trí Tần Vương cường đại bao nhiêu, mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể trong tình thế hy vọng mong manh thế này, sinh ra hoài bão to lớn như thế.
(Không cách nào tưởng tượng, Tần Vương tâm rốt cuộc có bao nhiêu, sức lực rốt cuộc có bao nhiêu cấm túc, mới có thể ở lưng thua nhiều như vậy dưới tình huống, sinh ra như thế hoài bão vĩ đại tới.)

Ách bà bà tâm phục khẩu phục!

Sau bà lại mừng rỡ, vì Vân Tịch có thể gặp được một nam nhân tốt như này mà cảm thấy may mắn. Bà nghĩ, nếu Mộc Tâm tiểu thư dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ yên tâm!

Ách bà bà hai tay nâng chung trà Long Phi Dạ châm lúc nãy, dùng tấm lòng kính sợ uống cạn.

Sau đó, bà cởi ngoại y, mắc lên xà nhà.

Bà làm chủ tớ với tiểu thư nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được tiểu thư, biết nhiều bí mật của tiểu thư, lưu lại thì có ích lợi gì?

Xuất quan phiêu bạt, rời xa cố thổ, cần gì phải vậy?

Treo cổ vào dây, hai chân đạp ghế, Ách bà bà lẩm bẩm: "Vân Tịch, bà bà nguyện người vĩnh viễn không nếm trải mùi vi cừu hận, nguyện người và Tần Vương vĩnh viễn không có ngăn cách, nguyện ngày nào đó người được đăng Hậu vị, vinh dự một đời!"

Nhẹ nhàng vuốt ve bức họa Mộc Tâm ở trong ngực, Ách bà bà nhắm mắt lại, đá chiếc ghế dưới chân đi, bà treo cổ.... Tự vận!

Sau khi Đường Ly tới, Ách bà bà đã đi rồi.

Đường Ly và Sở Tây Phong luôn ở bên ngoài chờ lệnh, căn bản không biết Tần Vương cùng Ách bà bà đã nói những gì, hắn gấp rút ôm Ách bà bà xuống, thấy không cứu được nữa, liền phái người bẩm báo với Long Phi Dạ.

Mà lúc này, Long Phi Dạ đã về đến đại môn Tần Vương phủ.

Nghe được tin này, Long Phi Dạ ngược lại rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt giao phó một câu: "Nói Đường Ly bí mật chôn cất, tiếp tục trông coi U Các."

U Các, cho người giả trang thành Ách bà bà, chờ hắc y nhân kia xuất hiện.

Đêm đã khuya, Long Phi Dạ cũng không kinh động bất kỳ ai, vào đến Phù Dung viện liền chạy thẳng tới Vân Nhàn các.....

______________________________

.......kịch hay phía sau......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net