Chương 520: Hôn sự của Mộc Linh Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Dương Ninh Nặc?

Tạ hội trưởng phi thường khiếp sợ, vội vã mở cửa: "Âu Dương hội trưởng, nửa đêm canh ba... ... ... việc gấp."\11

Tuy rằng Dược Thành nắm trong tay thị trường dược liệu của Vân Không đại lục, thế nhưng phần lớn số dược liệu buôn bán được lại dựa vào Vân Không thương hội, tự nhiên, Tạ hội trưởng cùng Âu Dương Ninh Nặc giao tình không ít.

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vừa vặn đi ngang qua đây, biết ngài nghỉ chân ở chỗ này, liền tới uống chén trà."

Âu Dương Ninh Nặc rất tùy ý, tự mình ngồi xuống châm trà.

Tạ hội trưởng trầm mặc, Âu Dương Ninh Nặc là người ngày kiếm tiền vạn, thời gian đối với hắn cũng như tiền tài, nửa đêm canh ba tới thăm, làm sao có thể trùng hợp như thế, nhất định là có việc, hơn nữa là việc vô cùng quan trọng.

Liếc nhìn cốc trà bên cạnh một chút, Âu Dương Ninh Nặc bất động thanh sắc uống hết mấy chén trà, Tạ hội trưởng rốt cục không nhịn được: "Âu Dương hội trưởng đến vì Dược Quỷ Đường?"

Âu Dương Ninh Nặc định nói lại thôi, cười lắc đầu.

"Âu Dương hội trưởng, lão phu không coi ngươi là người ngoài, sao ngươi lại khách khí với lão phu như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tạ hội trưởng mất hứng.

Âu Dương Ninh Nặc cười bất đắc dĩ, vẫn là không nói.

"Chẳng lẽ ngươi cùng Dược Quỷ Đường có mua bán?" Tạ hội trưởng nghiêm túc hỏi. Theo hiểu biết của hắn, Âu Dương Ninh Nặc sớm đã muốn mua bán cùng Dược Quỷ Cốc, đáng tiếc là bị cự tuyệt. Lấy tính tình của tiểu tử này, vô cùng có khả năng bị Dược Quỷ Đường cám dỗ, nên hắn tới nơi này nói tốt cho Dược Quỷ Đường.

Âu Dương Ninh Nặc quả quyết gật đầu: "Đúng vậy."

Tạ hội trưởng cười lạnh, phi thường thẳng thắn nói: "Âu Dương, những việc khác đều có thể nói, chỉ có việc này... Không thể thương lượng!"

Tạ gia những năm qua đều một mực lấy lòng Mộc gia, nhưng thực tế, đây không phải ý của Tạ gia, là Mộc gia khinh người quá đáng.

Vương gia mặc dù suy bại, nhưng gia sản vẫn nhiều như xưa, Mộc gia không dám bắt nạt Vương gia, chỉ có thể ra tay với Tạ gia, trên danh nghĩa là liên thủ đối khách với Vương gia, mà thực tế thì không ngừng hào thủ cưỡng đoạt không ít ruộng tốt cùng kho thuốc của Tạ gia.

Hơn nữa, Mộc gia nhăm nhe vị trí hội trưởng Trưởng lão hội đã lâu, cũng gây cho hắn không ít phiền phức.

Vì thế, lần này Mộc Linh Nhi phạm tội rơi vào tay Trưởng lão hội, hắn tất sẽ không giảng hòa. Hôm nay, cho dù hắn đắc tội với Tần Vương cũng phải mang Mộc Linh Nhi đi.

Dược tề sư là linh hồn của dược liệu thế gia, Mộc gia những năm này vì Mộc Linh Nhi mà quật khởi. Chỉ cần không còn Mộc Linh Nhi, hắn ngược lại muốn xem Mộc gia hung hăng được bao lâu.

Âu Dương Ninh Nặc cười càng bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới nói thầm vào tai Tạ hội trưởng, chỉ thấy sắc mặt Tạ hội trưởng từ không vui chuyển sang ngạc nhiên.

"Ngươi.. ... ngươi nói thích Mộc Linh Nhi!" Tạ hội trưởng khó mà tin được, "Âu Dương... ngươi... ngươi đùa kiểu này có hơi vô vị!"

Ai ngờ, Âu Dương Ninh Nặc lại nghiêm túc nói: "Tạ hội trưởng, tại hạ không đùa giỡn!"

Hắn dừng một lúc, khóe miệng nổi lên một mạt tự giễu, một chút cũng không giống kẻ làm ăn tháo vát nhất Vân Không đại lục, mà chỉ như một kẻ tuổi trẻ ngại ngùng.

"Không giấu ngài, tại hạ ái mộ Linh Nhi cô nương đã lâu, nửa đêm canh ba tới đây không có ý gì khác, chỉ mong Tạ hội trưởng nể mặt tại hạ mà không làm khó dễ nha đầu kia."

Tạ hội trưởng thật khiếp sợ, chậm chạp không lên tiếng.

Âu Dương Ninh Nặc lại nói: "Tạ hội trưởng, Mộc Linh Nhi chung quy chỉ là một tiểu nha đầu, ân ân oán oán của hai gia tộc, nàng cũng không biết được bao nhiêu, nàng là vô tội."

Hắn nói xong, lấy ra một tờ khế ước, "Tạ hội trưởng, thỏa thuận này cách đây không lâu là do tại hạ cùng Tạ gia chi chủ kí, ước định trong vòng 3 năm, Tạ gia ủy thác Vân Không thương hội mua bán dược liệu, lợi nhuận thu được vốn là chia đôi hoa hồng. Nếu Tạ hội trưởng đồng ý tạo thuận lợi, tại hạ đồng ý để hai phần lợi nhuận cho Tạ gia, đem khế ước này sửa thành bảy ba."

"Ngươi..."

Tạ hội trưởng so với lúc nãy còn khiếp sợ hơn, hai phần lợi nhuận không phải là nhỏ, hơn nữa lại còn trong vòng 3 năm!

Không hổ là Âu Dương Ninh Nặc, ra tay thật hào phóng!

Thế nhưng Tạ hội trưởng hiểu rõ, Âu Dương Ninh Nặc ra điều kiện tốt như vậy, yêu cầu đưa ra nhất định không thấp.

Hắn vẫn trầm mặc.

Ai biết, Âu Dương Ninh Nặc dứt khoát đưa ra yêu cầu, "Tạ hội trưởng yên tâm, tại hạ chỉ mong Tạ hội trưởng không dùng hình."

Hắn đem khế ước đẩy tới trước mặt Tạ hội trưởng, nghiêm túc mà thành kính nói: "Tâm của tại hạ đối với Linh Nhi ... là thật!"

Thái độ này khiến Tạ hội trưởng có cảm giác đang thu sính lễ gả tôn nữ (cháu gái), hắn rốt cuộc cũng dao động: "Vậy thôi sao?"

Âu Dương Ninh Nặc lại tròng ghẹo nói: "Hay là Tạ hội trưởng đồng ý đem Linh Nhi cô nương gả cho tại hạ!"\11

Lời này nghe như là đùa giỡn, nhưng lại làm Tạ hội trưởng thấy Âu Dương Ninh Nặc thật có tâm này!

Là người đều sẽ không tránh được toan tính, nếu đem Mộc Linh Nhi gả cho Âu Dương Ninh Nặc, sẽ có thể có thêm bao nhiêu lợi ích đây?

Tạ hội trưởng là người thông minh, tự nhiên sẽ toan tính.

Phải biết rằng, đại sự như hôn sự của Mộc Linh Nhi không phải việc Trưởng lão hội có thể làm chủ được, nhưng nàng đang nằm trong tay Trưởng lão hội, Trưởng lão hội có thể gây áp lực cho Mộc gia.

Tạ hội trưởng chung quy đi thẳng vào vấn đề: "Ha ha, Âu Dương, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Với lão phu ngươi còn vòng vo?"

Âu Dương Ninh Nặc biết hắn đây là đang thăm dò, thăm dò đúng rồi, tâm của Tạ hội trưởng, động rồi!

Âu Dương Ninh Nặc cũng đi thẳng vào vấn đề: "Chỉ cần Tạ hội trưởng có biện pháp khiến Mộc gia gả Linh Nhi cô nương cho ta, ta đảm bảo trong vòng 5 năm, vô điều kiện nâng đỡ dược liệu Tạ gia, ít nhất khiến dược liệu Tạ gia chiếm năm mươi phần trăm thị trường."

Lời này vừa ra, Tạ hội trưởng đâu chỉ là động tâm, quả thực chính là kinh hỉ!

Mua bán dược liệu của tam đại thế gia ở Dược Thành cơ bản đều giao cho Vân Không thương hội, cùng một loại dược liệu, cả ba nhà đều có, thế nhưng, chủ ý đẩy nhà nào lên là do Vân Không thương hội làm chủ.

Đầu tiên tất nhiên là liên quan tới lợi ích phân phối!

Lấy lượng tiêu thụ dược liệu toàn hạt mà nói, Vương-Tạ-Mộc ba nhà đồng thời đem dược liệu toàn hạt cho Vân Không thương hội đi tiêu thụ, nhưng giá thành của Mộc gia thấp hơn, có tư bản nhượng lại nhiều lợi ích cho Vân Không thương hội, Vân Không thương hội liền đẩy toàn hạt của Mộc gia lên. Có điều, ba năm thời gian, toàn bộ Vân Không đại lục, người người đều biết toàn hạt của Mộc gia, cũng không biết đến Vương gia cùng Tạ gia.

Nếu như tương lai Âu Dương Ninh Nặc trong vòng 5 năm có thể vô điều kiện nâng đỡ dược liệu Tạ gia, Tạ gia mặc dù không có dược tề sư thiên tài như Mộc Linh Nhi, nhưng vẫn có cơ hội vượt qua Mộc gia, trở thành đại gia đệ nhất Dược Thành.

"Việc này cần bàn bạc kĩ càng. Ngươi nếu như rảnh rỗi, hẹn thời gian tới Dược Thành... nói chuyện." Tạ hội trưởng mở lời.

"Được, tất đến cửa bái phỏng!"

Âu Dương Ninh Nặc vô cùng cao hứng, tiện tay đem khế ước trên bàn thu hồi lại, Tạ hội trưởng cũng đang muốn cầm lấy tờ khế ước này, hắn vừa lúng túng đã bị Âu Dương Ninh Nặc đoạt trước.

"Chuyện này..." Tạ hội trưởng hơi khó chịu.

Âu Dương Ninh Nặc một chút cũng không lúng túng, cười nói: "Nếu Tạ hội trưởng có tâm, tất cả nên bàn bạc kĩ càng."

Cứ như vậy, Âu Dương Ninh Nặc vui vẻ cầm khế ước rời đi. Tạ hội trưởng sắc mặt đều chuyển đen, hối hận vì bản thân mất kiên nhẫn, để cho Âu Dương Ninh Nặc có cơ hội thăm dò.

"Hội trưởng, tiểu tử này không khỏi quá hẹp hòi rồi! Nói cái gì mà thật lòng, ngay cả hôn nhân hắn cũng có thể đem ra giao dịch!" Người tùy tùng không nhịn được lên tiếng.

"Hừ, nhìn lúc hắn đến đã biết không thể cùng nói chuyện..." Tạ hội trưởng phẫn hận mà nói.

"Hội trưởng, vậy bên Khang Vương..." Tùy tùng thấp giọng hỏi.

Trước khi Âu Dương Ninh Nặc tới, kì thực Bắc Lịch Khang Vương cũng tới nói chuyện hôn sự của Mộc Linh Nhi, biểu đạt ý của thái tử Bắc Lịch muốn lấy Mộc Linh Nhi làm phi, mong Trưởng lão hội có thể giúp đỡ, Khang Vương đưa ra điều kiện cũng phi thường mê người.

Khang Vương nói, chỉ cần Trưởng lão hội có thể hoàn thành việc này, Bắc Lịch hoàng tộc đồng ý mở tuyết vực Bắc Cương cho Tạ gia, chấp thuận cho Tạ gia ở tuyết vực trồng dược liệu.

Bắc Lịch nắm giữ tuyết vực cao nguyên duy nhất ở Vân Không đại lục, đó là chỗ tốt nhất để trồng dược liệu chí hàn, Tam gia Dược Thành đã nhắm đến từ lâu.

Tạ hội trưởng cau mày, chậm chạp không lên tiếng. Âu Dương Ninh Nặc hay Quân Diệc Tà đối với hắn mà nói, là cá cùng chân gấu, đều không thể cùng lúc có được.

Đương nhiên, bất kể là muốn cá hay muốn chân gấu, hắn đều phải thúc ép Mộc gia đáp ứng hôn sự, hơn nữa hắn còn phải đề phòng Mộc Linh Nhi sau khi xuất giá vẫn có thể vì Mộc gia chế thuốc.

"Khó a.." Tạ hội trưởng tự lẩm bẩm, từ đêm nay, phỏng chừng hắn sẽ thường xuyên phải mất ngủ.

"Hội trưởng, tiểu tử Âu Dương Ninh Nặc này xưa nay đều hợp tác với Mộc gia, ta thấy Khang Vương so với hắn đáng tin hơn." Tùy tùng nghiêm túc nói.

"Quân Diệc Tà đáng tin, nhưng ngươi đừng quên Quân Diệc Tà cũng là môn chủ Bách Độc Môn, Y Thành còn đang nhìn hắn chằm chằm ra đấy." Tạ hội trưởng lạnh nhạt nói.

Cho dù là nắm được vị trí đứng đầu Dược Thành, nhưng lại đắc tội với Y Thành, vậy tất cả không còn ý nghĩa.

"Hội trưởng, Khang Vương tuy là môn chủ Bách Độc Môn, nhưng cũng là thái tử Bắc Lịch không phải sao?" Tùy tùng vội vã nhắc nhở.

Tạ hội trưởng như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, kì thực trong lòng hắn vẫn nghiêng về Quân Diệc Tà, nhưng hắn lại không biết Quân Diệc Tà cùng Mộc Anh Đông đã sớm cấu kết.

Bắc Lịch hoàng tộc đã sớm mở tuyết vực cao nguyên cho Mộc gia, lô dược liệu chí hàn đầu tiên mà Mộc gia trồng đã sắp được thu hoạch.

Mà lúc này, Quân Diệc Tà đang cùng Mộc Anh Đông nâng chén chúc mừng.

"Hấp dẫn lớn như vậy, lão phu đảm bảo lão già Tạ Đức Ý kia sẽ đồng ý!"

Mộc Anh Đông vô cùng thoải mái. Sở dĩ hắn để Tạ Đức Ý tới Dược Quỷ Đường bắt Mộc Linh Nhi chính là kế hoạch đã có đường lui, bằng không hắn làm sao chịu để mất một dược tề sư thiên tài.

Hiện tại, hắn chờ Trưởng lão hội tới tạo áp lực cho Mộc gia, sau đó, hắn có thể danh chính ngôn thuận đem Mộc Linh Nhi gả cho thái tử Bắc Lịch.

Quân Diệc Tà đối với chuyện này cũng có dự liệu trước, không có nhiều dự định, ngược lại, hắn quan tâm độc thủy trì (ao nước độc) trong khu rừng rậm kia.

"Đến nay vẫn không có tung tích sao?"

Mộc Anh Đông lắc đầu: "Người nói trong tay Hàn Vân Tịch có độc thảo (cỏ độc) trong độc thủy trì? ... Vậy lão phu cũng không nghĩ ra được. Chẳng lẽ lúc trước nàng đã đi qua dược liệu trong khu rừng rậm?"

Quân Diệc Tà lắc đầu: "Chuyện này nhất định phải điều tra rõ cho bổn vương!"

Độc trên bả vai hắn, ngay cả sư phụ cũng không giải được, hắn nghĩ tới nghĩ lui, ngày càng cảm thấy độc này là do dược liệu trong độc thủy trì nuôi ra.

Lúc trước Hàn Vân Tịch khiêu khích hắn cũng nhắc qua chuyện này.

Sư phụ vẫn muốn hắn khống chế tốt cục diện Bắc Lịch, không cho hắn can thiệp vào chuyện Y Thành cùng Dược Thành quá sớm, lại càng không cho phép hắn nhúng tay vào chuyện của Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch.

Lần này đến Trữ Nam quận, hắn lấy cớ tra chuyện dược liệu trong độc thủy trì, sư phụ mới chấp thuận.

Mộc Anh Đông toan tính làm sao trả thù Dược Quỷ Đường, Tạ hội trưởng sẽ đáp ứng Quân Diệc Tà hay Âu Dương Ninh Nặc, tất cả những chuyện này còn cần trở lại Dược Thành mới biết được kết quả.

Mà lúc này, bên Tần Vương phủ, Hàn Vân Tịch kì thực cả đêm không ngủ, suy nghĩ cách để cứu Mộc Linh Nhi.

Sáng sớm hôm sau, nàng liền tới Dược Quỷ Đường.

Nàng không còn quan tâm chuyện Cố Thất Thiếu cùng Long Phi Dạ quyết đấu, điều này làm cho hai người trong cuộc đều cảm thấy bất an, không hẹn mà tới, cùng lúc xuất hiện trước mặt nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net